Đọc truyện Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 35: Ai mới là thiên tài ?
Ngô Tông Minh vội vàng nói:
– Diệp Trần, đừng nhận lời, ngươi giỏi kiếm thuật thì hắn giỏi công phu tay.
Sau đó quay sang Trương Hạo Nhiên quát:
– Trương Hạo Nhiên, làm người đừng có vô sỉ như vậy.
Trương Hạo Nhiên thản nhiên nói:
– Ta có nói không để hắn dùng kiếm đâu?
– Nếu ta nhận lời ngươi, mâu thuẫn giữa hai bên sẽ được giải quyết.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu, từ từ bình phục khí huyết đang sôi trào.
– Vậy được!
Ngô Tông Minh biết không phải việc của mình, lách xuống dưới đài.
Trên đài, Trương Hạo Nhiên nhìn có vẻ rất tự tin, Diệp Trần nhớ lại chuyện xảy ra một tháng trước ở đại sảnh tiếp khách, Phỉ Thúy Cốc một trong tứ đại đệ tử hạch tâm “Chưởng tuyệt” Liễu Vô Tướng và bổn môn đệ tử hạch tâm thứ hai La Hàn Sơn ba chưởng phân thắng bại, có thể nói là cường cường đối quyết.
Hôm nay, hắn cũng có cơ hội được cùng Trương Hạo Nhiên phân thắng thua bằng ba quyền, mặc dù hai bên thực lực không bằng được hai người kia, nhưng vẫn khiến người ta nhiệt huyết sục sôi, nội tâm trào lên cảm giác hào hùng.
– Bắt đầu đi!
Diệp Trần hình như không có ý định rút kiếm, hai tay thu nạp.
Trương Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
– Nếu không dùng kiếm, ngươi hai chiêu cũng không đỡ được, không lẽ ngươi nghĩ ta cũng giống như tên phế vật Hoàng Bính Văn, dễ đối phó như vậy sao.
– Nói thực, đối chiến với Hoàng Bính Văn, ta vẫn chưa lấy ra thực lực chân chính.
Diệp Trần cười nhạt nói.
– Cái gì, hắn mới chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín tu vi mà thôi, giao thủ với Hoàng Bính Văn vẫn chưa lấy ra mười phần thực lực, có phải đang cố ra vẻ mê hoặc, hay là ăn nói lung tung.
Lập tức, đám đệ tử xung quanh ong ong một mảng. – .
Trong đám người, Hoàng Bính Văn nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, thẹn quá hóa giận nói:
– Làm gì có lý đó, nếu như không phải ta coi thường hắn, kết quả đã không vậy.
Đệ tử nội môn bên cạnh tức giận nói:
– Hoàng Bính Văn, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, thua thì cũng đã thua rồi, còn gì để nói nữa.
– Ta đúng là không thừa nhận.
Hoàng Bính Văn siết chặt nắm đấm, tiếng xương cốt ma sát vang lên kèn kẹt.
Nghe Diệp Trần nói, Trương Hạo Nhiên ha ha cười lớn,
– Được, tiếp chiêu đầu tiên của ta, Băng tuyết càn khôn!
Lúc còn ở nội khí tầng thứ mười, Hàn tẩm chưởng của Trương Hạo Nhiên đã mạnh đến cực hạn, hàn phong lạnh thấu xương, lúc này tấn cấp thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh, vừa ra tay đã là phong tuyết ào ào, võ đài rộng mấy trượng vuông bị băng tuyết che phủ hoàn toàn, lan tràn cấp tốc về hướng Diệp Trần.
Trên đường, băng tuyết quấn lại với nhau, hung hăng tấn công Diệp Trần.
Âm vang!
Tay phải Diệp Trần siết chặt, phát ra những âm thanh như tiếng kim loại, một quyền đánh ra không hề do dự.
Phong tuyết che lấp thân ảnh hai người, mắt thường không thể nhìn rõ, một số đệ tử thấy thanh thế bàng bạc to lớn cũng phải kinh động, đừng nói Hoàng Bính Văn, người đã từng bại dưới tay Diệp Trần.
– Sao lại có thể, rõ ràng là võ kĩ nhân cấp cao giai mà thôi, tại sao vào tay Trương Hạo Nhiên lại lợi hại như vậy.
Bộ dáng Hoàng Bính Văn đầy vẻ đả kích.
