Đọc truyện Kiếm Đăng – Chương 2: Ra đi lòng u oán
Nói về Cừu Cốc bị Kim Kiếm thư sinh dùng chưởng đánh văng vào vách thạch động đánh ùm một tiếng. Không hiểu là ngẫu nhiên hay trùng hợp mà nơi cậu bị đập mình vào lại là một cánh cửa vách ăn thông sang bên kia nên khi thân cậu va vào thì cánh cửa liền mở ra, người cậu lọt ngay vào phía trong.
Không hiểu thời gian bao lâu, Cừu Cốc mới dần dần tỉnh lại. Cậu mở mắt ra, thấy nơi đây là một hang tối, một mùi thơm thoáng xông sực mũi. Trong hang ngoài chiếc lò nấu thuốc cao độ nửa thân người cùng với mấy bộ quần áo vật dụng hằng ngày đủ cho một người.
Sát vách còn có kê một cái bàn nhỏ, trên bàn để một cuốn sách mỏng cũ rích, Cừu Cốc lấy lên xem thử, thấy đề hai chữ Đan thư to tướng, phía dưới lại có một hàng chữ nhỏ: Nam Hồ Lữ Tử Thu giảng giải.
Cậu áp sách vào ngực lẩm bẩm :
– Sách này của cha ta đây!
Cậu liền cất vào áo rồi lại xem kỹ trên mặt bàn. Ngoài những hòn đá cuội chặt lửa ra, còn có một lọ ngọc trong đựng đầy thuốc hoàn thơm bát ngát. Trong lúc đó bụng Cừu Cốc bất kể là gì, trút ra mấy mươi viên bỏ vào miệng nhai như ăn kẹo. Còn lại mấy mươi viên cậu bỏ vào túi áo cất kỹ.
Trong động dần dần sáng tỏ, thì ra ánh mặt trời đã bắt đầu lên cao. Cậu sực nhớ đến cảnh tượng chết thê thảm của người mẹ cùng cha đang tọa quan và Hứa thúc thúc…
Lát sau dằn cơn sầu muộn, Cừu Cốc liền xé áo bao thây cho cha miệng lẩm bẩm :
– Chúng bây là bọn người độc ác, cũng có một ngày ta sẽ bầm thây chúng bây nát như tương mới hả dạ.
Đoạn cậu từ từ bước ra cửa động, bỗng thấy Thiết Kiên Khách nằm chết một cách thê thảm, mình ông đầy những máu, trên ngực bị một mớ Ngân Tinh ghim sâu, cậu không biết đó là môn ám khí của ai, song thuận tay gỡ lấy hai cái cất vào túi, giọng bi thương :
– Hứa thúc thúc người yên lòng, Cừu nhi lớn lên thế nào cũng báo cừu cho thúc thúc. Nợ máu trả bằng máu, Cừu nhi sẽ đòi gấp mười nữa cơ.
Nói dứt cậu lại khóc, khóc cho đến lúc nước mắt không còn chảy xuống nữa mới thôi.
Cậu sực nhớ đến phong thư và lời mẹ dặn hồi hôm. Nếu thấy không xong lập tức đến Hằng Sơn tìm gặp cho được Hằng Sơn phái, Chưởng môn nhân Hồ Thương kiếm khách Hàn Kỳ. Cậu lấy tay rờ, phong thư trong người vẫn còn, đồng thời chiếc Huỳnh ngọc bội là tín vật mà hai bên đã đính hôn cho cậu cùng con gái họ Hàn lúc trước.
Giờ đây Cừu Cốc như con nhạn lạc bầy, rời khỏi Phỉ Thúy cốc một mình thơ thẩn trên con đường đầy gian nan khổ ải.
Một ngôi sơn trang xây cất hùng vi, sau lưng dựa núi, trước mặt có sông. Hôm nay trong trang như có chuyện vui, treo đèn kết hoa người ra vô nhộn nhịp.
Trang chủ Hàn Kỳ chính là Hồ Thương kiếm khách của Lưỡng Hồ Phùng Kiếm Khí, hôm nay ăn mừng ngày thọ sáu mươi sáu tuổi. Vừa tờ mờ sáng, ông đã cùng một đám cao thủ võ lâm ngồi uống rượu nơi khách thính.
Con gái độc nhất của Hàn Kỳ là Hàn Thanh Thanh cũng bận rộn lo tiếp đãi các bạn gái của nàng.
