Đọc truyện Kiếm Đăng – Chương 39: Phi kiếm trảm độc long
Cừu Cốc theo đoàn người, đi riết hai ngày đêm mới đến nơi gọi là Độc Long đàm.
Thì ra nơi đây là một thâm cốc, chúng quanh có núi cao vây kín. Vào đến trong, thấy giữa có một hồ nước bề sâu thăm thẳm, bìa đàm dá dựng thẳng dọc trông rất hiểm trở.
Kim Kiếm thư sinh lấy tay chỉ một phiến đá to dưới mé đàm nói :
– Cứ vào khoảng nửa đêm, hai con độc long đều ra đấy ngắm trăng, còn Long Đình thảo thì mọc giữa kẽ đá ấy.
Cừu Cốc xem qua địa thế, thấy phiến đá chỉ cách bờ độ mười lăm mười sáu trượng. Khoảng nước ấy nếu để một khúc cây là có thể mượn sức nhảy qua được, đâu khó khăn như bọn họ đã tả.
Kim Kiếm thư sinh như đoán được ý nghĩ của chàng liền giảng giải :
– Hai con độc long ấy tai mắt linh mẫn vô cùng, hễ nghe động tĩnh là biết ngay có người muốn đến hái trộm Long Đình thảo, lập tức làm cho sóng nổi ba đào, nước dâng lên ba thước, khiến cho kẻ ấy không thể đến gần.
– Vậy chúng ta làm thế nào mới mong lấy được?
Thiên Độc Nhân Ma đưa ý kiến :
– Thiết Tranh lão lão dùng đờn gảy cho cặp rồng ấy nổi lên rồi chúng ta cùng hợp nhau giết chết.
Cừu Cốc đưa mắt nhìn ông ta một cái, vẫn đứng im lặng không nói. Kim Kiếm thư sinh tỏ ra nghiêm trọng nói :
– Đôi độc long này vẫn là dị chủng nơi hoang địa. Không những linh tính sẵn có, đồng thời mình vảy cứng như đồng, loại đao kiếm tầm thường không làm gì xuể. Chúng tôi đã mưu tính cả một tuần, không những vô hiệu quả, còn suýt bị hại nữa là khác.
Thiết Kỳ Ngân Tinh lên tiếng :
– Vậy mời Tống huynh sắp đặt đi, đến lúc lâm sự khỏi bị rối loạn.
Hạc Linh Vũ Sĩ tiếp :
– Thời giờ không sớm đâu, Tống huynh chớ nên trễ nãi.
Kim Kiếm thư sinh gật đầu :
– Nếu vậy thì đệ cũng chẳng khách sáo.
Ông đưa mắt nhìn qua mọi người một, rồi cúi đầu ngẫm nghĩ giây lâu nói :
– Chúng ta cả thảy sáu người, vừa đủ phân ra ba nhóm đông, tây, nam. Đường huynh cùng lão vì binh khí nặng nền nên đứng giữ hướng tây. Đệ cùng Vũ Sĩ trấn đóng hướng nam. Thiên Độc huynh không có binh khí, đứng cùng Lữ thế huynh canh chừng hướng đông.
Sau khi sắp đặt xong, thấy mọi người không có phản ứng, liền day sang Cừu Cốc căn dặn :
– Trên vảy hai con rồng này rất độc, tuyệt đối không được chạm vào.
Cừu Cốc gật đầu. Thiên Độc Nhân Ma lên tiếng :
– Chúng ta đều ở trên bờ, vậy Long Đình thảo do ai xuống lấy?
Kim Kiếm thư sinh như khó nghĩ nói :
– Việc này rất hung hiểm, nên đệ không tiện phân cắt. Đến lúc ấy sẽ tùy cơ hành sự.
Thiên Độc Nhân Ma lại đưa mắt nhìn về Cừu Cốc cười như khiêu khích. Cừu Cốc biết ý, vẫn giả vờ làm thinh.
