Đọc truyện Kiếm Đăng – Chương 4: Võ lâm kỳ án
Chàng công tử chắp tay sau đít, từng bước một tiến đến bên Cừu Cốc.
Cừu Cốc thấy thái độ ngạo nghễ của đối phương, lòng hơi khó chịu đưa mắt lạnh lùng nói :
– Tôn giá là người thế nào. Xem ra như ý muốn gánh vác việc này chăng?
Gã đại hán mặt thẹo đã từ bên góc tường lom khom đứng dậy, nghiến răng giận dữ quát :
– À! Ta nhớ ra rồi, tiểu tử này chính là con trai của Lữ Tử Thu. Năm ngoái có đến bổn trang chúc thọ, nhưng không hiểu vì việc gì mà bị Trang chủ đuổi ra.
Vị công tử nghe nói ngửa mặt cười lớn :
– Ta không dè thế gian lại có việc trùng hợp như vậy.
Nói dứt đưa tay gạt bọn đại hán ra rồi nói tiếp :
– Các người cút đi, việc này để đấy cho ta.
Bốn đại hán tự lượng võ công còn quá kém, không phải địch thủ, nên đành cúi đầu chào vị công tử và không quên đưa mắt trừng Cừu Cốc, đoạn lần lượt ra cửa đi mất.
Đợi cho bốn đại hán đi xong, vị công tử mới quay sang Cừu Cốc lạnh lùng nói :
– Ta là Thiên Độc cốc Ngọc Thông, công tử Nam Phi, cũng có thể nói là rể tương lai của Hồ Thương kiếm khách Hàn đại hiệp. Khi nãy ta được tin cho hay các hạ lớn gan đem giấu Hàn tiểu thư còn dám đả thương môn hạ Hàn gia trang. Các hạ tưởng rằng Hàn đại hiệp đang dưỡng thương không thể ra dây được. Hừ! Nên nhớ rằng còn có ta ra đây chứ!
Nghe lời nói của đối phương, Cừu Cốc không khỏi phân vân, Hồ Thương kiếm khách là một trong Thất đại gia, danh trấn giang hồ vậy mà ai đả thương ông ta được. Thật là ngoài sự tưởng tượng. Giờ lại nghe chàng Ngọc Thông công tử này tự xưng là rể tương lai của Hàn gia trang thì không biết tại sao chàng lại bừng bừng lửa giận, chàng cười nhạt nói :
– Cho dù Hàn cô nương có bị ta giấu đi chăng nữa, cũng không liên can gì đến người. Còn bọn chó má tay sai của Hàn gia trang khi nãy bị thương, cũng vì chúng tự chuốc lấy sự nhục ấy. Chỉ có người của Hàn gia mới có quyền can thiệp. Việc này không phải của người.
Ngọc Thông xưa nay quen ỷ thế cha, tự tung tự tác, trên giang hồ không coi ai ra gì, trừ nhóm Thất đại danh gia ra, ai cũng nể sợ. Lâu nay đã cố công theo đuổi Hàn Thanh Thanh và đã được Hàn Kỳ tỏ ý ưng chịu. Không ngờ Hàn Thanh Thanh lại đột nhiên bỏ nhà ra đi. Trong lòng Ngọc Thông công tử đâm ra rạo rực bồn chồn. Không dè vị ý trung nhân của nàng lại là vị hôn phu mà trước đây đã từng gây gổ với Hàn Kỳ. Nay lại nghe Cừu Cốc nói những lời khinh mạn, Ngọc Thông nổi giận hừ lên một tiếng nói :
– Ngươi đừng nhiều lời, nếu không trao trả Hàn cô nương ra đây thì bổn công tử sẽ không tha cho đâu.
Lời nói dứt người của Ngọc Thông đã tiến sát đến, nắm lấy cổ tay Cừu Cốc, chiêu thức kỳ ảo, mau lẹ khác thường.
Cừu Cốc tuy miệng vẫn nói chuyện, nhưng lòng đã đề phòng sẵn. Vừa thấy đối phương động thủ, chàng sớm đã xoay người ra sau lưng Ngọc Thông nhanh lẹ tựa bóng ma.
Ngọc Thông buông một tiếng cười dài, liền giơ cao bàn tay, lập tức một luồng kính khí dồn ép vào người Cừu Cốc.