Bầu không khí đang vui vẻ nhộn nhịp, bỗng một gia nhân tay cầm một tấm thiệp đem vào trình. Hàn Kỳ cầm lấy tấm thiệp xem. Vừa đọc mấy chữ Thế vãn Lữ Cừu Cốc kính chúc, viết ngoài mặt thì ông đã nhíu mày bảo :
– Có khách đến chúc mừng, người cứ mời họ vào hoa thính dự tiệc được rồi.
Tên gia nhân thưa :
– Tiểu nhân cũng tiếp đãi thế, nhưng vị thiếu gia này cứ đòi gặp cho được Trang chủ.
– Vậy thì người mời hắn vào đây!
Gia nhân ra độ một lát, liền dắt vào một thiếu niên mặt mày ủ dột, quần áo lấm luốt. Vừa thấy Hàn Kỳ thiếu niên đã vội đến trước mặt gọi được mấy tiếng Hàn bá bá, rồi mắt tràn lấy lệ, quỳ xuống khóc thảm thiết.
Sau khi tiếp lá thư xem xong, Hàn Kỳ không những tỏ vẻ hời hợt lại cười nhạt nói :
– Đừng khóc nữa đứng dậy đi.
Thiếu niên trải qua khổ nhọc ngàn dặm đến bái kiến Hồ Thương kiếm khách này chính là Cừu Cốc. Cừu Cốc thấy thái độ của Hàn Kỳ như vậy, tỏ vẻ ngạc nhiên đứng nhìn trân.
Ngũ Hồ Long Quân đứng bên cạnh Hàn Kỳ tiếp lấy thư xem, lập tức thất kinh hỏi :
– Phong Lưu Nhu Hiệp chết rồi sao?
Hàn Kỳ cười lạnh lùng :
– Y tự tìm lấy cái chết, làm sao oán được kẻ khác?
Cừu Cốc vốn tính cứng cỏi, thấy Hàn Kỳ đối với tai họa nhà mình không những không tỏ ra chút gì thương xót, lại còn buông lời châm biếng, chàng tức giận hỏi lớn :
– Bá phụ nói gì thế? Gia phụ tự bế quan tập luyện, không hề di hại đến ai, những người ấy vô duyên vô cớ tìm đến sát hại. Vậy mà còn bảo gia phụ tự tìm lấy cái chết nghĩa thế nào?
Hàn Kỳ trợn ngược đôi mắt trầm giọng nói :
– Thằng nhãi con này hiểu gì. Cha người sau khi từ Trường Bạch sơn lượm được cây Thiên niên hà thủ ô thì tính tình đã đổi khác, đến đâu đều gây họa. Mới trong một năm mà làm chấn động Ma Vân phong, giết chết Kim Kiếm thư sinh môn hạ, đả thương đệ tử của Đường gia bảo, đồng thời còn lớn lối khoa ngôn bảo ba năm sau sẽ tiêu diệt uy phong của Tam cốc, Nhị trang và Nhất bảo, hùng cứ ngôi bá chủ võ lâm. Lão phu vì nghĩ tình lâu nay nên không muốn can thiệp, nếu là kẻ khác thì đâu chịu để im.
– Như lời bá bá nói thì gia phụ tự tìm lấy cái chết sao?
– Cũng tương tự như thế!
Cừu Cốc tức giận cười nhạt nói :
– Rõ ràng ta thấy tận mắt gia phụ bế quan vậy mà các người vô cớ đem các tội lỗi gán cho người! Hừ! Giờ ta mới hiểu bạn của cha ta là thế đó.
Nói dứt chàng liền quay người bỏ đi. Hàn Kỳ thoạt đầu sửng sốt, nhưng liền nổi giận quát :
– Ngông cuồng! Dám thất lễ trước mặt ta. Mau đuổi nó ra khỏi cửa.
Lúc Cừu Cốc vào, mọi người ai nấy cũng đều bu quanh xem. Họ đều là bạn gần xa với cha chàng cả đó, thế mà lúc thấy Hàn Kỳ đối với chàng như vậy, cũng không hề có ai can gián, lại còn tỏ ra chấp nhất cậu bé mồ côi.
Cừu Cốc vừa tức giận, vừa khinh bỉ lớn bước ra khỏi nhà.
