Đọc truyện Kiếm Đạo Ca Hành – Chương 54: Thượng Cổ Dị Chủng Hoàng Mao Yêu Bằng
Diệp Thu lặng lẽ tiến vào bên trong vòng xoáy, trong thoáng chốc hắn cảm thấy như trời đất xoay vòng, ánh sáng lóa mắt.
Rất nhanh hắn đã xuất hiện bên trong một khu rừng rậm.
DIệp Thu đảo mắt đánh giá vị trí của mình.
Nơi đây phiến thiên địa đầy rẫy nguy cơ, thỉnh thoảng lại nghe thanh âm của Yêu Thú gầm rú.
mảnh rừng rậm này có cây cối cao vút tận mây xanh, thân cây khổng lồ, cành lá xum xuê, che kín phía dưới.
Diệp Thu nhanh chóng nhảy lên các cành cây, hướng lên phía trên.
Trong não hải của hắn, Hỗn Độn Thần Long truyền âm.
– Ta sẽ truyền vào cho ngươi bản đồ thu nhỏ của phiến thiên địa bí cảnh này, sau khi thu được vật kia thì đến dưới thác nước cách đó trăm dặm chui vào hang sâu rồi trực tiếp ăn vào, ngươi có trong người âm dương bát quái bàn, lại có thêm bất hủ kiếm ý chắc chắn sẽ hấp thụ được nó.
Diệp Thu lúc đang đứng trên cành của một cái cây cao, phóng tầm mắt đánh giá xúng quanh, rừng cây này cũng rộng chừng vài trăm dặm, bầu trời trong xanh lộ ra hai vầng thái dương đang chiếu sáng, lúc này là giữa buổi trưa, chẳng những không thấy nắng gắt mà ánh sáng từ hai vầng thái dương kia lại vô cùng nhu hòa, toát ra linh khí kinh người.
Phía nam của cánh rừng hiện lên một ngọn núi lửa cao sừng sững, dung nham trên đỉnh ngọn núi tỏa ra ánh sáng đỏ rực, khói nghi ngút bay tận lên trời cao, thỉnh thoảng lại nghe được những tiếng nổ khổng lồ phát ra từ đỉnh núi.
Diệp Thu chân mày nhíu lại rồi trả lời Thần Long.
– Kia hẵn là ngọn núi lửa mà ngươi nói, bên trong đó ngoài vật kia còn có một con thượng cổ dị chủng đang trú ngụ, làm sao có thể tiến vào mà không đánh thức nó.
Thần Long tay liên tục kết ấn, mắt nhắm nghiềm rồi trả lời Diệp Thu.
– Hoàng Mao Yêu Bằng này vốn là hậu duệ của Kim Xí Bằng Hoàng trong truyền thuyết, đáng tiếc chỉ có chút ít huyết thống còn sót lại, theo như ta cảm nhận thì hiện tại đang ở mức yêu thú cấp bốn, tương đương với Trúc Cơ Cảnh Hậu Kỳ Đỉnh Phong.
Loài yêu thú này thường trú trong các ngọn núi lửa hấp thụ thiên địa chi hỏa mà đột phá, mỗi khi nó chuẩn bị đột phá thì ngọn núi đó sẽ phát nổ.
Theo như ta thấy thì chắc còn khoảng một đến hai ngày nữa nó sẽ chính thức đột phá, lúc đó yêu thú này sẽ phải bay lên trời cao chịu thiên lôi độ kiếp.
Trong quá trình Thần Long truyền âm thì nó cũng đồng thời truyền tin tức cũng như bản đồ của bí cảnh này sang cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhắm mắt tin tức nhanh chóng tràn vào trong trí nhớ của hắn.
Lúc này trời cao trước mắt Diệp Thu bổng hóa thành phiến thiên địa này bị treo ngược lên nhưng thu nhỏ đi sao cho vừa tầm mắt hắn.
Diệp Thu mở mắt ra nhìn lên, thì thấy rõ ràng vùng bí cảnh này.
trung tâm có một tế đàn khổng lồ, xung quanh tế đàn trăm dặm có một lồng năng lượng màu xanh đang chớp động.
Hắn thấy rõ mình đang đứng ở phía nam nơi đây vùng rừng núi hoang sơ, trung tâm vùng phía nam có một ngọn núi lửa khổng lồ.
Phía đông là vùng biển cả bao la, phía bắc là một vùng băng tuyết trải dài miên man bất tận, nhưng hút mắt nhất là vùng trung tâm phía bắc một dãy núi nhìn như một bông sen tuyết mọc lên.
Còn lại phía tây là một vủng thảo nguyên rộng lớn không kém, đặc biệt ở giữa vùng phía tây có một tòa kiến trúc hoang phế thô sơ, ở giữa tòa kiến trúc này có một tế tàn bỏ hoang vô cùng vô cùng lớn.
Thần Long còn truyền cho Diệp Thu lối vào bí mật của ngọn núi lửa kia, sau đó nó liền chìm vào giấc ngủ.
Diệp Thu không hỏi thêm gì, hiện tại chỉ co thể trông vào chính bản thân hắn, Thần Long đã cho hắn quá nhiều.
Thu tầm mắt, Diệp Thu nhảy xuống dưới, rồi cẩn thận di chuyển đến ngọn núi lửa kia.
Phía bắc của bí cảnh, một nhóm tầm mười người đang hướng về dãy núi có hình bông sen.
Một tên trong đó hướng Lý Long Thiên nói.
– Đáng tiếc tên Diệp Thu kia không bị truyền tống đến gần chúng ta, nếu không đã có thể nhất cử lưỡng tiện diệt trừ hắn.