Mới ra giang hồ, Cừu Cốc chưa mấy lão luyện, chỉ chờ cho đối phương ra tay trước chàng mới tùy cơ ứng phó.
Bỗng lúc ấy một tràng cười lớn xé tan màn không vọng đến, tiếp theo một tiềm lực ồ ạt chen vào giữa đẩy dang hai người ra. Ngọc Thông cùng Cừu Cốc vội thâu chưởng, mỗi người bước lùi một bước. Khi nhìn lên đã thấy Khất Tiên ôm chiếc hồ lô rượu thơm nức không ngừng.
Ngọc Thông công tử vừa nhìn thấy Khất Tiên xuất hiện, mặt liền biến sắc.
Nhưng gã cũng gắng gượng bước đến trước mặt thi lễ :
– Vãn bối Nam Phi tham kiến Thương lão tiền bối.
Khất Tiên hừ một tiếng nói :
– Dẹp việc ấy đi. Con gái của lão Hàn là do ta mang đi, chỉ cần lão Hàn đến cùng ta nói chuyện. Người của Thiên Độc cốc không có quyền tham gia vào việc này.
Ngọc Thông công tử gượng cười nói :
– Vãn bối thấy chỉ sợ tuổi nàng còn nhỏ, dễ bị người cám dỗ. Nếu biết là ở nơi lão tiền bối thì còn nói làm gì.
Khất Tiên cười ha hả nói :
– Cho người biết, nàng đã là môn hạ của lão ăn mày này rồi. Nếu ai còn dám làm phiền đến nàng thì phải hỏi qua lão ăn mày này có chịu không trước đã.
Ngọc Thông công tử biết tính của Khất Tiên rất khó, không dám nói nhiều, nghiêng mình thi lễ đoạn cất bước kiếu từ đi ra.
Khất Tiên đưa hồ lô rượu lên miệng uống hai hớp, đoạn lắc đầu nói :
– Thằng quỷ con ấy tâm địa rất độc. Sau này cháu nên cẩn thận đề phòng lắm mới được.
Cừu Cốc cười nhạt nói :
– Hôm nay lão tiền bối không đến kịp thời, sẽ có một chết một sống rồi.
Khất Tiên đưa mắt nhìn Cừu Cốc như trách chàng sao không biết tự lượng, rủi thất thủ sẽ nguy hại đến thân.
Đợi cho Ngọc Thông công tử khuất dạng rồi, ông ta mới thở dài nói :
– Hừ! Không dè cha của cháu thật chưa chết.
Đáng lẽ thấy một người bạn cũ thoát khỏi tai nạn lão phải vui vẻ mới đúng, đằng này lão tỏ ra buồn giận. Cừu Cốc không hiểu vội hỏi :
– Thật vậy sao?
– Thật vậy. Thoạt đầu người xuất hiện nơi Hằng Sơn phái mục đích đi tìm cháu. Nhưng chỉ qua lại với lão Hàn mấy câu thì đánh lộn ngay, y dùng một chiêu thức kỳ ảo đả thương lão Hàn rồi sau..
– Rồi sau thế nào?
– Rồi sau may gặp lão. Lão muốn hỏi y mấy câu không ngờ y liền hối hả bỏ đi. Lảo đuổi theo y thì đột nhiên bị y đánh ra một chiêu thật quái dị. Cũng may lão đã đề phòng sẵn, dùng Đại la thiên chánh chưởng đương cự mới tránh được nguy.
Nhưng rồi bóng y đã đi xa, lão thấy đuổi cũng không kịp đành thôi.
Cừu Cốc kinh dị :
– Cha cháu lâu nay vẫn ôn hòa nho nhã, làm sao mà biến đổi đến thế được?
– Đó cũng là điểm mà lão hoài nghĩ đấy.
– Chắc ông đã ăn nhằm thuốc gì rồi, mới biến đổi tánh tình như thế ấy.
– Sự việc còn rắc rối lắm, rồi sẽ có một ngày lão điều tra cho ra minh bạch.
Nói dứt Khất Tiên lại đưa hồ lô rượu lên miệng uống nghiêng ngửa. Đấy là thói quen của ông, một khi gặp phải chuyện rắc rối thì ông uống như thế.
Uống một hơi lâu bỗng ông dừng lại nói :
– Cháu bảo cuốn Đan thư đã bị Kim Kiếm thư sinh lấy được. Việc này chắc cũng đã truyền khắp giang hồ. Chúng ta cần đến Lư sơn Song Kiếm phong xem sao.
