Kiếm Đăng

Chương 46: Tiết lậu cơ mưu


Đọc truyện Kiếm Đăng – Chương 46: Tiết lậu cơ mưu

Hồng Liệu chuyến này tìm gặp Cừu Cốc với mục đích là báo cho chàng hay một việc rất quan trọng, nhưng nửa đường gặp Vương Phổ Anh chết thảm thiết như vậy, liền quên ngay việc mình. Giờ thấy chàng đã ra đi, vội vã đuổi theo gọi lớn :

– Cừu Cốc, anh mau lại đây, em có việc quan trọng muốn nói với anh.

Cừu Cốc đã sợ sự lôi thôi của mấy cô, nên giả vờ không nghe, cứ ung dung thi triển khinh công, một mực thẳng tới.

Hồng Liệu càng thêm bối rối, vội khai triển thân pháp, mồm cứ kêu ỏm tỏi.

Phi Tinh Truyền Hận thân pháp của Cừu Cốc vốn mau lẹ, chẳng ai bì, giờ chàng lại có ý chạy trốn, nên càng đuổi Hồng Liệu lại càng bị bỏ rơi xa lắc. Nàng không ngớt kêu to :

– Cừu Cốc, nếu anh không dừng bước, sau này xảy ra việc gì anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy.

Câu nói này quả đã có kết quả, Cừu Cốc tuy đã cách xa năm sáu mươi trượng nhưng vẫn nghe rõ, lập tức dừng bước đứng lại ngay.

Cùng lúc ấy, bỗng có một bóng người từ đâu xuất hiện, rơi mình đến trước mặt Hồng Liệu quát lớn :

– Tiện tỳ dám cả gan đem tin tức ra báo cho địch cừu.

Hồng Liệu giật mình, ngước đầu lên nhìn, thì ra kẻ ấy là Thâu Thiên Hoán Nhựt Cốc Vũ Tân. Mặt nàng tái xanh lùi lại hai bước.

Thâu Thiên Hoán Nhựt buông hai tiếng cười quái gở :

– Sao không mau theo ta trở về? Nể mặt ông ngươi, ta sẽ không đem việc này bẩm lên Ân chủ.

Hồng Liệu đưa mắt nhìn về phía trước, thấy Cừu Cốc đã dừng bước lại rồi, nàng dạn dĩ cười nhạt nói :

– Ngươi là gì mà buộc ta phải trở về với ngươi.

Thâu Thiên Hoán Nhựt giận nói :

– Ông nội ngươi thấy ta cũng phải cung kính thay, mà ngươi lại dám vô lễ.

Thật đồ phản.

Hồng Liệu lập tức rút ngay đoản kiếm, thét lớn :

– Đừng ỷ già mà lớn lối, cô nương không biết ngươi là ai cả.

Thâu Thiên Hoán Nhựt tức đến đỏ mặt, cười gằn nói :

– Nếu trong ba chiêu mà lão phu không lấy được đoản kiếm trong tay ngươi thì đừng gọi ta là Hộ Pháp Phổ Kiếm minh nữa.

Hai tay dang ra, ông ta bước từng bước một đến gần.

Hồng Liệu đang định vung kiếm đánh ra, bỗng một giọng nói trong trẻo phát lên :

– Thâu Thiên Hoán Nhựt, ta không cho phép ngươi được bức hiếp vị tỉ tỉ này.

Cốc Vũ Tân ngơ ngác, thụt tay quay đầu nhìn, thì ra người lên tiếng ấy chính là Công chúa của Tử Vong thành Trịnh Uyển Lệ. Mặt ông lập tức lạnh lùng, cười lớn nói :

– Trước kia lão phu nể mặt cha ngươi nên còn nhượng ngươi ba phần. Hôm nay sợ ngay cả thân ngươi cũng khó hòng tránh thoát nữa.

– Ngươi thật to gan.

– Hừ, nói cho ngươi rõ. Việc tư thông với tên tiểu tử ấy, Ân chủ đã biết cả, những kẻ được lệnh bắt ngươi cũng sắp đến nơi rồi. Hôm nay nếu không gặp lão phu thì mạng ngươi cũng khó sống.

Uyển Lệ có vẻ sợ sệt, mặt hiện sát khí, tiếng lên mấy bước. Đôi bàn tay ngọc lập tức vung ra, liên hồi tấn công chín thức.

Cốc Vũ Tân không kịp đề phòng, bị bức lùi hai bước.

Hồng Liệu thừa cơ hội ấy, vung đoản kiếm đâm nhầu. Hai thiếu nữ vốn xuất thân trong gian định võ học hữu danh, chiêu thức thân diệu cực kỳ, mau không thể tả. Chớp mắt mà Hồng Liệu đã đánh ra chín kiếm, sử dụng ba chưởng.

Cốc Vũ Tân nào phải tay vừa mà cũng bị đẩy lùi năm bước. Mặt ông càng thêm tức giận lớn tiếng quát :

– Tiện tỳ, các người thật muốn tìm chết.

