Đọc truyện Kiêm Gia Khúc – Chương 7: Tuyết đầu mùa
Tuyết rơi.
Buổi sáng thời điểm nấu cơm, Thiển Thanh chợt nghe bên ngoài tiếng
bọn nhỏ la hét vui mừng, nhìn qua cửa sổ có thể thấy mấy đứa nhỏ đắp
lên một người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo, trận tuyết đầu mùa này ghê gớm
thật a……
Thiển Thanh trên tay không ngừng, múc nước, nhóm lửa, phòng bếp cũng
không còn lạnh như trước nữa, Giản Già ở các phòng đều sửa long, phòng ở cũng sửa sang một chút, so với các hộ gia đình khác trong thôn còn muốn ấm hơn rất nhiều.
Thiển Thanh nhìn lửa cháy có chút ngẩn người, ánh mắt vô tình đảo qua bên ngoài, vừa vặn thấy Giản Già đang đi vào trong viện. Đột nhiên một
cái cầu tuyết bay qua nện ở trên người Giản Già, bọn nhỏ đang chơi đùa không hẹn mà cùng kinh hô một tiếng, những đứa nhỏ đang chơi ném cầu
tuyết đứng ngẫn ra cơ hồ là muốn khóc luôn.
Thiển Thanh tâm cũng không kiềm chế được sợ hãi một chút. Đứa nhỏ kia bất quá bốn năm tuổi mà thôi, Giản Già sẽ không phát hỏa đi……
Bị ném trúng Giản Già cũng sửng sốt một chút, sau đó xuất hồ ý liền nở nụ cười, tùy tay vỗ vỗ tuyết trên người xuống, rồi đi đến bên người
đứa nhỏ ném trúng mình ngồi xổm xuống nhéo nhéo hai má đối phương. Thấy
tiểu hài tử sợ tới mức ngay cả khóc cũng không dám khóc, liền tùy tay
nắm chút tuyết trên mặt đất, làm một cái cầu tuyết lớn hơn đưa cho nó……
Giản Già vào nhà liền thấy Thiển Thanh hơi hơi giương miệng bộ dáng vẫn là thực kinh ngạc, bật cười nói “Làm sao vậy?”
“ Ngươi rất thích đứa nhỏ sao?”
Biểu tình ôn nhu như vậy Thiển Thanh nghĩ đến trước kia chính mình
bởi vì đứa nhỏ đã bị đánh chửi, tâm tình liền khổ sở tới cực điểm.
Thấy Thiển Thanh thần sắc ảm đạm, Giản Già có chút khó hiểu, sau lại
lập tức hiểu rõ Thiển Thanh là đang nghĩ đến chuyện mình mất đi cái kia đứa nhỏ, lập tức quả quyết nói “Không thích!”
“A?”
Thiển Thanh ngơ ngác làm Giản Già nở nụ cười “Ta cũng không nghĩ muốn có đứa nhỏ để nó cùng ta tranh giành ngươi.”
Mặt Thiển Thanh lập tức đỏ lên, luống cuống tay chân bắt đầu bới cơm “Thê…… Thê chủ nói cái gì a”
Thời gian ăn cơm cũng có chút trễ rồi, mấy đứa nhỏ sau khi cơm nước xong lại hưng trí bừng bừng đi ra ngoạn tuyết, thường thường có thể
nghe thấy tiếng mấy tiểu hài tử kêu to đại náo. Thiển Thanh ăn có chút
không yên lòng, ánh mắt luôn không tự chủ được quét về phía ngoài cửa
sổ.
“Muốn đi ra sao?” Giản Già thấy bộ dáng của hắn, không khỏi đề nghị “Ta cùng ngươi đi ra ngoài xem tuyết đi?”
Thiển Thanh sắc mặt cứng đờ, vội vàng lắc đầu “Không cần…… Ta…… Sợ lạnh.”
“Cũng tốt, thân thể ngươi nhược(yếu), bên ngoài lạnh như thế dễ bị cảm lạnh.”
Giản Già kỳ thật hiểu lầm.
Thiển Thanh vẫn hướng ngoài cửa sổ nhìn cũng không phải bởi vì hắn
thích tuyết, mà ngược lại, đối với tuyết, Thiển Thanh vẫn luôn là sợ
hãi.