Nếu quả thật trận Phỉ Thúy cốc là do cha cháu đã chủ tâm thiết kế thì tuyệt đối người không đi tìm Kim Kiếm thư sinh đâu, còn nếu người đã đến đấy thì việc này còn nhiều khả nghi.
– Cháu nhận thấy nếu cha cháu có đến Lư sơn đi nữa, cũng chưa chắc gì đã khả nghi. Vì sự thật người đã mất cuốn Đan thư ấy.
Đôi mắt của Khất Tiên nhìn thẳng vào mặt Cừu Cốc :
– Biết đâu cha cháu đã đưa cuốn Đan thư cho cháu hoặc cho má cháu rồi?
– Chính má cháu và cháu cũng không biết người đã được cuốn Đan thư ấy.
– Vậy tại sao cháu lại quả quyết cha cháu bị mất cuốn sách ấy?
Cừu Cốc làm sao dám đem việc chàng đã được cuốn Đan thư nói ra, nên suy nghĩ giây lát nói :
– Nếu không làm sao cha cháu trở ra để tìm Đan thư?
Khất Tiên cười ngất nói :
– Trên giang hồ lắm việc phức tạp. Cháu chưa hiểu được đâu. Cũng như trước đây mấy hôm lão có gặp Thiết Kỳ Ngân Tinh Đường lão nhị, y cứ một hai thề thốt là lọ thuốc Long Hổ Cửu Hoàn đan y đã lấy là đồ giả, như vậy chắc cuốn Đan thư của Kim Kiếm thư sinh cướp được cũng chưa chắc là thật. Cứ vậy mà suy thì cảnh vật bố trí trong thạch động cùng chiếc thây đen đều có thể là giả tạo hết.
– Lão tiền bối đã đoán sai rồi, nếu là giả thì tội tình gì má cháu cùng Thiết Kiên Khách thúc thúc phải liều thân bỏ mạng để bảo vệ.
– Cháu nói cũng đúng, giờ lão đưa ra mấy giả thiết để suy luận, một là giả thử cha cháu ăn nhầm một loại thuốc gì, nên tánh tình biến đổi, muốn yên thân một mình để luyện thuốc Long Hổ Cửu Hoàn đan và khổ tập võ công tuyệt kỹ trong cuốn Đan thư nên cố công bày ra trận giả mà cũng giấu luôn cả mẹ cháu, nên mới xảy ra một cuộc tàn sát đáng tiếc như vậy.
– Hai là giả sử Đan thư cùng đan dược bị mất thật, cha cháu cũng chết thật. Vậy thì tại sao gần đây còn một Lữ Tử Thu nào xuất hiện giang hồ.
Cừu Cốc suy nghĩ giây lát, đôi mày nhíu lại giận dữ quát :
– Có lẽ đúng rồi, cháu rất đồng ý giả thiết thứ nhất của lão tiền bối, thật cha cháu độc ác đến thế là cùng.
Nói dứt môi chàng mím lại, bỗng hai hàng nước mắt tuôn trào.
Khất Tiên lắc đầu nói :
– Cũng chưa chắc là đúng. Vì nghe nói trước đây mấy ngày thảm cảnh xảy ra ở Phỉ Thúy cốc, người ta còn thấy cha cháu xuất hiện trên giang hồ, và sau đó ai cũng tưởng cha cháu đã chết. Nếu y có ý muốn ẩn núp tu luyện thì còn ra giang hồ làm chi nữa?
– Người xuất hiện là định lấy lại cuốn Đan thư và đan dược cũng nên!
– Nhưng hai món ấy đều là giả cả?
Cừu Cốc khổ nỗi không thể nói ra cho Khất Tiên hiểu điều bí ẩn mà chỉ riêng chàng biết nên cứ đứng yên lặng.
Bỗng Khất Tiên biến sắc quát lớn :
– Ai đấy?
Lão tung mình chạy vào rừng cây, tốc độ nhanh chóng cực kỳ.
Đến lúc Cừu Cốc định nhảy theo vào rừng thì ông đã hiện ra, Cừu Cốc vội hỏi :
– Có phải lão tiền bối đã phát giác có người nghe lén chúng ta nói chuyện chăng?
Khất Tiên thở dài lắc đầu :
– Hôm nay lão xui thật, mới để cho người ta chạy thoát.