Hai tay mạnh mẽ tung ra, vù vù liên tiếp ba chưởng, khí thế uy mãnh lạ thường.

Hồng Liệu cũng thét lên, đoản kiếm tung bay ánh sáng chói mắt. Uyển Lệ cứ sử dụng hai vạt tay áo như hai còn trường xà bay lượng trên không, lập tức hóa giải ngay kình phòng của đối thủ.

Thâu Thiên Hoán Nhựt thấy đã tận dụng hết sức lực vậy mà cũng không hạ nổi hai nàng, gầm lên như hổ, song chưởng tung ra, một hơi đánh liên hồi thấp bát chưởng, cước đã chín đường.

Phút chốc, một trận sanh tử trương tranh đã bắt đầu quyết liệt.

Cừu Cốc khi nãy đang chạy, bỗng nghe Hồng Liệu kêu với, chàng dùng bước quay đầu lại nhìn, kịp lức ấy Thâu Thiên Hoán Nhựt hiện thân, thấy hai thiếu nữ có thể ứng phó được, nên chàng lách mình tránh vào lùm cây lược trận.

Thâu Thiên Hoán Nhựt đã công ra năm sáu mươi chiêu, thấy vẫn không hạ được hai thiếu nữ, tóc râu dựng ngược, cười lên dễ sợ :

– Quả các ngươi thật muốn chết thì chớ trách lão phu xuất thủ vô tình.

Lời dứt thì Thái Âm Chân Sát cũng đã vung ra một luồng Hàn Âm Cốt nhằm ngay Hồng Liệu công tới.

Hồng Liệu đã hiểu âm độc vô song của Thái Âm Chân Sát, lẹ làng thu kiếm nhảy ra xa. Thâu Thiên Hoán Nhựt thừa cơ năm đầu ngón tay chụp sang phía Uyển Lệ.

Cừu Cốc sợ hai thiếu nữ rủi bị thất thủ tung mình nhảy ra lên tiếng.

– Ngừng tay!

Thâu Thiên Hoán Nhựt thất kinh, thu chưởng nhảy dang ra.

Cừu Cốc hai tay chắp sau lưng từ từ đi đến bên Hoán Nhựt nó :

– Hai nàng thiếu nữ này vốn không phải là minh hữu, cũng chẳng đảm nhiệm chức vị gì, căn cứ vào đâu mà bảo hai nàng là phản nghịch?

Thâu Thiên Hoán Nhựt nhận ra là Cừu Cốc, lòng bỗng sợ sệt, trợn tròn đôi mắt nói :

– Đây là việc nội bộ của bổn minh, ngươi không được xen vào tra vấn.

Cừu Cốc cười dài :

– Mượn miệng ngươi về nói với lão ma đầu: “Nếu có gan, hãy đến đỉnh Thái Sơn vào ngày rằm giờ này để quyết một trận thư hùng”.

Thâu Thiên Hoán Nhựt cười nham hiểm :

– Cần chi phải đến rằm, chỉ sợ đêm nay là ngày tận số của ngươi rồi, không tin thì lát nữa sẽ thấy ngay.

Đôi mày Cừu Cốc nhíu lại, cười lạnh lùng :


– Chỉ sợ ngày tận số ấy là của ngươi chứ.

Không ngờ, Thâu Thiên Hoán Nhựt nói xong đã tung mình ra đi mất tung mất dạng.

Hồng Liệu thấy Thâu Thiên Hoán Nhựt đã đi rồi, vội vã đến bên Cừu Cốc, với giọng trịnh trọng nói :

– Có một việc tối ưu quan trọng. Ông em bảo em đến cho anh biết.

– Việc gì cứ nói mau lên, tôi còn phải đi Thái Sơn gấp lắm.

– Gấp gì. Việc này rất quan trọng, đâu phải có một lời hai lẽ mà nói rõ ngay được.

– Vậy thì ta nên tìm nơi vắng vẻ nói chuyện.

Hai người bèn đến bên đồi núi nơi chỗ thanh vắng đông ngồi. Việc mà Cừu Cốc muốn hiểu ngay là địa chỉ của bọn Phổ Kiếm minh giả này, nên vừa ngồi xuống là vội vã hỏi ngay :

– Ông cô nương cùng bọn họ hiện giờ ở đâu?

– Nói ra liệu anh cũng không biết được.

Mỗi một lời nói, cử chỉ của nàng lúc nào cũng muốn trêu chọc Cừu Cốc. Vì vậy mà chàng không thèm mở lời nói nữa.

Hồng Liệu tiếp :

– Anh có biết gần đây động tĩnh của bọn họ thể nào chăng?

Cừu Cốc im lặng lắc đầu.

Hồng Liệu mỉm cười tiếp :

– Thân phận anh là thủ lãnh của Phổ Kiếm minh, vậy mà ngay cả việc quan trọng như thế này cũng không biết!

Cừu Cốc cảm thấy khó chịu, ước muốn đứng dậy đi ngay nhưng ráng nhẫn nại ngồi chờ.

