Kiêm Gia Khúc

Chương 19: Cái gọi là tới gần


Đọc truyện Kiêm Gia Khúc – Chương 19: Cái gọi là tới gần

Thiển Thanh ngủ thực an tâm kết quả chính là lúc mở mắt ra lần nữa đã là giữa trưa.

Trong phòng thực yên lặng , yên lặng đến mức làm cho trong lòng Thiển Thanh có chút hốt hoảng. Trên người mang theo một chút cảm giác đau đớn làm cho Thiển Thanh có thể nhớ rõ ràng sự việc đã xảy ra tối hôm qua,
sau đó hai má không khỏi đỏ lên.

Thiển Thanh đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, bên ngoài có mùi đồ ăn
truyền đến từ phòng bếp. Thiển Thanh xốc màn lên nhìn nhìn, mọi thứ vẫn
tốt lắm, nhưng là, nàng đi nơi nào rồi?

Đang nghĩ tới đó, cửa đã bị người đẩy ra.

Giản Già thấy Thiển Thanh đã dậy sửng sốt một chút, sau đó đặt chén
thuốc mới nấu xong lên bàn. Đi tới, thân thiết hỏi “Như thế nào chàng đã thức dậy rồi? Trên người có khỏe không?”

Thiển Thanh đỏ mặt lên, gục đầu xuống chậm rãi lắc lắc.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của ThiểnThanh, Giản Già bật cười, ở bên môi
Thiển Thanh hôn một chút, liền nói “Ngủ lâu như vậy chắc là chàng đói
bụng rồi chứ? Ta đã chuẩn bị thức ăn có thể ăn ngay nhưng trước hết
chàng phải uông hết chén thuốc này đã.”

Chén thuốc đen ngòm đặt ở trên bàn, chỉ ngửi hương vị thôi đã khiến
cho người ta nổi lên cảm giác ghê tởm, Thiển Thanh mím mím môi, thực
hiển nhiên có chút ý cự tuyệt.

“Nó tốt cho thân thể” Giản Già bưng chén thuốc lên thổi thổi, đưa tới trong tay Thiển Thanh “Ta biết chàng không thích cay đắng, nên đã cố ý
chuẩn bị mứt hoa quả cho chàng. Ngoan nào. Ngày hôm qua ta có chút quá
mức, sợ làm chàng bị thương.”

Thiển Thanh bưng chén thuốc do dự một lúc lâu. Hắn đối với chuyện
uống thuốc vẫn rất không thích, trước đây có một khoảng thời gian cơ hồ
mỗi ngày đều phải uống thuốc bổ, thế cho nên nghe thấy hương vị thuốc là hắn đã muốn nôn ra, thật vất vả mới có thể không cần uống nữa……


Giản Già nhìn thấy trong đáy mắt Thiển Thanh có ý cự tuyệt rõ ràng
liền thở dài, cầm lấy chén thuốc. Thiển Thanh đang nghĩ đến chính mình
không cần phải uống nữa. Ai ngờ Giản Già đầu tiên là tự mình uống một
ngụm, sau đó cúi đầu ngăn chặn môi của Thiển Thanh, chậm rãi đem thuốc
uy (đút) cho hắn.

Hương vị đáng ngắt ở khóe miệng hai người tràn ra, nhưng Thiển Thanh
lại có một cảm giác ngọt ngào, vui vẻ. Là cảm giác khi có người chiếu
cố, yêu thương. Nhưng Thiển Thanh cũng có cảm giác mình sẽ bị chiều tới
sinh hư mất.

Một chén thuốc rất nhanh đã hết,vào lúc Giản Già thối lui trên mặt
mang theo ý cười ôn nhu, cầm lấy đĩa lý mứt hoa quả bỏ vào trong miệng
Thiển Thanh, cười nói “Thế nào? Lúc này không đắng nữa đi?”

Thiển Thanh gục đầu xuống, vụng trộm gợi lên khóe miệng.

