Đọc truyện Kiếm Đăng – Chương 42: Đơn chưởng nhiếp Trường Kinh
Cừu Cốc thất kinh, vội lùi né tránh, đoạn vung tay áo nhẹ nhàng phất ra, lập tức phá giải kình lực đối phương một cách vô hình vô dạng. Thì ra người đánh ra chưởng ấy chính là Vương Phổ Trọng Hoa, chủ nhân ngôi nhà này.
Cừu Cốc thấy mặt ông ta bây giờ có vẻ tức giận, đôi mắt trợn trừng nhìn chàng quát lớn :
– Lão phu đang muốn tìm ngươi, không ngờ ngươi lại to gan, dám dấn thân vào đây rồi. Hừ!
Cứu Cốc chắp tay lễ độ :
– Đây là một việc hiểu lầm, mong Trang chủ nên hỏi rõ lại đã.
Trọng Hoa cười lớn :
– Ngươi dùng nội công, chấn thương ái nữ của lão. Như vậy, tội cũng đã đáng chết, còn hỏi làm gì.
Đôi mày Cừu Cốc nhíu lại, chàng vừa muốn cất tiếng thì Hồng y thiếu nữ đã nói nhanh :
– Thưa cha, con đã nhận lầm. Hôm ấy chẳng phải là người này.
Trọng Hoa vốn chỉ có một nàng con gái, yêu quý tợ ngọc, giờ đây thấy nàng bị thương, không cần suy nghĩ phải trái, quyết trả thù kẻ đã chạm vào người con gái mình, nên ông ta gàn giọng :
– Dù có phải hắn hay không, hôm nay cha cũng phải trị tội nó dám đả thương con.
Lúc ấy, một trong sáu người đã có mặt nẫy giờ, tuổi trạc ba mươi, dáng điệu nho sĩ, bước lên hai bước nói :
– Xin đại ca bớt giận, nhường cho tiểu đệ hỏi lai lịch của hắn rõ ràng đã, sau sẽ trừng trị.
Mấy người đứng bên cất tiếng tán đồng :
– Thất đệ nói rất đúng. Kẻ này tuổi còn nhỏ, ắt thế nào cũng có sư môn, không những trừng trị mình hắn, đồng thời còn hỏi tội thầy hắn đã dung dưỡng hung đồ, cho họ biết oai lực của Di Viên thất hùng.
Cừu Cốc thấy họ chẳng nói phải trái, cứ một mực muốn gây sự, trong lòng đã bất bình, liền tiến lên hai bước cất giọng nói :
– Việc hôm nay chẳng qua là do sự hiểu lầm. Cô nương đã ra tay đánh tại hạ, nên bị phản ứng nội lực của tại hạ khiến cho cô ấy bị thương, chứ tại hạ nào muốn ra tay mà chư vị phải gây sự.
Vị trung niên nho sĩ, vốn tuổi nhỏ nhứt trong Di Viên thất hùng, ngoại hiệu Tôn Sơn Tú Sĩ, nghe Cừu Cốc nói thế liền cười nhạt :
– Kẻ có nội thể phản ứng chấn thương địch thủ phải là người đã luyện đến mức “Huyền quan nguyên khiếu kỷ thông”. Ngươi là một tiểu tử tuổi chưa là bao, lại dám lớn lời dối trá.
Cừu Cốc vẫn tỏ vẻ thản nhiên, ôn tồn nói :
– Tại hạ và Trang chủ mới vừa gặp nhau, cũng chưa từng có gì xích mích, lẽ nào hạ độc thủ lịnh ái làm gì. Mong tiên sinh suy nghĩ lại, kẻo mất hòa khí giữa đôi bên.
Tôn Sơn Tú Sĩ “hừ” một tiếng nói :
– Tên ngươi gọi là gì? Sư trưởng là ai thế?
Cừu Cốc đang định trả lời thì người thứ sáu trong Thất hùng là Thiên Trì Dã Tẩu đã lớn tiếng quát :
– Khỏi cần lôi thôi. Ta nên bắt hắn trước đã rồi hỏi sau cũng chẳng muộn.
Tôn Sơn Tú Sĩ nghe theo, lập tức tiến lên hai bước, trầm giọng :
– Oắt con! Ra tay đi, lão phu xem ngươi được bao nhiêu bản lĩnh.
Cừu Cốc thấy vậy, biết không còn phân trần gì được nữa, giọng chàng lạnh lùng :
– Các hạ muốn đánh thì cứ ra tay, tại hạ không từng quen ra tay trước.
Tôn Sơn Tú Sĩ thét lớn :
– Đồ ngông cuồng, xem chưởng đây!