– Ngoài mặt thì bọn chúng tỏ ra như mất tăm mất dạng, kỳ thực thì lão ma đầu ấy đã bế môn khổ luyện thần công, đồng thời lợi dụng vàng bạc của Tiên vương để lại, tận lực mua chuộc nhân vật võ lâm. Vì vậy mà gần đây thực lực đã gia tăng không kém.

Cừu Cốc lạnh lùng :

– Việc cô nương không muốn nói là những việc ấy thôi sao?

Đôi mắt Hồng Liệu tròn xoe nhìn chàng rồi tiếp tục :

– Các môn phái võ lâm Trung Nguyên, năm nay thảy đều võ công khai gia nhập cả. Chỉ còn Thiếu Lâm cùng Hoa Sơn hai phái từ khi Phổ Kiếm minh thất bại, ít khi liên lạc với minh hữu. Ác nỗi nhân vật của hai môn phái này, võ công cao cường, thế lực trội hơn các môn phái khác rất xa. Lão ma đầu ngày đêm mong muốn làm sao kéo cho được hai môn phái này vào tổ chức. Không ngờ Hồng tổng đem Long Vân lịnh đến triệu tập họ, hai phái Chưởng môn nhân thảy đều cự tuyệt, tuyên bố trừ phi Ân chủ đích thân đến, ngoài ra tín vật đều vô hiệu. Lão ma đầu giận dữ, quyết tâm tiêu diệt cho được hai phái này càng sớm càng hay.

Cừu Cốc đột nhiên nghĩ đến lúc chàng vừa vào đến địa đầu Đạo sĩ Hoa Sơn, tăng nhân Thiếu Lâm đều phái người ra nghinh tiếp, đủ thấy họ đã biết được âm mưu giả mạo của lão ma đầu rồi, chàng mỉm cười nói :

– Thiếu Lâm, Hoa Sơn là danh môn chính phái, tự nhiên không tùng phục một cách mù quáng như bọn người kia.

– Tiếc rằng, vận mạng của họ đã định vào ngày hôm nay hoặc mai thôi.

Cừu Cốc vội vã đứng dậy hỏi :

– Cô nói sao?

– Lão ma đầu đã quyết định mai này tập trung toàn lực tiêu diệt Thiếu Lâm phái.

– Có việc ấy sao?

– Ông em cũng vì việc này mà bảo em vội tìm cho gặp anh, kêu anh triệu tập Hà Lạc bát tông, lập tức đến ngay Côn Sơn giải vây.

Cừu Cốc thầm tính, chàng thấy thời gian hiện giờ quá khẩn cấp nếu đợi triệu tập Hà Lạc bát tông, thì không còn kịp nữa. Giải pháp duy nhất là chàng phải đích thân ra đi. Chàng cười khẽ nói :

– Cần chi Hà Lạc bát tông, tại hạ đi ngay lập tức.

Hồng Liệu vui mừng đứng dậy :

– Em đi theo với.

Uyển Lệ cũng lẹ miệng tiếp lời :

– Em cũng đi theo.

Cừu Cốc nhíu mày khó chịu :

– Thiếu Lâm là chùa hòa thượng, ai cô đi đến rồi ăn ở làm sao?

Uyển Lệ hừ một tiếng nói :

– Anh tưởng một mình anh có thể giải được tai nạn cho Thiếu Lâm sao?

– Sức của tại hạ tuy có hạn, song cộng với lực lượng các vị tăng nhân Thiếu Lâm phái tưởng cũng có thể ứng phó được tất cả.

– Anh chớ ảo mộng.

Cừu Cốc tỏ vẻ ngạc nhiên :

– Chẳng lẽ bọn họ còn âm mưu gì khác.

– Anh không nhớ lúc nãy Thâu Thiên Hoán Nhựt đã nói sao? Có thể đêm nay bọn họ sẽ đối phó với anh đấy!

– Võ công như hạng Thâu Thiên Hoán Nhựt dù cho bọn họ có bày mưu mô gì tại hạ cũng chẳng sợ.

– Họ có dùng võ công đấu với anh đâu?

– Chẳng lẽ họ dùng ám khí?

– Cũng chả phải, họ dùng chất độc mà anh không thể nào đề phòng được đấy.

Cừu Cốc đã được Tiên ông cho uống thứ thuốc trừ độc, bất giác cười lớn.

– Chất độc lại làm gì tôi nào?

Uyển Lệ không hiểu nguyên do, cười nhạt nói :

– Bọn người Vô Nhân đảo sử dụng môn bách độc, khiến cho người ta không thể không đề phòng. Hôm nay nếu họ phối hợp với nhau, em khuyên anh nên cẩn thận là hơn.


Cừu Cốc không muốn biện luận thêm nhiều nên chỉ im lặng cất bước, lòng chàng không thích hai nàng cùng đi chút nào nhưng cũng không tiện cự tuyệt quá.

Hồng Liệu liếc sang nhìn Uyển Lệ một cái rồi không để chậm trễ, nhanh nhẹn cất bước đuổi theo.