Ngưng giây lát Khất Tiên nói :
– Mặc cho công việc thế nào, chúng ta cũng nên đến Lư sơn một chuyến, lão còn có chút việc phải sắp đặt nên không thể đi chung được. Ta sẽ gặp lại nhau ở Tiểu Thiên Trì.
Lời nói vừa dứt thì người ông cũng vừa ra đi.
Gió bắt đầu thổi mạnh, trời dần dần tối. Vậy mà Cừu Cốc đứng yên một chỗ không hề cử động.
Chàng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, trước kia cha chàng yêu thương mẹ chàng và chàng hết mực. Vậy mà sau khi từ quan ngoại trở về, việc gì cũng không buồn ngó nghĩ đến. Ông đã bỏ rơi người vợ hiền, đứa con yêu, còn khiến cho vợ và bạn phải hy sinh đến tánh mạng cũng vì ông. Thật ích kỷ!
Chàng bực tức :
– Người vô tình vô nghĩa đến thế ấy, dù cho võ nghệ có đệ nhất thiên hạ đi nữa, cũng không đáng để cho người ta ngưỡng phục. Ví dụ ta gặp lại cha ta thì có nên đem Đan thư cùng đan dược trả lại cho người chăng? Tất nhiên là phải trả lại, ta không cần lấy bật cứ việc gì của người vô lương tâm mặc dù người ấy là cha ta cũng vậy.
Lắm lúc chàng muốn gào thét để vơi cơn uất hận. Nhưng rồi chàng đành phải lặng nuốt tủi hờn vì hình dáng hiền từ của cha chàng trước kia đã in sâu vào tâm khảm chàng. Chàng làm sao quên được nụ cười hiền lành của cha chàng khi người đã hết tâm dạy chàng học và những cử chỉ thân mật của người đối với mẹ chàng.
Bất giác chàng buột miệng khẽ kêu :
– Cha! Giờ cha ở đâu?
Chàng ngước mặt nhìn trời, thấy đã sắp tối. Chàng không dè mải nghĩ vẩn vơ mà thời gian đã qua lúc nào chẳng hay. Vừa định cất bước thì..
Một bóng đen lẹ làng từ trong bụi cây bay ra đứng trước mặt chàng, thì ra bóng đen chính là nữ quỷ mà chàng đã từng gặp qua hai lần. Nhưng chẳng hiểu sao chàng vẫn dè dặt lùi lại hai bước.
Đôi mắt của nữ quái sáng quắc, nhìn Cừu Cốc từ trên xuống dưới một lượt, đoạn lạnh lùng nói :
– Tôi không phải là quỷ sao cậu lại sợ?
Cừu Cốc cũng nhận thấy cử chỉ của mình quá nhút nhát, há để cho anh hùng chốn võ lâm chê cười sao, nên bạo dạn bước lên hai bước nói :
– Dù cho người là quỷ, Lữ mỗ cũng không sợ.
Nữ quỷ đột nhiên buông một tiếng thở dài :
– Cha nào con nấy. Cặp mắt của sư huynh ta thật biết xét người.
Cừu Cốc không hiểu lời nói của nữ quỷ mà chàng cũng không cần hiểu làm gì, liền lớn tiếng hỏi :
– Ngươi cản ta lại có việc gì?
– Chẳng lẽ Tỵ Trần sư huynh không hề cho cậu biết bổn môn còn một người sư tỷ nữa sao?
Cừu Cốc bỗng sực nhớ lại trên Tuyết phong sơn bà này đã từng gọi Tỵ Trần đạo trưởng bằng sư huynh, vậy thực là sư tỷ chẳng sai. Chàng vội cúi đầu thi lễ :
– Sư đệ Cừu Cốc tham kiến sư tỷ.
Mặt Nữ Ương Thần điểm một nụ cười mãn nguyện, khoác tay bảo :
– Tiểu sư đệ miễn lễ. Chị em chúng ta từ nay nên thân cận với nhau.
Cừu Cốc hỏi :
– Chị có gặp Tỵ Trần đại sư huynh không?
– Nếu không gặp thì làm sao chị biết được em đã được xem như Chưởng môn nhân của bổn môn.
– Hiện giờ người ở đâu?
– Sư huynh đang lo việc mở rộng bổn phái, nên hành tung bất định.
