Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 144: Ngươi cũng đã tự cung?
Theo từng lời chỉ điểm của Trương Anh Hào, Hoa Cúc và Bạch Cúc cuối cùng cũng phải dừng chân vào lúc phát hiện lối mòn này chợt dẫn họ đến một chỗ lộ thiên với một vách đá sừng sững mọc chắn ngang.
Bạch Cúc thở ra khoan khoái: “Chỗ lộ thiên này tuy có bất tiện là thế nào cũng bị sương rơi lạnh người, nhưng được cái kín đáo, lại còn yên tĩnh nữa. Hy vọng lúc nửa đêm chúng ta không bị địch nhân nào bất ngờ xộc đến phá hỏng một giấc ngủ có thể bảo là tốt đẹp.”
Nhưng Trương Anh Hào bỗng nhiên bảo: “Chỗ này chưa thật sự kín đáo. Ý tại hạ nói, chúng ta vẫn chưa đến được nơi cần đến.”
Hoa Cúc kinh nghi: “Phía trước đã bị vách đá cao chắn lối, hai bề còn lại thì một là vực sâu, một là khu um tùm tăm tối. Ngươi bảo thế có khác nào xui bọn ta leo qua vách đá, còn không thì quay lại lối mòn vừa đi qua? Trừ khi…”
Hoa Cúc ngập ngừng và nghi ngờ nhìn vào vách đá.
Trương Anh Hào thấy rõ động thái này của Hoa Cúc, bật khen: “Hoa Cúc tỷ hiểu khá nhanh đấy. Không sai, trừ khi chúng ta phải đi đến một chỗ ở ngay phía sau vách đá này. Nhưng liệu Hoa Cúc tỷ có dám cùng đệ mạo hiểm một lần chăng? Nếu dám, đệ sẽ chỉ tỷ cách thức đi vào đó.”
Hoa Cúc giật mình, đưa Trương Anh Hào cùng lùi lại cách xa vách đá: “Ở đó có cơ quan giấu kín? Nói mau, ngươi có dụng ý gì khi cố tình lừa bọn ta đến đây?”
Trương Anh Hào chợt nghiêm mặt: “Nếu tại hạ đoán không lầm thì giữa Mê Thù Môn và Hồng Vân Hội vốn có mối huyết hải thâm thù? Vậy nên khi Hồng Vân Hội đã có ý dò xét từng nội tình nhỏ nhất của quý môn, thì tại sao hai vị không nhân cơ hội này giúp quý môn dò xét lại Hồng Vân Hội?”
Bạch Cúc cũng lùi lại: “Ngươi nói là phía sau vách đá này là một trong những chỗ trú ngụ bí ẩn của Hồng Vân Hội?”
Trương Anh Hào cười nhạt: “Trước đây mấy năm thì điều cô nương vừa hỏi là đúng. Còn lúc này, muốn biết điều đó có còn đúng hay không, như tại hạ vừa nói, chúng ta phải mạo hiểm một phen. Nhưng điều quan trọng vẫn là hai vị có dám mạo hiểm hay không?”
Hoa Cúc kinh ngạc: “Bảo là mạo hiểm, ngươi muốn nói ngươi chưa thử vào đó bao giờ, cho dù ngươi đã phát hiện chỗ bí ẩn này đã mấy năm? Là trước khi Vương gia trang xảy ra thảm biến?”
Trương Anh Hào chùng giọng: “Đúng là trước ngày Vương gia ngộ biến. Và dĩ nhiên tại hạ chưa một lần vào đây. Huống hồ gì dù có muốn vào, tại hạ cũng chẳng có đủ bản lĩnh để thử mạo hiểm. Riêng lần này thì khác.”
Hoa Cúc liếc mắt nhìn Trương Anh Hào: “Ngươi vẫn muốn ám chỉ bản thân ngươi kỳ thực không hề là cao thủ, không là chân nhân bất lộ tướng như ta đang có ý nghi ngờ ngươi?”
Trương Anh Hào gượng cười: “Cô nương sao cứ mãi đa nghi khiến tại hạ thêm thất vọng, vì không biết đến lúc nào tại hạ sẽ là một cao thủ thực thụ như cô nương nghi ngờ?”
Hoa Cúc trừng mắt: “Vậy tại sao ngươi có đủ bản lĩnh tự giải khai huyệt đạo? Là ta đang đề cập đến chuyện đã xảy ra lúc ngươi còn bị ta giam giữ trong cỗ xe.”