Lúc Giản Già ra khỏi nhà liền gặp Tương Dĩ, trong tay mang theo hai
con chim trĩ,’nàng’ thấy Giản Già liền lớn tiếng kêu nàng “Hi! Lâm Kiếm
Gia, xuất môn a?”

Giản Già gật gật đầu nói “Đúng vậy, có việc gì sao?”

“Không có việc gì,” Tương Dĩ cười “Lần trước đều nhờ ngươi hỗ trợ phu thị của ta mới bảo trụ được đứa nhỏ, lúc này không phải sắp tới lễ mừng năm mới sao, cho nên ta đem tới cho hai con gà.”

Giản Già muốn từ chối. Tương Dĩ lại nói tiếp “Ngươi cũng đừng nói
không cần, ngươi giúp nhà chúng ta lớn như vậy. Ta làm thế nào mới báo
đáp được ah. Hay là ngươi chê là ít?”

Giản Già bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới tiếp nhận.


Tương Dĩ thấy Giản Già nhận, hào sảng vỗ vỗ vai Giản Già, nói “Đừng
lo lắng cho phu thị nhà ngươi ở nhà một mình, nếu lo lắng thì để hắn qua nhà ta, hàng xóm với nhau giúp đỡ nhau là chuyện thường mà.”

Nữ tử trước mặt hào sảng làm cho Giản Già lộ ra một cái tươi cười thiệt tình“Cảm tạ.”

Còn khoảng hai mươi ngày nữa là tết, mọi người đều bận rộn chuẩn bị
cho lễ mừng năm mới.Lúc Giản Già ngồi ở Hồi Xuân Đường chỉ thấy lão bản
thu xếp quét tước vệ sinh. Giấy hồng, đèn lồng những thứ cần dùng đều
chuẩn bị tốt. Vào thời điểm này chợ của trấn Nam Kiều là náo nhiệt nhất.

Giản Già đang nghĩ tới lúc mình về nhà đi ngang qua chợ cũng phải
xem xét mua một chút đồ dùng mới được. Đang suy nghĩ liền thấy một lão
phụ nhân nhìn có chút quen mắt tay cắp cái rổ đi đến Hồi Xuân Đường. Lúc nàng nhìn thấy Giản Già liền lộ ra khuôn mặt tươi cười,vui mừng đi tới “Lâm đại phu, mấy oa nhi nhà ta đều là nhờ người ới khỏe lên được, đây
chỉ là chút tâm ý nho nhỏ,mong ngài đừng ghét bỏ.”

Giản Già ngẩn ra, cười nói “Cám ơn hảo ý của ngươi, bất quá ta không thể lấy.”

“Di?” Lão phụ nhân cũng sửng sốt, sốt ruột nói “Ta biết mấy thứ này
thật tầm thường nhưng đây là tất cả tâm ý của nhà ta. Ngài không nhận
vậy…”

Lão bản lúc này liền đi qua, vội vàng tiếp nhận rổ trong tay đối
phương, cười nói “Làm sao có thể không nhận, đồ tốt như vậy, thật cám
ơn.”

Lão phụ nhân lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ly khai.

Lão bản xoay người lại, tận tình khuyên bảo giáo dục Giản Già “Kiếm

Gia a, phong tục nơi này chính là như thế. Ngươi nếu không nhận, người
ta sẽ cảm thấy ngươi ghét bỏ mấy thứ này không tốt hoặc là xem thường
họ, cho nên nhất định phải nhận.”

Ra khỏi Hồi Xuân Đường, Giản Già tiện đường đi tới chợ xem có thứ gì
để chuẩn bị cho năm mới.Chính là lúc đang nhìn, liền có hai người đi
tới, kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng) nói với Giản Già “Lâm đại phu,
sao hôm nay về sớm như vậy? Đến mua sắm hàng tết sao? Chúng ta còn đang
muốn đi tặng cho ngài đây.”

Nói xong, liền nhét thứ gì đó vào trong tay Giản Già.

Nghĩ đến phong tục mà lão bản nói, Giản Già có chút cứng ngắc mà tiếp nhận này nọ. Nàng vẫn là không thích ứng được loại nhiệt tình của những người xa lạ như thế này.