Đám người này khí thế không nhỏ, liền nhìn qua đã có năm tên Trúc Cơ Cảnh sơ kì, bốn tên Luyện Thể Cảnh tầng mười, và một tên Luyện Thể cảnh tầng 8.
Lý Long Thiên đi ở trung tâm nhóm người, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh đáp.
– Không cần lo lắng, người của những môn phái khác cũng đang tìm hắn, biết đâu giờ này hắn đã bị bọn họ tru sát.
các ngươi cũng đừng quên phía tà phái cũng không kém gì chúng ta, hẵn là cũng có những tên đã tiến vào Trúc Cơ Cảnh.
Trứơc tiên thực hiện kế hoạch tông môn giao phó, chỉ cần ta thành công lấy được thứ đó thì dưới Trúc Cơ Trung kì đã không ai có thể là đối thủ của ta.
Nhóm người của Thanh Thành Kiếm Tông âm thầm gật đầu tán thành rồi tiếp tiệc đi về phía trước, xa xa có thể nhìn thấy được một dãy núi hàn băng trắng xóa như một đóa sen, mọc lên giữa vùng trời đầy tuyết.
Một tên đệ tử Trúc Cơ Cảnh lấy ra một viên ngọc màu vàng, đưa lên trước mặt, miệng hắn niệm chú, lập tức viên ngọc tỏa ra ánh sáng vàng đất bao phủ lấy nhóm mười người, ngăn không cho tuyết và khí lạnh tiến vào rồi tiếp tục lên đường.
Những môn phái khác cũng đang tập hợp đội hình rồi tiến đi về những nơi trọng yếu thu thập lấy những đồ vật tông môn giao phó, như Nam Hải Phái, Vô Tình Tông thì tiến về phía đông nơi biển lớn.
Tuyết Lĩnh Sơn Trang và Thanh Thành Kiếm Tông thì tiến về phía Bắc, Huyết Hà Tông và Vô Song Môn đang hướng về thảo nguyên phía tây.
Riêng Nhật Nguyệt Giáo thì tiến về phía nam, Một thiếu nữ Trúc Cơ Cảnh dẫn đội vừa di chuyển vừa nói.
– Vừa rồi trước khi tiến vào mọi người đều nghe Tiểu Sư Thúc phân phó chúng ta hướng về phía nam đến nơi có thác nước khổng lồ thì chia nhau ra tìm một sơn động bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo mà lại rất an toàn.
Cả đàm người đang đi theo sau cũng đều đồng ý, tuy có nghi ngờ nhưng không ai dám cãi lời Diệp Thu, dù gì hắn bối phận là cực cao ở trong tông môn.
Bí cảnh tuy có chứa thiên tài địa bảo, nhưng cũng ẩn chứa vô vùng nguy nghiểm đi theo.
Những đệ tử tông môn chia ra nhiều hướng, nhiều nhóm.
có nhóm mười người, có nhóm hai người, lại có người đi một mình, tiếng chém giết từ từ xuất hiện trong bí cảnh, Hẵn là có nhóm người đụng độ yêu thú, hoặc là tà phái lưỡng đạo gặp nhau sinh ra một hồi chém giết không thôi.
Diệp Thu lúc này đã đến dưới chân núi, ở đây đất đai cháy khô, xung quanh không có lấy một cộng cỏ, trước mặt hắn có một đống đá hình thù khác nhau.
Hắn nhăn nhẹn lướt qua những khe đá rồi phát hiện phía sau đống loạn thạch là một thông đạo tối đen hướng vào trong.
Trữ vật giới chỉ sáng lên, Diệp Thu trên tay xuất hiện một viên ngọc màu xanh phát ra ánh sáng, rồi từ từ hắn tiến vào trong hang động.
Trên người hắn lúc này quần áo cũng xuất hiện một ít vết rách, một ít tinh huyết yêu thú, vừa rồi cũng trải qua mấy lần chiến đấu với yêu thú trong bí cảnh.
Nơi đây yêu thú quá nhiều, dù cho có thần thức hỗ trợ nhưng hắn cũng không thể nào tránh hết được đám yêm thú ở đây.
Cũng may là chỉ gặp những yêu thú cấp hai bình thường.
Lại trôi qua nữa ngày, lúc này Diệp Thu đã đi đến gần cuối thông đạo, có một tia sáng nhỏ lóe lên phía cuối.
Diệp Thu hô thấp cẩn trọng, chân khí nội liễm ghé mắt vào khe sáng nhìn về phía bên kia.
Bên Ngoài thông đạo là một cái hàng khổng lồ bên trong lòng núi, chính giữa có một hồ dung nham đỏ rực đang sôi ùng ục, phía bên trái sơn động là một vùng đất đá bằng phẳng, đang có một con yêu cầm cánh rộng 20m, đầu chim ưng, nhưng thân có bốn chân, lông chim màu xanh, trên đỉnh đầu con yêu bằng có ba sợ lông màu vàng rực, tòa ra yêu khí kinh khủng.
Đây chính là dị chủng của yêu thú cổ đại trong tuyền thuyết Kim Xí Bằng Hoàng, lúc này thì nó đang cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiềm như đang ngủ.
Diệp Thu chú ý phía bên cạnh con yêu thú, có một nhúm cỏ cao chừng 20cm, toàn thân màu đen tuyền, phát ra ánh sáng lúc mạnh lúc yếu.
Diệp Thu thầm nhủ.
– Kia chắc chính là tiên thảo mà Thần Long đã nói với ta, chỉ cần ở đây chờ Hoàng Mao Yêu bằng bay đi độ kiếp thì có thể lấy được nó rồi..