Trương Anh Hào thở hắt ra: “Cô nương chỉ vì quá đa nghi nên nhất thời quên mất một điều khá quan trọng. Đó là huyệt đạo của tại hạ tự giải khai sau một thời gian bị cô nương điểm huyệt đủ lâu. Cô nương thử nhớ lại đi, xem phải chăng lời giải thích của tại hạ có hợp lý hay không?”
Bạch Cúc vụt kêu: “Không sai. Vì nếu xét về thời gian y bị điểm huyệt, quả nhiên đúng vào thời điểm đó huyệt đạo y phải tự giải khai.”
Hoa Cúc cười nhẹ: “Vậy còn Phao Phao Mê Tâm Tán vẫn vô hiệu đối với ngươi, đâu là lời giải thích của ngươi?”
Trương Anh Hào bảo: “Một năm trước tại hạ từng bị trúng độc, cô nương còn nhớ chứ? Vậy tại sao cô nương không nghĩ hộ tại hạ, là bản thân tại hạ sau lần đó vẫn không chết, thì lần này Phao Phao Mê Tâm Tán liệu có đáng gì khiến tại hạ quan tâm?”
Hoa Cúc bán tín bán nghi: “Ta cũng cảm thấy khó ngờ là sau lần đó ngươi vẫn còn sống? Hóa ra nhờ vậy nên ngươi vô tình có tấm thân bách độc bất xâm, khiến Phao Phao Mê Tâm Tán không có hiệu quả?”
Trương Anh Hào phì cười: “Cần gì phải dùng những lời đao to búa lớn như vậy? Tại hạ làm sao có đủ năng lực tự hóa giải bách độc như cô nương vừa mạnh miệng nhắc đến? Đấy chẳng qua là do mê dược của Phao Phao Mê Tâm Tán chưa đủ thấm vào tại hạ mà thôi.”
Hoa Cúc không hề cười: “Vậy còn chuyện ngươi có thể bế khí, khiến một cao nhân như lão Quách cũng bị ngươi qua mặt thì sao? Ngươi đừng quên, chỉ những ai có nội lực thật sự thâm hậu mới đạt được bản lĩnh đó. Vừa bế khí thật lâu, vừa không gây thành tiếng động nào, khiến lão Quách dù là cao nhân cũng phải ngơ ngác vì không tài nào phát hiện. Tại sao chứ?”
Trương Anh Hào có sắc giận: “Tại hạ có ý bỏ qua, không muốn nhắc đến chuyện cũ làm gì. Nhưng vì cô nương hỏi, vì cô nương quá nghi ngờ nên tại hạ đành nhắc lại. Tất cả đều nhờ cô nương ban cho, xin có lời đa tạ. Hừ.”
Hoa Cúc kinh nghi: “Ta đã ban cho? Là chuyện gì? Ta ban cho cái gì? Chuyện nào là chuyện cũ? Ngươi nói rõ xem.”
Và Hoa Cúc lúng túng khi nghe Trương Anh Hào bảo: “Có một vật, một năm trước cô nương vô tình làm rơi, tại hạ vô tình nhặt được. Cô nương sớm quên thế sao? Sớm quên đến nỗi lần đó cô nương đã chạy thẳng một mạch, không bao giờ còn quay lại. Cô nương nói đi, tại sao hứa quay lại giúp tại hạ thoát nguy, cô nương lại cố tình quên?”
Phát hiện Hoa Cúc lúng túng lạ, Bạch Cúc hoang mang: “Một năm trước đã xảy ra chuyện gì. Hoa Cúc tỷ đã thất hứa thế nào mà để bây giờ bị y oán trách?”
Miễn cưỡng, Hoa Cúc giải thích: “Lần đó, kỳ thực ta không quên. Nhưng phần vì mệt, vì đã bỏ chạy quá xa, lại nghĩ nếu có quay lại thì e rằng… e rằng…”
Trương Anh Hào cười: “Tại hạ hiểu rồi, cô nương vì nghĩ nếu có quay lại thì e rằng tại hạ đã chết vì độc nên tội gì quay lại cho phí công, đúng không?”
Hoa Cúc bối rối: “Là lỗi của ta. Thôi nào, vì dù gì bây giờ ngươi vẫn vô sự, hãy cho ta tạ lỗi vậy. Được chưa?”
