Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 166: Có sự khác biệt, phải không?
“Được rồi!” – Ông ta nói. – “Chúng ta có một vài câu hỏi, phải không?”
Chất giọng của ông ta trầm, nghe như tiếng ầm ầm, không phải giọng miền bắc. Người đàn ông này có dáng vẻ và chất giọng như một chủ ngân hàng ở Hạ Cửu Vũ, trừ một điều ông ta là người da đen.
“Tôi là Tiêu Mông.” – Ông ta nói. – “Cấp bậc đại úy. Tôi là người đứng đầu đội thám tử của đồn này. Tôi biết anh đã được thông báo về các quyền của mình. Anh vẫn chưa xác nhận rằng anh đã hiểu các quyền đó. Trước khi tiếp tục, ta phải thực hiện điều sơ đẳng ấy đã.”
Chẳng phải một tay chủ ngân hàng ở Hạ Cửu Vũ, giống một tay tốt nghiệp cao học hơn.
“Tôi hiểu các quyền của mình.” – Trương Anh Hào lên tiếng.
Tiêu Mông gật đầu.
“Tốt!” – Ông ta nói. – “Tôi vui về điều đó. Luật sư của anh đâu?”
“Tôi không cần luật sư.” – Trương Anh Hào đáp.
“Anh bị cáo buộc giết người.” – Viên cảnh sát nói. – “Anh cần luật sư. Anh biết là chúng tôi sẽ bố trí cho một luật sư. Không phải trả tiền. Anh muốn chúng tôi cung cấp luật sư miễn phí không?”
“Không, tôi không cần luật sư.” – Trương Anh Hào trả lời.
Đội trưởng thám tử mang tên Tiêu Mông nhìn chằm chằm Trương Anh Hào qua các kẽ ngón tay một lúc lâu.
“Được rồi!” – Ông ta nói. – “Nhưng anh sẽ phải ký vào một bản tuyên bố. Anh biết đấy, tuyên bố rằng anh đã được khuyến cáo là anh được quyền có luật sư, chúng tôi sẽ cung cấp một luật sư mà anh không phải chịu chi phí nào, nhưng anh tuyệt đối không cần luật sư.”
“Được.” – Trương Anh Hào nói.
Tiêu Mông lấy một mẫu khai ở ngăn kéo khác, xem đồng hồ đeo tay để điền ngày giờ. Ông ta đẩy mẫu ấy qua bàn cho Trương Anh Hào. Một dấu cộng lớn in ở dòng Trương Anh Hào cần ký. Rồi ông ta đẩy cho Trương Anh Hào một cây bút. Trương Anh Hào ký và đẩy tờ giấy lại. Đội trưởng thám tử xem rồi bỏ vào một kẹp hồ sơ làm bằng da mềm.
“Tôi không đọc được chữ ký này.” – Ông ta bảo. – “Thế nên để có thể ghi âm, chúng ta sẽ bắt đầu với tên, địa chỉ và ngày, tháng, năm sinh của anh.”
Lại im lặng, Trương Anh Hào nhìn viên cảnh sát. Đây là một tay ương bướng, có lẽ chừng bốn mươi lăm tuổi. Nếu bốn mươi lăm tuổi và là người da đen thì sẽ không làm đội trưởng thám tử ở quận Vũ Thiên, trừ trường hợp đó là kẻ ương bướng.
Không có cơ hội nào lay chuyển được tay này. Trương Anh Hào biết thế, nên hít một hơi.
“Tôi là Nguyễn Văn Khoa.” – Trương Anh Hào nói. – “Không có tên thường gọi. Không địa chỉ.”
Viên cảnh sát ghi lại. Không có nhiều để ghi. Trương Anh Hào đọc cho ông ta ngày tháng năm sinh của mình.
“Được rồi, anh Khoa.” – Tiêu Mông nói. – “Như tôi đã nói, chúng tôi có rất nhiều câu hỏi. Tôi đã xem qua tư trang của anh. Anh không mang theo thứ giấy tờ tùy thân nào. Không bằng lái xe, không thẻ tín dụng, không gì hết. Anh đã nói rằng anh không có địa chỉ. Thế nên tôi tự hỏi tay này là kẻ thế nào đây?”
Đội trưởng thám tử chẳng chờ được bất kỳ bình luận nào từ Trương Anh Hào về những lời đó, dù là kiểu gì.