“Vù”, một chưởng đánh ra, một luồng kình phong ồ ạt bắn tới.
Cừu Cốc nghĩ thầm :
– “Đối với những người này, nếu không cho họ một bài học thì khó bề phân trần phải trái được”.
Chàng liền né mình sang bên, lách tránh đường chưởng phong rồi sử dụng vô công Cầm Nã thủ đã học nơi địa huyệt, chụp vào cổ tay kẻ địch.
Chiêu thức quả thật lợi hại, huyền ảo đến đỗi ngay cả chàng cũng không dè.
Tôn Sơn Tú Sĩ thấy thế thất kinh, thân hình lập tức thối lui, song chưởng liền tiếp đánh ra ba thế, mới tránh được môn cầm nã của đối phương, nhưng thần sắc ông ta đã tỏ ra kinh hãi.
Lâu nay, thanh danh của Di Viên thất hùng, giang hồ đều biết. Vì vậy mà người nào người nấy vẫn tự phụ là hiếm kẻ đối địch. Ngờ đâu vừa mới ra tay, đã bị Cừu Cốc bức phải lùi bước, trong lòng vừa kinh vừa giận. Ông dồn hết công lực, đánh ra một chiêu, cực kỳ nguy hiểm.
Cừu Cốc tỉnh táo dò xem, thấy bề ngoài của chiêu thức tuy rất tầm thường nhưng bên trong bao hàm một tiềm lực cực kỳ dũng mãnh.
Đợi cho kình lực sắp đến bên, Cừu Cốc liền sử dụng chiêu “Giáng Vũ Phi Phi” phá giải ngay thế công của đối thủ. Tú sĩ thấy thế lại quát to, song chưởng lại đánh tới.
Cừu Cốc tự nhủ :
– “Bảy người này ai nấy công lực cũng đến mức khả quan, nếu để họ dùng mưu xa luân chiến, ắt ta phải thiệt thòi”.
Nghĩ đoạn, chàng quyết tâm kết thúc trận đấu càng mau càng tốt, liền cất tiếng cười nói :
– Các hạ nếu nhứt định muốn phân cao thấp, Lữ mỗ xin đắc tội vậy.
Lời vừa dứt thì chiêu thức “Hoàng Đoạn Quan Sang” trong Tiềm Long cửu thức cũng liền được đem ra sử dụng. Tiềm lực như nước vỡ bờ, đẩy người Tú sĩ lui xa tám bước.
Vẻ mặt càng tỏ ra kinh dị, Tôn Sơn Tú Sĩ nói :
– Xem ngươi không ra gì mà quả cũng có chút nghề lợi hại.
Nói dứt, ông định tiến lên xuất chưởng, ngay lúc ấy Thiên Trì Dã Tẩu vội vàng ngăn cản :
– Thất đệ dang ra, để huynh tiếp hắn vài chiêu xem nào.
Hồng y thiếu nữ đang ngồi dưỡng thương, ngẩng đầu gọi :
– Lục thúc, sự việc hôm nay bởi cháu nhận lầm người. Xin đừng động thủ nữa.
Thiên Trì Dã Tẩu cười lớn :
– Mặc dù cháu nhận lầm hay không, trong vòng thành Di Viên này, quyết không thể dung túng cho ai được ngang ngược.
Lời dứt thì người ông cũng đã đến trước mặt chàng, cất tiếng oang oang quát :
– Tiểu tử, ngươi ra tay đi.
Cừu Cốc mỉm cười, chỉ tay về phía Hồng y thiếu nữ nói :
– Nàng đã bị trọng thương, nên lo chữa trị gấp thì hơn, còn việc hôm nay ai phải ai quấy không phải dùng võ công để phân biệt được.
Thiên Trì Dã Tẩu nghinh mặt lên trời cười nói :
– Ngươi đừng giả vờ “mèo khóc chuột đâu”, giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Hôm nay, nơi Di Viên này có lẽ là đất chôn thây của ngươi vậy.
Song chưởng của Dã Tẩu lẹ làng nhắm ngay mặt Cừu Cốc đánh tới.
Cừu Cốc thật không ngờ trong vùng thăm sơn ẩn dật này lại có những người không chịu dùng lời phải trái, nên lửa giận bắt đầu bộc phát. Chiêu thức “Ngư Điện Bài Vân Thủ” vừa học nơi địa huyệt của tiền bối Nhứt Dương Tử lập tức được đem ra sử dụng, tinh diệu tuyệt luân.
Bàn tay của Thiên Trì Dã Tẩu đánh tới trước mặt Cừu Cốc ai cũng tưởng chàng sắp lâm nguy. Ngờ đâu cổ tay của ông lại bị chàng nắm chặt. Dã Tẩu thất kinh, tụ sức giựt tay lại nhưng tựa như bị một dây xích sắt siết cứng, không thể nhúc nhích được nữa.
