Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 179: Tự rước chuyện này vào thân
Gã ở gần nhất đeo cặp kính râm hơi tối, loại làm dịu bớt ánh nắng, được làm bằng hợp chất halogen và bạc. Có lẽ lần gần đây nhất tay này trông thấy mặt trời là vào những năm chín mươi. Có thể gã sẽ không bao giờ thấy lại mặt trời, thế nên cặp kính râm trở nên thừa, nhưng trông vẫn đẹp. Cũng giống như các cơ bắp, cũng như mấy cái khăn và áo bị xé.
Trương Anh Hào chờ đợi. Tên đeo kính râm trông thấy hai người Trương Anh Hào. Vẻ ngạc nhiên của gã nhanh chóng chuyển thành sự phấn khích. Gã thông báo cho tên to nhất trong đám bằng cách đập vào cánh tay hắn ta. Tên to lớn nhìn quanh, trông hắn vô hồn, rồi hắn ngoác miệng cười.
Trương Anh Hào chờ đợi. Đám đàn ông tập trung lại phía ngoài buồng giam của hai người Trương Anh Hào.
Chúng nhìn vào. Tên to lớn kéo cửa buồng hai người Trương Anh Hào ra. Rồi những tên khác lần lượt mở rộng cửa ra, chúng chốt lại cho cửa khỏi đóng vào.
“Xem những gì chúng gửi cho ta này.” – Tay to con cất tiếng. – “Bọn mày biết chúng đã gửi gì cho ta chứ?”
“Chúng gửi cho ta gì thế?” – Kính râm hỏi.
“Chúng gửi cho ta thịt tươi.” – Tay to lớn đáp.
“Chắc chắn là thế rồi, ông bạn.” – Kính râm nói.
“Thịt tươi. Thịt tươi cho mọi người.” – Tay to con nói.
Hắn nhăn nhở, quay nhìn cả nhóm và tất thảy đều cười đáp lễ, đập tay ăn mừng.
Trương Anh Hào chờ đợi.
Tên to lớn bước nửa bước vào buồng giam của hai người Trương Anh Hào. Hắn thật bự, có lẽ thấp hơn Trương Anh Hào khoảng hai đến năm phân, nhưng nặng phải gấp đôi. Tên này chiếm hết cả cửa. Đôi mắt lờ đờ của hắn lướt qua Trương Anh Hào rồi tới Lộ Tri Thức.
“Ê nhóc da trắng, lại đây.” – Hắn nói với Lộ Tri Thức.
Trương Anh Hào có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của Lộ Tri Thức, anh ta không nhúc nhích.
“Lại đây, thằng cu da trắng.” – Tên to con nhắc lại, giọng khẽ khàng.
Lộ Tri Thức đứng dậy, nhón nửa bước về phía gã đàn ông ở cửa. Tên này đang phóng ra cái quắc mắt chất chứa nỗi tức giận, sự ghê gớm của nó khiến người ta lạnh cả sống lưng.
“Đây là lãnh địa của Trai Đỏ, da trắng ạ.” – Gã cao lớn nói, giải thích cho những chiếc khăn đỏ. – “Bọn da trắng đang làm gì trong lãnh địa của Trai Đỏ thế này?”
Lộ Tri Thức không nói gì.
“Thuế cư trú, cu ạ.” – Gã to con nói. – “Như người ta thu ở các khách sạn Lục Bình ấy, nhóc ạ. Mày phải đóng thuế. Đưa cho tao cái áo len của mày, thằng cu da trắng.”
Lộ Tri Thức đang cứng cả người vì sợ hãi.
“Đưa áo len của mày đây, cu da trắng.” – Gã to con nói lần nữa, khẽ khàng.
Lộ Tri Thức gỡ chiếc áo len trắng đắt tiền rồi đưa về phía trước. Tên to lớn cầm lấy ném về phía sau mà chẳng thèm nhìn.
“Đưa kính cho tao, thằng cu da trắng.” – Hắn nói.
Lộ Tri Thức liếc một cái đầy tuyệt vọng lên phía Trương Anh Hào. Sau đó y gỡ kính của mình ra, đưa về phía trước. Tên to con cầm lấy ném xuống sàn, lấy giày giẫm lên, xoay bàn chân. Hai mắt kính vỡ vụn bắn tung ra. Tên to con lấy chân hất chiếc kính vỡ về phía sau, ra hành lang. Những tên còn lại lần lượt giẫm lên nó.
“Thằng bé ngoan.” – Gã to lớn nói. – “Mày đóng thuế xong rồi đó.”
Lộ Tri Thức đang run cầm cập.
