Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 68: Đám tay sai gà mờ
Thoạt đầu, suy nghĩ Lộ Thương Phàm không muốn chấp nhận sự thật đó. Hoang mang đến tận cùng, vị cha đạo trẻ tuổi lảo đảo lùi về. Anh thậm chí chẳng ý thức được rằng trong những giây phút kinh hãi vừa qua, chân anh đã bước lên phía trước. Mọi vật xung quanh bây giờ đã trở thành xa lạ. Lộ Thương Phàm lùi cho tới khi bị bia mộ giữ chân. Tảng đá thúc vào lưng anh và cảm giác đau nhói đưa người đàn ông trẻ tuổi quay trở lại với hiện thực.
“Mình vẫn còn sống!” – Suy nghĩ đó xuyên qua đầu anh như một viên đạn.
Cơn sốt kinh hãi và hoang mang không cho anh được nghỉ ngơi. Lộ Thương Phàm đi đi lại lại không ngớt trong khu vườn. Anh đi tới rồi lại đi lui, sang trái rồi sang phải. Nhưng anh không đủ khả năng để quay trở lại đúng cái vị trí mà dáng người khủng khiếp kia đã nằm xuống.
Cuối cùng, gom góp tất cả lòng dũng cảm, Lộ Thương Phàm vượt qua bản thân mình và bước về chỗ khoảng trống có ánh nắng soi từ trên xuống. Sức nóng gây ấn tượng ấm áp trong tâm can anh như một món quà vô giá. Những tia nắng đã hủy diệt hoàn toàn con quỷ, dưới mặt đất bây giờ chỉ còn một chút bụi bẩn, phủ lờ mờ lên trên những khúc xương.
Sau này nghĩ lại, Lộ Thương Phàm không nhớ anh đã quay trở lại xe bằng cách nào. Lúc tỉnh ra, anh đã thấy mình ngồi trong xe, hai bàn tay chắp lại trong tư thế cầu nguyện.
Dòng suy nghĩ dần dần quay trở lại, và cuối cùng Lộ Thương Phàm cũng lấy lại được khả năng phân tích. Anh không biết nhiều về quỷ hút máu, nhưng cũng đủ để lý giải phần nào sự kiện khủng khiếp vừa qua.
Con quỷ hút máu vậy là đã đi xuyên qua khoảng vườn. Bình thường thì con quỷ thường nằm trong huyệt mộ và chờ tới khi trời tối. Lúc ban ngày, hầu như chúng chẳng bao giờ dám ló mặt ra khỏi những chỗ khuất. Vậy mà con quỷ hút máu này lại đã đi lang thang trong nghĩa trang. Nó tìm một cái gì đó.
“Nhưng nó đi tìm cái gì?”
“Huyệt mộ của nó ư?”
Đúng, chắc là như vậy. Con quỷ này có thể là một kẻ đi lạc. Có cái gì đó đã khuấy đảo nó. Nó đã bị xua đuổi. Nó đã đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, lang thang qua khoảng vườn có một nghĩa trang nhỏ cũ kỹ và tìm mộ.
Nó đã không tìm thấy.
Hay là có đấy?
Lộ Thương Phàm không biết câu trả lời. Anh ngồi trong xe, ấp hai bàn tay lên mặt. Mồ hôi khiến cả da mặt lẫn hai tay trơn nhớp nháp. Vị cha đạo bất giác thả một tiếng rên vào lòng bàn tay mình. Anh cảm nhận tim đang đập mạnh lên. Những suy nghĩ xáo trộn xoay vòng. Tất cả đều trôi tuột, tung tóe, phân tán thành muôn mảnh. Cuộc đời bình thường cho tới nay của anh vậy là chấm dứt. Sự kiện vừa qua đã xé toạc ra một lỗ hổng rất lớn, và anh nhìn thấy hai bàn tay mình đang tự động chắp lại trong tư thế cầu nguyện. Anh cần điều đó bây giờ, anh cầu xin sức mạnh của thần. Anh cũng biết anh không cô độc trên thế giới này. Những con người thành kính luôn luôn sẽ được trợ giúp, kể cả từ bên trên.
Lộ Thương Phàm lấy hơi thật sâu. Hai bàn tay chảy mồ hôi trượt xuống.