Thoáng qua một giây, Cừu Cốc buông tay đẩy ra một cái, thân hình Dã Tẩu đã lảo đảo thối lùi năm thước. Đôi mắt ông ta cứ trừng trừng nhìn sững lấy chàng.
Di Viên thất hùng đều là những tay cao thủ giang hồ, mắt thấy Tôn Sơn Tú Sĩ cùng Thiên Trì Dã Tẩu bị thất thủ dưới tay Cừu Cốc một cách quá dễ dàng mau lẹ, trong lòng không khỏi thất kinh. Phổ Pháp thiền sư bật tiếng niệm câu Phật hiệu, đoạn quay đầu sang Thiên Nhứt đạo trưởng nói :
– Nội lực của tiểu tử này không phải tầm thường. Tốt hơn bảo lục đệ đừng nên lôi thôi với hắn.
Vương Phổ Trọng Hoa sắc diện tỏ vẻ bực bội. Vừa rồi ông đã mục kích Cừu Cốc giao đấu với Tú sĩ, chỉ thấy chàng đánh những chiêu tinh diệu tuyệt luân, thần ảo dị thường, đồng thời công lực lại vô cùng thâm hậu. Di Viên thất hùng lâu nay qua lại giang hồ chưa hề bị ai đánh bại, vậy mà hôm nay đã thất thủ trước một thiếu niên không tên không tuổi, còn gì nhục nhã hơn.
Trong khi mọi người chưa hết ngạc nhiên thì Thiên Trì Dã Tẩu lại xuất chưởng đánh vào Cừu Cốc. Giờ đã biết địch biết ta, nên không còn dám khinh thường nữa. Ông xuất chưởng toàn những thế tuyệt luân.
Cừu Cốc “Hừ” một tiếng, nói :
– Các ngươi người nào cũng tỏ ra tự phụ, Lữ mỗ vì thấy sự việc do hiểu lầm, nên nhẫn nhịn đấy thôi, chứ nào sợ các ngươi.
Bấy giờ chàng đã không nén được cơn tức giận, nên toàn sử dụng môn võ công trong Tiềm Long cửu thức, lâu lâu lại xen một vài chiêu Ngự Điện Bài Vân Thủ.
Gần đây, chàng ngày đêm mãi lo luyện tập Thái Thanh tâm pháp cùng Tam Thức Tuyệt Mệnh của Nhứt Dương đạo trưởng, nên các khiếu huyền quan đã được linh thông. Giờ chàng lại thi triển Tiềm Long cửu thức của Thái Bạch Tiên Ông nên Thiên Trì Dã Tẩu vừa đánh vừa thối lùi liên tiếp.
Vương Phổ Trọng Hoa thấy thế, biết lục đệ cũng sẽ bị thua, đang định bước ra ngăn cản, thì Cừu Cốc đã đánh ra chiêu thức “Khí Thôn Hà Ngục”, uy lực dũng mãnh bắn vào người Dã Tẩu.
Một tiếng “Hự” nặng nề vang lên, người của Dã Tẩu đã bị tung bay ra xa năm thước, miệng hộc máu tươi.
Thấy lục đệ bị địch thủ đánh trọng thương, Trung Châu Hiệp Cổ cùng Nam Hải Ngư Ông song song bước tới, đồng thanh quát lớn :
– Tiểu tử thật là ác độc!
Cừu Cốc lạnh lùng :
– Phàm kẻ võ lâm khi đã động thủ, nếu có gây thương tích cho đối phương vốn là sự thường, sao gọi là ác độc? Huống chi sự việc hôm nay đều do các ngươi hiếp bức, bắt buộc tại hạ phải chống trả đấy thôi.
Trung Châu Hiệp Cổ cười ha hả :
– Tôn giá nói rất đúng. Thiên Trì Dã Tẩu sở dĩ bị thương chẳng qua võ nghệ chưa tinh. Giờ đây lão có bổn phận đòi lại những điều thiệt thòi ấy.
Vừa nói, ông ta đã từ từ bước đến cách Cừu Cốc không còn bao xa. Nam Hải Ngư Ông cũng định ra tay, nhưng không muốn ỷ chúng hiếp cô, nên đành dừng bước.
Trong lúc hai bên đang định ra tay, bỗng nhiên có một bóng người lảo đảo chạy vào. Trọng Hoa vội vã đưa tay ra đỡ, người ấy liền phu ra một ngụm máu, ngã lăn xuống đất chết tươi. Cừu Cốc đưa mắt liếc qua mới hay kẻ ấy là một thiếu niên võ sinh, thân hình tráng kiện.
