Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 12: Thí luyện Mộc Nhân Cảnh


Đọc truyện Kiếm Đạo Độc Tôn – Chương 12: Thí luyện Mộc Nhân Cảnh

Kim phiếu này cũng giống như kim phiếu mà Diệp Trần biết, có thể mang nó đến tiền trang tư nhân đổi thành vàng, hoặc là cũng có thể trực tiếp mua bán, con số nhỏ nhất là năm lạng, lớn nhất là một vạn lạng, phí bảo quản là ba phần trăm tổng số, cũng chính là nói bạn cất một trăm lạng, chỉ có thể lấy ra chín mươi bảy lạng.

Về phần tiền trang phát hành kim phiếu và ngân phiếu thì không cần phải lo nó sẽ đóng cửa, có câu nói đùa là, dù Thiên Phong Quốc diệt vong, tiền trang tư nhân Thông Thần vẫn sừng sững đứng yên, đây chính là tính ổn định của kim phiếu, dù sao với tư cách là tiền trang siêu cấp kéo dài suốt mấy chục quốc gia, nếu như dễ dàng đóng cửa như vậy thì bảo người ta yên tâm sao được, sau lưng không biết có bao nhiêu thế lực âm thầm bảo vệ nó, thế lực quốc gia cũng là một trong số đó.

Căn dặn tiểu nhị cất kỹ nguyên liệu ma thú, chưởng quầy mở tủ bảo hiểm, lấy ra mấy tấm kim phiếu lấp lánh ánh vàng, xếp ngay ngắn lên quầy.

– Đây, tổng cộng một trăm sáu mươi lăm lạng vàng, khách nhân đếm đi.

Diệp Trần liếc sơ, gật gật đầu thu nhận, sau đó rời ánh mắt, chuyển tầm nhìn sang quầy thương phẩm bên cạnh.

Làm nghề chưởng quầy này giỏi nhất là quan sát sắc mặt khách hàng, lão giả mỉm cười nói:

– Vị thiếu hiệp này, có cần giúp đỡ gì không.

Diệp Trần nói:

– Ta cần một số đan dược hoặc dược liệu rèn luyện thân thể, có thể giới thiệu cho chút không?

– Không cần phiền phức như vậy, ta lấy cho ngươi một tờ luyện thể thanh đan, bên trên đánh dấu hiệu quả và giá cả, rất dễ nhìn.


– Vậy được.

Chỉ một lúc, chưởng quầy tiếp tục công việc của mình, còn Diệp Trần trên tay có thêm một tờ giấy dày ghi kín những chữ.

Hổ Giao luyện cốt hoàn, huyết vân hổ và giác mãng tinh huyết luyện chế, mỗi quả năm ngàn lạng bạc.

Ngưu Ma Đại Lực đan, Cuồng Bạo Ngưu tinh huyết và bồi nguyên thảo luyện chế, mỗi quả ba ngàn năm trăm lạng bạc.

Phi Yến hoàn…., mỗi quả hai ngàn lạng bạc.

Một lúc lâu sau, Diệp Trần lắc lắc đầu, luyện thể đan dược thực sự quá đắt, một chút xíu mà mất hai ba ngàn lạng bạc, toàn bộ tài sản trên người hắn chỉ có thể mua một quả Hổ Giao luyện cốt hoàn, mà dược hiệu của Hổ Giao luyện cốt hoàn chỉ có ba ngày, không thể dùng trong trường kỳ rèn luyện được.

Nghĩ đến đây, Diệp Trần có chút ngưỡng mộ những người may mắn, từ nhỏ đã được tiếp nhận bồi dưỡng cấp cao, linh đan diệu dược dùng như ăn kẹo, mấy năm sau, ngân lượng tiêu hao e rằng có thể xếp đầy một căn phòng, tiến bộ không nhanh mới lạ.

Đương nhiên, ngoại lực dù sao vẫn là ngoại lực, dựa vào nó chỉ có thể trở thành một cao thủ bình thường, nhưng muốn đạt đến một loại cao độ nào đó tương đối khó.

Liếc xuống dưới danh sách, hai mắt Cổ Thần sáng rực, có rồi.

– Luyện thể cao, dùng tam dương thảo, mỡ bò, nước thiết mộc,… tám loại nguyên liệu luyện chế mà thành, một bình một trăm lạng bạc.

Chính nó, thở ra một hơi khí tức, Diệp Trần ngẩng đầu, nói với tiểu nhị vừa đi qua, lên tiếng nói:

– Cho ta ba mươi bình luyện thể cao.

– Được, ngài chờ một lát.

Ba mươi bình luyện đựng đầy một hộp gỗ, Diệp Trần trả xong tiền mang theo nó đi ra khỏi Linh Dược Hiên. :

Vù vù vù vù…

Trong tiểu viện vuông vức, một đường thân ảnh đang lặng lẽ luyện quyền, quyền lực cương mãnh mang theo kình phong thổi tung bụi đất trên mặt đất.

– Hự!


