Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 33: Bị cầm tù
“Câm mồm!”
Chân Khoa Hữu Thái đạp mạnh vào khoảng giữa xương sống Trương Anh Hào. Ngọn đòn quá mạnh, Trương Anh Hào không còn sức để giữ cân bằng. Cả thân hình hắn đổ nhào về phía trước. Chỉ một thoáng cảm giác rơi xuống vực sâu, rồi bụng Trương Anh Hào đập xuống lòng cầu trượt rất trơn, nó kéo Trương Anh Hào lao chênh chếch xuống dưới.
Tất cả trở thành khác hẳn trong vài giây sau đó. Một thế giới bí hiểm há mõm nuốt chửng lấy Trương Anh Hào, kéo hắn trôi mỗi lúc một xuống sâu hơn.
Khí lạnh lướt ngang qua, Trương Anh Hào gắng mở mắt, nhìn ánh lửa chập chờn.
Tới khúc cuối cầu trượt, thân hình Trương Anh Hào đập vào đâu đó và nảy lên. Hắn rụt đầu lại, quay lưng sang một bên và vặn người. Nhờ thế mà khi rơi, hắn tránh được cảnh đập mặt xuống đất, mà hạ cánh bằng vai.
Không nằm im, Trương Anh Hào nghiến răng dồn sức xoay người lăn sang bên, bởi hắn không muốn bị Mục Trường Thân rơi đè xuống người mình.
May mà Trương Anh Hào đã kịp làm điều đó. Chỉ vài giây đồng hồ sau, thân thể anh bạn Mục Trường Thân cũng theo cầu trượt lao chênh chếch xuống vực sâu.
Y thét lớn khi đập xuống đất, rồi y cất tiếng rủa, xoay người sang bên và nhổm được đầu dậy. Chắc y muốn kiếm Trương Anh Hào. Trong luồng sáng kỳ lạ này, mặt y trông như thể nửa dưới bị vẽ thành sọc màu đen, giống như nhựa đường. Đáng tiếc thay, nó không phải nhựa đường, nó là máu. Máu chảy ra từ mũi, chảy ra từ những vết thương trên má. Tất cả chỉ bởi Mục Trường Thân lúc rơi khỏi cầu trượt đã đập mặt xuống đất.
Ống cầu trượt nằm sau lưng Trương Anh Hào bây giờ giống như một miệng loa, truyền âm thanh đi rất nhanh. Trương Anh Hào nghe tiếng khuôn cửa phía trên bị đóng lại.
Giờ thì hai người Trương Anh Hào bị cầm tù thật sự và có thể chờ con quái vật tới thăm…
Trương Anh Hào nghe tiếng Mục Trường Thân rên rỉ, những âm thanh như muốn cắt nát linh hồn hắn ra. Trong cơn giận cuồng nộ, Trương Anh Hào xoay hai bàn tay, giật mạnh những sợi dây trói. Nhưng dù Trương Anh Hào gắng sức đến bao nhiêu, chúng cũng chẳng lỏng ra chút nào. Khoa Hữu Thái đã thắt và siết chúng bằng bàn tay lành nghề tinh quái. Cảm giác tê dại trong tay Trương Anh Hào tăng lên, nhưng nó đã biến mất ở dưới chân, vòng tuần hoàn ở bên dưới lại chảy bình thường, dù bàn chân còn hơi rát và tê.
Tiếng rên câm bặt. Rồi Mục Trường Thân nhổ phì ra. Y không nói được nữa, chỉ thì thào: “Là lỗi của mình, Anh Hào, là lỗi của một mình mình. Lẽ ra mình phải để ý hơn. Nhưng mình thề với cậu một điều – mình sẽ tóm được gã ta, chắc chắn là như vậy. Mình sẽ tóm được con lợn phản bội đó. Chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu. Hai ta vẫn sống, và đó là điều quan trọng. Mình chưa muốn chết, còn phải sống để trừng trị gã. Mình chỉ muốn có một điều đó.”
Y ngưng nói, Trương Anh Hào mừng thầm khi thấy bạn mình lấy lại sức trong giận dữ. Khoa Hữu Thái quả là đã lừa hai người Trương Anh Hào một cách thâm độc và hèn hạ. Chắc chắn gã không làm điều đó cho vui, vụ nàỵ đơn giản phải có nguyên nhân khác. Nhưng Trương Anh Hào chưa biết nguyên nhân đó chính xác là gì. Hai người họ chưa biết động cơ thật sự của Khoa Hữu Thái.
Gạt mọi lý thuyết sang một bên, Trương Anh Hào quay trở lại với hiện thực.