“Uy, lão Vương, ngươi cũng muốn tặng đồ cho Lâm đại phu sao?”

Từ phía bên kia chợ có một nữ tử trung niên đi tới, mang theo một cái gói to, cười hớ hớ nói “Bị các ngươi giành trước rồi. Lâm đại phu, đây là một chút tâm ý, mong ngài đừng ghét bỏ.”

Người kêu lão Vương cũng cười “Lâm đại phu y thuật cao như vậy, lại
giúp chúng ta nhiều như vậy, như thế nào có thể không cám ơn nàng?”.

Ồn ào hàn huyên một trận, Giản Già vừa muốn cáo từ, nhưng đi không
được hai bước liền bị ngăn lại. Lần này là một nam tử trẻ tuổi, hắn đỏ
mặt đem cái gì đó nhét vào trong lòng Giản Già sau đó liền xoay người
chạy mất.

Giản Già ngạc nhiên.

……

Tới lúc Giản Già ra khỏi chợ, trong tay đều đã đầy đến không cầm được nữa. Trấn Nam Kiều này, dân phong thật thuần phác a……

Nàng liền không kiềm được nở nụ cười, mấy thứ này tuy nói không phải cái gì quý báu, nhưng lại chứa đầy tâm ý đơn thuần, nàng rõ ràng cảm
nhận được.

Thiển Thanh ngồi ở trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người.


Cơm đã làm tốt, cũng đã hâm lại, quần áo đa giặt tốt lắm, ngô…… Thêu còn có một chút nữa mới thêu xong.

Giúp người khác thêu đồ là Thiển Thanh gạt Giản Già tiếp tục kiếm
sống.Vì hắn không muốn phiền lụy nàng, thủ công của hắn cũng rất tốt,
người mua cũng thực vừa lòng. Phải có một chút việc đẻ làm để bản thân
không quá mức nhàn rỗi, tâm lý của Thiển Thanh mới có thể an ổn một
chút.

Trước kia, làm sao có thể an nhàn như vậy?

Mỗi ngày đều phải giặt quần áo, giặt không xong thì sẽ bị mắng chửi.
Tiền kiếm được cũng bị đem đi uống rượu hết. Hắn thật không nghĩ ra
những ngày đó hắn đã sống như thế nào?

Không nghĩ nữa.

Thiển Thanh đè ngực,chỉ cần nghĩ nghĩ tới hiện tại là tốt rồi, không nghĩ tới trước kia nữa thì sẽ không đau khổ nữa.Giản Già đã nói, phải
tin tưởng nàng, nàng sẽ không vứt bỏ mình, sẽ đối với mình thật tốt,
phải tin tưởng, phải tin tưởng……

Cửa bị đẩy ra, nữ tử một thân gió tuyết đứng ở cửa cười nói với hắn
“Tuyết thật lớn, như thế nào chàng lại ngồi ở bên cửa sổ? Thân thể không tốt còn không chú ý, chàng a……”

Hắn nhìn Giản Già đi đến bên người mình từ trong lòng lấy ra một tiểu cầu lông xù, kinh hỉ kêu lên “Thỏ tuyết?”

“Ân,” Giản Già ý cười càng sâu “Thích không? Một mình chàng ở nhà rất tịch mịch, có tiểu cầu này ở cũng chàng hẳn là cũng đỡ buồn.”

Tiểu cầu co lại thành một cuộn hai mắt đen láy đảo qua đảo lại. Thiển Thanh thật cẩn thận ôm nó nâng niu trong lòng bàn tay lấy ngón tay đùa
với nó, ngẩng mặt nói “Thích, thật đáng yêu……”

Giản Già nhìn bộ dáng hắn yêu thích không muốn buông tay, cười nói
“Ta đoán chàng cũng sẽ thích, nhìn nó xem, lớn lên thật sự là rất giống
chàng.”

Thấy Thiển Thanh không phục trừng mắt nhìn bộ dáng của mình, lại trừng mắt nhìn nhìn tiểu tử kia, Giản Già cười càng thoải mái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.