Hắn thủy chung luôn nhớ rõ mình bị bán cho Giản Già cũng vào một ngày tuyết rơi, mẫu thân ngay cả kiện áo bông cũng không đưa cho hắn mặc,
hắn cũng chỉ một kiện áo đơn mỏng manh đi theo mẫu thân rời nhà đi.
Thật sự rất lạnh.
Năm thứ hai bị bán cho Giản Già, trong thôn tuyết rơi dày đặc, bởi vì không có cách nào giặt quần áo kiếm tiền, Lâm Kiếm Gia tức giận bắt hắn quỳ ở bên ngoài phòng ở một lúc lâu, vẫn là người trong thôn thật
sự nhìn không được tới khuyên, hắn mới có thể vào nhà.
Tuyết, cơ hồ đại biểu cho ác mộng của hắn.
Tuyết rơi nhiều làm cho Giản Già mất rất nhiều thời gian đi đến Hồi Xuân Đường.
Lão bản thấy Giản Già một thân gió tuyết bộ dáng ngạc nhiên “Lâm đại
phu, hôm nay tuyết lớn như vậy tôi nghĩ ngài sẽ không tới ah”
“Không có việc gì,” Giản Già rũ sạch sẽ tuyết trên người, cười nói “Đường đi vẫn rất tốt nên ta cứ đi tới đây.”
Lão bản cũng biết Giản Già chỗ ở cách nơi này không phải xa bình
thường, liền dặn “Lần sau nếu thời tiết ác liệt như vậy sẽ ngài cũng
đừng tới đây, khách nhân cũng không phải rất nhiều.”
“Hảo.”
&&
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thiển Thanh nấu nước nóng để Giản Già rửa chân cho ấm, nhưng khi hắn đến phòng lại không thấy thân ảnh Giản Già.
Đang cảm thấy kỳ quái, Giản Già toàn thân lạnh lẽo từ ngoài cửa tiến
vào, nhìn thấy Thiển Thanh liền cười rất thần bí, không đợi Thiển Thanh
nói chuyện liền đem hắn kéo đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là mộtngười tuyếtcao gần bằng một người, người tuyết bốn phía đốt một vòng nến tròn, ánh nến cơ hồ chiếu sáng toàn bộ sân.
Thiển Thanh có chút trố mắt mà nhìn.
“Thiển Thanh,” Giản Già hơi thở mang theo một chút cảm giác mát lạnh thổi đến chỗ cổ Thiển Thanh “Thích không?”
Thiển Thanh cảm giác có điều gì đó ngạnh trụ(là mạnh mẽ giữ lại_ kiqi thích để nguyên văn hơn vì dễ hỉu mà cũng ngắn nữa) chính mình, làm cho hắn ngay cả thanh âm cũng phát không được.
“Ngươi sợ lạnh cũng không sao, ta có thể làm ra người tuyết rất đẹp
tặng cho ngươi, như vậy ngươi sẽ không có tiếc nuối, được không?”
Thiển Thanh cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống “…… Hảo.”
Trong trí nhớ của hắn tuyết rét lạnh như thế cuối cùng cũng có người làm cho nó ấm áp lên rồi.
Nhân sinh không như ý mười chi bát cửu(nghĩa là_ người sống trên đời mười chuyện thì hết chín chuyện không được như ý nguyện), đương nhiên,việc nàng bây giờ như thế này cũng là thiên ý.
Người nhà của bệnh nhân đầu tiên của Giản Già, cũng chính là cái tiểu nam hài kia, xuất hồ ý liêu lại đến quấn lấy nàng.
“Lâm đại phu, ngươi khát không? Ta giúp ngươi rót chén nước nha?”
Giản Già không ngẩng đầu, tiếp tục viết chữ.
“Lâm đại phu,chữ của ngươi viết thật đẹp, có thể dạy ta không?”
Giản Già miễn cưỡng nhìn những chữ viết thẳng tắp .
“Lâm đại phu……”
Tiểu nhị ở một bên cười trộm, lão bản cũng là ý cười trong suốt nhịn không được hướng bên này “hóng”, Giản Già bị quấn lấy không có cách nào khác đành mở miệng nói “Ngươi trở về đi.”