Thiết Kỳ Ngân Tinh vốn có giòng máu Yến Triệu, vừa thấy Kim kiếm cắt đặt xong xuôi lập tức cất bước đến giữ vị trí của mình.
Không ngờ, chàng mới bước đi hai bước, dưới đàm đã nghe động tĩnh. Sóng trắng lập tức nổi lên, cao gần năm sáu trượng, ào ào đập vào bờ.
Kim Kiếm thư sinh la lớn :
– Chư vị lưu ý, hai con độc vật đã dậy.
Cừu Cốc cảm thấy kỳ dị. Hai con độc long chưa bị người đụng đến, đã bộc ra uy. Vì sự nghi ngờ mà chàng đã để ý tỉ mỉ, song lúc bấy giờ tiếng sóng càng vỗ càng to, nước chảy càng mạnh, khiến mọi người phải tìm chỗ cao mà đứng.
Cừu Cốc tánh tình hào hiệp, tuy không ưa gì bọn người này, nhưng Long Đình thảo là mối an nguy cho nhân vật võ lâm Trung Nguyên, vì nghĩ thế mà bất kể tình thế nguy nan, mắt cứ đăm đăm nhìn về nơi phiến đá giữa đàm tìm phương cách.
Bỗng dưới đàm có tiếng ào ào vọng lên, hai con quái vật từ từ xuất hiện.
Miệng rộng, vi nhỏ, toàn thân phát ra một màu xanh chói mắt, hình thù không khác thần long trong tranh họa mấy.
Bọn người đứng trên bờ tỏ ra e dè từng bước. Ai nấy đều hườm sẵn gươm đao.
Cừu Cốc cũng từ từ rút thanh Long Tuyền kiếm ra khỏi vỏ.
Hai con độc long hụp lặn một hồi, bỗng rít lên một tiếng, lập tức phân ra hai bên, một về hướng Đường Hoàng cùng Lão bà, một lại nhắm ngay Kim Kiếm thư sinh.
Thiết Kỳ Ngân Tinh quát to một tiếng, Thiết Kỳ đưa ra, trăm ngàn Ngân Tinh bắn tung như xối. Nhưng thân hình độc long cứng chắc, vừa thấy ánh sáng xẹt tới, cúi đầu né tránh, ngân tinh chạm vào vi “bốp bốp” tuyệt nhiên vô hại.
Đường Hoàng vẫn biết Ngân Tinh không làm thương tích nổi quái vật, thành thử tung cao Thiết Kỳ, lẹ như chớp đánh vào mình quái vật.
Trong lúc Thiết Kỳ ra tay thì Lão bà cũng vận dụng toàn lực vào chiếc đờn sắt, nhanh nhẹn đập tới. “Bùng, bùng”, hai tiếng vang tai, chiêu thức mau đến nỗi quái vật không kịp phản ứng.
Bị hai vố rêm mình, quái vật càng thêm giận dữ, hả miệng phun ra một luồng nước cực mạnh, nhằm ngay người Thiết Kỳ Ngân Tinh bắn tới.
Thiết Kỳ vội vã nhảy sang tám thước tránh khỏi luồng nước.
Trong lúc bên này đang ác đấu thì Kim Kiếm thư sinh cùng Hạc Linh Vũ Sĩ cũng lo chống cự với một con độc long khác. Chỉ thấy nước tung xối xả, tiếng quái dị vang tai.
Đáng lẽ bọn họ toàn là nhân vật danh gia, lại thêm liên thủ, nhưng mình rồng quá cứng, gươm đao chém vào tựa như vỗ trống mà chơi, không hề thương tổn.
Trái lại, đuôi rồng quá ư lanh lẹ, khiến cho bọn họ nhiều lúc phải suýt mang nguy.