“Ai là người cạo trọc đầu?” – Tiêu Mông hỏi Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào không trả lời. Trương Anh Hào đang nhìn chiếc đồng hồ lớn, chờ kim phút dịch chuyển.
“Hãy nói cho tôi nghe những điều đã xảy ra.” – Ông ta nói.
Trương Anh Hào không biết những gì đã xảy ra, không biết gì cả. Chuyện gì đó đã xảy ra với ai đó, nhưng không phải với Trương Anh Hào. Trương Anh Hào ngồi yên, không trả lời.
“Zyrpaa là gì?” – Tiêu Mông hỏi.
Trương Anh Hào nhìn ông ta và nhún vai.
“Khẩu hiệu của Liên bang à?” – Trương Anh Hào nói. – “E Zyrpaa Xnaa ấy? Được Liên bang lần thứ hai thông qua năm nào đó, đúng không?”
Tiêu Mông chỉ hầm hừ với Trương Anh Hào. Trương Anh Hào cứ nhìn thẳng vào ông ta, Trương Anh Hào cho rằng đây là kiểu người có thể trả lời câu hỏi.
“Chuyện này là thế nào?” – Trương Anh Hào hỏi.
Lại im lặng. Đến lượt ông ta nhìn Trương Anh Hào. Trương Anh Hào có thể thấy ông ta đang nghĩ có trả lời hay không, nếu có thì trả lời thế nào.
“Chuyện này là thế nào?” – Trương Anh Hào hỏi Tiêu Mông lần nữa.
Ông ta ngồi thẳng lên và chụm các đầu ngón tay vào nhau.
“Anh biết chuyện này thế nào.” – Viên cảnh sát cất tiếng. – “Án mạng. Với một số tình tiết rất kinh khủng. Sáng nay người ta phát hiện ra nạn nhân ở khu nhà kho của ông Ngô Gia Huy. Phía bắc tỉnh lộ, ở mạn giao với quốc lộ. Nhân chứng khai nhìn thấy một người đàn ông từ nơi đó bỏ đi sau tám giờ sáng nay một chút. Mô tả đó là người da trắng, rất cao, mặc áo choàng dài màu đen, tóc sáng màu, không đội mũ, không mang hành lý.”
Lại im lặng. Trương Anh Hào là người da trắng, Trương Anh Hào rất cao, tóc Trương Anh Hào sáng màu. Trương Anh Hào đang ngồi đây, mặc một chiếc áo choàng dài màu đen. Trương Anh Hào không có mũ hay túi gì. Trương Anh Hào đã cuốc bộ trên tỉnh lộ gần bốn tiếng đồng hồ sáng nay. Từ lúc tám giờ đến tầm 11 giờ 45.
“Tỉnh lộ dài bao nhiêu?” – Trương Anh Hào hỏi. – “Từ đường quốc lộ tới tận đây ấy?”
Tiêu Mông nghĩ một chút.
“Tôi nghĩ có lẽ chừng mười bốn dặm.” – Ông ta đáp.
“Được rồi.” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi đã đi bộ suốt quãng đường dẫn từ quốc lộ vào thị trấn, có lẽ chừng mười bốn dặm. Chắc chắn rất nhiều người đã trông thấy tôi. Thế không có nghĩa là tôi đã làm điều gì đó với ai đó.”
Đội trưởng thám tử không có phản ứng gì. Trương Anh Hào đâm ra tò mò về vụ này.
“Đó đúng là khu vực của ông không?” – Trương Anh Hào hỏi. “Khu ở tận trên chỗ quốc lộ ấy?”
“Đúng đấy!” – Ông ta đáp. – “Vấn đề khu vực có thẩm quyền thì rõ rồi. Thế nên không có cửa thoát cho anh đâu, anh Khoa. Địa phận của thị trấn kéo dài mười bốn dặm, lên tận tới quốc lộ. Khu nhà kho ấy thuộc phạm vi thẩm quyền của tôi, không có gì phải nghi ngờ chuyện ấy.”
Viên cảnh sát chờ đợi. Trương Anh Hào gật đầu, ông ta tiếp tục.
“Ngô Gia Huy đã xây dựng khu đó cách đây năm năm.” – Ông ta nói. – “Anh có nghe nói về ông ta chứ?”
Trương Anh Hào lắc đầu.
“Làm thế nào mà tôi nghe nói về ông ta được?” – Trương Anh Hào đáp. – “Trước đây tôi chưa từng tới nơi này.”