Thiếu niên này tên gọi Lưu Tử Ngọc, vốn là học trò quý của Vương Phổ Trọng Hoa, không ngờ bị kẻ lạ mặt nào đã hạ độc thủ, người đã chết mà không tìm ra dấu vết. Trong lòng Trọng Hoa uất ức vô cùng, lập tức đứng lên chỉ mặt Cừu Cốc quát :
– Tiểu tử, đồng đảng của ngươi đến đây được bao nhiêu, mau nói thật cho ta rõ.
Cừu Cốc mỉm cười đáp :
– Tại hạ không hề đem theo đồng đảng bao giờ. Hôm nay đến quý trang đây, chẳng qua là một sự ngẫu nhiên gặp cơn mưa lớn đấy thôi, nhưng nãy giờ các ngươi cứ một mực không tin thì cũng không biết giải thích cách nào nữa.
Sắc mặt Vương Phổ Trọng Hoa biến đổi mấy lượt, lòng đầy nghi hoặc lớn tiếng :
– Ngươi đừng giấu diếm nữa, lão phu đã biết lai lịch của ngươi. Hôm nay quyết không để cho ngươi ung dung bước ra khỏi Di Viên này.
– Tại hạ xin nhắc lại một câu rằng tại hạ không phải là kẻ địch, khuyên các ngươi lo chuẩn bị ứng phó với cường địch sắp tới kìa.
Trọng Hoa nghe chàng nói, như sực tỉnh, lập tức ra lệnh :
– Nhị đệ cùng tam đệ mau ra ngoài canh giữ, tên tiểu tử này để cho ngu huynh ứng phó cũng đủ rồi.
Phổ Pháp thiền sư chắp tay niệm Phật, đoạn cùng Thiên Nhứt đạo trưởng song song cất bước ra đi.
Ngay lúc ấy, một tiếng cười từ xa vọng đến, một tiếng cười đinh tai nhức óc, khiến ai nấy cũng phải rợn người. Phổ Pháp thiền sư giựt mình, vội vàng dừng bước. Một luồng gió nhẹ xao động trên mái nhà, thì ra đã có ba bóng người lẹ làng nhảy xuống sân như ba chiếc lá rơi.
Một thanh niên tuổi độ đôi mươi, mặt mày đẹp đẽ nhưng trong cặp mắt sắc sảo lại ẩn tàng ít nhiều giảo quyệt, theo bên là hai cụ già mặc hắc bào, hình dung dữ tợn.
Hồng y thiếu nữ vừa thấy mặt thanh niên, vội lớn tiếng nói :
– Thưa cha, hôm ấy chính là gã này.
Thanh niên buông tiếng cười ha hả :
– Đúng vậy, chính là ta. Có lẽ việc ấy cô nương đã trình với lịnh tôn rồi chứ?
Hồng y thiếu nữ giận đến đỏ mặt, bước lên một bước. Vương Phổ Trọng Hoa vội vàng nắm tay nàng lại, trầm giọng quát hỏi :
– Chư vị là người ở đâu? Di Viên thất hùng từ ngày ẩn dật đến nay, không hề gây ác cảm với một người nào. Nay chư vị lại đến cửa hiếp người, không sợ trái lẽ sao?
– Khéo nói, khéo nói! Bổn công tử mới vào Trung Nguyên, đang định gây thân thiện với người, có lý nào lại hồ đồ bao giờ.
Trọng Hoa hừ một tiếng, đưa tay chỉ về Lưu Tử Ngọc, người đồ đệ mới vừa tử thương, rồi nói :
– Có phải quý vị đã hạ thủ nó?
Võ sanh công tử lạnh lùng :
– Người này dám sỉ nhục bổn công tử, nên cần phải được trừng phạt.
Trọng Hoa nghe giọng nói ngang ngược ấy, tức đến lộn gan, ngửa mặt cười ha hả :
– Tiểu tử! Có lẽ ngươi là kẻ ngông cuồng mà lần đầu lão phu mới gặp.
– Thật vậy sao? Bổn công tử chưa nghe ai bảo như thế bao giờ.
Trọng Hoa thét lớn :
– Lão phu dạy ngươi trước rồi sẽ tìm sư phụ ngươi khiển trách sau.
Lập tức một chưởng đánh ra. Vốn là thủ lãnh của Thất hùng nên thế chưởng cực kỳ uy mãnh.
Võ sanh công tử khẽ lách mình. Chiếc quạt trên tay khẽ phất nhẹ một chiêu.