“Thôi đừng nằm bên đưới cầu trượt này nữa.” – Trương Anh Hào đề nghị.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Muốn đến gần bức tường kia. Ít ra thì còn một chỗ tựa lưng, khi mình muốn đứng dậy.”
“Rõ rồi, Anh Hào.”
Hai người Trương Anh Hào đồng thời tìm cách đứng lên. Trương Anh Hào thử đến lần thứ hai thì đứng dậy được. Mục Trường Thân cần lâu hơn, người y ngả qua ngả lại sang hai phía, nhưng rồi y cũng đứng thẳng lên.
Y ngửa đầu về phía sau, nhìn vòm trần u ám.
“Thế đấy, đứng được rồi.”
Lúc Mục Trường Thân nói câu đó thì Trương Anh Hào đã đi vài bước về hướng tường. Nền ở dưới này được làm bằng đá tảng dầm với bùn. Nó mấp mô và ánh lên ẩm ướt. Chắc độ ẩm này đang bao trùm toàn bộ hòn đảo, cái địa điểm kinh hoàng nhô lên giữa lòng hồ.
Tựa lưng vào tường, Trương Anh Hào từ từ khuỵu gối xuống. Hai cánh tay bị trói quặt ra sau lưng trượt trên những tảng đá ẩm ướt.
Đây là một vị trí rất thuận tiện. Ngồi xổm ở đây, Trương Anh Hào và Mục Trường Thân có thể nhìn thẳng vào căn phòng nằm bên dưới mặt đất. Đó là một tầng hầm rộng theo lối xây dựng ngày xưa.
Hai người họ phát hiện thấy một cầu thang rộng bằng đá, phần trên của nó nấp vào sau hai cây cột đỡ trần rất lớn. Khoa Hữu Thái quả là đã thực thi một số công việc chuẩn bị. Không để hai người họ trong bóng tối, gã đã đốt lên một vài cây đuốc. Những lưỡi lửa đỏ thẫm nhả ra những vệt khói đen kịt, bốc lên cao, rồi biến mất trong một ống hút gần trần.
Ánh sáng đuốc không đủ chiếu sáng toàn bộ tầng hầm, nhưng vì nhìn thấy rõ cầu thang nên hai người Trương Anh Hào đoán còn một con đường thứ hai dẫn xuống nơi đây. Mục Trường Thân rất muốn lau máu ở trên mặt mình. Y bực bội nguyền rủa vì tay bị trói quặt ra sau lưng.
“Thôi đừng bực, anh bạn. Tình huống có thể còn trầm trọng hơn nữa đấy.”
“Trầm trọng đến mức nào?”
“Chúng nó có thể đánh chìm hai ta, dìm chúng mình chết đuối như dìm chuột.”
“Cám ơn, cái đó thì mình cũng không thích. Nhưng viễn cảnh bị một Người Sói cắn rồi biến thành Người Sói cũng chẳng hay ho gì.”
“Nó vẫn chưa tới mà.”
Chàng trai tóc vàng cười thành tiếng: “Đừng có nói là cậu đang mong nó đến nhé!”
“Mong thì không, nhưng ít ra thì nó cũng cho ta một chút thời gian để xem xét xung quanh đây. Mình đang nghĩ đến cái cầu thang kia. ít nhất thì cũng phải tìm hiểu xem nó dẫn về đâu.”
“Đến một cửa ra, mình đoán vậy.”
“Hay thật!”
“Thôi đừng đùa nữa, Anh Hào. Cái cửa đó thể nào cũng bị khóa kín. Ngoài ra mình còn linh cảm rằng Người Sói bây giờ đang ở rất gần ta, nó đang rình mò rồi đấy.”
Những câu nói của y vẳng lên sau lưng Trương Anh Hào, bởi lúc đó Trương Anh Hào đã bước đi vài bước, đến gần một cây cột, đến gần ngọn đuốc đầu tiên.
Đó không phải là những bó đuốc thật sự, mà chỉ là những chiếc đĩa đựng than gỗ thấm dầu đang từ từ cháy.
Trương Anh Hào dừng lại bên cây cột khổng lồ. Ánh mắt Trương Anh Hào hướng về hướng cầu thang. Trống vắng. Không một ai đứng ở đó, cũng chẳng có xác chết nào. Tất cả gây ấn tượng như hậu trường của một cảnh phim, và Trương Anh Hào thầm nghĩ mọi thứ ở đây sao sạch sẽ như thể có người ở.
“Sạch sẽ như thế này cho ai? Chắc là cho con quái vật đã sống ở đây rất lâu rồi.”
“Thỉnh thoảng nó lại rời hòn đảo, bơi vào bờ và cắn chết người.”