Ngừng một lát, bà tiếp :
– Sư đệ quả là bậc kỳ tài. Trách sao sư huynh cứ khen mãi không ngớt.
– Tiểu đệ tuổi còn nhỏ, việc gì cũng còn non nớt, mong sư tỷ dạy bảo cho.
– Em không nói thì chị đã quên rồi, thời gian mới có hai năm mà em có thể học hết được võ công tuyệt kỹ của bổn phái sao?
– Tiểu đệ làm gì thông minh đến thế? Chỉ biết qua loa chút ít những gì đại sư huynh chỉ điểm mà thôi.
– Vậy Mai Hoa Huyết Thủ Ấn em đã luyện đến mức độ nào rồi?
– Mai Hoa Huyết Thủ Ấn là gì? Em chưa nghe qua danh từ ấy!
Nữ Ương Thần cười tự đắc :
– Đây hãy xem.
Vừa nói bà vừa xòe năm đầu ngón tay ra, chụp mạnh vào hư không. Một luồng kình phong xào xạc, bỗng thấy thân cây xa ngoài một trượng đã có năm lỗ thủng như quả trứng gà sâu vô hai tấc, xem hình dáng tựa hoa mai, Nữ Ương Thần quay lại mỉm cười bảo :
– Đấy gọi là Mai Hoa Huyết Thủ Ấn.
Cừu Cốc bỗng cười to :
– Đấy không phải là Mai Hoa Huyết Thủ Ấn mà là Mai Hoa Vô Ảnh thủ.
Vừa nói tay trái chàng vừa đưa lên không vẹt một đường, tay mặt chụp mạnh trong không gian nhanh như điện chớp. Trong đêm tối bỗng thấy một luồng hồng quang lóe sáng nơi thân cây tỏa ra một làn khói xanh.
Nữ Ương Thần kinh ngạc :
– Ủa!
Nàng liền tung mình đến bên thân cây xem xét, thấy dưới vết hoa mai của nàng vừa thi thố độ một thước, có năm ngón tay in rõ trên thân cây, mà ngón nào ngón nấy cũng chia đều ra. Chính giữa lại có một dấu ngón tay màu đỏ, tượng trưng cho nhụy hoa.
Cừu Cốc cũng vừa đến nơi vừa cười vừa nói :
– Tiếc vì công lực của tiểu đệ còn kém, nên chưa thể đâm thủng xuyên qua thân cây.
Dứt lời chàng lấy tay phất nhẹ qua mặt dấu mai hoa. Bỗng thấy những chiếc tai hoa rụng xuống lộ ra năm lỗ sâu hoắm đến không thể thấy đáy.
Nữ Ương Thần kinh dị, nàng không dè bổn môn lại có kỳ công tuyệt kỹ đến mức ấy. Nàng ngầm giận sư phụ nàng sao nỡ giấu không truyền thụ cho anh em nàng.
Thì ra sau khi thâu nhận Tỵ Trần đạo trưởng cùng nàng, chẳng bao lâu Độ ách chân nhân biết rằng Tỵ Trần vốn tánh thành có dư nhưng kém thông mình, còn Nữ Ương Thần thì thông minh tột chúng nhưng tính tình hung hăng nóng nảy nên không dám truyền tuyệt kỹ bổn môn cho hai đệ tử này.
Đến lúc ông biết không còn tại thế được bao lâu nữa, mới gọi Tỵ Trần đạo trưởng đến để giao phó việc thế sư truyền đồ, hằng mong mở mang đại môn phái sau này.
Sau khi sự phụ đã qua đời, Nữ Ương Thần cũng dư hiểu sư phụ còn để lại một bộ Chưởng kinh kiếm phổ, ngặt vì Tỵ Trần đạo trưởng công lực thâm hậu, nàng không thể trấn áp được. Qua mấy lần khẩn khoản nài xin mà chẳng có kết quả nên nàng đành phải bó tay.
Hôm nay mắt thấy cậu tiểu sư đệ mới vào bổn phái, mà đã được truyền võ công tuyệt kỹ thế này, nên trong lòng ngưỡng mộ chẳng cùng, liền buông tiếng thở dài nói :
– Ngu tỷ đã khổ luyện mấy mươi năm công phu vậy mà cũng không thể bì kịp sư đệ hai năm thụ giáo, thật hổ thẹn khôn cùng.