“Giờ thì đến đây, thằng cu da trắng.” – Kẻ hành hạ anh ta nói.
Lộ Tri Thức lập cập đến gần.
“Gần hơn, cu da trắng.” – Tay to con lệnh.
Lộ Tri Thức lập cập lại gần hơn, cho tới khi chỉ còn cách ba mươi phân. Anh ta đang run rẩy.
“Quỳ xuống, thằng cu da trắng.” – Tên to con lệnh.
Lộ Tri Thức quỳ xuống.
“Kéo khóa quần tao xuống, da trắng.” – Tên kia tiếp.
Lộ Tri Thức không làm gì, đầy hoảng sợ.
“Kéo khóa quần tao xuống, da trắng.” – Tên to con nhắc lại. – “Bằng răng mày!”
Lộ Tri Thức thở hắt ra một hơi đầy kinh hãi và khiếp đảm rồi nhảy lùi lại. Anh ta chạy giật lùi về phía cuối buồng giam, cố gắng nấp sau bồn cầu. Thực tế là anh chàng đang ôm lấy cái bệ xí.
Đã đến lúc can thiệp. Không phải vì Lộ Tri Thức, Trương Anh Hào chẳng cảm thấy thương gì anh ta. Nhưng Trương Anh Hào phải can thiệp, vì chính bản thân mình. Việc làm hèn hạ của Lộ Tri Thức sẽ làm vấy bẩn Trương Anh Hào, hai người bọn họ sẽ bị coi là một cặp. Sự quy phục của Lộ Tri Thức sẽ làm mất thể diện của cả hai người họ trong cuộc chơi giành vị thế.
“Quay lại đây, thằng nhóc da trắng, mày không thích tao hả?” – Gã to con gọi Lộ Tri Thức.
Trương Anh Hào hít một hơi sâu, tung hai chân qua cạnh giường và nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hắn. Hắn ta trừng trừng nhìn Trương Anh Hào, Trương Anh Hào trừng trừng ngó lại một cách bình thản.
“Đây là nhà tao, thằng béo.” – Trương Anh Hào nói. – “Nhưng tao sẽ cho mày một lựa chọn.”
“Chọn gì?” – Béo hỏi, trân trối, đầy ngạc nhiên.
“Chọn cách ra đi, thằng béo.” – Trương Anh Hào đáp.
“Mày nói gì thế?” – Hắn hỏi lại.
“Ý tao là thế này.” – Trương Anh Hào nói. – “Bọn mày sẽ rời khỏi đây. Điều đó thì chắc chắn rồi. Lựa chọn của mày là rời khỏi đây như thế nào. Hoặc mày có thể tự bước ra, hoặc mấy thằng béo khác sau lưng mày sẽ phải khiêng mày ra ngoài bằng một cái xô.”
“Ồ thế à?” – Béo hỏi.
“Chắc chắn rồi.” – Trương Anh Hào đáp. – “Tao sẽ đếm tới ba, ok, do vậy mày nên chọn lựa thật nhanh, đúng không?”
Gã to con trừng trừng nhìn Trương Anh Hào.
“Một.” – Trương Anh Hào đếm.
Chẳng có phản ứng nào.
“Hai.” – Trương Anh Hào đếm.
Chẳng có phản ứng nào.
Rồi Trương Anh Hào chơi trò lừa. Thay vì đếm tới ba, Trương Anh Hào giáng một đòn bằng đầu vào giữa mặt hắn ta. Trương Anh Hào kiễng bàn chân sau lên, đẩy mạnh hai cẳng chân, lao đầu về phía trước húc thẳng vào mũi tên béo.
Cú đòn được thực hiện không chê vào đâu được, trán là một đường cung hoàn hảo và rất khỏe, phần xương sọ ở phía trước rất dày. Phần đó của Trương Anh Hào có một gờ như bê tông. Phần đầu của người rất nặng, tất cả các loại cơ cổ và cơ lưng giữ cho nó cân bằng.
Cứ như thể bị một trái bóng bowling đập vào mặt, đó luôn là điều ngạc nhiên. Người ta trông đợi những cú đấm hoặc đá, thế nên một cú húc bằng đầu luôn bất ngờ. Như từ trên trời giáng xuống, chắc chắn nó phải làm mặt Béo lõm vào.
Trương Anh Hào đoán bản thân mình đã làm giập mũi hắn ta, khiến các xương má vỡ vụn, khiến bộ não nhỏ của hắn ta bị giập tương đối. Hai chân của Béo nhũn ra và hắn sụp xuống sàn như con rối bị cắt dây, như một con bò trong lò mổ. Đầu tên này đập mạnh xuống sàn bê tông.