Trương Hạo Nhiên đương nhiên không nghe được Hoàng Bính Văn nói, mà có nghe được hắn cũng chẳng quan tâm, khoảng cách giữa thiên tài và người thường là không thể tính toán bằng đạo lý bình thường, hắn sao có thể hiểu được.
Trong phong tuyết, Diệp Trần mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, nhưng hắn có cảm tri siêu cường, “nhìn thấy” rất rõ từng động tác và biểu tình của Trương Hạo Nhiên, một tia cũng không để lọt.
– Đi chết đi!
Trương Hạo Nhiên một quyền chụp lấy ngực Diệp Trần.
– Chưa chắc.
Diệp Trần cũng không chịa thua, một quyền thừa cơ đánh ra.
Bàng!
Phong tuyết đầy trời nổ tung, nắm đấm của Diệp Trần chạm vào lòng bàn tay Trương Hạo Nhiên, hai bên không ai nhường ai, bất động tại chỗ.
Đối diện với tình huống này, Trương Hạo Nhiên nhếch miệng cười, tay trái hóa chưởng làm quyền, đánh lên ngực Diệp Trần như điện giật.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là, bản thân không biết mình đã trúng chiêu tự lúc nào, và cũng lên ngực.
Mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng va chạm, rồi hai bóng người trên đài bay ngược lại phía sau, thân hình lảo đảo.
– Ha ha! Thiết Y Công ta đã đại thành, ngươi làm thế nào cũng không đả thương được ta đâu.
Ngực áo Trương Hạo Nhiên nát tươm, hắn cúi đầu nhìn, các cơ bắp rắn chắc ánh lên như ngọc, tầng băng sương bao phủ bên ngoài rất nhanh bị nội kình làm cho vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất như thủy tinh vụn.
Ngẩng đầu, Diệp Trần nói:
– Ngươi cũng không làm ta bị thương.
Lần này sắc mặt Trương Hạo Nhiên chính thức chuyển sang khó coi,
– Không ngờ ngươi cũng luyện một môn công pháp cường thân, xem ra ta đã coi nhẹ ngươi, nhưng một quyền này, ngươi tất bại.
So với mấy tháng trước, Trương Hạo Nhiên đã nắm bắt thành thạo Hổ bào long quyền, lam sắc khí lưu bàng bạc hội tụ trong lòng bàn tay, phát ra từng trận hổ gầm, sau đó kéo ra một dải quang vĩ rực rỡ bay về phía Diệp Trần như một con phi long.
Bước chân mở ra, Diệp Trần tay phải kéo về phía sau, nội tâm gầm nhẹ:
– Ta hôm nay nội lực vạn cân, ngay cả một con voi lớn cũng có thể giết chết, hôm nay cho ngươi biết thế nào là được người khác dạy bảo!
Xoẹt!
Khom bộ phát quyền, nắm đấm Diệp Trần còn lợi hại hơn bất cứ món vũ khí nào, trong nháy máy xé rách không khí, ép ra một tầng màng khí nhàn nhạt, không ngừng co lại.
Hai quyền chạm nhau, Trương Hạo Nhiên sợ hãi bay ngược ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi.
Sừng sững giữa trung tâm võ đài, thân hình Diệp Trần như một thanh lợi kiếm, một thanh lợi kiếm đã xuất vỏ.
– Người này thực sự quá đáng sợ, nếu như đánh bại Hoàng Bính Văn, chứng tỏ hắn có lực chiến đấu siêu cường, còn đánh bại thiên tài Trương Hạo Nhiên, chỉ có thể nói hắn là quái thai.
– Không sai, thiên tài vượt cấp khiêu chiến không đáng sợ, đáng sợ là bị đánh bại cũng là thiên tài, giống như có người vượt cấp khiêu chiến đại sư tỷ.
– Cái này không thể, thanh niên Thiên Phong Quốc, không ai có thể vượt cấp khiêu chiến đại sư tỷ.
– Ta chỉ là lấy ví dụ mà thôi!
Một chân quỳ trên đất, Trương Hạo Nhiên tay trái đỡ lấy cánh tay phải bị gãy, ngẩng đầu, máu tươi tràn ra khỏi miệng, chảy xuống cằm, hắn hung ác nói:
– Không ai có thể đánh bại Trương Hạo Nhiên ta, ngươi cũng không thể, Diệp Trần, đợi đấy, trong vòng năm tháng ngươi nhất định phải trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó ta lại khiêu chiến với ngươi.
Mọi người lắc lắc đầu, Diệp Trần mới chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín mà đã có thể đánh bại ngươi, đợi hắn trở thành đệ tử nội môn, ngươi có còn cơ hội nữa hay không?