Cừu Cốc vốn tính thuần hậu lại nhiệt tình, thấy sắc mặt Nữ Ương Thần buồn thảm, chàng xúc động nói :
– Sư tỷ chớ nên buồn phiền, công lực cùng hỏa hầu chị đã sẵn. Chị kém về thủ pháp và phương pháp, điều ấy em có thể chỉ cho chị.
Nữ Ương Thần vốn nhiều mưu kế, đoán biết Tỵ Trần sư huynh tính tình nhân từ, chắc không đem tâm ý của sư phụ nói cho Cừu Cốc biết để chàng đề phòng nên nói :
– Võ học không ranh giới, ai đến trước là thầy, vậy chị nhờ sư đệ vui lòng chỉ bảo những chỗ sai lầm của chị.
Cừu Cốc nóng đến Lư sơn để gặp mặt Khất Tiên nên không cần suy nghi, lập tức đem khẩu quyết của Mai Hoa Vô Ảnh thủ truyền lại cho Nữ Ương Thần. Vốn sẵn tánh thông mình, nàng vừa nghe liền hiểu ngay.
Sau khi học được phương pháp sử dụng của Mai Hoa Vô Ảnh thủ, đột nhiên nàng nhíu mày kêu lớn :
– Ái chà!
Cừu Cốc hoảng hốt hỏi :
– Nhị sư tỷ việc gì thế?
– Từ khi ngu tỷ hái thuốc trên núi về, vô ý bị trúng độc vào thân, lâu nay cứ đau hoài.
– Không biết phải có thuốc gì mới trị được hả chị?
– Những thứ thuốc tầm thường đâu có ăn nhằm gì. Trừ phi có Long Hổ Cửu Hoàn đan mới mong cứu nổi!
– Tưởng gì chứ việc này không khó, trong người tiểu đệ sẵn có thuốc ấy.
Nữ Ương Thần giả vờ nói :
– Vật hiếm có ấy thôi để cho em dùng, bệnh chị còn kéo dài bảy năm. Nếu trị thì cứ mỗi năm phải uống một viên, em làm gì có đến bảy viên mà cho chị được!
Cừu Cốc khẳng khái nói :
– Thuốc dù có quý đến đâu đi nữa, cũng là để cứu người. Vậy chị hãy lấy bảy viên đi cho khỏi bệnh.
Vừa nói chàng vừa thọc tay vào túi áo lấy lọ ngọc trút ra bảy viên linh dược trao cho Nữ Ương Thần.
Nữ Ương Thần liền đưa tay tiếp lấy thuốc bỏ vào miệng túi nói :
– Sư đệ đã có lòng tốt, ngu tỷ cảm kích vô cùng.
Nói dứt lời nàng đã vẫy tay từ biệt.
Long Hổ Cửu Hoàn đan là một môn thuốc được luyện theo cách thức trong Đan thư ghi dậy gồm hàng trăm loại linh dược cùng cây thiên niên hà thủ ô nấu thành, một lọ chỉ được độ khoảng trăm viên là cùng, công hiệu rất thần linh. Chỉ cần người còn hơi thở thì dù thương tích nặng đến đâu cũng cứu khỏi đặng.
Những người có võ công chỉ cần uống một viên là gia tăng thêm công lực bằng mười năm khổ luyện, nay được Cừu Cốc cho đến bảy viên bảo sao Nữ Ương Thần không vui mừng ra mặt.
Cừu Cốc nào nghĩ ra điều đó. Chàng chỉ biết giúp cho một vị sư tỷ đồng môn là việc đáng làm. Nào ngờ chàng đã vô tình đưa võ lâm vào tình thế hiểm nghèo.
Đứng nhìn hình bóng của sư tỷ dần dần khuất dạng, rồi chàng cũng lên đường đến Lư sơn Tiểu Thiên Trì.
Gió hè gay gắt, thổi vẹt màn tuyết trắng trên đỉnh núi Lư sơn, hoa đỗ quyên cũng bắt đầu nhuộm đỏ trên toàn cõi.
Dọc đường những khách du ngoạn lu lượt kéo lên, theo lệ thường thì họ xem cảnh vào ban sáng rồi khi mặt trời về chiều họ liền xuống núi để tìm nơi ẩn náu qua đêm.
Đặc biệt đêm nay hơi khác lạ, mặc cho mặt trời đã khuất núi, màn đêm dần dần bao phủ, thế mà khách du hành vẫn tấp nập kéo lên.