Uyển Lệ càng tinh nghịch hơn, nàng rít lên một tiếng dài, tung người phóng nhanh đến kề bên mình Cừu Cốc.

Hồng Liệu và Uyển Lệ biết nhau từ khi gặp tại Tử Vong thành bề ngoài cả hai đều tỏ vẻ hòa nhượng nhau, nhưng thâm tâm hai nàng lúc nào cũng muốn tranh tài cao thấp luôn.

Về phần Cừu Cốc từ khi bị Thái Bạch Tiên Ông đứng chủ hôn bắt ép đến nay, về sự giao dịch với các cô bạn gái chàng đã cẩn thận và hạn chế rất nhiều. Nhất là đối với cá tính của Hồng Liệu lại càng làm cho chàng cảm thấy khó chịu lên thêm.

Ba người tuy đi cùng một đường, thực tế thì lại phân ra làm ba ý tưởng. Trịnh Uyển Lệ thâm ý muốn thi thối tài năng, thoạt đầu đã thi triển ngay độc môn khinh công, thân pháp nhẹ nhàng tựa như cánh diều, trong nháy mắt đã vượt hơn trăm trượng.

Cừu Cốc gặp lúc có việc, trong lòng nóng nảy gấp đến Côn Sơn, vừa cất bước đã giở hết tài khinh công bí truyền cắm đầu chạy một mạch.

Hồng Liệu cất bước trễ hơn cả, kịp đến khi muốn lướt lên thì không còn kịp nữa. Nàng vốn tính háo thắng, nên nào để chịu thua, dọc đường ngầm vận cả sức bình sanh song cũng chỉ vừa đuổi theo kịp mà thôi.

Chẳng mấy chốc ba người đã lên đến quan lộ, nơi đây không tiện thi triển khinh công nữa nên cả ba đều bắt đầu lơi bước.

Uyển Lệ rút khăn tay ra chặm mồ hồi, vừa đi vừa nhìn sang Cừu Cốc tươi cười nói :

– Thấy chẳng ra gì mà mệt ghê!

Cừu Cốc cười :

– Tài khinh công của cô nương thật hiếm có.

Uyển Lệ đưa tay vén mấy sợi tóc rồi trên trán, cười duyên :

– Làm gì bằng anh được.

Qua nụ cười ấy, Cừu Cốc dường như đang thấy rõ dung mạo của cụ già trong động hiện rõ trước mắt. Bất giác chàng thở ra :

– Nếu Mộ Dung tiền bối thấy được cô nương như ngày nay thì chẳng biết người sẽ vui sướng đến độ nào, rất tiếc là người chẳng may đã chết.

Uyển Lệ tỏ vẻ không hiểu, hỏi :

– Anh bảo ai vậy?

– Mộ Dung tiền bối, thân phụ của cô nương chứ còn ai vào!

– Anh cho rằng em thật chẳng phải mang họ Trịnh?

– Lời của Ngô Hận Thu hoàn toàn là sự thật, và tôi cũng đã từng gặp qua người.

Uyển Lệ như đã bắt đầu tin, giọng nàng buồn buồn :

– Phải rồi hèn nào mỗi khi gặp ba em nét mặt ổng lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng như băng.

– Tôi hy vọng cô nương nên đổi lại họ Mộ Dung và tìm cách báo thù cho phụ thân cô.

Uyển Lệ cương quyết nói :

– Nếu quả thật có như vậy em quyết sẽ giết ngay hắn.

Để cho nàng tin hơn và hiểu rõ tất cả những hành động gian ác phản sư của Trịnh Tử Tư như thế nào, nhất nhất chàng đều kể cả ra và hứa đợi lúc nào rỗi rãi sẽ truyền lại bốn chiêu kiếm pháp “Địa, Thủy, Hỏa, Phong” cho nàng.

Hai người mải mê nói chuyện thân mật làm cho Hồng Liệu đi bên cạnh cảm thấy lạt lẽo. Nàng vốn trong lòng không mấy vui, giờ thấy vậy lại càng thêm bực tức lên, nét mặt hầm hực nhìn ngay Cừu Cốc nói :

– Lữ Cừu Cốc, hôm nay kể ra tôi mới thấy rõ con người anh. Nếu tôi không đem chuyện dâm ô cùng sát hại Vương Phổ Anh truyền ra cho giang hồ biết thì quyết không phải là họ Liễu.

Lời vừa dứt liền tung mình bỏ đi. Cừu Cốc ngơ ngác chẳng hiểu ra thế nào, kịp đến khi chàng vội vã kêu lại thì bóng Hồng Liệu đã mất hút tăm dạng. Chàng chỉ đành đứng hậm hực lẩm bẩm :

– Lời ấy là nghĩa gì?

Uyển Lệ cười nhạt nói :

– Thây kệ nàng, vàng thật nào sợ gì lửa, chính anh không làm điều đó thì lo gì.

Cừu Cốc lắc đầu :

– Không phải ý tôi sợ, song tôi cảm thấy việc ấy không đáng bị hiểu lầm tí nào.