Chưởng phong của Trọng Hoa đã biết đi vô hình vô dạng. Gã cười ha hả nói :
– Liệu ngươi có xứng đáng để gặp mặt Vô Nhân đảo chủ. Hôm nay Trường Kình công tử này đến đây cũng đã hân hạnh cho ngươi lắm rồi.
Cừu Cốc vừa nghe nhắc đến tên Vô Nhân đảo chủ, trong lòng đâm ra dè dặt.
Vương Phổ Trọng Hoa càng thêm giận dữ, tiến lên một bước, “Vù vù”… lập tức công ra ba chưởng, kình lực dương cang không ngớt bắn đi.
Trường Kình công tử nghiêm sắc mặt, định đưa tay nghinh chưởng.
Trong lúc ấy, một bóng người xẹt qua, “Ầm” một tiếng chấn động cả tứ bề, cát bụi tung bay mù mịt khiến mọi người đứng quanh đều bị chưởng phong đẩy lùi.
Vương Phổ Trọng Hoa tóc râu dựng ngược, thân người bị chấn dội phải lùi năm bước.
Thì ra trước mặt Trường Kình giờ lại có thêm một cụ già tóc bạc. Ông ta nghinh mặt, buông tiếng cười dài.
Thiên Nhứt đạo trưởng, Phổ Pháp thiền sư vội vã bước lên đỡ Trọng Hoa và hỏi :
– Thương thế của đại ca thế nào?
Vương Phổ Trọng Hoa cười lớn nói :
– Lão phu vì một phút sơ ý nên để chúng thắng được trong chiêu đầu tiên.
Thật ra bọn người không ra người, quỷ chăng ra quỷ này, đâu đáng kể gì!
Cụ già tóc bạc trừng mắt nói :
– Lão phu không đấu khẩu với ngươi. Hôm nay chúng ta đến Di Viên này không phải để đánh lộn mà để làm mai mối cho công tử cùng lịnh ái kết duyên giai ngẫu. Ngươi ưng thuận thì đó là việc tốt không gì bằng. Còn nếu không thì chúng ta sẽ thẳng tay trừng trị.
Vương Phổ Trọng Hoa không đợi ông ta nói tiếp, rống lên dữ dội :
– Đừng nói bậy! Xem chưởng đây.
“Vù… vù”, liên tiếp đánh ra ba chưởng, chưởng phong bao trùm kẻ địch.
Cụ già tóc bạc buông tiếng cười dài, đôi bàn tay đen mun quơ lên hư không một cái, lập tức mười đường khói đen nhằm các yếu huyệt của Trọng Hoa bắn tới.
Trọng Hoa thấy vậy thất kinh, vội vã bước lùi một bước. Cụ già tóc bạc lại cười ré lên, tung thân tiến tới, công ra ào ạt.
Thiên Nhứt đạo trưởng đứng bên xem xét nãy giờ, thấy thân pháp của cụ già nhanh nhẹn, chiêu thức lại vô cùng độc ác, nên lo lắng hộ cho vị đại ca. Ông cất bước tiến lên, định ra tay giúp sức thì cụ già thứ hai bên bọn Trường Kình công tử thấy vậy, phát lên tiếng cười quái dị nói :
– Các ngươi bảy người cứ xông vào một lượt đi. Gia gia chỉ đợi có vậy.
Lời dứt thì người ông ta cũng đã tung lên, tay trái công vào Thiên Độc đạo trưởng, tay phải đánh qua Phổ Pháp thiền sư.
Đạo trưởng cùng Thiền sư không muốn dùng hai cự một, nhưng vì thế địch quá mạnh, lại nữa đối phương đã chủ động ra tay trước, nên hai người không hề câu nệ, hè nhau hợp sức ra tay.
Di Viên thất hùng vốn chuyên về hợp thủ liên công, nên vừa đánh ra, uy lực khó tả, đấu với cụ già ngang sức không hơn không kém.
Trường Kình công tử thấy hai thủ hạ thảy đều ra tay nên chàng được an nhàn vô sự, phất phơ cây quạt đi đến bên Hồng y thiếu nữ. Nam Hải Ngư Ông biết hắn có tâm bất thiện, quát to một tiếng, đưa cây cần câu đâm ngay vào ngực chàng ta.
Trường Kình công tử cười lạnh lùng, bàn tay lẹ như chớp nắm chặt vào đầu cây cần.
Nam Hải Ngư Ông thất kinh dùng sức kéo lại, Trường Kình công tử cười ha hả :
– Lui ra!
Chàng ta ngầm vận thần công đẩy ra một cái, chiếc cần câu luyện bằng sắt đen đã gãy từng đoạn. Nam Hải Ngư Ông cảm thấy hổ khẩu đau nhức, lảo đảo lùi sau năm sáu bước.
