Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 17: Bài luận
“Reng reng reng!” – Chuông reo lần đầu.
Một giám khảo tuyên đọc luật thi cử, một giám khảo khác gần bàn lớn kiểm tra thẻ thi cử của thí sinh, so sánh hình ảnh bên trên với mặt mũi thí sinh.
Một giám khảo tiến vào phòng học nói mấy câu với giám khảo trên bục giảng, giám khảo bắt đầu tháo túi hồ sơ chứa bài thi.
Sau đó phát giấy.
Năm phút trước khi thi, bắt đầu phát bài thi, giám khảo cao giọng nhắc nhở thí sinh điền tên họ và số báo danh ở khu vực xác định trong bài thi, đồng thời nhắc nhở thí sinh không nên trả lời trước khi chuông reo.
Trương Anh Hào nhanh chóng liếc nhìn bài thi Ngữ Văn. Âm đọc, chọn lỗi chính tả, sử dụng từ ngữ, sử dụng thành ngữ, tìm lỗi ngôn ngữ… Một bài văn gọi là “Võ giả nên tự cường”, đi kèm là các câu hỏi nhỏ bên dưới. Cuối cùng là một bài viết văn tự do.
“Reng reng reng” – Chuông reo lần thứ hai!
Giám khảo hô: “Cuộc thi bắt đầu!”
Trương Anh Hào hít sâu mấy cái, bắt đầu giải đề. Giải đề vô cùng thuận lợi, ngoại trừ một số đề kết hợp chặt chẽ với cảm xúc tác giả, hắn cảm thấy không quá đúng, những đề khác với hắn không quá khó.
Chọn chữ sai, chọn từ sai và thành ngữ, chọn dùng phương pháp nghệ thuật, chọn dấu chấm sai lầm và câu có vấn đề, chọn trật tự từ chính xác, đọc văn chương sau đó xem có lạc đề không, diễn ý không… Làm những việc này, đừng nói là những học sinh cấp cao tham gia cuộc thi này, cho dù là học sinh cấp trung thì có lẽ còn làm tốt hơn Trương Anh Hào. Dù gì xưa nay, Trương Anh Hào hắn mang tiếng thường thường, chẳng phải thông minh.
Một đường vất vả làm đề.
Tiếp đến là viết văn. Viết văn yêu cầu: dùng từ ổn định, thể văn tự do, đề mục tự nghĩ. Loại đề mở này rất thích hợp cho Trương Anh Hào phát huy, nếu đề năm nay là đề đóng, Trương Anh Hào chắc chắn sẽ phải chém gió cho hết phần.
Từ nhỏ đến bây giờ, Trương Anh Hào xem qua một vài bài văn mẫu kỳ thi cấp Liên bang, cũng đọc nhiều sách. Những bài văn mẫu mà hắn đã xem, phần lớn có phát biểu thẳng thắn suy nghĩ trong lòng và cắt tỉa tình cảm theo thân phận và cách nhìn của học sinh. Thế nhưng mà đọc và xem nhiều đi nữa, hắn không nhớ được bao nhiêu.
May mắn thay, Trương Anh Hào hắn bươn chải từ nhỏ, tiếp xúc nhiều người, trong số đó phải kể đến những người có tuổi, những người mà mỗi ngày đều nói chính sách, xã luận, hiện tượng, độ sâu. Bởi thế, Trương Anh Hào tự nhiên không viết ra được văn trữ tình, nhưng viết văn nghị luận vẫn không thành vấn đề.
Khúc dạo đầu, Trương Anh Hào nhắc tới ví dụ nông dân Liên bang trồng dưa hấu, rồi bị ép bán dưa hấu cho thương lái trung gian với giá rẻ mạt, sau đó thương lái trung gian nâng giá gấp mấy lần giá mua, còn giăng biểu ngữ “Giải cứu Dưa hấu Liên bang” để lừa gạt những người nhẹ dạ, thu lợi bất chính. Kết cục là khi những người mua biết rõ, từ đó họ mất hẳn lòng tin, không bao giờ còn ủng hộ, hay giúp đỡ những người khó khăn nữa. Tiếp đó, Trương Anh Hào đưa ra một định nghĩa, thành tín là trụ cột vững chắc cho xã hội vận chuyển hiệu suất cao.