Anh nhìn trân trối qua khoảng kính đằng trước. Trái tim anh không còn đập lồng lộn như ban nãy nữa. Ở nơi nào có ánh sáng, ở đó cũng có bóng tối, anh đã và đang sống theo nguyên tắc đó. Cuộc đời không chỉ có những ngày vui vẻ và tràn đầy ánh nắng, cũng có cả những ngày u ám, và bất kỳ con người nào tới một lúc nào đó cũng phải đi qua một quãng đường hầm.
Anh cũng vậy.
Nhưng phía cuối đoạn đường hầm của anh đang lóe sáng.
Nhờ vào một người quen, những hoạt động của Lộ Thương Phàm đã đạt được một chút thành công và anh biết người đàn ông ở Bôn Mộc Lâm kia sẽ tới gặp anh. Anh không biết thời điểm chính xác của chuyến đi, nhưng anh tin Trương Anh Hào sẽ đến vào buổi chiều này.
Bây giờ đã là giữa trưa.
Bình thường ra, vào giờ này Lộ Thương Phàm luôn có cảm giác đói. Nhưng hôm nay thì không, tâm lý anh đang bị xáo trộn quá mạnh.
“Hãy thở thật sâu, hãy tập trung toàn lực vào cuộc sống và khung cảnh hằng ngày quen thuộc.” – Anh tự nhủ.
Một thực thể trong khung cảnh đó là chiếc Hạ Cửu Vũ 008. Chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ. Lộ Thương Phàm đưa tay về hướng đó và xoay chìa. Chiếc xe nổ máy ngay lập tức.
Vị cha đạo cài số lùi, đưa chiếc Hạ Cửu Vũ 008 ra khỏi lỗ hổng giữa hai bụi cây và lái chiếc xe lao rất nhanh vào con đường dẫn xuống dưới. Bánh xe thậm chí đã chao đảo một vài lần.
Ngay cả khi đã xuống đến ngôi làng dưới thung lũng, Lộ Thương Phàm vẫn chưa thấy dễ chịu hơn. Không khí ở đây rất nóng. Anh thậm chí không chú ý đến một vài con chiên đang ngồi trước cửa nhà và vẫy tay về hướng mình. Anh muốn quay trở lại nhà thờ thật nhanh. Anh cần sư yên tĩnh và bầu không khí mát lạnh nơi đó. Chỉ có về tới nhà mình, Lộ Thương Phàm mới có thể tìm lại được bản thân mình.
Ngôi nhà thờ nhỏ đang chào anh trên đỉnh đồi. Những bức tường trắng sáng lên trong ánh mặt trời chói chang và gây ân tượng còn trắng hơn mọi ngày thường, như một quầng sáng thánh thiện trôi bồng bềnh giữa không gian. Hình ảnh đó an ủi Lộ Thương Phàm và anh nhủ thầm rằng thế gian này không phải chỉ có những khía cạnh xấu xa tồi tệ. Suýt nữa thì vị cha đạo trẻ tuổi đã không nhìn thấy cậu bé đang đứng giữa đường và vẫy tay về phía anh.
Cậu bé đã đột ngột đâm ra từ một con ngõ nhỏ. Lộ Thương Phàm phải đạp hết sức xuống bàn đạp thẳng.
Cậu bé gõ vào cửa kính, vị cha đạo hối hả quay kính xuống.
“Sao thế, Lộc Lâm?”
“Cha có khách, thưa cha.”
“Ô!” – Đôi mắt người đàn ông sáng lên. – “Hay quá. Con nhìn có kỹ không?”
“Có.”
“Ta cảm ơn con!”
Cậu bé còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Lộ Thương Phàm tỏ vẻ rất vội vàng. Lòng anh thầm ngạc nhiên, tại sao người đàn ông ở Bôn Mộc Lâm lại có thể đến sớm như vậy, nhưng chắc đây là chuyện bình thường. Anh ấy là người chuyên nghiệp.
Vị cha đạo trẻ tuổi đưa xe về tới nhà thờ. Anh không nhìn thấy chiếc xe nào và nghĩ chắc Trương Anh Hào đã đi xe ngựa về đây. Lộ Thương Phàm đỗ xe của anh phía sau nhà thờ.
Lúc đó, anh mới trông thấy chiếc xe ngựa!
Một chiếc xe màu đen với những khung kính thẫm màu, gây ấn tượng đe dọa. Nó đứng lù lù ở đó, tắm trong ánh nắng.