Uyển Lệ từ nhỏ đã sống gần với những nhân vật hắc đạo, tính tình không khỏi bị cảm nhiễm đôi phần, nội một việc gì ganh tị mà không ngần ngại ra tay hủy diệt dung mạo của Hàn Thanh Thanh đủ rõ. Bỗng sắc mặt rán lại, nàng bậm môi nói :

– Nếu quả Hồng Liệu thật tình dám làm như vậy, lần sau gặp nàng, em sẽ giết nàng ngay cho anh xem.

Cừu Cốc nghe nói không khỏi rợn người đánh thót, bất giác chàng cảm thấy rùng mình và thầm nghĩ :

– “Cô gái này tâm địa quả thật độc ác vô lường, ta cần phải làm thế nào cảm hóa nàng mới được”.

Lúc bấy giờ mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Cừu Cốc vì muốn sớm đến Côn Sơn nên cứ tiếp tục cắm đầu tiến bước, Mãi đến khi canh hai, hai người đã đi đến một rặng núi rậm, và chỉ cần vượt qua rặng núi ấy tức thì vào đến địa phận Côn Sơn.

Uyển Lệ thấy cảnh vật thanh vắng hữu tình, đôi mắt long lanh, quay sang, bất thần kéo lấy tay Cừu Cốc, giọng nhõng nhẻo :

– Nghỉ một tí được không anh, đi hoài làm em bắt mệt muốn chết thôi.

Cừu Cốc bất đắc dĩ phải dừng bước theo.

Uyển Lệ trong tâm đã có ý định sẵn, vừa dừng bước liền giả vờ tỏ dáng uể oải ngồi xuống dưới một gốc cây tùng, tình tứ ngước nhìn Cừu Cốc bảo :

– Anh cũng ngồi nghỉ một tí đi anh.

Nội công của Cừu Cốc đã đạt đến cảnh giới nhập hóa, chàng thấy chẳng cần thiết đến sự nghỉ ngơi, song chàng cũng y lời ngồi xuống. Uyển Lệ âu yếm dựa sát vào người chàng.

Cừu Cốc nhíu mày khó chịu, đang định đưa tay đẩy ra, song thấy dung nhan nàng kiều diễm, đôi má ửng hồng tựa quả đào nên không đành hắt hủi.

Cũng vừa lúc ấy, Uyển Lệ đưa đôi cánh tay mềm mại trắng tựa như tuyết quàng lấy cổ chàng, giọng đầy vẻ yêu đương :

– Anh! Hãy hôn em đi, hôn em thật nhiều…

Cừu Cốc không ngờ nàng lại quá trắng trợn như vậy, vội vàng đưa tay đẩy mạnh, giọng nghiêm nghị :


– Hãy đứng đắn tí. Cô nương làm như vậy là nghĩa gì?

Uyển Lệ thở dài than :

– Không lẽ cho đến nay anh vẫn chưa hiểu được lòng em sao?

Cừu Cốc với ý định cần cảm hóa nàng, thêm vì nghĩ tình Mộ Dung Phi nên không nỡ làm cho nàng quá bỡ ngỡ, hạ giọng dịu xuống bảo :

– Mối tình của cô nương tại hạ rất mực cảm kích, chỉ vì tại hạ đã có gia thất.

Trong thiên hạ thiếu gì thanh niên đang chờ cô, hà tất lại một mực theo tìm tại hạ làm gì?

Lời lẽ dịu dàng khiến Uyển Lệ hiểu lầm cho rằng chàng mềm lại, nên đưa má kề sát mặt Cừu Cốc, giọng đầy quyến rũ hỏi :

– Giả sử anh không có vợ, anh có thật không yêu em không?

Cừu Cốc bực mình :

– Tôi không biết.

– Hay là tại võ công và dung mạo của em không đáng để anh chú ý đến chứ gì?

– Tôi không có ý nghĩ vậy. Đối với cô thật tình tôi chẳng nghĩ đến hai chữ ái tình.

– Như vậy lâu nay anh chẳng có chút cảm tình với em sao?

– Cũng có thể nói như vậy.

Uyển Lệ đột nhiên ngửa mặt cười dòn, tràng cười vừa dứt bõng nàng khẽ nhún vai và thừa cơ, bất thần đưa tay điểm nhanh vào hai đại huyệt đạo “Thần Đạo”, “Ngọc Dương” trên người Cừu Cốc.

Cừu Cốc vạn nhất không thể ngờ được Uyển Lệ lại có thể ra tay hành động như vậy, đợi đến khi phát giác thì không còn tránh đỡ kịp nữa.

Uyển Lệ chế ngự được Cừu Cốc xong, không khỏi đắc ý, mở miệng cười lớn bảo :

– Lữ Cừu Cốc, nói cho ngươi biết, bản cô nương tuy vô phương để chiếm được ngươi, song lại có thừa cách để hủy diệt ngươi.

Cừu Cốc tuy huyệt đạo bị chế ngự, nhưng vẫn còn nói được, không khỏi tức tối :

– Cô có thể hành động điên cuồng như vậy được sao?