Diệp Trần lại có chút bội phục Trương Hạo Nhiên, người này mặc dù nói chuyện ngang ngược, tưởng rằng không ai bằng mình, nhưng ý chí chiến đấu lại làm kẻ khác kinh hãi, chưa bao giờ biết lùi bước là gì, về điểm này Hoàng Bính Văn thua xa hắn, vừa mới thất bại đã trốn trong đám người, sau lưng nói không chừng còn đang âm mưu điều gì xấu, loại tính cách đó rất khó thành đại khí.
– Được, ta sẽ cho ngươi cơ hội khiêu chiến, hơn nữa trong vòng năm tháng, ta nhất định trở thành đệ tử nội môn.
Đối diện với một người có ý chí chiến đấu, Diệp Trần không bao giờ có ý châm chọc.
Lảo đảo đứng dậy, Trương Hạo Nhiên chăm chú nhìn Diệp Trần,
– Ngươi rất mạnh, Trương Hạo Nhiên ta thua cũng không oan, nhưng muốn ta bị thuyết phục là không thể.
Nói xong, hắn kiên cường đi xuống đài.
– Chậc chậc, nhìn bộ dạng ngông nghênh như vậy, cũng không tệ!
Bốn phía xung quanh võ đài đều là khán đài, tầng này được xếp cao hơn tầng kia, tầng cuối cùng cao đúng sáu trượng, trên đó, một thiếu niên thân khoác lục y, tay phe phẩy quạt, ý thái nhàn nhã.
Bên cạnh, một thanh niên tay ôm thiết kiếm thản nhiên nói:
– Mười ba tuổi thành Ngưng Chân Cảnh võ giã, có lẽ một trong năm thiên tài giỏi nhất Lưu Vân Tông mười năm nay.
Thiếu niên áo lục gật gật đầu,
– Đợi hắn trưởng thành, sẽ là đối thủ của chúng ta, tên còn lại, ta rất hiếu kì, hắn sao lại có nhiều sức mạnh đến vậy, ngay cả đệ tử hạch tâm Từ Tĩnh cũng không bằng được hắn.
– Hắn, không đáng quan tâm, sau khi đến Ngưng Chân Cảnh, sức mạnh thân thể sẽ không còn quyết định vấn đề thắng thua nữa, nhưng hắn phòng ngự rất tốt, bản thân ta cũng chưa từng thấy qua.
– Mỗi người đều có bí mật riêng, ngươi không phải cũng lấy được một môn kiếm pháp trong Quỷ Khốc Lâm sao.
Thiếu niên áo lục cười cười, lại nói:
– Đi thôi! Chúng ta nhàn rỗi quá rồi.
Thanh niên ôm kiếm gật gật đầu, cùng thiếu niên áo lục rời khỏi quảng trường võ đạo.
Nếu như có người nhìn thấy hai người này, nhất định sẽ nhận ra thân phận của họ, thanh niên ôm kiếm là một trong thập đại đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, tên gọi Lý Cuồng, một tay kiếm pháp quỷ khốc thần sầu, được những người ở Thiên Phong Quốc Bắc bộ gọi là Quỷ Kiếm, thiếu niên áo lục tên gọi Bùi Thiếu Khánh, còn xếp hạng trên cả Lý Cuồng, đừng thấy tuổi hắn còn nhỏ, thái độ hòa khí, lúc giao thủ thập phần hung tàn, không bị thương thì cũng chết.
Hai người vừa hoàn thành nhiệm vụ tông môn từ bên ngoài trở về, thấy trên quảng trường võ đạo có nhiều người, nên đến xem xem chứ không cố ý đến xem luận võ.
Trên đường trở về, Ngô Tông Minh ngạc nhiên nhìn Diệp Trần,
– Diệp Trần, ngươi tiến bộ cũng nhanh quá đấy! Bây giờ thì vượt xa ta rồi.
Diệp Trần không thể lý giải hết mọi chuyện, nói:
– Tiến bộ nhanh? Sao ta chẳng cảm thấy gì.
– Nghĩ mà xem, thời điểm thí luyện Mộc Nhân Cảnh, người vẫn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu tu vi, bây giờ đã là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín, hơn nữa không phải Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín bình thường, đợi ngươi tấn cấp Ngưng Chân Cảnh, không biết sẽ còn biến thành loại quái vật gì.
– À, có thể là đột nhiên thông suốt!
