Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 136: Hết sạch rồi
Nhờ bộ pháp kỳ ảo nên Hoa Cúc kịp thoát một chiêu nữa, khiến ba người nọ cùng hậm hực và đồng loạt xông vào.
Một kẻ gắt gỏng: “Cách chứng minh nào cũng được, miễn đó là cách chứng minh có đủ thuyết phục.”
Hoa Cúc lại bị vây hãm. Nàng cố tình chọc giận họ, cười nhạt: “Cách đó là tiểu nữ phải đem thân này ra cho chư vị xem, xem có phải tiểu nữ đã bị Quách công tử dày vò chiếm đoạt hay không. Hóa ra chư vị đúng là loại chủ nào tớ đó, đều có tâm địa dâm tà, chỉ giỏi bức hiếp cô gái. Quách đại thế gia danh chấn giang hồ, nhưng kỳ thực chỉ gồm hạng tâm xà khẩu phật.”
Bị Hoa Cúc thóa mạ, mắng theo kiểu vơ đũa cả nắm, họ đều nổi giận.
“Nha đầu không được hồ đồ, Quách đại thế gia vốn là danh môn chính phái, đâu thể chấp nhận ngôn từ đùa cợt và nhục mạ của ngươi. Hãy nạp mạng mau!”
Ào…
Họ tuy liên tay phát kình nhưng vì đang lúc giận dữ, mạnh ai nấy phát chiêu, nên để lộ nhiều sơ hở.
Biết họ đã trúng kế, Hoa Cúc vừa ung dung dời bước tránh chiêu, vừa tiếp tục chọc giận họ.
“Cứ xem quả ắt biết cây, Quách công tử đã sàm sỡ thế nào, chư vị đều tận mắt nhìn thấy. Sao lại bảo tiểu nữ có lời đùa giỡn, nhục mạ Quách đại thế gia? A… hay là chư vị ngấm ngầm thống hận, vì lúc nãy bị Quách công tử mắng là vô dụng, nên chính chư vị đã ra tay hạ thủ với Quách công tử, giờ thì đổ hết cho tiểu nữ để tránh tội? Kế vu oan giá họa này của chư vị khiến tiểu nữ vạn lần bái phục, tự nhận không thể bằng.”
Một trong ba người giận dữ quát lớn: “Chớ nói nhảm. Quách công tử chết vì trúng độc. Bọn ta nhất là người của Quách đại thế gia, bình sinh không một ai dùng độc. Đâu thể bảo bọn ta là hung thủ hạ độc hãm hại Quách công tử.”
Hoa Cúc cũng mượn lời, lên tiếng: “Tiểu nữ cũng chưa từng dùng độc. Sao chư vị cứ quả quyết tiểu nữ là hung thủ? Hoặc là chư vị do đông hơn, nên định áp đảo tiểu nữ, hoặc là thiểu số phải phục tùng đa số, khiến tiểu nữ dù có trăm miệng cũng không thể giải bày.”
Họ nhận thấy nếu càng tức giận thì càng làm cho Hoa Cúc dễ tránh chiêu.
Có một người dùng giọng nhẹ nhàng hơn: “Cứ cho là ngươi không hạ độc, vậy theo ngươi hung thủ có thể là ai?”
Hoa Cúc vẫn cẩn trọng vận dụng bộ pháp, quyết không để lộ sơ hở cho họ lặp lại thế vây công. Nàng đáp mập mờ: “Có thể hạ độc, khiến hạng cao thủ như Quách công tử uổng mạng như chư vị vừa bảo, thiết nghĩ kẻ đó phải có thân thủ cao minh, hơn Quách công tử bội phần. Sao chư vị không dựa vào đó mà suy đoán và luận ra hung thủ đích thực?”
Một trong ba người nọ chột dạ giật mình: “Dường như ngươi muốn ám chỉ?”
Kẻ đó giật mình, tức là tạo sơ hở cho Hoa Cúc thần tốc lao thoát đi.
Hoa Cúc cười nắc nẻ: “Tiểu nữ chỉ gợi ý thế thôi, tuyệt đối không ám chỉ ai cả. Phiền chư vị cứ ở lại tha hồ đoán, tiểu nữ đành thất lễ, không từ mà biệt vậy.”
Để Hoa Cúc chạy thoát, ba người nọ vừa giận, vừa bẽ mặt, vội đuổi theo: “Ngươi chớ có ma mãnh, đem chuyện đó ra dọa bọn ta. Ngươi chạy đâu cho thoát!”
Tiếng quát đó vừa dứt, ở phía sau Hoa Cúc và Tiểu Chu liền có tiếng nổ bụp trên không, sau đó chiếu rọi ra một ánh lửa nhuộm sắc vàng.