Khi Cừu Cốc vừa bước ra khỏi khách đường, một mùi thơm phảng phất đưa lại rồi một bàn tay ngọc vỗ nhẹ vào vai chàng, giọng trong trẻo :
– Này gia phụ gọi anh trở lại đấy!
Cừu Cốc định bỏ đi luôn, nhưng như có một ma lực gì khiến chàng dừng lại.
Quay đầu xem thì ra người vừa gọi chàng là một cô gái đồng trang lứa với chàng mặt mày rất đẹp đẽ.
Cô gái này là ái nữ độc nhất của Hàn Kỳ, tên gọi Hàn Thanh Thanh. Cừu Cốc thấy trong đôi mắt đen lay láy của nàng có ẩn một vẻ u buồn. Nàng nhỏ nhẹ nói :
– Anh thật quá đáng! Dù cho cha em có tỏ vẻ kém thân thiết đi nữa, ông cũng là một vị trưởng bối kia mà!
Cừu Cốc từ nhỏ đến lớn được mẹ là Dương Dung Thường dạy dỗ, lâu nay vẫn kính lão tôn hiền, nay nghe lời nàng giảng giải thấy cũng đúng, nên quay người trở lại đi vào trước mặt Hàn Kỳ nói :
– Bá phụ gọi vãn bối trở lại có gì dặn dò?
Hàn Kỳ mặt lạnh như đồng nói :
– Tưởng tình cha người lúc trước, ta tạm thời cho người lưu trú trong trang trại này, cũng chỉ tốn thêm chén cơm đôi đũa. Nhưng miễn nghĩ đến việc ta sẽ truyền thụ võ công cho người, nhớ chưa?
Cừu Cốc nghe nói lại càng nổi giận, chàng cười gằn nói :
– Vãn bối sở dĩ đến Hàn gia trang vì tưởng đến tình giao hữu giữa gia phụ cùng tiền bối nên mới đến cho biết hung tin. Chứ nào có ý định đến để ăn nhờ hột cơm thừa đâu. Hôm nay như vậy tình trọn nghĩa xong, vãn bối xin kiếu từ.
Nói dứt chàng lại bỏ ra đi, bất kể những tiếng xì xào. Hàn Kỳ ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Thằng tiểu tử cũng có chí khí. Để rồi lão phu xem người sẽ ra trò trống gì.
Nói dứt liền vẫy tay gọi một tên gia nhân vào dặn dò :
– Ra lệnh cho mấy đứa âm thầm bảo vệ hắn trong vòng một trăm dặm, không được cho ai làm tổn thương đến nó.
Cừu Cốc vừa ra đến cửa như sực nhớ điều gì, vội trở lại hai tay dâng miếng Huỳnh ngọc bội lớn tiếng nói :
– Trước kia tiên phụ cùng tiền bối có đính hôn ước. Hôm nay vãn bối xin hồi lại, khỏi phiền đến sự chung thân của lệnh ái.
Việc ấy đáng lẽ do Hồ Thương kiếm khách nói ra mới đúng, nhưng bởi thân phận cùng địa vị nên ông khó mở miệng. Chẳng ngờ Cừu Cốc đã tự động ngỏ lời hủy ước, ông giả vờ sầm nét mặt nói :
– Lão phu không có ý ấy, nhưng người đã muốn thì lão phu cũng chiều theo vậy.
Hàn Thanh Thanh thấy sự việc xảy ra quá đột ngột, nàng điếng người không nói ra lời.
Cừu Cốc ra khỏi Hàn gia trang, vừa đi vừa buồn bã trăm chiều, chàng làm sao quên được gương mặt đẹp đẽ lời nói nhẹ nhàng, của cô gái khi nãy.
Chàng lại bồi hồi nghĩ đến cha chàng, chẳng lẽ cha ta lại như lời đồn đại của thiên hạ sao! Chàng rất tin tưởng nhân cách của cha chàng. Càng nhớ rõ cha chàng là một hạng người ôn hòa, nho nhã, giàu lòng từ thiện, làm sao có ý muốn trở thành một ma quân trên chốn giang hồ? Nhất định phải có một ẩn tình gì đây chăng?
Đi được một đoạn đường, bỗng chàng sực nhớ lại thực trạng hiện giờ. Đừng nói chi đến cừu hận của cha, nợ máu của mẹ ngay cả sự sống của chàng cũng đã thành cả một vấn đề nan giải. Chàng buồn bã cắm đầu đi miết, lang thang vô định hướng.