– Ha! Ha! Ha!… Tính cô nương lâu nay đã quen, hễ những món gì bản cô nương không chiếm được thì kẻ khác cũng đừng hòng được nó.

Nàng vừa phát giọng cười điên dại, vừa đưa tay vào người rút ra một thanh đoản kiếm sáng trưng, sẵn đà phất ra, một luồng hào quang chói mắt, hiển hiện là một thanh bảo kiếm sắc bén không lường.

Cừu Cốc bị chế ngự các huyệt đạo, trong lòng hoảng hốt lẫn tức giận, đột nhiên chàng ngồi im lập tức ngầm vận thần công lưu thông hỏa huyệt.

Uyển Lệ thấy Cừu Cốc ngồi im không nói, lại cười to thêm :

– Nơi hoang vắng thế này, bản cô nương giết ngươi xong liền lập tức đem chôn giấu thì bọn Kiếm Minh dù có tài ba đến đâu cũng khó lòng mà tìm ra được xác thủ lãnh của chúng.

Nàng lẩm bẩm và cười đắc ý một hồi, bỗng nhiên vung mạnh tay, kiếm quang phát ra một đường sáng chói xẹt ngang đỉnh đầu Cừu Cốc, chỉ nghe một tiếng “sạt”, chiếc khăn đang quấn trên đầu liền bị cắt tiện một mảnh. Nàng cúi xuống lượm chéo khăn nhét vào người, đoạn cười ha hả bảo :

– Cừu Cốc! Ngươi ngạc nhiên chứ! Trong giang hồ có thể nói rằng ngươi đã quá đầy đủ về danh vọng rồi, không ngờ hôm nay ngươi phải chịu chôn xác chốn này.

Vừa nói vừa chỉ mũi kiếm bước từng bước một đến gần Cừu Cốc.

Bỗng một luồng gió mát thoảng qua khiến lý trí nàng như có đôi phần sáng suốt. Nàng cúi đầu suy nghĩ, miệng lẩm bẩm :

– Chàng có nên bị chết như vầy không?

Giữa lúc nàng đang lưỡng lự, đột nhiên từ phía sau một bóng người nhẹ nhàng lướt đến ẩn thân sau chòm cây, đưa mắt lén nhìn. Cừu Cốc đang nằm dưới đất bất giác thở dài ngao ngán.

Song Uyển Lệ chẳng hề hay biết tí nào, đoản kiếm lại lay động, giọng cương quyết thốt :

– Không được! Con người đáng ghét ấy, ta nhất định phải giết mới hả dạ.

Bỗng nhiên, từ phía sau phát lên một giọng nói lành lạnh tiếp lời :

– Người thế nào mà đáng ghét.

Uyển Lệ giật mình quay phắt người lại, thủ kiếm, quát :

– Ai?

– Lão phu Lãnh Diện Tú Tài đây!

Lúc ấy Uyển Lệ đã thấy rõ kẻ núp sau lưng nàng là một trung niên thư sinh vẻ mặt lạnh lùng. Trong óc nàng liền nghĩ đến một người, không tự chủ được liền thối lui hai bước.

Lãnh Diện Thư Sinh nhếch miệng cười bảo :

– Chớ sợ! Hãy nói mau kẻ mà ngươi định giết là ai?

Uyển Lệ tuy hận Cừu Cốc, song không muốn để cho kẻ khác giết nên chỉ ngần ngừ không đáp.

– Là ai? Nói mau!

– Lữ Cừu Cốc.

Cuối cùng Uyển Lệ đành thốt ra, một tràng cười nham hiểm :

– Té ra cũng tên tiểu tử ấy.

Dứt lời liền cất bước đến gần Cừu Cốc, Uyển Lệ hoảng hốt đưa kiếm ngăn chặn, quát :

– Ông định làm gì vậy?

– Ha ha! Cô muốn giết y để giải hận, còn ta thì muốn lấy tập “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” nơi người y. Chúng ta không có gì chạm nhau, cớ sao cô nương lại cản trở hả?

– Không được, bản cô nương không tán thành hành động lợi dụng của ông được.

– Không đồng ý cũng đã trễ rồi.

Lãnh Diện Tú Tài vừa nói vừa bước tới. Uyển Lệ thấy vậy vội vàng vung tay, một luồn kiếm quang sáng ngời vụt ra chận lại, quát :

– Nếu ông cứ nhất định làm vậy thì tôi sẽ giải ngay huyệt đạo trên người hắn bây giờ.

Lãnh Diện Tú Tài cười nham hiểm :

– Hiện giờ đã không còn đến phần cô rồi, “Vù”, một chưởng phát ra đánh bạt đoản kiếm, tung người hướng ngay về phía Cừu Cốc.

Uyển Lệ quát lớn :

– Ngươi dám!

Tay mặt vung mạnh, “sạt sạt sạt” liên tiếp phát ra ba đường kiếm nhắm ngay vào các yếu huyệt rạch tới.

Lãnh Diện Tú Tài chẳng dám khinh thường, vội vàng thu chưởng về bộ thân.