Cừu Cốc thấy vậy, biết nếu cứ thế sẽ không tài nào trừ được độc long, nên liền vung thần kiếm “xẹt, xẹt” chém ào. Cũng may lúc ấy đuôi rồng huy động, nhằm Ngân Tinh quét tới, Thiết Kỳ vội vã nhảy xa thì Cừu Cốc cũng đã xông tới đưa Long Tuyền kiếm chém ngang.
Thần kiếm quả nhiên lợi hại, tuy thân hình của độc long có vảy giáp bao quanh, gươm đao tuyệt không xâm nhập được, nhưng đụng phải kiếm thần, lập tức đứt lìa một khúc, máu tuôn xối xả.
Độc long vừa bị chém thương, như điên như dại, xoay mình nhảy vào Cừu Cốc. Cừu Cốc quát to :
– Thật nhằm lúc!
Thế kiếm đưa ra, uy phong kinh khủng.
Độc long vốn tính linh thông, biết ngay gặp phải vật kỵ, vội và thu mình, lách sang bên trái.
Đã quyết tâm sát hạ, nên thần kiếm cứ phản công liên tiếp. Trong khi Cừu Cốc trợ giúp Đường Hoàng, thì Thiên Độc Nhân Ma cũng nhảy sang bên kia thi thố. Ông tay không, nhưng thân hình nhanh nhẹn, đánh trước đạp sau, chọc cho độc long càng thêm tức tối. Kim Kiếm thư sinh cùng Hạc Linh Vũ Sĩ đứng nhìn ngơ ngác, không hiểu ông ta làm trò gì. Bỗng thấy độc long hả miệng thật to, chực chồm tới đớp ngay địch thủ.
Thiên Độc Nhân Ma buông tiếng cười quái gở, tay bỗng vung ra bột phấn vàng theo hàn âm tiềm lực chui vào trong họng rồng, đoạn ông nhảy lùi ra sau trầm giọng nói :
– Con rồng này không bao lâu sẽ chết, các bạn không mau đi lấy Long Đình thảo còn chờ gì.
Hạc Linh Vũ Sĩ cùng Kim Kiếm thư sinh, hai người nghe nói liền tung mình vội vã ra đi.
Quả nhiên, sau khi nuốt phải phấn vàng, sức lực của rồng từ từ yếu đi, không còn công kích được nữa, rồi chậm chạp bò xuống nước biến mất.
Thiên Độc Nhân Ma nhìn sang Cừu Cốc đang chiến đấu với con rồng bên kia cười chế diễu :
– Nhãi con! Chưa thắng được sao?
Cừu Cốc đưa mắt trừng ông ta một cái, thần uy phấn khởi. “Xẹt, xẹt, xẹt” ba đường kiếm khí thế vô cùng hiểm hóc, độc long hình như đã biết sự lợi hại của bảo kiếm, tỏ ra sợ hãi, vội vã rút lui xuống nước mất dạng.
Cừu Cốc quá bất ngờ, đứng nhìn trân trân không hề truy kích.
Bỗng bên đàm có tiếng kêu thảm thiết, chàng đưa mắt nhìn sang bắt gặp Kim Kiếm thư sinh thân hình lảo đảo, còn Hạc Linh Vũ Sĩ thì đã nằm chết kế bên.
Chàng biết đã có việc gì xảy ra, nên liền tung mình đến đấy. Thiết Kỳ, Nhân Ma, Lão bà cũng đã đến nơi. Họ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao Kim kiếm lại bị trọng thương, còn Vũ Sĩ thì đã chết.
Kim Kiếm thư sinh miệng hộc ra hai búng máu, giọng yếu ớt nói :
– Ôi! Không ngờ đến chậm một bước, vật ấy đã bị người ta cướp đi mất.
Thiên Độc Nhân Ma tiếp lời :
– Lão phu sớm đã biết bọn ma đầu ấy thế nào cũng tìm cách phỗng tay trên.
Cừu Cốc nghe nói bực tức :
– Đã biết vậy sao trước kia không chịu đề phòng?