Bỗng nhiên một giọng nói như phèng la bể chát tai :
– Thằng nhỏ này tại sao lại vô dụng quá thế?
Cừu Cốc hoảng sợ ngước đầu nhìn lên. Quả thấy một lão ăn mày, mình mặc áo vá trăm mảnh, lưng mang hồ lô rượu, đang ngấu nghiến gặm chiếc đùi gà, ngồi trên cành cây cao.
Chàng không từng biết qua người này nên vẫn cúi đầu làm lơ bỏ đi.
Đột nhiên lão ăn mày lớn tiếng nói :
– Lữ Tử Thu cũng xứng là một trang anh hùng thời nay. Vậy mà có đứa con quá vô dụng như thế này.
Lời nói này đã khiến dậy lòng căm phẫn của Cừu Cốc. Chàng ngước đầu hỏi lớn :
– Ông căn cứ vào đâu mà bảo rằng tôi vô dụng?
Lão ăn mày cười lớn :
– Nếu không phải vô dụng thì tại sao ngay cả một con vợ cũng không giữ nổi?
Vừa nói lão ăn mày vừa xòe năm ngón tay ra dùng kình lực hút lấy người Cừu Cốc bay bổng lên cao đoạn đặt chàng xuống một cành cây đối diện, lão cười ha hả nói :
– Ngươi cứ ngồi yên đây một lát, đợi cho bọn chó má đi qua xong, ta sẽ có chuyện nói.
Cừu Cốc biết kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ rất nhiều, chàng nghĩ ngợi: “Lão ăn mày này nét mặt không có vẻ gì là người xấu cả, đồng thời y lại biết rõ danh tánh của gia phụ. Có lẽ đây cũng là bạn của cha ta trước kia”. Chàng đành nín thinh chờ đợi.
Quả nhiên lão ăn mày nói không sai, xa xa có tiếng vó ngựa vọng đến. Rồi một đoàn kỵ sĩ lần lượt lướt qua. Lão ăn mày lấy tay chỉ đoàn người ấy cười nói nhỏ :
– Bọn chúng là môn hạ của nhạc phụ người, chúng định theo dõi người đó.
– Bọn họ theo dõi tôi? Tôi đã từ hôn rồi, ông ta không còn là nhạc phụ của tôi nữa, theo đuổi tôi để làm gì?
– Lão Hàn ngoài mặt thì trung tín, song trong lòng gian dối, vì trên giang hồ đồn rằng cha người giả bế quan là để che mắt thiên hạ, thật ra vẫn còn đi lại trên chốn giang hồ. Ngươi đơn thân độc mã đến Hàn gia trang, tánh tình lại ương ngạch như thế, khiến cho lão Hàn tưởng rằng đều do cha người biểu nên lão phái người theo dõi.
Cừu Cốc thở một hơi dài :
– Cháu cũng mong như lời đồn đại của giang hồ là sự thật thì hay biết mấy!
– Việc này cũng có đôi phần tin được. Gần đây lão ăn mày này cũng đang theo dõi tìm cho ra việc ấy.
Cừu Cốc vui mừng hỏi :
– Nói vậy thì người chết trong thạch động kia không phải là cha của cháu sao?
– Lão ăn mày này chưa thể trả lời người được. Song rồi đây biết đâu chuyện giang hồ còn nhiều điều quái dị và lão sẽ tiếp tay với người mà tìm ra sự thật.
Cừu Cốc bỗng nhiên cảm thấy lão ăn mày trước mặt có vẻ tử tế và đâm ra cảm mến lão ngay. Chàng đem lòng kính ngưỡng cung kính hỏi :
– Đại hiệu của tiền bối xưng hô bằng cách nào? Chắc cũng là bạn thân của cha cháu thì phải?
– Ha ha lão ăn mày này lưu linh giang hồ, không tên không tuổi. Có một bọn người thường gọi ta là Khất Tiên. Ta cũng có quen với cha cháu một thời gian. Sau này cháu cứ gọi ta là Hóa tử bá bá là được rồi.
Cừu Cốc nghe nói thất kinh, không ngờ người ăn mày đang ngồi trước mặt, quần áo rách rưới lại là nhân vật tiếng tăm Giang hồ Nhất Khất Tiên.
Chàng liền cung kính đáp :
– Thì ra là Khất Tiên tiền bối, vãn bối thật thất lễ.
