Kiếm Châu Duyên

Chương 8: Một câu hát gọi tỉnh mĩ nhân, Năm tiếng đùng đưa hồn hiệp sĩ


Đọc truyện Kiếm Châu Duyên – Chương 8: Một câu hát gọi tỉnh mĩ nhân, Năm tiếng đùng đưa hồn hiệp sĩ

Chu Tứ và Tiêu Thất vừa đi vào tới trước mặt Lục Bất hòa thượng thì thấy hòa thượng thò tay vào trong bọc lấy ra một cái tráp sơn đỏ con con,
hai tay dâng đưa cho Lưu thái thái, rồi ung dung cười nói mà rằng:

– Cụ thứ nhìn kỹ lại xem cái này có phải là ở trên lầu Cận Nguyệt nhà cụ lấy xuống đây không?

Lưu thái thái đỡ lấy cái tráp đặt lên trên bàn, mở ra xem thì
thấy cái thiếp đề ngày sinh tháng đẻ của Lưu Tam Nương vẫn còn ở đó .

Bà cụ bất giác lấy làm kinh ngạc ngẩng nhìn Lục Bất hòa thượng rồi mủm mỉm cười mà rằng:

– Phải rồi, chính cái tráp này của nhà tôi đây.

Lục Bất hòa thượng liền cười ha hả nói lên rằng:

– Thưa cụ hai ông mối của tôi đây, cụ đừng coi khinh các ông ấy mới được.

Nhân trỏ tay vào Chu Tứ và Tiêu Thất mà nói lên rằng:

– Đây một ông là Chu Tứ ở Hào Châu và một ông là Tiêu Thất ở
Trịnh Châu, đều là những tay có danh giá to tát ở đời này cả. Vậy cụ
muốn nói gì thì xin cứ bảo các ông ấy, còn tôi, tôi xin vô phép về đây.

Nói dứt lời thì Lục Bất hòa thượng quay ngoắt trở ra rồi vụt biến đi mất không ai trông thấy đâu nữa.

Tiêu Thất thấy vậy, đưa mắt bảo ý Chu Tứ, Chu Tứ hiểu ý liền đến trước mặt Lưu thái thái ra dáng lễ phép mà rằng:

– Chúng tôi đều là những hạng lỗ mãng, không biết lễ phép thế
nào. Chỉ vì Lão thái thái đã có lời nói trước hễ lấy được cái tráp trên
lầu Cận Nguyệt thì sẽ gả cho hiền đệ chúng tôi… Vậy nay lão thái thái
định liệu ra sao và đến hôm nào sẽ cho đón dâu thì cho chúng tôi được
biết.

Lưu thái thái nghe nói thao láo mắt lên nhìn Chu Tứ và Tiêu
Thất, trong bụng rất lấy làm khó chịu, song không biết trả lời sao cho
tiện. Chợt đâu khi đấy, thấy ở phía sau bình phong có tiếng đằng hắng,
Lưu thái thái biết là con gái ở đó, bèn cười bảo Chu Tứ cùng Tiêu Thất
rằng:

– Mời hai ngài hãy ngồi cho thư thả một tí, để tôi vào hỏi qua cháu đã. Cháu định hôm nào thì tôi sẽ nói để các ngài biết.

Hai người cùng vâng lời ngồi đó để đợi, Lưu thái thái quay vào trong nhà một lát thì chạy ra mủm mỉm cười nói với hai người:

– Thưa hai ngài việc đó tôi đã nói chuyện với cháu rồi. Cháu
có dặn tôi thưa với hai ngài, về việc định ngày thì xin các ngài định
liệu, muốn hôm nào cháu cũng ưng theo. Nhưng về việc lễ nghĩa thì bên
Bành phủ định đem những gì cũng xin các ngài cho rõ.

Tiêu Thất bèn tươi cười mà đáp rằng:

– Cái đó xin tùy ý cụ, cụ dạy thế nào chúng tôi cũng vâng lời.