Trương Anh Hào chằm chằm nhìn quanh đám còn lại, chúng đang bận đánh giá đẳng cấp của Trương Anh Hào.
“Thằng nào tiếp đây?” – Trương Anh Hào lên tiếng. – “Nhưng bây giờ vụ này giống như ở Phổ Quang, hoặc là đặt cửa gấp đôi hoặc là bỏ. Thằng này sẽ đi bệnh viện, có lẽ đeo mặt nạ sắt sáu tuần. Thế nên thằng tiếp theo sẽ nằm viện mười hai tuần, bọn mày hiểu chứ? Vài khuỷu tay bị gãy, phải không? Vậy tiếp theo là thằng nào?”
Không có câu trả lời.
Trương Anh Hào chỉ gã đeo kính râm.
“Đưa áo len đây, cu béo.” – Trương Anh Hào bảo.
Gã khom người nhặt cái áo len lên, đưa cho Trương Anh Hào, cúi người đưa chiếc áo ra, không muốn lại gần quá. Trương Anh Hào cầm chiếc áo ném lên giường của Lộ Tri Thức.
“Đưa tao cái kính.” – Trương Anh Hào tiếp.
Kính râm khom người vơ lấy chiếc gọng kính vàng đã méo mó đưa cho Trương Anh Hào. Trương Anh Hào ném trả lại gã.
“Nó bị vỡ rồi, cu béo.” – Trương Anh Hào nói. – “Đưa cho tao kính của mày.”
Có một khoảng ngập ngừng dài. Kính râm nhìn Trương Anh Hào. Trương Anh Hào nhìn gã, không hề chớp mắt. Gã bỏ kính của mình ra đưa cho Trương Anh Hào, Trương Anh Hào bỏ vào túi.
“Giờ thì tống cái xác này ra khỏi đây.” – Trương Anh Hào lệnh.
Đám đàn ông mặc đồng phục màu cam đeo khăn đỏ kéo thẳng hai chân đã mềm nhũn, rồi kéo tay to con đi. Trương Anh Hào bò trở lại giường mình. Người Trương Anh Hào vẫn còn run lên vì adrenalin tăng đột ngột. Dạ dày co thắt, Trương Anh Hào thì thở hổn hển. Máu huyết Trương Anh Hào vừa mới ngừng chảy, Trương Anh Hào cảm thấy thật kinh khủng. Nhưng nếu Trương Anh Hào không làm như vừa rồi thì sẽ còn tệ hơn. Nếu không thì đến lúc này chúng đã xong việc với Lộ Tri Thức và bắt đầu với Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào không ăn sáng, hắn không buồn ăn. Trương Anh Hào chỉ nằm trên giường cho tới khi thấy khá hơn. Lộ Tri Thức ngồi trên giường mình, anh ta lắc tới lắc lui. Anh chàng vẫn chưa nói gì.
Một lúc sau, Trương Anh Hào tụt xuống sàn, rửa mặt ở chậu. Ai đi qua cửa là lại nhìn vào, rồi lại bước đi chỗ khác.
Thế giới vừa quay thật nhanh, gã mới đến trong buồng giam cuối cùng đã cho một thằng Trai Đỏ phải nhập khẩu vào bệnh viện. Cứ kiểm tra xem, Trương Anh Hào đã là người nổi tiếng rồi đấy.
Lộ Tri Thức dừng lắc lư và nhìn Trương Anh Hào, hé miệng rồi lại ngậm vào. Y hé miệng lần thứ hai.
“Tôi không chịu được thế này.” – Anh ta cất tiếng.
Đây là lời đầu tiên Trương Anh Hào nghe người này nói tính từ lúc anh ta đùa trên loa điện thoại của Tiêu Mông.
Giọng của Lộ Tri Thức thấp, nhưng lời tuyên bố của anh ta thì rõ ràng. Không phải lời than vãn, rên rỉ mà là một tuyên bố nêu lên một thực tế. Anh ta không chịu được thế này. Trương Anh Hào nhìn về phía Lộ Tri Thức, suy nghĩ về lời nói của anh chàng một lúc lâu.
“Thế tại sao anh ở đây?” – Trương Anh Hào hỏi. – “Anh đã làm gì?”
“Tôi chẳng làm gì hết.” – Lộ Tri Thức đáp, giọng trống rỗng.
“Anh đã thú nhận làm việc gì đó mà thực ra anh không làm.” – Trương Anh Hào nói. – “Anh tự rước chuyện này vào thân!”