Khất Tiên tháo chiếc hồ lô mang sau lưng đưa lên miệng tu một hơi, mùi rượu bay thơm nức mũi. Uống no nê xong ông hỏi :
– Giờ cháu định đi đâu?
– Vãn bối đến Hàn gia trang, vốn định cùng Hồ Thương kiếm khách thương lượng việc báo thù, nào ngờ ông ta không niệm tình cũ, nên đã cãi vã lẫn nhau.
Giờ thật ra cháu cũng không biết đi đâu nữa.
– Kẻ thù của cháu là ai?
– Thiết Kỳ Ngân Tinh, Kim Kiếm thư sinh, Hạc Linh Vũ Sĩ cùng Ngọc Tiêu Tiên Tử.
Khất Tiên nghe kể thở ra nói :
– Hết rồi! Lão ăn mày không còn hy vọng nữa!
Cừu Cốc ngạc nhiên hỏi :
– Tiền bối nói vậy là có ý gì?
– Lão ăn mày lâu nay phiêu bạt giang hồ, chưa từng thu qua đệ tử. Vừa thấy cháu có cốt cách phi phàm, lão có ý định nhận cháu làm đệ tử, nhưng kẻ thù của cháu là những hạng người ấy, thành thử lão không còn dám nghĩ đến việc nhận cháu để truyền thụ võ công nữa.
– Chẳng lẽ tiền bối lại sợ bọn ấy sao?
– Ha ha! Lão ăn mày này chưa từng sợ ai. Ý lão muốn bảo võ công của lão với bọn ấy không hơn kém bao nhiêu. Nếu cháu làm đệ tử của lão, thì sau này dù cho có thành đạt cũng khó thắng nổi bọn họ được.
Cừu Cốc thở dài thất vọng :
– Nói thế thiên hạ không còn người nào giết bọn chúng được sao?
– Trong thiên hạ kỳ nhân dị sĩ nhiều không thể kể xiết, với bản lĩnh của lão thì đã bao, cháu chớ vội thất vọng. Biết đâu sau này sẽ có kẻ võ công cao thâm sẽ nhận cháu làm đồ đệ và ước nguyện của cháu sẽ thành.
Cừu Cốc biết những lời nói của Khất Tiên nãy giờ đều là sự thật, chàng nói :
– Cháu xin đi thôi. Tiền bối nếu có gặp gia phụ xin kể rõ tình trạng của cháu cho người biết.
– Cháu cứ yên tâm lão nhất định sẽ tìm cho ra căn nguyên vụ này.
Nói dứt ông liền buông mình xuống đất nhẹ như gió biến mất dạng.
Cừu Cốc cũng nhảy theo xuống, từ từ cất bước ra đi. Chàng tính thầm cổ nhân có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim”, như vậy ta cần gì phải tìm kiếm sư phụ.
Ta chỉ cần tìm một nơi thâm sơn vắng vẻ, cố gắng ôn lại những võ công mà cha mẹ đã dạy, ít năm sau thành thục rồi cũng giỏi như người.
Với ý nghĩ tự lập chí, chàng bỏ đường cái lớn rẽ qua đường nhỏ, đi lần vào rừng rậm, việc làm này vô hình chung đã tránh cho chàng khỏi sự theo dò của bọn thủ hạ của Hồ Thương kiếm khách.
Càng đi càng vào sâu trong rừng thẳm, dần dần không còn lối đi nữa, bụng lại bắt đầu đói. Mặt trời cũng đã khuất dần xuống núi.
Chàng sợ hãi than thầm: “Nếu biết vậy khi nãy còn đồng tiền ta nên mua hết lương khô có hơn không? Liệu tối nay làm sao qua được cơn đói lạnh trong rừng?”
Trong lúc tuyệt vọng chàng đánh liều hướng theo một khe cốc nhỏ đi vào trong. Càng đi đường lại càng rộng, xa xa thấy rõ một cửa am.
Chàng mừng quýnh lên, cất bước đi nhanh tới trước, thấy cảnh trí siêu phàm thoát tục. Vừa vào đến cửa, bỗng phải dừng bước lại, nghe trong ấy có tiếng nói của đàn bà vọng ra :
– Sư huynh không vì em mà ra ngoài một chuyến sao?
– Lâu nay ta tự lánh thân ẩn dật nơi đây cũng vì giữ lời di huấn của tiên sư, ta chưa từng giết qua một người và đã phát nguyện không hề xen vào sự việc của giang hồ. Sao sư muội lại nhất định ép ta phải làm việc ấy?