Nghe vậy, Ngô Tông Minh cũng chỉ biết gật gật đầu.
– Nói thế cũng không phải không có đạo lý, có những người thời kì đầu bình thường vô vi, trung kì đột nhiên quật khởi, có lẽ ngươi là loại người đó.
Diệp Trần ngượng ngùng.
…
Thời gian từng ngày trôi qua, Diệp Trần không cao ngạo như mọi người tưởng tượng mà cả ngày đóng cửa không ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng là đến địa điểm luyện công: vách núi.
Trong khoảng thời gian này, Trường Hạo Nhiên và Ngô Tông Minh chính thức trở thành đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn có thẻ bài chuyên chức, phía sau thẻ bài viết tên từng người, dựa vào nó, có thể tự do ra vào Vũ Kỹ Các, đọc bí tịch nhân cấp đỉnh giai, hơn nữa còn có thể tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, hành tẩu giang hồ, đi lang bạt một phen tạo nên sự nghiệp và uy vọng của mình.
Đương nhiên, hành tẩu giang hồ có nguy hiểm nhất định, Lưu Vân Tông mười năm nay, chết đi không biết bao nhiêu đệ tử nội môn, có người là bị giang hồ đạo chích ám sát, có người là chết dưới tay cao thủ hắc đạo, có người gặp phải đệ tử môn phái khác tập sát, có người hoàn toàn biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác.
Mặc dù như vậy, Cao tầng Lưu Vân Tông vẫn không có đối sách giảm bớt đệ tử nội môn thương vong, đối với họ mà nói, đóa hoa trong nhà kính dù có đẹp thì cũng không chịu nổi mưa gió, không thể trở thành đại khí, chỉ có để cho họ lưu lạc bên ngoài, mới có thể ngoan cường trưởng thành, tạo cho tương lại một nền móng vững chắc.
Nhưng Trương Hạo Nhiên và Ngô Tông Minh trước mắt không cần đi làm nhiệm vụ, nửa năm đầu trở thành đệ tử nội môn, cao tầng cho phép họ chuyên tâm tu luyện võ học, tăng gia thực lực, nửa năm sau, sẽ dùng viên đá mài giang hồ, mài dũa ý chí và thiên phú võ học của họ.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang nỗ lực, Diệp Trần càng phải nỗ lực hơn.
Mỗi ngày, trừ luyện Tôi Ngọc Cường Thân Quyết quyết thứ ba, là dùng linh thạch để tu luyện.
Sau khi Diệp Trần hấp thu hết linh khí bên trong tiên thiên lam ngọc, đã không cần hấp thu ngọc khí nữa, còn lại là nắm bắt công pháp, khiến mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều liên kết lại với nhau, loại liên kết này một khi đã hình thành, phòng ngự không thể tìm ra, sẽ không có bất cứ nhược điểm gì.
Không thể không nói, thịt quái ngư giúp cho Diệp Trần rất nhiều, nếu không hắn đâu có luyện Tôi Ngọc Cường Thân Quyết quyết thứ ba nhanh đến vậy, ngay cả Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì cũng không thể làm gì hắn.
Thấy thịt quái ngư đã sắp ăn hết, Diệp Trần dừng sức mạnh ở một vạn hai ngàn cân, sau đó, muốn tăng thêm mười cân lực khí khó hơn trước hàng chục hàng trăm lần, tựa như thân thể đã đạt đến cục hạn, muốn tiếp tục tăng gia sức mạnh, nhất định phải có đột phá.
Ban đêm, trăng sáng vằng vặc treo trên cao không.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tấm rèm cửa bằng lụa mỏng, tạo thành một thứ ánh sáng mông lung, bên ngoài, bóng cây dán hằn lên nó, càng tăng thêm một phần tịch mịch.
Diệp Trần khoanh chân ngồi trên giường, hai tay nắm chặt một miếng linh thạch, bão nguyên thủ nhất.
Vốn là Diệp Trần không dám dùng hai miếng linh thạch tu luyện, như vậy tốc độ gia tăng nội khí mặc dù tăng gia một lần, nhưng là linh khí linh thạch bàng bạc sẽ làm đứt rời kinh mạch của hắn, trở thành phế nhân, chỉ là từ sau khi tố chất thân thể đại tăng, Tôi Ngọc Cường Thân Quyết quyết thứ ba tiếp cận đại thành, dùng một miếng linh ngọc tu luyện đã là chuyện nhỏ, không ăn thua gì, hai miếng tu luyện cùng lúc mới vừa vặn.