Tiểu Chu nghe Hoa Cúc nghiến răng ken két, bật ra tiếng rít phẫn nộ chỉ vừa đủ cho Tiểu Chu nghe. Nàng bảo: “Không ngờ theo chân Quách Tiến Phương lại là cả một đạo quân hùng hậu từ Quách đại thế gia kéo đến đây. Nhưng chúng muốn bắt giữ Hoa Cúc này chẳng phải dễ. Hừ!”
Nàng tăng cước lực, lao thật nhanh, khi chạy hướng đông, lúc đảo hướng tây. Khiến Tiểu Chu càng nhìn càng ngưỡng mộ, và không hiểu về tính khí đầy tâm cơ thủ đoạn của nàng.
Được một lúc, nàng đột ngột dừng lại, vừa khẩn trương vừa thì thào vào tai Tiểu Chu: “Bọn chúng đông hơn ta nghĩ, nếu còn mang ngươi theo, cả ta và ngươi e không thể thoát. Ta có chủ ý này…”
Tiểu Chu bình thản ngắt lời nàng: “Vậy là Hoa Cúc tỷ đừng vì tiểu nhân nữa. Nên tự lo liệu cho Hoa Cúc tỷ thì hơn.”
Hoa Cúc khẽ gắt: “Đừng bao giờ ngắt lời ta như vậy. Và cũng đừng nghĩ ta là hạng tham sống sợ chết, đang định bỏ mặc ngươi. Hãy nghe ta nói đây, ta đã có chỗ tạm giúp ngươi toàn mạng. Ngươi cứ yên tâm chờ ta ở đấy. Lúc nào có cơ hội ta sẽ quay lại giúp ngươi về nhà. Rõ chưa?”
Hoa Cúc nói xong, không chờ Tiểu Chu trả lời, nàng đột ngột nhấc hắn lên và cùng hắn nhảy ào xuống một nơi có địa hình khá sâu.
Đặt Tiểu Chu ngồi tựa lưng vào một chỗ cứng, có thể đoán đó là một vách đá, Hoa Cúc lại căn dặn: “Ngồi yên đấy, đừng cựa quậy cũng đừng hồ đồ lên tiếng. Ta sẽ quay lại ngay, sau khi lập kế hoạch lừa bọn chúng đuổi theo ta đi một hướng khác.”
Phát hiện Hoa Cúc định bỏ đi, Tiểu Chu nhớ lại vật đã bị nàng nhờ giữ hộ, vội kêu: “Hoa Cúc tỷ.”
Nàng quắc mắt nhìn Tiểu Chu: “Ngươi kêu gì? Hay ngươi nghi ngờ ta là hung thủ đã dùng độc sát hại họ Quách? Hãy nghe cho rõ đây, họ Quách toan làm nhục ta, ngươi đã thấy rồi đó. Vì thế, cho dù y chưa kịp thực hiện ý định nhưng dẫu có chết cũng là đáng. Trừ khi ngươi và y cùng là nam nhân nên tỏ ra cảm động lây, không đồng tình với cái chết của y. Thế nào?”
Thái độ nàng quá hung hãn, khiến Tiểu Chu vội giải thích: “Chính tiểu nhân cũng căm phẫn, tởm lợm khi thấy y bộc lộ tà ý. Nhưng nếu Hoa Cúc tỷ vẫn chưa bị y xâm phạm tiết hạnh thì lẽ ra, lẽ ra…”
Hoa Cúc cười lạnh: “Ngươi muốn bảo ta đừng ác độc, lấy mạng y? Nhưng ta cũng đâu bảo chính ta đã sát hại y? Ngươi không nghe lúc nãy ta đã nói với họ những lời gì ư?”
Tiểu Chu ngờ ngợ: “Tiểu nhân dĩ nhiên có nghe. Và dường như chính Hoa Cúc tỷ cũng đã đoán được hung thủ khi bảo họ hãy cố suy đoán?”
Hoa Cúc cười nửa miệng: “Ngươi muốn biết chăng? Ngươi quan tâm quá nhiều về giới giang hồ đấy. Nhưng cũng đúng thôi, vì chính ta cũng không ngờ ngươi lại tình cờ bị cuốn xoáy vào những phiền toái của giới giang hồ. Hãy nghe đây, có một người mà bản lĩnh và hành tung gần như là huyền thoại. Người đó thật xuất thần nhập quỷ, từ lâu đã luôn làm bất kỳ ai trên chốn võ lâm đều kiêng dè, ngưỡng mộ và khiếp sợ. Sao lại kiêng dè, sao lại úy kỵ nhưng vẫn ngưỡng mộ? Đó là những điều mà nếu ngươi không phải giới giang hồ thì không bao giờ hiểu nổi. Bất quá ta chỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi bằng cách nói ra danh xưng của người đó thôi. Ngươi hãy nhớ cho kỹ, đó là Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Diện. Hài lòng chưa? Hừ!”