Nếu ta chú ý xem thì thấy những người này có vẻ không phải là khách tầm thường. Họ bôn ba lên núi như không màng đến cảnh đẹp chung quanh. Có việc gì sắp xảy ra nên khiến họ vội vã như thế?
Bên bờ Tiểu thiên trì, người ta trông thấy có một chàng thiếu niên tuấn tú mình mặc áo lụa dài, tuổi độ mười lăm mười sáu.
Thiếu niên chính là Lữ Cừu Cốc đang đứng trông đợi Khuất tiên, chàng ngắm nhìn cảnh vật chung quanh mà chạnh lòng sầu nhớ quê hương. Phong cảnh nơi đây có khác nào Phỉ Thúy cốc. Mới ngày nào gia đình chàng còn đang sống trong cảnh đầm ấm, mà giờ đây mẹ mất, cha vong, khiến chàng một mình phải lưu lạc giang hồ.
Chàng bỗng nhớ rõ cái cảnh tượng ghê hồn của Thiết Kỳ Ngân Tinh đang tay đánh rớt mẹ chàng xuống hố sâu thăm thẳm. Bất giác chàng nghiến răng hậm hực :
– Thiết Kỳ Ngân Tinh! Ta thề nếu không bầm thây người làm muôn mảnh, ta sẽ không xứng đáng là kẻ kế nghiệp của Phong Lưu Nhu Hiệp.
Lúc ấy thỉnh thoảng chàng thấy những bóng đen cứ hướng về Song Kiếm phong phi nhanh rồi mất dạng. Chàng thầm nghĩ :
– “Chắc bọn này đến Song Kiếm phong tìm Đan thư như lời của Khất Tiên tiền bối đã đoán”.
– Rất tiếc là chưa thấy Khất Tiên tới, nên chàng không thể rời bỏ nơi hẹn mà đi, xem dò thử chúng đang làm gì trên ấy.
Mặt trăng từ từ ló dạng, soi lên cảnh vật trong mờ ảo.
Nóng lòng Cừu Cốc lẩm bẩm :
– Sao giờ này mà tiền bối Khất Tiên vẫn chưa thấy đến. Chắc ông đã uống rượu say rồi?
Đột nhiên một tràng cười chát tai vọng đến :
– Tiểu tử cháu lầm rồi, lão ăn mày này đã bảy mươi năm nay chưa từng biết say rượu bao giờ.
Cừu Cốc vui cười hớn hở :
– Cháu cũng biết tiền bối tửu lượng ngàn ly, chẳng qua chỉ vì nóng lòng nên rối trí mà đoán vậy.
Khất Tiên nghiêm sắc mặt nói :
– Hôm nay chúng ta đến đây rất là may, không những trên Song Kiếm phong có Phong vân tế hội đồng thời còn có một đại sự có thể chấn động giang hồ.
– Việc gì thế?
– Việc gì thì lão chưa đoán chắc được. Song giang hồ Thất đại danh gia đều đến đủ, ngay cả lão nhạc phụ của cháu là Hàn Kỳ cũng có mặt.
Cừu Cốc trầm giọng nói :
– Như vậy thì sự việc không phải là giản dị đâu.
– Mặc nó là việc gì, chúng ta đi xem sẽ biết.
Đối với võ công của Cừu Cốc, Khất Tiên chưa biết rõ, cứ theo tuổi tác mà đoán thì chắc cũng chưa đạt đến mức cao thâm nên ông có lòng muốn thừa cơ hội thử xem. Vừa tung mình ông đã tận dụng hết nội lực, như một là khói nhẹ lướt trên mặt đất, hướng về Song Kiếm phong hướng tới, chẳng bao lâu đã đi ngoài trăm trượng.
Cừu Cốc thầm phục khinh công của vị lão tiền bối này. Chàng nghĩ thiên hạ gán cho ông cái danh hiệu Khất Tiên quả không sai. Chàng không dám chần chừ, liền sử dụng môn “Phi Tinh Truyền Hận” một thân pháp tuyệt học của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái như một đóm sao theo sát bên người Khất Tiên.
Khất Tiên lòng muốn thử xem võ công của Cừu Cốc nên không ngần ngại dùng hết sức bình sinh nhanh như chớp bay đi, chạy được một đỗi khá xa, ông sợ bỏ Cừu Cốc ở phía sau sẽ bị lạc đường nên dừng lại quay đầu xem, không ngờ đã thấy chàng đứng đằng sau lưng ông như hình với bóng.
