Đọc truyện Kiêm Gia Khúc – Chương 17: Cái gọi là đường dài
Tiểu hài tử lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, nguyên bản ánh mắt tròn tròn liền trừng lớn hơn chút nữa, có vẻ thập phần đáng yêu.
“Làm sao có thể?!” Tiểu hài tử hét lên một tiếng, gắt gao nhìn thẳng
Thiển Thanh “Hắn không có xinh đẹp như ca ca! Cũng không có xinh đẹp như ta! Lâm đại phu vì sao không thích ca ca?”
Giản Già nhăn lại, trong lòng lại có chút tức giận nổi lên “Không phải ta đã nói không được đến nơi này nữa sao?”
Tiểu hài tử cứng nhắc một chút, chu miệng lên có điểm làm nũng nói “ Tiếu Tiếu nhớ Lâm đại phu.”
Tiếu Tiếu xác thực có khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa làm cho Thiển Thanh có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được, giống như là đã gặp
qua ở nơi nào đó……
“Tiếu Tiếu!”
Thiển Thanh nghe thấy thanh âm đó liền ngây ra một lúc, sau đó nhìn
thấy nam hài đã từng tới ở lại trong nhà hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào hiệu thuốc ôm lấy Tiếu Tiếu, hướng Giản Già xin lỗi nói “Thực
xin lỗi Lâm đại phu, Tiếu Tiếu lại tới đây quấy rầy ngươi.”
Thiển Thanh nhớ lại tên của ‘hắn’, là Tiểu Kha.
Tiếu Tiếu làm nũng ôm lấy ca ca của mình, nộn thanh nói “Ca ca, Lâm
đại phu có phu thị, làm sao bây giờ? Tiếu Tiếu cùng ca ca có phải hay
không sẽ làm thị?”
Giản Già nhìn tiểu hài tử chỉ bảy tám tuổi này liền có cảm giác đầu
đều bắt đầu lớn lên. Mới nhỏ như vậy đã biết cái gì gọi là phu thị…… Này thật đúng là……
Giản Già bất đắc dĩ nghiêng đầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong
mắt Thiển Thanh chợt lóe bất an rồi biến mất, không khỏi vươn tay cầm
tay của hắn, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, thấy Thiển Thanh hơi
hơi đỏ mặt mới ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói “Nhớ rõ những gì ta đã
nói với chàng không? Tin tưởng ta.”
Thiển Thanh ngẩng đầu lên, nhìn sự ôn nhu trong mắt của nàng, liền cảm thấy một mảnh yên ổn
Đúng rồi, phải tin tưởng nàng.
Tiểu Kha nhìn hai người trước mặt không để ý đến ngoại nhân (người
khác) mà thân thiết với nhau, sắc mặt ảm đạm, ôm lấy đệ đệ đang làm
nũng với mình đứng lên, cho dù không cam lòng vẫn nói “Lâm đại phu, cha
ta đang ở nhà chờ, ta mang đệ đệ trở về.”
Giản Già gật gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng Thiển Thanh đứng bên người lại lễ phép cùng bọn họ nói lời từ biệt.
Chờ ra khỏi Hồi Xuân Đường, Tiếu Tiếu mất hứng bĩu môi nói với Tiểu Kha “Ca ca, ta không thích phu thị của Lâm đại phu.”
Tiểu Kha buồn bực nhìn đệ đệ của mình “Nga? Vì sao?”
“Bởi vì Lâm đại phu đối với hắn thật tốt quá!” Tiếu Tiếu tức giận vẫy vẫy nắm tay nhỏ “Nương ngay lúc đầu cũng đối với phụ thân rất tốt,
nhưng đó lại đối tốt với tam phụ thân, rồi sau đó là tứ phụ thân, ngũ
phụ thân…… Vì sao Lâm đại phu chỉ đối tốt với một mình hắn thôi? Ca ca”.