Hiện Trương Anh Hào vẫn chưa nhìn thấy Người Sói, mới chỉ nghe nói về nó. Trương Anh Hào tự hỏi mình sẽ phải làm gì nếu nó đột ngột hiện ra trong tầng hầm này.
Trên người Trương Anh Hào bây giờ chỉ còn lại duy nhất tấm bùa Địa Diệm Hỏa. Nhưng Trương Anh Hào đâu có với tới chỗ vật cứu tinh đó, bởi hai bàn tay Trương Anh Hào đã bị trói quặt ra sau lưng.
Hơi nóng của ngọn lửa phả vào gáy khi Trương Anh Hào bước ra khỏi cây cột, về hướng cầu thang. Trương Anh Hào muốn biết nó dẫn đi đâu.
Mục Trường Thân vẫn dừng lại ở chỗ cũ. Như thế là rất tốt. Vì bị thương ở mặt, y bây giờ đang rất mệt và cần được nghỉ ngơi. Đáng tiếc Trương Anh Hào không nhìn thấy đoạn trên của cầu thang dẫn tới đâu, ánh sáng không đủ để chiếu lên hướng đó. Trương Anh Hào chỉ nhìn thấy nó lượn một vòng, rồi biến vào khoảng không gian mờ mờ sau đó.
“Chắc nó không còn dài mấy.” – Trương Anh Hào đoán vậy.
Trương Anh Hào đã không ít lần làm quen với những tầng hầm tương tự. Thường thì chúng rất cao, có một cửa vào rất rộng, qua đó người ta có thể lên thẳng những tầng nhà bình thường trên mặt đất.
“Mình đi lên đây!” – Trương Anh Hào nói về hướng Mục Trường Thân. Những âm thanh vọng qua vọng lại giữa những bức tường đá.
“Cậu nhìn thấy gì không?”
“Chưa.”
“Anh Hào, cẩn thận đấy! Chắc đây chính là thứ mà Khoa Hữu Thái muốn. Gã rất dễ đoán ra phản ứng của bọn mình. Gã biết ta đâu có phải loại người đứng chết giẫm ở một nơi, thể nào gã cũng đoán mình sẽ phát hiện ra cầu thang và tính những bước tiếp theo.”
“Chắc chắn rồi, mình cũng nghĩ như vậy.”
Bậc cầu thang rất rộng, dù không bằng phẳng. Trương Anh Hào đi dễ dàng lên phía trên, không bị vấp ngã hoặc trượt chân một lần nào. Ánh lửa đuốc chập chờn dần ở lại phía sau lưng.
Trương Anh Hào đi vào một khoảng không gian xam xám, nó phủ xuống Trương Anh Hào như một cái bóng dày. Những bước chân Trương Anh Hào lê trên nền cầu thang, trần hầm trên kia ngập vào trong tối.
Thế rồi Trương Anh Hào bước vào khoảng lượn và tin chắc mình đã đến gần phần cuối của cầu thang. Trương Anh Hào tưởng tượng ra khuôn cửa thì đúng hơn là nhìn thấy nó. Nhưng ngay lập tức, Trương Anh Hào phát hiện thấy một chuyển động.
“Có kẻ đang đứng ở kia!”
Tim Trương Anh Hào đập rộn lên. Trương Anh Hào phải thú nhận rằng phát hiện này – nếu có thể coi đây là một phát hiện – đã khiến hắn ngạc nhiên. Trương Anh Hào không nhận được rõ dáng người kia và vì thế cũng không thể xác định được độ lớn của nó.
“Người Sói chăng?”
Có lẽ, nhưng Trương Anh Hào không tin chắc cho lắm, bởi mũi Trương Anh Hào không ngửi thấy mùi đặc trưng. Đã không biết bao lần Trương Anh Hào phải chống chọi với loại quái vật này, Trương Anh Hào biết rõ cái mùi chúng tỏa ra. Mùi đó ở đây không có.
Mặc dù vậy, Trương Anh Hào vẫn nghi ngờ, chuẩn bị tinh thần rằng bóng người kia – dù có là ai chăng nữa – đã phát hiện ra hắn và sẽ đuổi theo hắn.
Từ từ, Trương Anh Hào rút lui từng bước một.
Những bậc cầu thang rộng rãi cho phép Trương Anh Hào an tâm đi giật lùi xuống dưới dù hai tay vẫn bị trói. Thỉnh thoảng Trương Anh Hào lại quay đầu thật nhanh, nhìn xung quanh để không bước hụt. Cuối cùng, Trương Anh Hào xuống đến bậc thang thấp nhất.