Một bộ quyền đánh xong, nhân ảnh đột nhiên phát lực, liên hoàn hai quyền đánh lên cây cọc gỗ thô cứng, rắc một tiếng, chiếc cọc gỗ chịu không nổi quyền lực, gãy đôi ở giữa, nửa trên bay xa bảy tám mét, vỡ vụn trên không trung.

– Quyền lực cuối cùng cương nhu nhất thể.

Cách Thí luyện Mộc Nhân Cảnh vẫn còn một ngày cuối cùng, Diệp Trần không hề có ý thư giãn, toàn tâm toàn ý tôi luyện kĩ xảo Kim Cương Quyền, linh hồn lực cường đại khiến hắn cảm nhận rõ ràng mỗi một tấc thân thể đang phát lực, tùy ý dung hợp sức mạnh ở các bộ vị làm một thể, sản sinh lực bạo phát ở cấp độ sâu hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn tu luyện Kim Cương Quyền đến cảnh giới cao nhất.

– Có lẽ người sáng tạo ra Kim Cương Quyền chưa chắc đã tu luyện nó đến cảnh giới cao nhất, điểm này mình chiếm ưu thế, nhưng đối phương lại hơn mình ở khả năng sáng tạo võ học.

Cười khổ với suy nghĩ nhàm chán của mình, Diệp Trần lắc lắc đầu, đi về phía bàn đá cách đó không xa.

Trên mặt bàn tròn đặt một bình gốm màu trắng, miệng bình dùng hồng mộc phong bế, chính là một bình luyện thể cao một trăm lạng bạc.

Ba!

Diệp Trần đẩy nút lọ, dốc miệng bình xuống, rất nhanh, dịch thể màu vàng lỏng chảy xuống lòng bàn tay, một mùi thơm dìu dìu lan ra.

Cởi bỏ y phục, Diệp Trần dùng hai tay chà xát luyện thể cao lên người.

– Dễ chịu quá.

Qua vài hơi thở, Diệp Trần chỉ cảm thấy khí tức nóng rực từ bề mặt da từ từ thẩm thấu, ngấm vào cơ bắp, huyết dịch và xương cốt bên trong, giống như có hàng trăm con kiến chui vào trong đó, có chút ngứa ngứa, lại còn một chút đau đau nữa.

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy bề mặt thân thể cường tráng cơ bắp xoắn xuýt, bóng lộn phát quang, giống như một con báo săn dũng mãnh, cơ thể hình giọt nước rất có lực bạo phát, thật khó tưởng tượng là thân hình của một thiếu niên mười bốn tuổi, đương nhiên, so với thân thể mảnh mai của Từ Tĩnh, Diệp Trần vẫn chỉ bằng một nửa.


Rèn luyện thêm một lúc nữa, Diệp Trần mặc y phục, mang theo Tinh Cương Kiếm, ra khỏi sân tiến về phía quảng trường công cáo khu vực Tây Lưu Vân Tông.

Quảng trường công cáo là nơi Lưu Vân Tông tuyên bố một số đại sự, ngày mai sự kiện Mộc Nhân Cảnh có lẽ cũng tuyên bố ở đây, dù sao còn rất nhiều người mới vẫn còn ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, không biết một số sự kiện đáng chú ý, như Diệp Trần trước đây.

Kì thực Diệp Trần không cần cố ý đi, những thứ cần biết hắn đều biết hết rồi, trên cơ bản không có gì thay đổi, nhưng hắn của bây giờ đã không còn như xưa nữa, không thể sống một cách bị động, tất cả đều phải chủ động nắm bắt, tranh thủ làm rõ mọi chuyện, đôi khi chi tiết cũng quyết định thành bại.

Huống hồ, trước Mộc Nhân Cảnh một ngày, quảng trường công cáo chắc chắn sẽ tụ tập rất nhiều người, vừa hay có thể quan sát thực lực của họ.

Cả đường cưỡi ngựa xem hoa, Diệp Trần phát hiện mình đến Lưu Vân Tông được hơn hai năm mà chẳng có lấy một người bạn thân, đúng là quá thất bại.

Cười khổ một tiếng, Diệp Trần có chút ngưỡng mộ những đệ tử ngoại môn kết bè kết đảng xung quanh, nhìn họ cười cười nói nói, hình như rất vui vẻ.

Đến quảng trường công cáo, phóng mắt nhìn, một khoảnh đất rộng một trăm trượng, vuông vức làm bằng đá cẩm thạch xuất hiện trong tầm mắt, trước quảng trường, sừng sững một bức tường lớn, bên trên có dán một tờ giấy trắng khổng lồ, đề mấy chữ “Cuộc thi Thí luyện Mộc Nhân Cảnh”.

Đi theo dòng người vào quảng trường, bên tai Diệp Trần tràn ngập các loại âm thanh.

– Năm ngoái người đứng đầu cuộc thi Thí luyện Mộc Nhân Cảnh là Ngô Tông Minh, năm nay không biết là ai?

– Ta nghĩ tám chín mươi phần trăm sẽ lại là Ngô Tông Minh, ai biết nửa năm qua thực lực của hắn tiến triển đến mức nào chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.