“A?” Nam hài tên là Tiểu Kha ngây ra một lúc, ủy khuất nói “Vì sao a? Lâm đại phu ngươi đã cứu cha ta, ta sẽ báo đáp ngươi, cha ta nói, mặc
kệ là làm nô hay là…… hay là……”
Xem tiểu hài tử sắc mặt đỏ lên, Giản Già mày mặt nhăn lại càng nhanh
“Cứu người là lão bản, nếu không phải nàng đồng ý cho ngươi dược, ta
cũng sẽ không đi chẩn bệnh.”
Lão bản không ngừng lắc đầu “Đừng… đừng! Nếu phu thị nhà ta biết ta liền thảm!”
Sắc mặt Tiểu Kha trong nháy mắt trắng bệch sau đó mới chậm rãi nói
“Lâm đại phu, là ngươi xem bệnh cho cha ta, ta đương nhiên muốn báo đáp ngươi, ta thực nghe lời, bất kể là việc gì ta cũng đều làm”
“Ta đã có phu.”
“Không quan hệ!” Tiểu Kha vội vàng nói “Ta cho dù chỉ làm một cái tiểu thị cũng là cam tâm tình nguyện!”
Giản Già sắc mặt biến cũng chưa biến một chút, mặt không chút thay
đổi thu thập mọi thứ, hướng lão bản nói “Hôm nay không có bệnh nhân, ta đi về trước.”
Sau đó nhìn cũng không nhìn Tiểu Kha một cái, xoay người rời đi.
Tiểu Kha nhìn bóng dáng Giản Già, khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên
quang mang không rõ. Phụ thân nói Lâm đại phu là một người có thể phó
thác, nhất định phải bắt lấy cơ hội. Ta cũng không tin ngươi thủy chung
sẽ không động tâm!
Lão bản nhìn thân ảnh tiểu hài tử đứng thẳng bất động lắc đầu lại
lắc đầu, tiểu nhị đi tới cười hì hì nói “Lão bản, ngài xem, Lâm đại phu
hoa đào nở nhiều a!”
“Ngươi biết cái gì,” Lão bản trừng mắt nhìn tiểu nhị một cái “ Lâm
đại phu trời sinh chính là một người lãnh tình, tiểu hài tử ánh mắt cũng rất tốt, nếu thật có thể làm cho Lâm đại phu động tình, thì đó chính là cả đời, nếu không thể……”
Nếu không thể, thì đó chính là thương tâm cả đời a……
Rất nhanh đã tới nhà, Giản Già mới chú ý thấy phía sau vẫn có một bóng người lén lút, lạnh giọng la lên “Ai? Đi ra!”
Qua nhất một lát, tiểu hài tử mới rụt rè đi ra.
Giản Già ánh mắt nhất thời lạnh lùng “Ngươi như thế nào theo tới đây?”
Tiểu Kha ngượng ngùng cúi đầu, đưa cái rổ đang cầm trên tay qua, nói
“Phụ thân làm chút điểm tâm, kêu ta đem tới hảo hảo cám ơn Lâm đại
phu.”
Giản Già không có đưa tay tiếp nhân, âm thanh lạnh lùng nói “Ngươi trở về đi.”
Nói xong cũng không quản phản ứng của Tiểu Kha, xoay người đi về phía trước.
Tiểu hài tử chậm chạp chạy theo phía sau “Lâm đại phu…… Lâm đại phu…… Ngươi đợi ta với, ta, ta chính là muốn cám ơn ngươi…… Ta không có cầu
mong gì, chỉ là muốn hầu hạ ngươi mà thôi”
“Ngươi” một chữ nói ra, Giản Già cũng không quay đầu lại đi vào sân, nhân tiện còn muốn khóa cửa lại.
“Lâm đại phu ngươi đừng khóa cửa a! Ngươi hãy nghe ta nói……”
Giản Già không kiên nhẫn khóa cửa lại,cũng không nghĩ tới trời đã
tối, một tiểu nam hài như thế nào đi đường xa như vậy để trở vê.