Tiểu Kha chua sót nở nụ cười, nói với Tiếu Tiếu “Về sau nếu có một
người giống Lâm đại phu chỉ đối tốt với một mình đệ, như vậy…… đệ nhất
định phải chặt chẽ bắt giữ lấy ‘nàng’, vĩnh viễn cũng không được buông
tay.”
“Ân!” Tiếu Tiếu dùng sức gật đầu. Nhưng mà sẽ có một người giống như Lâm đại phu xuất hiện sao?
Nhìn Tiểu Kha ôm Tiếu Tiếu đi rồi, lão bản Hồi Xuân Đường mới từ từ
thở ra một hơi, ca thán “Ai, thật sự là…… Ta như thế nào lại không được
đào hoa như vậy ah?”
Tiểu nhị cười hì hì “Lão bản, ngươi không sợ cái vị ở trong nhà ngươi đá ngươi ra ngủ thư phòng a?”
Lão bản sợ run cả người, trừng mắt nhìn tiểu nhị “Chính là ngẫm lại! Ngẫm lại có biết không?”
“Được” Tiểu nhị nở nụ cười “Ta đây sẽ nói lại như vậy ah.”
“Ai! Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!”
Bệnh nhân tới xem bệnh ít dần, Giản Già đi đến sau quầy liền thấy, Thiển Thanh đã gục vào bàn mà ngủ.
Tiểu nhị từ phía sau đi ra, nhìn thấy Giản Già vừa muốn mở miệng nói cái gì, lại bị Giản Già bịt kín miệng.
Tiểu nhị lúc này mới thấy Thiển Thanh đang ngủ, gật gật đầu ý bảo đã
biết. Chờ Giản Già buông tay ra, tiểu nhị mới cười hì hì thấp giọng nói “Ta nói Lâm đại phu ah. Làm phu thị của ngươi thật đúng là may mắn,
ngươi đúng là quá sủng hắn ah”
Giản Già đem ngoại sam của mình khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ
chân) phủ thêm cho Thiển Thanh. Lúc nàng quay lại liền lãnh đạm nhìn
tiểu nhị, không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt rõ ràng nói là — còn
không mau đi!
Tiểu nhị bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nhất thời giật mình, liền xoay người chạy đi còn vừa đi vừa nói thầm “ Lâm đại phu này, trừ
bỏ phu thị của nàng cho dù với ai cũng không cho sắc mặt hoà nhã”
Lão bản ở một bên thở dài “Khó có được một người si tình như vậy nga……”
Giản Già thấy cũng sắp hết giờ xem bệnh, Giản Già đang chuẩn bị thu
thập mọi thứ rồi về,c ó một người lại nơm nớp lo sợ ngồi ở trước mặt
Giản Già. Giản Già ngẩng đầu vừa thấy liền nghi hoặc nói “Tiền Phương?”
Hôm nay không phải ‘nàng’ đã chạy mất sao? Sao bây giờ lại quay trở lại?
Tiền Phương né tránh ánh mắt của nàng một lúc, mới lắp ba lắp bắp mở miệng nói “Cái kia…… Lâm, Lâm đại phu……”
Giản Già quay lại nhìn trong quầy một chút, nàng muốn để Thiển Thanh ngủ tiếp một lát nữa bèn ngồi lại, hỏi “Bệnh gì?”
“Cái kia…… Không phải, không phải ta……” Tiền phương ấp úng không biết nói như thế nào, khó khăn mở miệng “Là, Thải…. Thải nhi……”
Giản Già nhíu mi, nàng đối với nam tử đã hãm hại Thiển Thanh mất đi
đứa nhỏ không có chút hảo cảm nào. “Hắn tại sao không tự mình tới?”
Tiền Phương không có cách nào khác, đành phải nói “Lâm đại phu, Triệu Thải điên rồi.”
“Điên rồi?”
“Đúng vậy,” Tiền Phương khụ hai tiếng, nói tiếp “Sau khi trở về,
ta……ta giáo huấn ‘hắn’ một chút, ai biết chỉ như vậy mà ‘hắn’ phát điên
rồi.”