Dạ dày Lộ Thương Phàm thốt nhiên thắt lại. Một linh cảm không tốt đẹp bốc lên khiến mồ hôi anh vã ra như tắm. Anh thậm chí cảm nhận được cả những giọt mồ hôi rất lớn đang đọng sau gáy. Vị cha đạo đang cân nhắc xem liệu anh có nên xuống xe hay không?
Chắc chắn đây không phải người đàn ông ở Bôn Mộc Lâm. Anh ta sẽ không đi chiếc xe có biển số mà vị cha đạo đã một lần nhìn thấy trong đêm. Đó chính là chiếc xe ngựa đã đi dọc theo con đường đồi và dừng lại trước ngôi nhà rùng rợn nọ.
Có người đang đi về hướng anh từ phía phải. Vị cha đạo quay đầu lại.
Gã đàn ông ập tới từ phía trái chỉ chờ có vậy. Với một cử chỉ gọn gàng, gã giật cửa xe ra và Lộ Thương Phàm đột ngột thét lên vì đau khi bàn tay gã tóm lấy tóc anh, giật đầu anh xuống.
“Xuống xe, thầy tu, và nghe theo lệnh bọn tao…”
…
Thành phố Hạ Trường.
Trương Anh Hào đi tới thành phố này, lòng thầm nhớ lại tất cả những gì loài người đã viết về nó và sẽ còn tiếp tục viết về nó.
Tất cả những dòng chữ đó thật ra là chuyện phụ, bởi Trương Anh Hào không đến đây để nghỉ mát dạo chơi. Trương Anh Hào muốn giải quyết một vụ án, một vụ án như một ngọn núi băng khổng lồ bây giờ mới chỉ nhô chóp đỉnh nhỏ xíu của nó lên trên mặt nước. Tất cả những gì nằm bên dưới kia là thứ mà Trương Anh Hào sẽ phải đào xới lên, và chắc chắn sẽ gây nên một vài cơn bão cuốn đầy bụi đất.
Trương Anh Hào gửi chiếc xe ngựa của mình cho một tiệm chăm sóc xe ngựa, bỏ hai lượng bạc trả cho số tiền chăm sóc trong một tuần. Sau đó hắn bước về nơi cho thuê xe ô tô.
Một loạt những chiếc xe cho thuê đứng chờ sẵn. Trương Anh Hào đã quyết định chọn một chiếc ô tô Hạ Cửu Vũ 009 nằm bên trái.
Một nữ nhân viên vui vẻ nhìn Trương Anh Hào bằng ánh mắt hân hoan như thể hắn là vị thượng đế thật sự đặc biệt, rồi dịu dàng trao chìa khóa và giấy tờ xe.
“Chúc quý ngài những ngày giờ vui vẻ trong thành phố của chúng tôi, bất chấp dòng giao thông dày đặc!”
“Vâng, cảm ơn.” – Trương Anh Hào cầm chiếc vali nhỏ lên và cất bước.
Ngôi làng mà Trương Anh Hào cần đến mang tên Phí Vân và nằm về hướng bắc thành phố, không trong khu bình địa, mà lọt thỏm giữa những rặng núi.
Vừa ra khỏi khuôn viên bến xe, Trương Anh Hào đã phải vất vả len lách trong dòng giao thông dày đặc. Một chuyến đi vất vả. Chẳng bao lâu sau đó, những tiếng còi gay gắt đã đập đến tai Trương Anh Hào.
Giữa đường, khi làn xe thoáng đãng hơn chút đỉnh, Trương Anh Hào dừng lại, nhìn xuống bản đồ và hài lòng vì đã tìm đúng đường đi. Vậy là không phí nhiều thời gian. Vị cha đạo trẻ tuổi chắc chắn sẽ vui mừng khi thấy Trương Anh Hào tới sớm. Mọi việc vậy là trôi chảy, Trương Anh Hào hồi hộp muốn biết xem những gì đang chờ đợi mình. Hiện thời lòng Trương Anh Hào vẫn tràn đầy lạc quan.
Bề ngoài của Trương Anh Hào phù hợp cực kỳ với nhân vật do chính hắn thiết lập. Sâu trong nội tâm bên trong, Trương Anh Hào cảm thấy áp lực và dành một sự kiêng kỵ dành cho cái tổ chức QV Clastic kia. Dẫu cho cái tổ chức phản nhân loại đó nghe có vẻ trâu bò, thực chất chỉ là đám tay sai gà mờ của một, hoặc một số thế lực Võ giả tà phái mạnh mẽ đứng sau.