“Ông ấy là nhân vật quan trọng ở đây.” – Tiêu Mông nói. – “Hoạt động của ông ấy ở đây mang lại cho chúng tôi nhiều khoản thu thuế, đem lại cho chúng tôi nhiều điều tốt đẹp. Rất nhiều ngân sách và rất nhiều lợi ích cho thị trấn mà chẳng có chút lộn xộn gì, bởi khu nhà kho cách khá xa, phải không? Thế nên chúng tôi cố gắng quan tâm tới nó giúp ông ấy. Nhưng giờ thì nó đã trở thành hiện trường án mạng, và anh phải giải thích.”
Tay này đang thực hiện công việc của mình, nhưng ông ta lại đang làm lãng phí thời gian của Trương Anh Hào.
“Được rồi, ông Tiêu Mông.” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi sẽ tường trình mọi việc nhỏ nhặt nhất mình đã làm kể từ khi đặt chân vào ranh giới cái thị trấn chết bầm của ông cho tới khi tôi bị lôi tới đây trong lúc đang ăn bữa sáng chết tiệt của tôi. Nếu ông có thể khai thác được bất kỳ điều gì từ đó, tôi sẽ mời ông một bữa ra trò. Bởi vì tất cả những gì tôi đã làm là đưa chân nọ lên trước chân kia suốt gần bốn tiếng đồng hồ trong con mưa như trút suốt quãng đường mười bốn dặm quý giá của các ông.”
Đó là bài nói dài nhất Trương Anh Hào thực hiện trong sáu tháng qua. Tiêu Mông ngồi nhìn Trương Anh Hào. Trương Anh Hào quan sát ông ta đánh vật với tình thế tiến thoái lưỡng nan rất căn bản mà bất kỳ thám tử nào cũng gặp phải. Ông đội trưởng thám tử đang nghĩ bụng có lẽ Trương Anh Hào không phải kẻ ông đang truy tìm. Nhưng Trương Anh Hào lại đang ngồi đây, ngay trước mặt Tiêu Mông. Vậy một thám tử nên làm gì?
Trương Anh Hào để cho ông ta cân nhắc, cố gắng xác định đúng thời điểm với một bước đi đúng hướng. Trương Anh Hào định nói đại loại như trong lúc Tiêu Mông đang phí thời gian ở đây với hắn thì ngoài kia thủ phạm thật vẫn đang lượn lờ. Điều ấy sẽ khiến Tiêu Mông không yên tâm.
Nhưng ông ta hành động trước. Một nước đi sai lầm.
“Không cần tường trình gì cả.” – Viên thám tử nói. – “Tôi sẽ đặt câu hỏi và anh trả lời. Anh là Ngô Văn Khoa, không có tên gọi khác, không địa chỉ, không giấy tờ tùy thân. Anh là ai, một kẻ vô gia cư?”
Trương Anh Hào thở dài. Hôm nay là thứ sáu. Chiếc đồng hồ cổ, lớn cho biết đã hơn nửa ngày trôi qua. Tay Tiêu Mông này sắp thực hiện hết mọi quy trình cho vụ này. Trương Anh Hào sẽ phải trải qua kỳ nghỉ cuối tuần trong buồng giam, có lẽ thứ hai hắn sẽ được thả ra.
“Tôi không phải người vô gia cư, ông Mông.” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi là người du lịch không nhà cửa. Khác nhau nhiều.”
Viên cảnh sát lắc đầu, một cách từ từ.
“Đừng có tỏ ra khôn ngoan với tôi, anh Khoa.” – Ông ta nói. – “Anh đang gặp rắc rối to. Những điều kinh khủng đã xảy ra ở đó. Nhân chứng của chúng tôi đã trông thấy anh rời khỏi hiện trường. Anh là một người lạ không có giấy tờ tùy thân và không có gì chứng minh vô can. Thế nên đừng có tỏ ra khôn ngoan với tôi.”
Tiêu Mông vẫn đang thực hiện công việc của mình, nhưng ông ta vẫn đang làm lãng phí thời gian của Trương Anh Hào.
“Khi ấy tôi không rời khỏi hiện trường xảy ra án mạng.” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi đang đi bộ dọc theo một con đường chết tiệt. Có sự khác biệt, phải không? Những người rời khỏi hiện trường xảy ra án mạng thường chạy và lẩn trốn, chúng không phơi mặt cuốc bộ trên đường. Đi bộ trên một con đường có gì sai chứ? Lúc nào chẳng có người đi bộ trên đường, phải không?”
Tiêu Mông cúi người và lắc đầu.