Uyển Lệ cũng không tiếp, thu kiếm ngang ngực đứng thủ chắc chắn án ngữ trước Cừu Cốc.

Lãnh Diện Tú Tài đã nổi tiếng trên giang hồ về tim lạnh, tay độc khôn lường.


Nét mặt hiện đầy sát khí, cười hi hí hỏi :

– Có phải ngươi đang muốn tìm cái chết không?

Uyển Lệ tức giận bậm môi đáp :

– Chưa chắc!

Lãnh Diện Tú Tài đột nhiên hạ giọng :

– Hãn đã thù địch của cô nương cớ sao cô nương lại khư khư bảo vệ hắn.

– Đó là việc của tôi không cần đến ông chen vào.

– Nêu hiểu hành động ấy không lợi cho bản thân cô nương tí nào.

Uyển Lệ nãy giờ hiểu rõ kẻ trước mặt tâm đại nham hiểm không bì, một mặt lưu ý đề phòng, một mặt lui dần đến gần Cừu Cốc để định thừa cơ giải huyệt đạo cho chàng.

Không ngờ Lãnh Diện Tú Tài đã sớm hiểu ngay tâm ý của nàng, đột nhiên tung người đến trước, bất thần đánh mạnh vào cổ tay cầm kiếm của nàng.

Uyển Lệ lanh lẹ lách tay tránh, đoản kiếm nhanh như chớp phát trả lại vào tay của đối phương. Lãnh Diện Tú Tài lạnh lùng hự một tiếng, tay trái đẩy ra với chiêu “Bế Vân Xuất Trụ”. “Đùng” một tiếng, chưởng tay ngay ngắn in đích vào ngực nàng.

Chỉ nghe một tiếng rú thảm, hai bên miệng đã rỉ xuống hai đường máu tươi, thân người lảo đảo té tựa vào gốc tùng.

Lãnh Diện Tú Tài cười lạnh lùng :

– Đấy là do cô muốn chuốc lấy, chớ trách lão phu ra tay nham độc.

Nói đoạn phóng người đến cho Cừu Cốc nằm.

Uyển Lệ đang té quỵ nơi gốc cây, bỗng nhiên gắng gượng đứng dậy cố sức bình sanh thích đoản kiếm vào lưng Lãnh Diện Tú Tài, thế công lanh lẹ không tả.

Lãnh Diện Tú Tài nhất thời không để ý, suýt bị mũi kiếm đâm thủng, cũng may nhờ tài ứng biến mau lẹ, vừa nghe hơi gió đã vội trở chưởng phát mạnh. “Vù” một tiếng đánh bạt mũi kiếm qua một bên, thân người cũng nhảy tránh xa bốn năm thước.

Uyển Lệ đã thu hết toàn lực để phát ra thế kiếm, lại bị chưởng lực của Lãnh Diện Tú Tài đánh dội lại, “ự” một tiếng, máu tươi trong miệng từ từ chảy ra, thân nàng lảo đảo thối lui mấy bước mới gượng đứng vững được.

Lúc ấy đôi mắt Lãnh Diện Tú Tài đã đổ lửa, sắc mặt sát khí trùng trùng, bước từng bước một tiếng đến trước, miệng không ngớt phát ra giọng cười âm hiểm.

Uyển Lệ bị thương nơi ngực, gân cốt đau như đứt, lại vừa thêm bị chưởng phong đánh trọng thương, sức lực đã tàn, nàn rất yêu và cũng rất hạn Cừu Cốc đến cực độ, song nàng không muốn để kẻ khách hại chàng. Đang lúc khẩn trương vẫn giữ chặt đoản kiếm, gắng chuẩn bị đấu một trận cuối cùng.

Giữa lúc sanh mạng của hai người tựa chỉ mành treo chuông ấy, bỗng từ xa một người phi nhanh lại, đứng chận trước Uyển Lệ, vội vã nói :

– Kính xin sư phụ niệm tình nới tay, Uyển Lệ cô nương là bạn thân của đồ nhi.

Lãnh Diện Tú Tài vẫn lạnh lùng :

– Bất luận là ai, hôm nay quyết không thể tha thứ cho y được.

Uyển Lệ ngước mắt nhìn, lập tức nàng nhận ra người đứng trước mặt không ai lạ mà chính là Ngô Hận Thu. Bất giác nàng ngoảnh mặt đi nơi khác, giọng điềm nhiên :

– Hãy tránh ra, việc của người ta không mắc gì đến ngươi xen vào.

Ngô Hận Thu thở ra đau khổ, đoạn vẫn tiếp tục khẩn khoản :

– Nàng là ái nữ duy nhất của ân nhân đồ nhi, xin sư phụ nghĩ tình đồ đệ mà cho nàng một phen.

Bỗng trực thấy Cừu Cốc đang nằm yên dưới đất, thất kinh hỏi :

– Người này cũng bị sư phụ xuống tay?

Lãnh Diện Tú Tài lạnh lùng hừ một tiếng :

– Hắn tuy không phải bị ta đánh ngã, song hôm nay cũng không tha hắn được.