Trường Kình công tử không thèm nhìn đến, cất bước tiếp tục đi đến bên thiếu nữ.
Cùng lúc ấy, Vương Phổ Trọng Hoa đánh “hự” một tiếng, liên tiếp bước lùi mấy bước, miệng hộc máu tươi.
Thiên Trì Dã Tẩu, Tôn Sơn Tú Sĩ song song bước đến đỡ ông ta. Trọng Hoa trợn mắt quát lớn :
– Mau dàn ngay Thất Tinh trận!
Thiên Nhứt đạo trưởng cùng Phổ Pháp thiền sư nghe lệnh, lập tức thối lui, bảy người lẹ làng bố thành trận thế, vây Trường Kình công tử cùng hai lão già vào giữa.
Có lẽ tiếng quát của Trọng Hoa đã khêu lên lòng hiếu kỳ của Trường Kình công tử. Chàng ta cất tiếng cười lớn :
– Bổn công tử vào Trung Nguyên, tuy đã gặp qua không ít cao thủ, nhưng chưa hề thấy trận thế. Hôm nay xem thử Thất Tinh trận của Di Viên thất hùng uy lực là bao?
Hai cụ già áo đen vốn có tiếng là song hung vùng Đông Hải, võ công kỳ quái, tâm địa hung hăng, thấy mình đang bị bao vây, không khỏi buông tiếng cười quái gở. Họ tỏ vẻ không quan tâm đến, nhưng thật ra tình thế đã bắt đầu căng thẳng vô cùng. Đôi mắt Vương Phổ Trọng Hoa lườm lườm, tay cầm cổ kiếm, đứng giữ phương vị chính yếu.
Thiên Nhứt đạo trưởng râu bạc phất phơ, trường kiếm cũng đã hờ sẵn nơi tay, ánh hào quang lấp lánh. Phổ Pháp thiền sư hai tay nắm chặt thiền trượng, chân đứng chữ đinh. Kỳ Du Trung Châu Hiệp Cổ, Nam Hải Ngư Ông, Thiên Trì Dã Tẩu, Tôn Sơn Tú Sĩ mỗi người đều trấn giữ một phương, chờ có lệnh liền ra tay chiến đấu.
Chỉ có Cừu Cốc ra vẻ nhàn rỗi, hay ta chắp ra sau lưng, đứng bên lược trận.
Bỗng chàng nhớ đến hồng y thiếu nữ lúc nãy bởi vì mình mà bị thương, nên trong lòng hối hận, cung tay nói :
– Lúc nãy vô ý khiến cho cô nương phải bị thương, thật tại hạ không yên chút nào.
Hồng y thiếu nữ vội vàng trả lễ nói :
– Chút thương tích ấy có hề chi, hơn nữa, cũng vì thiếp đã không nên không phải trước.
Cừu Cốc lấy trong người ra một viên Long Hổ Cửu Hoàn đan trao cho nàng và nói :
– Xin cô nương uống viên thuốc này vào.
Hồng y thiếu nữ đang định chối từ, thì Cừu Cốc liền nghiêm nghị :
– Tình thế hiện giờ vô cùng ác liệt. Lát nữa cô nương không tránh khỏi phải ra tay. Tốt hơn đừng nên câu nệ những sự thường tình này.
Thiếu nữ nghe chàng nói thế, mới chịu nhận thuốc uống vào, rồi đưa mắt nhìn về đấu trường.
Hình như Trường Kình công tử cùng Đông Hải song hung đã thấy Thất Tinh trận thế không phải dễ phá, nên ba người cũng đã bắt đầu dè dặt đứng chú thần đợi chờ nghinh địch.
Bỗng, mũi kiếm của Vương Phổ Trọng Hoa vun vút đánh ra liên tiếp. Phải biết Thất Tinh kiếm trận vốn đã vang danh khắp chốn giang hồ, uy lực mười phần lợi hại, hễ trụ cột ra tay thì tứ bề cũng đều hưởng ứng. Vì vậy mà lằn kiếm ào ào, sáng lòa chói mắt, phút chốc đã bao trùm không còn nơi sơ hở.
Hồng y thiếu nữ tên gọi Vương Phổ Anh, được Vương Phổ Trọng Hoa rất mực yêu quý. Từ nhỏ đến giờ sanh trưởng nơi Di Viên, nên đối với Thất Tinh kiếm trận rất thán phục, tưởng rằng thiên hạ vô song, vừa gật đầu đắc ý hỏi Cừu Cốc :
– Chàng thấy kiếm trận của cha em có thể dẹp được bọn chúng chăng?
Cừu Cốc nhìn xem giây lát, rồi lắc đầu thở ra.