– Được! Nếu sư huynh không vì tình nghĩa đồng môn, thì xin trao cho em bộ chưởng kinh kiếm phổ của sư phụ để lại.
– Tiên sư đã di mạng, ngay cả ngu huynh cũng không dám xem một chữ, làm sao trao cho em được?
Đột nhiên người đàn bà phát ra giọng cười như điên như dại, như khóc than như ai oán.
Cừu Cốc lấy làm lạ, hình như tiếng cười này chàng có cảm tưởng quen thuộc, chàng đang moi óc tìm về quá khứ thì nghe giọng thiếu phụ tiếp :
– Lời nói này huynh làm sao phỉnh được sư muội. Bảo vật nằm trong tay từng mấy mươi năm trời mà bảo rằng không hề đụng đến?
– Thật khổ! Đến giờ mà sư muội không rõ được lòng ngu huynh. Tiên sư cặn dặn không cho huynh được phép luyện tập thì ngu huynh làm sao dám xem lén?
– Hừ! Em làm sao tin được! Nếu sư phụ cấm không cho anh luyện tập thì người đã đốt đi rồi, còn trao lại cho anh làm gì?
– Tiên sư nhận biết ngu huynh là người trung hậu có thừa, nhưng tài năng không đủ, nên không có tư cách làm một vị Chưởng môn, người dặn huynh nên cố tìm một người cốt cách phi phàm để truyền lại ngôi vị Chưởng môn này.
– Ha ha! Càng nghe nói càng buồn cười. Tiên sư đã qua đời kể đến nay là hai mươi năm, vậy mà kẻ nối truyền đâu chẳng thấy, có phải huynh cố ý nuốt lời ủy thác của tiên sư nên không chịu hạ sơn cầu tài?
– Ái chà! Trong hai mươi năm nay, năm nào ngu huynh cũng chẳng hạ sơn hai lượt là gì? Chẳng qua người hiền khó kiếm, nên đến nay cũng vẫn bức rứt trong lòng.
Người đàn bà biết nói gì cũng không thể lay chuyển được lòng sư huynh nên thở dài thất vọng nói :
– Nếu sớm biết huynh tuyệt tình như thế này, muội đâu phải khổ nhọc nghìn dặm đến tìm thế này.
Người đàn ông cũng thở dài buồn nản :
– Ngu huynh cũng hiểu như vậy là không phải đối với sư muội, song việc bất đắc dĩ xin sư muội tha thứ cho.
Người đàn bà đột nhiên đổi giọng cứng rắn :
– Hừ. Anh tưởng không giúp thì em sẽ không dám tìm bọn chúng sao? Em phải làm cho giang hồ nghiêng trời ngửa đất, đồng thời cũng là vang uy danh của tiên sư và đạo hiệu của anh nữa. Thử xem anh muốn yên mà có yên được không nào?
Người đàn ông giận dữ quát :
– Sư muội dám làm thế ư?
Khi nghe tiếng nói dứt hằn, Cừu Cốc biết người đàn bà đã ra đi. Chàng đứng tựa mép cửa thấy bóng người vọt ra quá mau lẹ, tựa như nữ quỷ mà chàng đã từng thấy qua nơi Phỉ Thúy cốc, trong thạch động của cha chàng.
Nữ quỷ đi rồi tiếp theo là tiếng chân mỗi lúc mỗi rõ. Một lão đạo trưởng mặc đạo bào màu xám, râu tóc trắng tinh xuất hiện, đến trước mặt Cừu Cốc đạo trưởng thản nhiên nói :
– Tiểu thí chủ đợi ngoài cửa đã lâu, chắc mệt mỏi rồi. Vậy xin mời vào trong nghỉ ngơi đàm đạo.
Cừu Cốc nghe nói thất kinh, thì ra hành động của chàng sớm đã bị phát giác.
May mà chàng đến đây với ý nghĩ ngay thẳng, nên mạnh dạn bước lên một bước lễ phép nói :
– Lúc nãy vì trong có khách lạ, tại hạ không dám làm phiền chứ không có ý lén nghe trộm việc của đạo trưởng.
Đạo trưởng lắc đầu thở dài :
– Không hề gì! Việc đời lúc nào cũng phiền nhiễu vui ít. Dẫu cháu có nghe cũng chẳng quan hệ gì.