Nói đoạn hướng sang Cừu Cốc bước tới. Ngô Hận Thu bỗng lại chạy đến đứng chận trước Cừu Cốc, giọng khẩn khoản :

– Người này cũng là bạn thân của con, kính xin sư phụ rộng lòng tha cho.

Lãnh Diện Tú Tài bỗng ngửa mặt cười dòn :

– Hay nhỉ! Ngươi vừa ra giang hồ chưa được một năm mà đã kết toàn những bạn chống đối lại ta. Hãy tránh ra mau.

Ngô Hận Thu là người rất nặng tình cảm, ân oán phân minh, tuy có đôi lần bất hòa với Cừu Cốc, nhưng Cừu Cốc vẫn nhã nhặn điềm tĩnh, việc sau khiến chàng tự cảm thấy hối hận. Giờ thấy sư phụ đang định hại chàng nên vội nài nỉ :

– Sư phụ, Lữ huynh này chẳng phải là người xấu, cúi xin sư phụ tha cho một lần.

– Ha ha, ngươi nói chuyện dễ dàng quá. Đêm nay mà ta tha cho hắn thì sau này chưa chắc hắn đã chịu tha ta. Ngươi còn chờ gì nữa mà chưa chịu tránh xa ra.

Giữa tràng cười điên cuồng, “vù” một chưởng đẩy mạnh ra, luồng hàn phong phát lên. Ngô Hận Thu bỗng rú lên một tiếng, máu trong miệng từ từ trào ra mép, người bị đánh văng xa bảy tám thước.

Lãnh Diện Tú Tài khét tiếng về tâm lang thủ độc, đến người đệ tử độc nhất cũng không ngại xuất chưởng đả thương, rồi chẳng màng ngó ngàng gì đến, đã phóng người hướng ngay đến chỗ Cừu Cốc nằm.

Và như còn e dè sợ bị cản trở, khi thân người còn giữa không trung đã lập tức xuất thủ ngay. Một luồng chưởng phong âm hàn cuồn cuộn hướng ngay người Cừu Cốc bắn tới.

Bỗng nhiên một trận nhu phong trỗi dậy, âm hàn chưởng phong vừa gặp nhu phong lập tức bị hóa giải không còn một tí. Lãnh Diện Tú Tài thấy chưởng phong của mình bị nhu phong hóa giải dễ dàng, bất giác giật mình thối lui quát :

– Cao nhân nào nấp sau cây, hà tất không ra cho biết mặt?

Song chẳng thấy phản ứng, sau thân cây vẫn im lặng như tờ. Lãnh Diện Tú Tài bực bội lại quát lớn :

– Ta không tin có điều lạ như vầy!

Vừa thét vừa tung người phóng đến xuất chưởng đánh ngay vào Cừu Cốc trở lại. Thế chưởng đang lúc nổi giận đã dùng hết mười thành công lực, chưởng phong tựa một trận cuồng phong.

“Đùng” một tiếng, giữa đám bụi mịt trời, một bóng người nhẹ nhàng tung lên hạ ngay sau lưng Lãnh Diện Tú Tài, giọng lành lạnh nói :

– Các hạ quả thật tâm địa độc ác khôn lường, song muốn hại Cừu Cốc này không phải là một việc dễ đâu.

Lãnh Diện Tú Tài giật mình quay phắt người lại, chỉ thấy Cừu Cốc mặt giận dữ đứng im sau lưng, lập tức thủ chưởng ngang ngực, lo sợ thối lui mấy bước.

Cừu Cốc ha hả cười :

– Chớ lo sợ, ta chứ chẳng phải bọn vô sỉ chuyên lợi dụng thời cơ đâu.

Lãnh Diện Tú Tài thấy tất cả hy vọng đều đã tiêu tan, bất giác gượng cười đáp :

– Hôm nay tạm thời cho ngươi đắc ý, sau này sớm muộn gì ngươi cũng khó lòng tránh khỏi tay lão.

Lời dứt liền tung người khuất dạng.

Cừu Cốc nhìn hình bóng của lão ta đã khuất mới từ từ quay trở lại, lúc ấy Uyển Lệ đã ngã lăn ra đất, Hận Thu đang lóp ngóp trỗi dậy.

Lời lẽ của Hận Thu đã thốt lúc nãy, chàng đều nghe rõ cả, nhưng vì bận vận công xông huyệt nên không thể đứng dậy được. Giờ đây thấy vì mình mà chàng ta bị thương đến thế, trong lòng cảm thấy xốn xang, vội vã đến trước lên tiếng :

– Thương tích của Ngô huynh thế nào? Không sao chứ?

Đôi mắt Hận Thu trợn trừng, cười thiểu não nói :

– Cảm ơn đã lo lắng, cũng chưa đến nỗi chết.

Đoạn chàng bước đến cặp lấy Uyển Lệ, gấp rút chạy vào rừng mất dạng.

Cừu Cốc chỉ đứng lắc đầu thở dài, biết sự việc hiểu lầm này không thể một vài câu mà giải thích được, nên đành gác qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.