Đọc truyện Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 29: Thần lực đại thành!
Nửa canh giờ sau, nhiệt lưu cuối cùng tiêu tán, Diệp Trần cảm thấy thân thể từ trong đến ngoài tràn ngập lực khí, tinh lực dồi dào, giống như một quyền có thể đánh chết mãnh hổ.
– Không lẽ thịt quái ngư có hiệu quả cường thân kiện thể?
Diệp Trần lộ vẻ mừng rỡ, nuốt từng miếng lớn, mỗi một miếng chỉ nhai đúng ba lần là nuốt.
Xuy xuy!
Thân thể nhanh chóng nóng ran, tạp chất dính dính màu đen từ lỗ chân lông chảy ra, tanh tưởi, hôi đến nỗi Diệp Trần suýt chút nữa lăn ra ngất.
– Không được, phải đi tắm!
Diệp Trần mặt kệ trong sông có quái ngư, đứng dậy nhẹ nhàng nhảy một cái, người đã rơi xuống nước.
Rào rào rào!
Nước sông mát lạnh chạm vào da thịt, vô cùng thoải mái, bán vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người như đáng mở ra, tham lam hô hấp.
Nhưng chủ nhân con sông không muốn vậy.
Con quái ngư gần đó nghe thấy âm thanh, điên cuồng công kích tới.
Diệp Trần cười lạnh một tiếng, lấy thanh bảo đao quét ngang, tạo thành một vòng đao khí tròn trong nước.
Một con, hai con, ba con…
Tổng cộng có chín con quái ngư bị chém thành hai đoạn, không hề có lực hoàn thủ.
Diệp Trần lần lượt vứt hết xác của chúng lên bờ, chuẩn bị làm thực phẩm sau này.
Những con quái ngư khác thấy Diệp Trần quá hung hãn, bỏ chạy tán loạn, có vẻ gan của chúng không được cường đại như vẻ bề ngoài.
Tắm mát xong, Diệp Trần từ dưới nước nhảy lên, giơ chân một cách vô thức, cả người nhẹ bẫng như bay, ngoài ra, thịt cá trong dạ dày đã tiêu hóa hết, trống rỗng, lại phải bổ sung thực phẩm lần nữa.
Chín con quái ngư lớn nhất không quá ba thước, Diệp Trần nhặt ba con, mổ bụng lấy ruột rửa sạch sẽ lấy cành cây xuyên qua, gác lên lửa nướng.
Mùi thơm tràn ngập!
Chỉ một lát, thịt cá đã lại chín.
– Bây giờ lực khí của mình gia tăng không ít, không biết có thể dựa vào thịt cá để đạt tới cảnh giới thần lực không nhỉ.
Lực khí hai ngàn cân trở lên đều thuộc thần lực, có người tám chín tuổi đã có thiên phú thần lực, có người hai ba mươi tuổi cũng không có, đây chính là sự khác nhau về tư chất, vốn dĩ Diệp Trần muốn đạt đến mức độ đó, chí ít phải mất một tuần, đấy là vẫn phải dựa vào Tôi Ngọc Cường Thân Quyết, bây giờ chỉ cần ăn thịt cá là đạt được mục tiêu, tiết kiệm một lượng lớn thời gian, tội gì không thử.
Con cá thứ ba vào bụng, tạp chất màu đen lại tiết ra bên ngoài, nhưng so với lần thứ nhất ít hơn rất nhiều, có chút hơi trong.
Đồng thời, bụng Diệp Trần cuộn lên từng hồi, đau đớn vô cùng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh dưới lòng đất, không cả kịp ngồi xuống.
Chỉ thấy bụp bụp mấy tiếng liên tục, xung quanh bốc lên một mùi tanh nồng, đợi bài tiết xong, Diệp Trần thấy như được hư thoát, nhưng tạp chất lúc nãy không thể thoát ra được qua đường chân lông, đen xì một mảng, căn bản không muốn nhìn thêm lần nữa.
Thân thể trần trụi, Diệp Trần đổ một ít bột hương thảo quanh đó, che đi mùi tanh, sau đó đi về phía sông.
Rửa sạch tạp chất trên người, da Diệp Trần trở nên sáng bóng như gương, cứng rắn dày đặc, đao kiếm cắt lên cũng không có vết, còn cả thân thể có chút non nớt của hắn giống như được rèn luyện vô số lần, cơ bắp nổi lên thấy rõ, vai mở rộng có lực.
Diệp Trần bình tĩnh cảm nhận, thân thể đang không ngừng hấp thu nguyên khí, nước sông cũng không ngăn được, hơn nữa nguyên khí đang trở nên rất nhỏ, lượng nuốt vào so với trước đây nâng lên ba phần, giống như tự động đổ vào, nhanh chóng dung hợp cùng nội khí dung hợp làm một.