– Ha ha, đề phòng lại ích lợi gì, không xem thấy Hạc Linh Vũ Sĩ đấy sao?
Cừu Cốc bực tức, không thèm đếm xỉa, bước đến bên Kim Kiếm thư sinh hỏi :
– Việc gì xảy ra thế?
– Hai người lão vừa đến bên bờ đàm, bỗng thấy từ nơi phiến đá có một bóng xám bay qua. Biết ngay kẻ này đã đoạt Long Đình thảo, nên chúng tôi đến trước năn cản ngăn. Ngờ đâu kẻ ấy công lực quá cao, thế gian hi hữu, ngay cả hình dáng cũng không kịp thấy rõ thì Vũ Sĩ đã bị thương dưới chưởng lực của y, lão phu đưa kiếm ra chống đối, cũng bị hắn phất tay một cái, tiềm lực dũng mãnh đã đánh lão bị thương.
Hạc Linh Vũ Sĩ, trong lúc không kịp đề phòng bị địch đả thương còn có thể nói, đàng này Kim Kiếm thư sinh liệt vào hạng Thất đại danh gia, vậy mà chỉ có một chiêu đã bị thương dưới tay địch thủ, đủ thấy công lực của kẻ ấy đáng ghê, đáng sợ.
Cừu Cốc ngẫm nghĩ một lát, lên tiếng :
– Mặc dù Long Đình thảo đã bị kẻ ấy cướp đi, tại hạ cũng phải đến đấy xem cho biết.
Bấy giờ Độc Long đàm sóng yên gió lặng, đứng trên bờ nhìn thấy phiến đá giữa khơi rõ ràng. Mọi người có mặt ai nấy cũng đều giảo hoạt có tiếng, kẻ nào lại muốn đi mạo hiểm làm chi. Nghe Cừu Cốc tự nguyện ra đi, trong bụng vui thầm, nên không ai cản trở cả.
Cừu Cốc vốn tánh gan dạ, nói là làm ngay. Chàng bước đến bên bờ, nhặt khúc cây lia ra mượn thế phi thân đến phiến đá giữa đàm.
Khi chân Cừu Cốc đã chạm đến nơi, Thiên Độc Nhân Ma đứng bên này phát lên tiếng cười nham hiểm :
– Thằng tiểu tử không muốn sống, lại nhè đút đầu vào cửa quỷ chơi.
Thiết Kỳ Ngân Tinh vốn chính trực, tuy biết đã cùng Cừu Cốc kết oán thâm thù, nhưng không nỡ dùng thủ đoạn ác độc để ám hại, nên giận dữ gằn giọng :
– Người ta đã có lòng đến trợ giúp lấy Long Đình thảo, mới chịu mạo hiểm thế này. Nếu bạn chạm vào chân lông của hắn, hừ! Đường mỗ sẽ không nể mặt đâu.
– Khéo nói, khéo nói! Lão phu đâu phải hạng người ấy. Chỉ sợ con độc long lúc nãy đã ăn nhằm “Đoạn Trường Sa” của lão, giờ thuốc độc bộc phát, thử nghĩ một con vật sắp chết, vùng vẫy là dường nào. Có lẽ sẽ dìm hắn chết chìm dưới nước đấy.
Đường Hoàng nghe nói nóng lòng, vội chạy đến bờ đàm, cất tiếng gọi lớn :
– Lữ thế huynh mau trở về đi, con độc long sắp sửa trở ra đấy.
Nội lực của ông ta thâm hậu, tiếng gọi như đại hồng chung, chấn động cả núi non, xa gần đều nghe rõ.
Thiên Độc Nhân Ma lại cất tiếng cười, tự nhủ :
– “Ngươi kêu rống om xòm, con độc long dù cho chưa điên cũng bị ngươi gọi dậy”.
Quả thật, tiếng kêu của Thiết Kỳ Ngân Tinh vừa dứt, trong đàm nước đã nổi lên, sóng cao thế mạnh, xem càng mãnh liệt hơn lúc nãy nhiều.