Nói giá trị thành tín, liền phải đặt một giả thiết, nếu như một xã hội thiếu thốn thành tín sẽ như thế nào? Trương Anh Hào tưởng tượng ra không ít ví dụ tiêu cực tạo thành do thiếu thành tín. Sau đó Trương Anh Hào chỉ ra chủ thể cần thành tín: “Lĩnh vực kinh tế phải nói thành tín, cuộc sống chính trị phải nói thành tín, quan hệ cá nhân phải nói thành tín.” Nhưng mà, chỉ dựa vào đạo đức và lương tri để chống đỡ xã hội vận chuyển là không thể nào. Làm thế nào đây?
Trương Anh Hào tiếp tục viết, trước phải tuân pháp luật, mới có thể thành tín. Liên bang thành tín mới có thể kéo theo dân chúng thành tín. Xây dựng thành tín, Liên bang hẳn là làm mẫu đầu tiên. Đồng thời thành tín là một loại xã hội văn minh, văn minh hơn nữa chỉ có thể sinh trưởng trên một chế độ hoàn mỹ, vì vậy phải gợi ra hệ thống thành tín, thành lập cơ chế xử phạt hành động thất tín hoàn thiện, hữu hiệu.
Cuối cùng thông qua tuyên truyền và giáo dục, làm cho quan niệm thành tín xâm nhập vào lòng người, tạo thành tục lệ xã hội “lấy thành tín làm vẻ vang, lấy quên nghĩa làm hổ thẹn”. Qua đó khiến cho toàn bộ xã hội tự giác coi thành tín là tư cách giao tiếp, quy tắc buôn bán kinh doanh, căn bản hành chính của Liên bang.
Trương Anh Hào đáp xong toàn bộ mất nửa giờ. Hắn không nộp bài thi trước, mà xem lại từ đầu đến cuối bài thi một lần, dùng bút máy ghi đáp án vào giấy nháp của mình, sau đó ngồi trong trường thi lẳng lặng chờ đợi, cho đến lúc chuông reo báo hiệu nộp bài thi vang lên.
Sau khi giám thị thu lại bài thi Ngữ Văn chừng mười phút, tiếng chuông thứ năm vang lên, giám thị bắt đầu phát bài thi môn Toán.
Đây là một quãng thời gian nhàm chán. Mặc dù Trương Anh Hào miễn cưỡng ôm một vài công thức trong đầu, nhưng công thức thì công thức, đề thì đề. Trương Anh Hào nhìn bài thi môn Toán mà đầu ông lên một chút. Từ đề thứ nhất tới đề cuối cùng, cái gì hàm số, cái gì tích phân, cái gì tọa độ không gian, cái gì lôgarit… Đề biết hắn, hắn không biết nhiều về đề, không biết được bao nhiêu.
Trương Anh Hào chỉ đành căng đầu nhớ lại công thức, bắt đầu làm bài. Hắn bắt đầu làm những câu dễ trước, câu nào hắn cảm thấy làm được, hắn bắt đầu làm. Câu nào cảm thấy làm được nhưng lại không làm ra, hắn dùng bút chì gạch ngang trước câu đó. Câu nào nhìn vào chẳng biết trăng sao gì, hắn dùng bút chì đánh dấu X ngay trước câu đó. Làm hết, và chắc chắn đáp số của những câu dễ là chính xác, Trương Anh Hào quay lại làm những câu có gạch ngang ở trước, đồng thời tô hết đáp án những câu còn lại. Khi đã xong những câu gạch ngang, Trương Anh Hào mới bắt đầu làm đến những câu dấu X.
Thời gian khi con người ta làm việc trôi qua rất nhanh. Khi Trương Anh Hào còn đang cặm cụi giải đề, hồi chuông thứ sáu vang lên.
Chuông vừa vang, tất cả học sinh đồng loạt bỏ bút, giám thị bắt đầu thu bài.
Sau bài thi Ngữ Văn và Toán, học sinh được nghỉ hai mươi phút. Đã biết rõ từ trước, cho nên khi giám thị thu xong bài thi môn Toán, Trương Anh Hào vội vã chạy tới nhà vệ sinh “xả nước”.
Xả xong cơn không thoải mái, Trương Anh Hào quay lại vị trí ngồi, chờ đợi đề thi cuối cùng.
“Reng reng reng!” – Trong lúc Trương Anh Hào mải ngồi nghỉ ngơi, tiếng chuông thứ bảy vang lên.
Học sinh bên ngoài nghe thấy tiếng chuông này thì lục tục đi vào vị trí.
Năm phút sau, tiếng chuông thứ tám vang lên, giám thị mới bắt đầu phát đề thi cuối cùng.
Môn thi cuối là môn “Kiến thức cơ bản về Võ giả”, một môn học bao gồm toàn diện từ Lịch sử Võ giả, Lịch sử Quái thú, Lịch sử Liên bang, Thập Đại Môn Phái, Mười hai nghề nghiệp phụ, Nội lực cơ bản, Ngoại công phải biết… Tổng quát chính là toàn bộ những gì liên quan đến Võ giả.