Trương Anh Hào thở dài: “Tại hạ nhắc không phải để bắt lỗi hoặc được tạ lỗi. Nhưng vì có liên quan đến vật nọ nên tại hạ…”
Hoa Cúc bật kêu, cố tình ngắt lời Trương Anh Hào: “Phải rồi, vật đó là do ta thuận tay lấy từ người Trịnh Thu, nhưng vẫn chưa có cơ hội xem đến. Ngươi muốn nói chính vật đó đã ban cho ngươi một bản lĩnh như ta vừa đề cập?”
Trương Anh Hào giật mình: “Cô nương chưa xem qua? Cô nương không hề biết đó là Thiên Cang Bí Lục?”
“Thiên Cang Bí Lục? Vậy là nhờ bí lục đó nên ngươi chỉ sau một năm đã có bản lĩnh thượng thừa?”
Trương Anh Hào nhăn nhó: “Cô nương nói mà không chịu nghĩ. Nếu là cô nương, liệu chỉ một năm khổ luyện, cho dù là khổ luyện theo Thiên Cang Bí Lục, cô nương có đạt đủ mức thượng thừa không? Huống hồ tại hạ thuở mới bắt đầu luyện chỉ là người mới biết một vài chiêu thức phòng thân, làm sao luyện được mức độ như cô nương bảo?”
Hoa Cúc gật gù: “Ngươi nói cũng phải. Vậy là trong bí lục đó ắt có thứ công phu thần diệu khiến ngươi dễ dàng qua mặt lão Quách?”
Trương Anh Hào tiết lộ: “Đúng là có. Nhờ vậy, nếu cần tại hạ vẫn có thế dùng công phu đó bế kín kinh mạch và phong tỏa hô hấp. Dù là cao thủ như lão Quách cũng không thể phát giác hơi thở của tại hạ.”
Bạch Cúc khen: “Là công phu gì mà thần diệu vậy? Liệu ngươi có thể chỉ điểm công phu đó cho ta và Hoa Cúc tỷ không?”
Trương Anh Hào đáp: “Tại hạ có ý định sẽ trả vật đó cho nguyên chủ là Hoa Cúc cô nương. Có được chỉ điểm hay không, cô nương cứ hỏi Hoa Cúc tỷ.”
Hoa Cúc ngập ngừng: “Ngươi định trả vật đó cho ta thật sao?”
Trương Anh Hào cười: “Nhưng không phải lúc này vì tại hạ nào dám mang theo bí lục bên người, tại hạ đã cất giấu nó ở một nơi rất bí mật.”
Bạch Cúc phấp phỏng mừng: “Vậy tạm thời ngươi cứ cho ta biết chút nội dung của công phu thần diệu đó là đủ. Thế nào?”
Trương Anh Hào bảo: “Cô nương nóng lòng đến như thế thật sao? Chỉ sợ cô nương sau khi nghe sẽ đâm ra thất vọng và hết muốn luyện.”
Hoa Cúc lo ngại: “Sao lạ vậy? Hay cách luyện theo công phu đó là rất khó, hoặc là tên gọi của nó không dễ nghe?”
Trương Anh Hào ngập ngừng: “Là cả hai. Mà thôi, vì hai vị đều là nữ nhân, cách tốt nhất là đừng nên nghe thì hơn.”
Bạch Cúc càng nghe càng thêm hiếu kỳ: “Nếu ta chỉ nghe và không luyện thì được chứ?”
Trương Anh Hào liếc nhìn Hoa Cúc, phát hiện nàng cũng muốn nghe, cũng muốn hỏi như Bạch Cúc vừa hỏi, bèn thở dài và hạ thấp giọng: “Xuất sứ của bí lục này là từ đạo gia, là những người nguyện sống một đời khiết tịnh, thề không biết đến nữ giới. Vì thế, cả tên gọi lẫn cách luyện của công phu này e chỉ làm bẩn tai hai vị. Là thế này…”
Đang lắng nghe vì Trương Anh Hào nói quá khẽ, Bạch Cúc chợt reo lên: “Ta biết rồi. Ngươi bảo hễ ai muốn luyện công phu này thì phải tịnh thân, tự cung chứ gì? Thôi, ta không nghe nữa. Ngươi không phải nói gì nữa.”
Hoa Cúc thì buông Trương Anh Hào ra, tự bước rời xa hắn: “Ngươi cũng đã tự cung, chỉ là một kẻ bán nam bán nữ, như lũ thái giám thời cũ?”