Kiếm Đạo Ca Hành

Chương 57: Đại Chiến Thú Triều


Đọc truyện Kiếm Đạo Ca Hành – Chương 57: Đại Chiến Thú Triều


Tư Mã Lãng và Tư Mã Kỳ trò chuyện thêm một lúc thì chợt phát hiện điều gì không đúng.

Thanh âm thú triều càng lúc cáng lớn, càng lúc cáng tiến lại gần vị trí của bọn họ.

Bên trong đó là tiếng chém giết kinh hoàng, kèm theo thanh âm gào rống của đám hung cầm, dị thú.
Tư Mã Kỳ vận dụng chân khí, hai mắt bắn ra linh quang nhìn về nơi thú triều kia, khuôn mặt của nàng biến thành khó coi.
– Mau đi triệu tập tất cả đệ tử Nhật Nguyện Giáo, đến nơi thú triều kia mau, Tiểu Sư Thúc Tổ đang bị quần yêu vây công bên trong đó.
Nàng nói xong liền xuất ra một thanh phi kiếm hình thù cổ xưa, tỏa ra quang năng màu tím, trôi nổi trên không trung.

Thu hồi linh lực trong mắt lại, Tư Mã Kỳ lập tức nhảy lên phi kiếm rồi lập tức lao về nơi thú triều đang diễn ra.
Tư Mã Lãng cũng nhanh không kém gì nàng, hắn xuất ra một cái đạo phù trên đó có ký hiệu hai vầng nhật nguyệt.

Miệng hắn niệm chú ngữ, hai vầng nhật nguyệt tỏa sáng, sau đó đạo phù cháy nát, một luồng ánh sáng từ đạo phù bắn thẳng lên không trung rồi nổ vang, hóa thành hình trăng lưỡi liềm đang cõng theo mặt trời.
Chúng đệ tử Nhật Nguyệt giáo ở xung quanh một lúc sau đã xuất hiện bên cạnh Tư Mã Lãng ở phía trên thác nước.

Tư Mã Lãng lập túc thông báo cho toàn bộ đồng môn xung quanh tình hình, khuôn mặt thập phần ngưng trọng.
– Tiểu Sư Thúc Tổ đang bị quần thú vây công, chúng đệ tử theo ta tiếp ứng.
Cả đám đệ tử đồng thanh hô vang, rồi cùng nhau lao về hướng thú triều đang càng lúc càng lớn kia.

Tư Mã Kỳ lúc này đã đến nơi, nàng nhìn xuống dưới thì phát hiện khung cảnh khiến cho nàng không thể tưởng tượng được.

Diệp Thu đang một mình chiến đấu hơn ngàn con yêu thú cấp một.

Xác yêu thú chất chồng thành ngọn đồi nhỏ, máu chảy thành từng dòng, huyết khí và sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Kiếm trong tay Diệp Thu xuất chiêu không ngừng, mỗi kiếm đều tinh chuẩn chém vào điểm trọng yếu trên người yêu thú, mỗi chiêu hắn xuất ra lại có vài con yêu thú bỏ mình, đây vồn không phải là bị quần thú vây công mà là một người lực áp quần hùng.
Tư Mã Kỳ phi thân xuống bên cạnh, hai tay nàng xuất hiện hai thanh loan đao màu trắng bạc, như hai vầng trăng non.

Đao chiêu vừa xuất, một con yêu thú lập tức bỏ mình.
– Chú ý khống chế lực đạo, yêu thú còn rất nhiều đây vốn dĩ chỉ là đám yêu thú nhỏ dùng để tiêu hao sức lực của chúng ta, chân chính thú triều còn đang ở phía sau.
Diệp Thu truyền âm, khuôn mặt xinh xắn của Tư Mã Kỳ đỏ lên, nàng có chút bối rối trả lời.
– Tạ Sư Thúc Tổ chỉ điểm, các đệ tử khác của giáo ta cũng đang trên đường đến đây tiếp ứng…
– Xoẹt
Kiếm quang lóe lên, xượt qua khuôn mặt còn chút ngây thơ của Tư Mã Kỳ, một con rắn màu xanh lục bị chém đứt đôi, Diệp Thu xoay kiếm lại hướng về đám yêu thú tiếp tục chém giết.
– Không được phân tâm, vừa đánh vừa lùi về phía thác nước.
Tư Mã Kỳ giật mình, rồi tập trung vào cuộc chiến.

Vừa rồi nàng may mắn được Diệp Thu cứu, nếu không có một kiếm kia của hắn thì con rắn kia đã có thể cắn vào cổ nàng.

Thiên tài kiếm ý thật sự không đơn giản, đổi lại là nàng bị quần thú vây công như thế này có lẽ đã không cầm cự được lâu đến thế này.
Đàn yêu thú càng lúc càng lâm vào điên cuồng, một đoàn hơn gần 200 con yêu thú hình sói hung bạo lao về phía hai người.

Tư Mã Kỳ thoáng chốc bất an, nàng vội thôi động toàn bộ linh khí trong cở thể, đẩy cảnh giới Trúc Cơ Sơ Kì lên cao nhất.

Hai Thanh loan đao lần nữa tỏa ra ánh sáng chói lòa.
– Viên Nguyệt Loan Đao.
Trấn môn tuyệt học của Nhật Nguyệt Giáo, Huyền Cấp trung giai võ học, một đao xuất ra tỏa ra ánh sáng như hai dãi lụa bạc chém về phía đàn sói yêu.

máu thịt văng tung tóe, hơn năm mươi con lang yêu lập tức bị chém chết.