Vương Phổ Anh tưởng đâu chàng khinh khi, nên sắc mặt có vẻ giận nói :
– Hừ! Chàng chớ nên khi dễ. Nếu là chàng thì chỉ trong ba chiêu cũng đã bỏ mạng rồi.
– Không phải tại hạ khi dễ kiếm trận. Nhưng vì thế địch quá mạnh mà trận thế thì rời rạc sợ không hạ nổi bọn họ đấy thôi.
Đối với cha cùng mấy bị chú bác, lâu nay Phổ Anh vẫn tin tưởng nơi tài năng của họ, giờ nghe Cừu Cốc nói thế khiến cho lòng tin ấy bắt đầu lung lay, đôi mắt nàng chăm chú dò xét thế trận một hồi và không khỏi hồi hộp lo sợ.
Bấy giờ kiếm trận của Thất hùng đã đến hồi gay cấn. Ánh kiếm vun vút bủa vây, kình phong ồ ồ xông tới, nhưng bộ ba Trường Kình công tử xem vẫn thản nhiên không hề phí chút hơi sức.
Đông Hải song hung ra tay độc ác, hai người đối lưng nhau đánh ra tới tấp.
Bỗng nghe Tôn Sơn Tú Sĩ ré lên một tiếng, thân hình lảo đảo thối lui. Thiên Trì Dã Tẩu thấy thế thất kinh, lập tức bị một luồng Hàn Âm cốt trấn áp vào ngực, muốn ra tay chống đỡ cũng không còn kịp, đành hự một tiếng, máu trong miệng trao ra xối xả, cũng lùi ra khỏi trận.
Thất Tinh trận phút chốc đã mất hai còn lại năm, uy lực bắt đầu suy giảm.
Trường Kình công tử cười nhạt một tiếng, cây quạt nhẹ nhàng đưa ra, điểm ngay Kiên Tỉnh huyệt nơi vai Trung Châu Hiệp Cổ. Bàn toán sắt trên tay Hiệp Cổ liền bị đánh rớt xuống đất.
Trận thế bắt đầu trở chiều, Di Viên thất hùng từ thế công bây giờ bắt đầu lo thủ. Đông Hải song hung nào chịu buông tha, Thiên Nhứt đạo trưởng cùng Phổ Pháp thiền sư đã bị Song hung đánh cho bị thương ngã lăn ra đất.
Trường Kình công tử thấy đối phương không còn đáng lo, nên phe phẩy cây quạt, cười ha hả nói :
– Di Viên thất hùng hữu danh vô thực, bổn công tử hôm nay mới biết.
Thái độ ngạo nghễ khinh khi của Trường Kình công tử khiến cho Trọng Hoa tức đến lên ruột, râu tóc dựng lên, đôi mắt đỏ ngầu, quát lên như sấm :
– Lão sẽ thí mạng với ngươi.
Cổ kiếm liền huy động như mưa sa bão táp, chớp nhoáng đã công tới tám chiêu, dùng tận lực bình sanh, mười phần hiểm trở.
Trường Kình công tử cười ha hả :
– Lão thất phu chớ nên điên rồ! Nếu không nể vì con gái ngươi, tha cho ngươi được toàn vẹn thì có lẽ cũng chẳng khác gì như bọn đang nằm la liệt kia.
Lời nói như dầu chế vào lửa, khiến cho Trọng Hoa càng thêm tức tối, cứ cắm đầu đánh tới vù vù.
Trường Kình công tử sa sầm nét mặt lại, sát khí hiện lên, cây quạt bỗng nhiên chen lộn vào thế kiếm của đối thủ, lập tức nghe “hự” một tiếng hai tay Trọng Hoa ôm chầm lấy ngực, vừa bước lùi miệng vừa trào máu.
Vương Phổ Anh rú lên một tiếng thất thanh, lật đật chạy đến đỡ lấy ông ta, giọng run run hỏi :
– Cha! Cha có sao không?
Trọng Hoa lại hộc ra một ngụm máu nữa, gắng gượng ưỡn ngực ra nói :
– Cha chưa đến nỗi chết đâu.
Trường Kình công tử buông tiếng cười nham hiểm, từ từ hướng về Vương Phổ Anh bước đến.
“Xẹt” một tiếng, Phổ Anh đã tuốt kiếm cầm tay, vun vút công vào người công tử.
Trọng Hoa thấy vậy gọi lớn :
– Con đã bị nội thương, chớ nên cử động.
Nhưng ông là võ thủ xuất thân, vừa nhận thấy đường kiếm của Phổ Anh, đã tỏ ra ngạc nhiên không ít. Thì ra, không những kiếm thức lanh lẹ, bước đi lại vững vàng, không có chút gì là kẻ đang bị trọng thương cả.