Khất Tiên kinh dị buột miệng :
– Thằng tiểu tử, trước mặt lão mà dám giấu nghề, thật đáng ăn đòn.
Cừu Cốc cười nói :
– Tiền bối nói hơi quá. Vãn bối nào dám múa rìu qua cửa Lỗ bang.
– Thôi dẹp đi, tý nữa lão sẽ xem võ công của cháu thế nào cho biết!
Cừu Cốc le lưỡi cười hi hi :
– Cháu tưởng cũng không đến nỗi làm cho lão tiền bối phải mất mặt đâu.
Khất Tiên giả vờ sầm nét mặt hừ một tiếng, đoạn quay người hướng về một sơn khẩu chạy tới. Vừa đến nơi ông liền buông ra một tiếng kinh ngạc :
– Không xong rồi. Đêm nay Kim Kiếm thư sinh đã bị kẻ trộm đến viếng nhà.
Cừu Cốc tiến lên một bước nhìn xem thấy hai thiếu niên hiệp sĩ lưng đeo trường kiếm, nhưng trên ngực mỗi người bị năm dấu như hoa mai đâm thủng nằm dựa trên gò đất, thoạt trông đã biết ngay là công phu tuyệt truyền của bổn môn Mai Hoa Vô Ảnh thủ.
Gương mặt Khất Tiên trịnh trọng cúi xuống, lật thây hai thiếu niên ấy xem xét giây lát đoạn đứng dậy lẩm bẩm :
– Quái lạ đây không giống như Mai Hoa Huyết Ấn Thủ của Nữ Ương Thần thường sử dụng, cũng không phải bị hỏa khí làm thương, phải chăng..
Cừu Cốc chen lời :
– Mai Hoa Vô Ảnh thủ.
– Đúng rồi, Mai Hoa Vô Ảnh Thủ. Môn công phu này lâu nay đã mất tích trên giang hồ, không dè giờ lại xuất hiện nơi đây.
Hai người tiếp tục đi vào trong. Trước mặt là Quan âm giai còn cách Song Kiếm phong không xa nữa, nhưng thấy thây nằm ngổn ngang, đông tây nam bắc đều có, người nào người nấy trước ngực đều có huyết ấn.
Khất Tiên nổi giận nhíu mày quát lớn :
– Ác ma này tâm thật là độc.
Đột nhiên một ý niệm liền xâm nhập vào đầu Cừu Cốc chàng cười lớn nói :
– Đúng rồi! Nợ máu phải trả bằng máu, việc đúng như thế rồi.
Khất Tiên kinh ngạc :
– Cháu bảo sao?
Cừu Cốc cười nhạt nói :
– Không có gì, hôm nay tiền bối thấy thây nằm nơi đây nên cho người hạ thủ là độc ác. Nhưng Kim Kiếm thư sinh cùng Thiết Kỳ Ngân Tinh mọi người cùng đánh một kẻ bế quan tu luyện thì lòng tiền bối sẽ nghĩ như thế nào?
– Hiển nhiên là Kim Kiếm thư sinh làm thế là không đúng, nhưng những môn hạ đệ tử này của y có tội tình gì mà phải đền mạng?
– Môn hạ của kẻ ác thì sau này cũng là một kẻ ác mà thôi.
– Lão ăn mày này không thèm lý luận với người nữa, đi thôi.
Khất Tiên hơi giận liền tung mình phi nhanh về phía Song Kiếm phong.
Cừu Cốc biết ông ta bất mãn vì lời nói của chàng khi nãy, nên không dám biện bạch nữa, cứ lầm lui theo sát bên mình ông ta đến nơi Tàn Long cư của Kim Kiếm thư sinh.
Hai người đã đến Tàn Long cư, song không thấy một bóng người, Khất Tiên dừng bước lại nói :
– Kỳ thật! Kim Kiếm thư sinh đã đi đâu rồi kìa?
Bỗng như nhớ ra điều gì ông nói lớn :
– Thôi rồi! Chúng ta đã đi sai hướng, bọn họ giờ đây đang tập trung nơi Kiếm đàm, chúng ta mau đến đấy.
Như hai cánh én lượn nhanh, hai người phút chốc đã rời khỏi Tàng Long cư.