Tư Mã Kỳ khuôn mặt hơi tái nhợt, đao thế chưa dứt đang định tiếp tục xuất chiêu thì một luồng gió vựt qua lao đến chặn phía trước nàng và đàn lang yêu.
– Cuồng Phong Nộ Hào.

Diệp Thu vung kiếm đâm tới, hơn trăm luồng ánh sáng bàng bạc đâm tới, toàn bộ đàn lang yêu bị kiếm của hắn đâm chết.

Tư Mã Kỳ giật mình kinh hãi, Hoàng cấp cao giai võ học lại có thể phát huy kinh khủng như vậy.

Nàng rõ ràng cảm nhận được Diệp Thu vẫn chưa có Trúc Cơ mà lực chiến đấu đã vượt xa nàng, đây chính là thiên tài cấp chiến đấu bộ dạng sao, thật là khiến cho người ta tuyệt vọng truy cầu mà.
Đám yêu thú thấy cảnh này, chẳng những không hề run sợ, mà chiến ý càng lúc cáng điên cuồng, chúng há miệng gầm rống rồi trànn tới giống như thác lũ.

Lần này thì Diệp Thu đã trực tiếp chọc giận toàn bộ yêu thú ở đây rồi.

– Tiểu Sư Thúc, tỷ tỷ bọn ta đến rồi.
Thanh âm của Tư Mã Lãng mở đầu, kéo theo là những dòng khí lưu đủ mày sắc từ phía sau Diệp Thu cuồn cuộn đánh vào thú triều.

Những vụ nổ tỏa ra khiến cho hàng trăm con yêu thú trực tiếp bị giết chết khiến cho cả đàn thú chợt hoảng sợ ngừng lại không dám tiến lên nữa.
Đám người Nhật Nguyệt Giáo đáp xuống hội lại với Diệp Thu và Tư Mã Kỳ, cả bọn trợn mắt há mồm nhìn đống xác yêu thú nằm la liệt trên mặt đất, Trên người mỗi con đều hoàn mỹ có một vết chém hoặc vết đâm vô cùng hoàn mỹ và tinh chuẩn.

Tư Mã Kỳ thấy người Nhật Nguyệt Giáo tới thì lòng buông lõng một chút, thú triều này chỉ tính là loại nhỏ, ngoài hơn mười ngàn con cảnh giới cao nhất chỉ là yêu thú cấp 3, chỉ cần bọn hắn cẩn thận hoàn toàn có thể rút lui an toàn.

Hai hàng lông mày nàng giãn ra nói với Diệp Thu.
– Sâu trong đám yêu thú có gần năm mươi con yêu thú cấp 3 tương đương với Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, cao hơn thì còn một con Hoàng Mao Yêu Bằng Trúc Cơ cảnh hậu kì đỉnh phong.

Nhưng con yêu bằng này không lâu độ kiếp thất bại, cảnh giới giảm xuống chỉ còn là Trúc Cơ Cảnh Trung kì.
Cả đám đệ tử nghe Diệp Thu nói xong, gương mặt thập phần sợ hãi, lão tổ tông Tiểu Sư Thúc tổ sao lại đi chọc vào cả Trúc Cơ cảnh Hậu kỳ đỉnh phong, lại còn là một con thượng cổ dị chủng đáng sợ đến mức nào, Kim Đan cảnh gặp phải còn phải kiêng dè vài phần.

Cả đám nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Diệp Thu, lúc này hắn vừa uống vào một viên đan dược hồi khí, rồi nốc rựu ừng ục, cảm giác rất tiêu sái hưởng thụ.

Tư Mã Lãng khuôn mặt khó coi gạ hỏi.
– Vậy chùng ta làm sao bây giờ, nếu chỉ có yêu thú cấp ba thì còn cơ hội, nhưng nếu có cả Hoàng Mao Yêu Bằng thì khả năng chúng ta mất mạng là rất cao.
Cả người Diệp Thu khói trắng từ từ tỏa ra, hai mắt hắn lúc này nhắm nghiền giống như đang lâm vào trạng thái huyền bí nào đó.

– Hả thiên thượng ơi, Sư Thúc Tổ ngươi định đột phá ở đây sao
Tư Mã Kỳ, Tư Mã Lãng và đám đệ tử trố mắt nhìn nhau, gương mặt thập phần khó tin.

Sâu trong cánh rừng, một con Hung Cầm lông xanh biếc, trên đầu nó có hai chiếc lông vàng, hai mắt nó lộ ra hung quang dữ tợn.

Hung Cầm rống to, làm cho đại địa rung chuyển, hơn mười ngàn con yêu thú giống như sóng thần cuồn cuồn tấn công.

Hoàng Mao Yêu Cầm dường như nhận ra điều gì đó không ổn, liền huy động toàn bộ yêu thú lập tức công kích.
Đám người Nhật Nguyệt Giáo lập tức đứng vây xung quanh Diệp Thu, lấy hai tỷ muội Tư Mã Kỳ hướng về phía đám yêu thú bắt đầu chém giết.

Trong khi đó khói trắng trong người Diệp Thu tỏa ra càng lúc càng dày đặc khiến cho không ai còn có thể thấy được thân ảnh của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.