Giáo huấn? Giản Già lạnh lùng nhếch miệng, chỉ sợ giáo huấn này tàn
nhẫn không thua gì lúc Lâm Kiếm Gia giáo huấn Thiển Thanh đi?
“Bệnh trạng như thế nào?”
“ ‘Hắn’ khóc lại luôn miệng nói mình có đứa nhỏ. Ngươi nói xem ‘hắn’ không thể sinh thì làm sao mà có đứa nhỏ?”
Giản Già dừng một chút, viết một phương thuốc .“Ngươi trở về cho
‘hắn’ mua thuốc này cho ‘hắn’ uống trước đi. Ta phải gặp ‘hắn’ mới biết
được ‘hắn’ bị bệnh gì.”
“Được. Được” Tiền Phương không ngừng gật đầu, lại nói “Cái kia, Lâm
đại phu, ngươi cũng biết hiện tại Triệu Thải không thể ra khỏi cửa. Có
thể ……..”
Giản Già nhìn nàng một cái, sắc mặt bình thản nói “Ngày mai, buổi sáng, ta sẽ đi qua nhìn xem.”
Tiền Phương lúc này mới chịu rời đi còn vừa đi vừa không ngừng nói cảm tạ.
Giản Già ngồi một lúc nữa mà Thiển Thanh vẫn không có tỉnh dậy. Nàng
cũng không có kêu hắn mà chỉ yên lặng ngồi chờ. Lão bản tiêu sái đến bên người Giản Già ý vị thâm trường nói với Giản Già “Người trẻ tuổi thật
là nhiều tinh lực, bất quá phải chú ý thân thể, đừng để mệt chết nha”.
Khuôn mặt luôn không có biểu tình gì của Giản Già tức thì hiện đầy hắc tuyến.
Sắc trời cũng không còn sớm, nếu còn không đi về nữa thì chỉ sợ trời
sẽ tối mất. Nhưng Giản Già thấy Thiển Thanh đã nhiều ngày không có ngủ
ngon, nên cũng luyến tiếc đem Thiển Thanh đang ngủ say sưa kêu dậy.
Không có biện pháp,nàng đành phải cõng Thiển Thanh về.
Nam tử nằm ở trên lưng của nàng, hô hấp đều đều, nhẹ nhàng, nhợt
nhạt. Lúc từ Hồi Xuân Đường đi ra ngoài có người nhận ra nàng là Lâm
đại phu. Cho nên bất luận là nam tử đã xuất giá hay chưa xuất giá đều
hiện thần sắc hâm mộ. Từ đó, lời đồn đãi Lâm đại phu yêu phu dần dần rộ lên, thanh danh của Lâm Kiêm Gia cũng càng ngày càng lớn.
Thiển Thanh ngủ đủ, mơ mơ màng màng có cảm giác thân thể lảo đảo, mê
mang mở mắt ra, sau một lúc lâu mới thanh tỉnh, lại phát hiện đang ở
trên lưng Giản Già, không khỏi giật mình.
Giản Già nghiêng tay vịn lại không cho hắn lộn xộn, trong thanh âm mang theo lo lắng “Tỉnh rồi sao?”
Thiển Thanh “Ân” một tiếng, ngượng ngùng nói “Giản Già. Để ta tự đi được rồi không cần cõng đâu”
“Cũng không phải là chưa từng cõng” Giản Già cười cười “Chàng rất nhẹ, xem ra về sau ta phải nuôi cho chàng béo ra mới được”
Thiển Thanh không tự chủ được khóe miệng cong lên, chậm rãi đem mặt
dán lên đầu vai của Giản Già, thật cẩn thận giống như sợ bị phát hiện,
sự lo lắng trong lòng đã bay đi đâu mất.
Hắn nheo lại mắt, chỉ hy vọng con đường này, vĩnh viễn không có kết thúc.