Thì ra, lúc nãy Vương Phổ Anh được Cừu Cốc tặng cho Long Hổ Cửu Hoàn đan, uống vào thì đã thấy công hiệu. Không những vết thương đã bớt, mà nội lực lại gia tăng.
Trường Kình công tử có ý muốn biểu diễn trước mặt người đẹp, nên mặc cho nàng đánh thế nào, chàng cũng tỏ vẻ ung dung, nhẹ nhàng lách tránh, thỉnh thoảng lại buông ra tiếng cười dâm tà.
Đông Hải song hung thấy bọn Di Viên đã bị thương cả, chỉ còn Vương Phổ Anh đang đấu với Trường Kình nên lên tiếng hỏi :
– Vô Nhân đảo hành sự lâu nay không để cho kẻ nào sống sót, hôm nay có phải ngoại lệ chăng?
Trường Kình công tử tay phất cây quạt chỉ về Phổ Anh nói :
– Nể mặt nàng ta, hôm nay phá lệ một lần.
– Nói vậy thì mau bắt giữ lấy hắn.
– Nàng không thoát khỏi tay ta đâu.
Trường Kình công tử buông hai tiếng cười lạnh lùng, chiếc quạt lẹ làng điểm vào cổ tay thiếu nữ. “Tang”, trường kiếm của Phổ Anh rớt ngay xuống đất, đối phương ra tay điểm tiếp luôn vào hôn mê huyệt.
Thủ pháp quá lẹ, Phổ Anh chỉ còn chờ hứng lấy thất bại, không né tránh kịp nữa.
Bỗng một luồng gió thổi đến, cổ tay Trường Kình đã bị nắm chặt. Chàng ta không khỏi thất kinh, vội vàng giựt lại thì thân hình cũng đã nghiêng ngửa lùi lại tám bước. Trợn tròn đôi mắt nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn đã xuất hiện đứng che trước mặt Vương Phổ Anh.
Xem xét một hồi, cảm thấy chàng thanh niên anh tuấn kia có phần lấn lướt hơn mình, giờ lại hiên ngang ra oai trước người đẹp khiến Trường Kình trong lòng ganh tị, lạnh lùng cất tiếng :
– Ngươi là ai? Sao dám cả gan can thiệp vào việc riêng của công tử?
Người thiếu niên đánh lui Trường Kình công tử chẳng ai khác hơn là Lữ Cừu Cốc. Sau khi vận dụng cầm nã tiềm lực đẩy lùi đối phương, chàng từ từ nghiêng mình cúi lượm cây kiếm trả lại cho Vương Phổ Anh, đoạn cười nhạt trả lời :
– Bổn nhân họ Lữ tên Cừu Cốc, luôn luôn ưa can thiệp đến việc bất bình. Nếu ngươi biết điều thì thôi, bằng không cứ ra tay đi.
Trường Kình công tử nghinh mặt lên trời cười ha hả :
– Tiểu tử thật ngông cuồng, ngươi có biết phàm kẻ nào đối chọi với Vô Nhân đảo sẽ rước lấy hậu quả thế nào chăng?
– Ngươi chớ khua môi múa mỏ, cứ về nói với lão già Vô Nhân đảo chủ, ngày hội Thái Sơn tháng sau, sẽ có ta dự phần đấy.
Trước khi định vào Trung Nguyên, Vô Nhân đảo chủ đã cho dò la danh tánh của nhân vật cao thủ các bang phái, nhưng chưa từng nghe có tên Lữ Cừu Cốc nào cả. Vì vậy Trường Kình công tử nào xem chàng ra gì, vừa cười vừa nói :
– Khỏi cần chờ đến ngày hội Thái Sơn, e hôm nay Di Viên này cũng là nơi chôn xác của ngươi rồi.
Lời vừa dứt thì cũng đưa mắt ra hiệu cho Đông Hải song hung. Tức thì một trong Song hung phát ra tiếng cười quái dị, thân hình liền tung lên không trung, ra tay đánh áp xuống đầu Cừu Cốc.
Trong lúc ấy một tiếng cười phát lên tự trên mái nhà, tiếp theo là một bóng người nhanh như chim đáp mình xuống đất, nghinh chiến cùng Đại Hung. “Bùng” một tiếng, cát bụi tung bay mù mịt, đá lở tường long. Thân hình đang lơ lửng trên không của Đại Hung lập tức rớt ngay xuống đất, người lạ mặt cũng thối lùi lại đứng bên Cừu Cốc. Trong lúc mọi người chưa kịp nhìn rõ kẻ ấy là ai, thì, “xẹt, xẹt, xẹt” ba bóng người từ trên hiên lại tiếp tục nhảy xuống.