Cừu Cốc cúi đầu cung kính :
– Đạo trưởng rộng lượng anh minh, tại hạ cảm kích không cùng.
Đạo trưởng đưa mắt nhìn kỹ Cừu Cốc đoạn hỏi :
– Đường vào cốc này không có dấu vết chân người, thí chủ là một cậu bé còn nhỏ tuổi, sao có thể mạo hiểm vào đây được?
– Tại hạ muốn tìm một nơi để ẩn cư.
Đạo trưởng nghe nói lại nhìn qua cậu bé một lượt đoạn cười vui vẻ :
– Thế gian tuy đồn có thần tiên, song thí chủ đâu có phải là hạng người ấy mà dám đơn độc vào nơi hang cùng lộ tuyệt này thì làm sao có thể ẩn cư được?
Cừu Cốc chưa rõ hỏi :
– Chẳng lẽ ẩn cư cũng phải chuẩn bị sao?
– Hẳn nhiên là vậy. Chẳng lẽ thí chủ không cần ăn cơm nơi ngủ sao?
Nói đến đây Đạo trưởng như bỗng nghĩ ra điều gì nói :
– Tuổi tác còn nhỏ như thí chủ là lúc đang cần học hỏi ngoài đời, sao lại học theo những người đã thành danh chán thế, tìm nơi yên tĩnh ẩn cư? Nếu thí chủ không phải vào bổn quan thì đêm hôm nay đã bị đói rét nơi thâm sơn cùng cốc rồi.
Nói dứt đạo trưởng liền gọi hỏa công đạo nhân căn dặn :
– Mau sửa soạn thức ăn cho tiểu thí chủ này. Chắc người chưa hề ăn cơm đêm nay.
Hỏa công đi rồi đạo nhân lại tự giới thiệu :
– Bần đạo hiệu Tỵ Trần, trước kia cũng có qua lại giang hồ, bần đạo lui về am này ẩn cư, không còn màng đến thế sự. Tiểu thí chủ quý danh là gì và lệnh tôn chắc cũng là người có danh tiếng trên chốn giang hồ.
Cừu Cốc lúc vào hăng hái bao nhiêu, giờ nghe Tỵ Trần đạo trưởng giảng giải thì lại thất vọng bấy nhiêu. Chàng tự nhủ thì ra việc ẩn cư cũng không phải là việc đơn giản, chỉ nói đến lương thực ta cũng không lo nổi rồi. Đang lúc nghĩ ngợi bỗng nghe Đạo trưởng hỏi đến danh tánh và cha mình, mắt chàng đỏ ngầu cúi đầu đáp :
– Tại hạ họ Lữ tên Cừu Cốc, tiên phụ Lữ Tử Thu được nhân vật giang hồ tặng hiệu Phong Lưu Nhu Hiệp.
Nói đến đây chàng quá bi thảm, nghẹn ngào không nói được lời.
Tỵ Trần đạo trưởng thương hại thốt :
– À!
Lúc nãy Đạo trưởng đã từng nghe qua sư muội kể lể Lữ Tử Thu bị ám hại nên ông không muốn gợi thêm sự đau lòng cho Cừu Cốc liền an ủi :
– Thôi! Người đã chết rồi không thể sống lại được. Thí chủ đừng quá bi thương mà có hại. Bần đạo trước kia có gặp qua lệnh tôn một lần. Nay thí chủ tuổi còn nhỏ, không nơi nương tựa, vậy thí chủ có thể yên tâm ở lại đây luyện tập võ công. May ra bần đạo có cơ hội dạy thêm ít chữ nghĩa, vậy ý thí chủ thế nào?
Cừu Cốc nãy giờ chỉ bận tâm lo nghĩ về việc yên thân của chàng từ nay về sau, không ngờ lời Đạo trưởng thốt ra đã đánh trúng vào sự lo lắng của chàng nên chàng không có gì mừng bằng, liền nói :
– Được đạo trưởng thương lòng chiếu cố, vãn bối thật tình cảm kích vô cùng.
Tỵ Trần đạo trưởng khoác tay nói :
– Việc nhỏ cần chi phải nói đến ơn với nghĩa, Hỏa Công đạo nhân đã chuẩn bị phòng cho thí chủ rồi, ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Nói dứt, Đạo trưởng đứng dậy vào phòng riêng an nghỉ.