Tiểu Kha rất nhanh nước mắt liền rơi ra, nguyên bản ‘hắn’ nghĩ rằng
đã trễ thế này Lâm đại phu khẳng định sẽ giữ mình lại qua đêm, chính
mình sẽ có một cơ hội.Thế nhưng hiện tại ngay cả cửa nàng cũng không cho tiến vào. Trễ như thế này, ‘hắn’ như thế nào trở về a!
“Thê chủ, xảy ra chuyện gì?”
Thiển Thanh đẩy cửa đi ra liền thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Giản
Già cùng một nam hài rất là nhu thuận đáng yêu giằng co ở cửa.
Thấy Thiển Thanh, Giản Già sắc mặt hòa hoãn một chút, Tiểu Kha nhân
cơ hội chen vào cửa, hướng Thiển Thanh lộ ra một khuôn mặt tươi cười “Ta là đến cám ơn Lâm đại phu, ngài là……”
“Hắn là phu thị của ta.”
Giản Già đi qua phía Thiển Thanh, cau mày hướng Tiểu Kha nói “Ngươi trở về đi, ta không cần cảm tạ của ngươi .”
Nếu biết sẽ gặp phải cái đại phiền toái như vậy, Giản Già sẽ không thèm đi xem bệnh cho cha ‘hắn’.
Nghe được là phu thị của nàng, nụ cười của Tiểu Kha cứng đờ, lập tức
mang điểm khẩn cầu nói “Lâm đại phu…… Ngài liền lưu ta một đêm đi, trời
đã trễ thế này……”
Đâu có chuyện gì liên quan tới ta!
Giản Già còn chưa có nói ra miệng, Thiển Thanh đã có chút quẫn bách
giật nhẹ tay áo Giản Già, nhỏ giọng nói “…… Sắc trời quả thật quá muộn,
để cho ‘hắn’ ở một đêm đi……”
Giản Già không nói nữa, nắm tay Thiển Thanh đi vào nhà, vào cửa rồi mới quay mặt lại lạnh nhạt nói “Vào đi.”
Trong nhà chỉ có một gian phòng ngủ, buổi tối ba người làm thế nào
ngủ. Giản Già bèn ra bên ngoài lấy một tấm ván gỗ đơn giản làm giường, hướng Tiểu Kha nói “Ngươi ngủ nơi này.”
Sau đó liền không quản ‘hắn’.
Thiển Thanh cũng nhìn ra ý đồ của tiểu nam hài này, trong lòng có
chút khổ sở, lại vẫn quật cường cười cười giúp Tiểu Kha nấu nước ấm rửa
mặt.
Tiểu Kha từ nhỏ cũng không chịu khổ gì, trong nhà ngay từ đầu cũng
là đại gia tộc chẳng qua sau này mới xuống dốc, tính cách còn rất là
hoạt bát, câu được câu không cùng Thiển Thanh nói chuyện.
“Thiển Thanh ca ca, ngươi gả cho Lâm đại phu đã bao lâu ?”
“…… Đại khái ba năm.”
“Thiển Thanh ca ca, như thế nào lâu như vậy các ngươi còn không có đứa nhỏ a?”
“…… Từng có, nhưng là mất rồi……”
“A, thực xin lỗi thực xin lỗi……” Tiểu Kha liên tục xin lỗi “Ta không phải cố ý.”
“Không có việc gì,” Thiển Thanh giúp ‘hắn’ chuẩn bị giường cho tốt,
sau đó nói “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, có việc gì cứ nói ta là tốt rồi.”
Thấy Thiển Thanh muốn đi vào trong phòng, Tiểu Kha cắn răng một cái “Thiển Thanh ca ca!”
Thiển Thanh đứng lại, có chút nghi hoặc quay đầu.
“Ta…… Ta thích Lâm đại phu…… có thể nào… có thể nào……”
Cửa phòng trong đột nhiên bị đẩy ra, Thiển Thanh cùng Tiểu Kha đồng
thời nhìn qua. Giản Già vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa, thấy Thiển Thanh liền không nói hai lời đi tới nắm tay hắn dẫn vào phòng.
“Sáng mai ngươi liền rời đi, ta không hy vọng gặp lại ngươi!”
Sau đó “Loảng xoảng!” đóng sầm cửa lại.