Đề thi môn “Kiến thức cơ bản về Võ giả” cực kỳ nặng nề, gồm 300 câu trắc nghiệm, 5 câu phát biểu đúng sai và đưa ra lý do, và một câu viết luận.
300 câu trắc nghiệm không phải quá khó, chỉ cần học chăm thì đều có thể làm được, 5 câu phát biểu đúng sai cần phải suy luận, và câu viết luận là phải kết hợp nhiều yếu tố.
Câu luận năm nay là: “Hoa Thần Sứ Giả Bạch YY bất ngờ bị Võ giả tà phái Cô Độc Tôn Giả Triệu XX tập kích. Coi như mọi thứ ở trạng thái lý tưởng, khu vực chiến đấu ở thảo nguyên bằng phẳng, hai người đều chỉ tu luyện và luyện đủ võ công của môn phái đến giai đoạn cao nhất của cảnh giới hiện tại, biết Bạch YY là thuộc tính loại Thượng, Triệu XX là thuộc tính loại Nhân, em hãy chọn đóng vai một trong hai nhân vật đó, viết ra cách chiến thắng nhân vật còn lại.”
Câu hỏi này thực tế không đơn giản, bởi vì chỉ cần quên bất cứ cái nhỏ nhặt nào thì cũng đều có khả năng viết đi chệch đề.
Thứ nhất, về môn phái, Hoa Thần Sứ Giả là danh hiệu cho cấp độ 50 – 59 của Hoa Tiên Môn, Cô Độc Tôn Giả là danh hiệu mốc cấp độ ấy của U Minh Môn. Hoa Tiên Môn đào tạo Võ giả thuộc tính Thủy, U Minh Môn đào tạo Võ giả thuộc tính Mộc. Thủy và Mộc không tương khắc, nhưng Bạch YY là Thượng Thủy, Triệu XX là Nhân Mộc, cho nên về thuộc tính, Bạch YY có lợi hơn.
Thứ hai, Hoa Tiên Môn có hai trường phái chính là Song Đao là Đơn Đao, U Minh Môn có hai trường phái chính là Chưởng Pháp và Đơn Đao. Trong đó, Song Đao của Hoa Tiên Môn và Chưởng Pháp của U Minh Môn là hệ Nội công, Đơn Đao của Hoa Tiên Môn và Đơn Đao của U Minh Môn là hệ Ngoại công. Câu hỏi của đề bài không nói rõ vấn đề Nội công hay Ngoại công của hai phái, do đó, học sinh không được tự ý quy định và bắt buộc phải đặt giả thiết ngay từ đầu.
Thứ ba, cũng là điểm mấu chốt nhất. Trong một cuộc chiến thông thường, Võ giả sẽ tiến hành thăm dò nhau trước, sau đó mới bắt đầu tấn công dồn dập và quyết ra thắng bại, hoặc sinh tử. Nhưng ở đề bài, đây là một cuộc ám sát, Hoa Thần Sứ Giả Bạch YY hoàn toàn không có chuẩn bị gì, trong khi Triệu XX chuẩn bị rất đầy đủ. Vậy nên Triệu XX khi phát động tấn công sẽ dùng toàn lực, Bạch YY vì bảo vệ tính mạng cũng sẽ liều mạng, hai người đều không có thăm dò gì nhau, mà bắt đầu sẽ là thi triển toàn lực, hòng tiêu diệt đối phương. Đối phương có chết, bản thân mới có thể an toàn.
Trương Anh Hào suy nghĩ một hồi, cảm thấy U Minh Môn có lợi thế về kỹ năng tấn công ở cấp độ 50, còn Hoa Tiên Môn không có kỹ năng tấn công ở mốc này, phải qua cấp 60 mới có. Thế là kết hợp với yếu tố thứ ba, hắn nhận thấy Triệu XX có khả năng thắng cao hơn, nên hắn quyết định chọn hóa thân vào nhân vật Cô Độc Tôn Giả Triệu XX.
Nghĩ là làm, Trương Anh Hào bắt đầu dựng nên cuộc chiến trong trí tưởng tượng, dùng đầu óc xây dựng một hệ thống các đòn tấn công phủ đầu, khiến cho Hoa Thần Sứ Giả Bạch YY không có thời gian phát động kỹ năng tấn công, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Một lát sau, Trương Anh Hào bắt đầu viết ra suy nghĩ của mình.