Xoáy khí trong đan điền dần dần thu lại, áp lực ở trung tâm đại tăng, giống như chuyển hóa nội khí thành chân khí, cường đại tự thân. :
– Xem ra không chỉ là tố chất thân thể đại tăng, ngay cả tốc độ hấp thu nguyên khí cũng tăng lên, đây không đơn giản chỉ là thần lực.
Không sai, lực khí Diệp Trần đã vượt qua hai ngàn cân, đang bước vào ba ngàn cân, đơn thuần so sánh sức mạnh, đệ tử hạch tâm Từ Tĩnh cũng không cường đại hơn được bao nhiêu, cùng lắm ba bốn ngàn cân mà thôi.
…
Ăn thịt cá, luyện quyền, tu luyện nội khí, thời gian không nhanh không chậm trôi qua.
Hôm đó, Diệp Trần đứng trước cái cây xám ngắt.
– Nếu như có thể một quyền đánh gãy thân cây, chứng tỏ lực khí của mình đạt đến ba ngàn cân, lúc đó tu luyện Tôi Ngọc Cường Thân Quyết quyết thứ ba có lẽ dễ hơn nhiều, đợi quyết thứ ba đại thành, có thể dùng nguyên khí linh thạch thay thế nguyên khí thiên địa tu luyện, tu vi một ngày ngàn dặm.
Diệp Trần tâm sáng như gương, trình tự tương lai vạch ra tương đối hoàn chỉnh.
Ha!
Thổ khí phát lực, Diệp Trần một quyền đánh trúng đại thụ.
Rắc!
Cây đại thụ gẫy đôi, nửa trên nghiêng sang một bên, rơi xuống đất cái rầm.
– Thành công!
Diệp Trần thầm hít một hơi thật sâu,
– Còn cường đại hơn so với tưởng tượng, có lẽ là ba ngàn năm trăm cân.
Mặc dù không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu thời gian, nhưng với trực giác của mình, hắn nghĩ không quá ba ngày, có khả năng còn ít hơn.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi mà tu luyện quyết thứ ba đại thành, tốc độ đáng sợ này đến bản thân Diệp Trần cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn đang nghĩ, nếu chỉ ăn thịt cá, sức mạnh bản thân sẽ đạt đến trình độ nào, có vượt qua năm ngàn cân, một vạn cân hay không.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần không dám tưởng tượng thêm nữa.
Thời gian dần dần trôi qua, Diệp Trần trong lòng sản sinh phiền muộn, ở đây quá bí bách, cách biệt với thế giới bên ngoài, hai ba ngày còn đỡ, ngày ngày sống ở đây, Diệp Trần nghi ngờ mình sẽ phát điên mất.
Hạ quyết tâm, Diệp Trần chuẩn bị rời đi.
Liếc xuống sông, Diệp Trần dự định trước khi tìm đường về, bắt thêm một số quái ngư bỏ vào trong Linh Giới Trữ Vật, phải biết số cá đó trị giá hơn một vạn lạng bạc, nhất là con quái ngư dài nửa trượng, một cái đuôi đã hơn một con cá bé, có thể thấy hiệu quả rõ ràng thế nào.
Nghĩ làm là làm, Diệp Trần rút bảo đao, nhanh nhẹn lặn xuống sông.
Nước sông rất sâu, bên trong tối đen như mực, giơ tay nhìn không rõ năm ngón, Diệp Trần sớm đã liệt được kết cục này, cầm mấy viên dạ quang thạch ném xuống.
Dạ quang thạch đắt giá từ từ chìm xuống, tán phát ra huỳnh quang dịu mắt, chiếu rọi hơn mười mét vuông xung quanh.
Ong!
Lòng sông nổi sóng, một cái bóng đen khổng lồ nhanh chóng bơi ra xa.
– Chạy đi đâu!
Diệp Trần nâng nội khí, một đao chém ra.
Đao khí sáng loáng ngay cả nước sông cũng không thể ngăn được, rào rào rẽ đôi, nhanh chóng đuổi theo bóng đen, chỉ nghe phù một tiếng, bóng đen đột nhiên dừng lại.
Diệp Trần sợ có mưu, lại một đường đao khí bổ ra.
Quả nhiên, bóng đen giãy dụa một hồi, quậy cho nước sông đục ngầu, mắt thường không thể nhìn rõ.
Đương nhiên, điều đó không thể làm khó Diệp Trần, dựa vào linh hồn lực cường đại, Diệp Trần dễ dàng bắt được bóng đen, hai chân đạp mạnh, cả người phóng lên.
Thân thể phá nước nhô lên, Diệp Trần ném con quái ngư trong tay lên bờ, tiếp tục lặn.
Một con, hai con,… năm con,…
Cho đến khi trong nước không còn quái ngư, Diệp Trần mới dừng tay.