Và “vút”, nàng tung bổng người lên cao và lao đi mất hút.
Tiểu Chu định mở miệng kêu nàng, nhắc nhở nàng về vật nàng đã cố tình nhờ giữ hộ, thì hắn nghe được tiếng kêu la giận dữ văng vẳng.
“Ả kia kìa. Đuổi theo!”
Tiểu Chu kinh hãi, vội ngậm kín miệng, đến thở mạnh cũng không dám, vì sợ sẽ có người phát hiện nơi đang ẩn thân.
…
Đêm đã sắp tàn và Tiểu Chu mỏi mòn chờ Hoa Cúc quay lại, nhưng…
Đang mơ mơ màng màng, tâm trạng mỏi mòn chờ Hoa Cúc quay lại chợt làm Tiểu Chu giật mình tỉnh ngủ. Hắn thầm nghĩ: “Ả là người dối trá. Ả luôn luôn dối trá cũng như tiểu thư của ả và Hoa Mai. Có lẽ ả cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn ta là gánh nặng nữa. Có ngu ta mới lưu lại đây chờ ả. Ta phải thoát, trước khi ả quay lại, trước khi ả đem theo nhiều phiền toái bất lợi đến cho ta. A… phải chi ta sớm nghĩ ra điều này và đừng quá tin ả, nếu ta gắng gượng tọa công ngay từ lúc chỉ còn lại một mình ta, biết đâu vào lúc này ta đã khôi phục chí ít, có được một vài thành công lực. Lúc này mà tọa công e muộn rồi.”
Tự than thân trách phận một lúc, sau cùng Tiểu Chu cũng gắng gượng tìm cách đứng lên.
Có vách đá sau lưng, đó là điều thuận tiện cho việc tìm cách đứng lên. Tiểu Chu chỉ cần dùng hai tay men theo vách đá, hướng lên trên là đã có thể vịn cả thân hình đứng dậy.
Đến khi đã đứng, thoạt ngước mắt nhìn lên cao, Tiểu Chu liền thất sắc. Vì vách đá vừa giúp Tiểu Chu đứng lên ngoài một chiều cao vượt sức tưởng tượng là ngoài mười sáu mét, đó còn là một vách đá phẳng lì, phẳng đến nhẵn một cách kỳ lạ.
Chưa vội thất vọng, Tiểu Chu thử cố nhìn về ba phía còn lại.
Nhưng than ôi, ông trời như muốn tuyệt đường Tiểu Chu thì phải, ba phía còn lại cũng là những vách đá, mà lại còn là những vách đá phẳng lì, như vách đá vừa nhìn thấy. Rõ là họa thì vô đơn chí, và phúc thì luôn luôn không gặp lần thứ hai. Vận may bấy lâu nay luôn giúp Tiểu Chu, giờ thì hết rồi.
“Hết sạch rồi!”
Đó là tiếng Tiểu Chu than thầm, nhưng vừa than xong hắn bỗng giật nẩy người vì một ý nghĩ khác chợt đến, xông ùa vào và lấp đầy tâm trí.
Toàn thân Tiểu Chu nghe lạnh lạnh đến nổi gai khắp người. Và điều đó làm cho Tiểu Chu bủn rủn tứ chi, không động đậy nổi, chỉ có đầu óc là hoạt động liên tục, hoạt động ngoài mong muốn.
Những ý nghĩ cứ tự nó xuất hiện, tự nó tuôn ra.
“Nơi này gần Vương gia trang? Điều này thì chắc rồi. Và giờ đây ta lại ẩn thân ở một nơi mà ngẫu nhiên làm sao lại là nơi có bốn phía đều là vách đá phẳng đến nhẵn bóng. Ta thừa biết duy nhất chỉ có một nơi ở gần Vương gia trang là có địa hình tuyệt đối giống hệt nơi này. Cao xanh ơi cao xanh, quanh đi quẩn lại, sau nửa tháng dài, cao xanh cố tình lưu đày ta tại một nơi những tưởng sẽ bị giam vĩnh viễn. Bây giờ cao xanh lại trêu đùa Chu Vũ này, bằng cách ném ta vào hố thiên nhiên, nơi nửa tháng trước đã hóa thành một ngôi mộ chung cho hơn hai mươi sinh mạng Vương gia. Phải chăng cao xanh cho rằng, vì ta từng là người Vương gia, nên ta phải lưu mạng ở đây cho trọn đạo nghĩa với Vương gia? Nếu là vậy, ba năm trước cao xanh để ta sống làm gì? Chỉ để đày đọa ta thế sao? A… ta không phục, có chết ta cũng không phục! A…”