Sau khi đặt chân lên phiến đá xong, Cừu Cốc quan sát một hồi, chỉ thấy những khối đá trong suốt như pha lê, sạch sẽ dị thường. Chính giữa có vài kẽ rạn nứt, hình như có một thứ cỏ mọc lên, vừa bị người ta nhổ mất. Chàng không khỏi thất vọng thở ra tiếc rẻ.
Vừa lúc ấy, bỗng nghe tiếng gọi của Thiết Kỳ Ngân Tinh, chàng đang định quay về thì liền sóng nước ào ào nổi dậy, quần áo ướt mèm. Nhưng khúc gỗ lúc nãy vần còn nổi lình bình nơi ấy, chàng yên dạ tự nhủ :
– “Chỉ cần vật này để mượn chút lực tiếp sức là có thể qua khỏi ngay”.
Lập tức chàng tụ khí vào thân, tung mình nhảy cao, chân sắp chạm vào mặt gỗ, bất ngờ cùng lúc ấy dưới nước độc long xông lên. Cừu Cốc vội vã tung mình cao hơn tám thước, thần kiếm cầm tay, Phong Hỏa hai chiêu, chém xả vào mình quái vật.
Chỉ nghe tiếng rống thảm thiết, dưới đàm máu nhuộm đỏ hồng, thân hình to lớn của độc long đã bị đứt đi mấy đoạn.
Sau khi chém được độc long, thân người Cừu Cốc cũng đã mất thế, rớt ngay xuống nước chìm lỉm mất dạng.
Thiết Kỳ Ngân Tinh thấy Cừu Cốc bị chìm vào lòng nước, vội vã gọi lớn, nhưng cũng vừa lúc ấy, con rồng đã nuốt “Đoạn Trường Sa” bị độc dược bộc phát, lăn lộn không ngừng, nước càng cuộn dậy, thân hình của Cừu Cốc như bị nuốt chửng.
Kim Kiếm thư sinh dậm chân than dài :
– Ta tuy không giết chàng, nhưng chàng cũng vì ta mà chết. Ôi!
Thiên Độc Nhân Ma đứng bên cười nói :
– Theo lão thấy, cái chết của hắn sẽ dứt đi một đại họa cho lão phu sau này.
Thiết Kỳ Ngân Tinh tức giận :
– Ngươi nói vậy là ý gì?
– Lão phu nói đó là sự thật. Nếu tiểu tử này không chết, lão dám cam đoan không quá mười năm, y sẽ là nhân vật lãnh tụ của võ lâm. Chẳng lẽ các bạn đợi hắn đến tìm thù chăng?
– Tìm thù là một việc khác, còn hiện giờ là bạn chứ không phải địch kia mà.
Thiết Tranh Lão bà đứng bên cạnh xen lời :
– Tiểu tử ấy đã chết rồi, còn đề cập đến gã làm chi. Hôm nay Long Đình thảo đã bị người ta cướp mất, biết sao bây giờ?
Thiết Kỳ Ngân Tinh cười ha hả :
– Biết làm sao! Thực lực của Tam cốc, Nhị trang, Nhất bảo chẳng lẽ lại đi sợ tà ma ngoại đạo ấy sao?
Kim Kiếm thư sinh thở dài nói :
– Hiện giờ chúng ta chỉ còn tận hết sức lực chống kháng, đến đâu hay đấy.
Thời gian vẫn còn một tháng mấy nữa, ta nên chẫm rãi tìm kế đề phòng.
Nói đoạn, ông cặp thi thể của Vũ Sĩ vào hông, cất bước lên đường. Mọi người cũng đều im lặng theo sau. Họ ra đi trong lòng hớn hở, ngày về với cảnh bi thương.
Chỉ có Thiên Độc Nhân Ma lòng đầy vui vẻ, luôn luôn điểm những nụ cười nham hiểm.