Lưu thái thái bèn ra nét mặt nghiêm nghị, ung dung nói lên rằng:

– Lão tôi chỉ được mình nó là con gái, cha nó lại mất sớm đi
rồi thì đối với việc chung thân của nó tất tôi phải cẩn thận mới xong.
Vậy xin phiền hai ngài về nói giúp với ông ấy phải bày biện đủ cho bốn
thứ lễ vật sau này: 1- Tích hỏa chân trân. 2- Bảo kiếm đời cổ. 3- Một
pho tượng Quan âm bằng bạch bích mà phải không có một tí vết nào. 4-
Hạng vàng Như ý phải cho đủ 10 lạng. Có đủ bốn thứ ấy thì xin bên nhà họ Bành cứ cho người sang đón dâu lập tức.

Chu Tứ nghe nói ngần ấy thứ thì trong bụng lấy làm kinh lạ,
cho là nhà họ Lưu cố nói thế để làm cho việc hôn nhân không thể nào mà
thành được. Ngờ đâu Chu Tứ còn đương lo nghĩ, thì Tiêu Thất đã ra dáng
vui cười mà ứng ngay lên rằng:

– Vâng được, cụ đã dạy như thế thì xin đúng như thế vậy. Duy
có một câu này, tôi muốn thưa trước với cụ, xin cụ tha lỗi mà nhận lời
cho.

Lưu thái thái cũng tươi cười đáp rằng:

– Có thế nào xin ngài cứ nói.

Tiêu Thất cũng ra dáng nghiêm nghị mà rằng:

– Cứ theo lời cụ dạy, chúng tôi về nói với hiền đệ chúng tôi
phải biện đủ các thứ lễ vật như thế đem sang, song tới khi đó xin cụ

đừng lôi thôi sinh sự này khác mà kiếm chuyện để trì hoãn việc nhân
duyên mới được.

Lưu thái thái nghe tới câu đó, nét mặt hơi đỏ lên rồi ra dáng miễn cưỡng gật đầu mà rằng:

– Cái đó đã đành không phải nói, xin các ngài hãy cứ biện đủ lễ vật đến đây cái đã.

Tiêu Thất vâng lời rồi cùng Chu Tứ đứng dậy cáo từ ra về.

Khi ra khỏi cổng, Chu Tứ có ý bất bình cự Tiêu Thất rằng:

– Sao hiền đệ lại nhận lời với nhà họ Lưu như thế? Bốn thứ lễ vật ấy thì hiền đệ bảo Bành Khải Lôi kiếm đâu cho ra được!

Chu Thất cười rằng:

– Sư huynh không sợ! Bốn thứ ấy tôi nghĩ chừng có đủ cả rồi
không cần chi phải tìm đâu cũng được. Ngay ở nhà tôi đã có một viên Tích hỏa trân châu của tổ phụ tôi để lại ngày trước, và một thanh Côn Minh
bảo kiếm rồi. Pho tượng Quan âm thì ở quán Nhất Nguyên hiện có một pho
bằng bạch ngọc, trắng nuốt từ đầu chí đuôi không hề có một tí gợn. Còn
Hoàng Kim như ý thì ở bên Âu Dương nhị sư huynh hiện có tới 60 lạng, vì
giữa hôm sư huynh ăn thọ, tôi có trông thấy rõ ràng. Để tôi tìm đủ bốn
thứ ấy cho Bát sư đệ chắc là khi thành hôn xong, là họ phải trả lại ta
chứ có đi đâu mà thiệt.

Chu Tứ nghe nói vỗ tay cười ha hả mà rằng:

– Nếu vậy thì sư đệ tinh quái thực ? Không trách họ nói gì
cũng cứ vâng bừa đi được. Theo như ý tôi, tôi cho là họ cố nói ra thế để mình không lo được thì mình bỏ phắt ngay việc hôn nhân thì là rảnh
cuộc, vì ý họ coi chừng không muốn gả con gái cho Bát sư đệ nhà ta thì
phải. Nhưng họ biết đâu bọn mình lại có được sẵn sàng như thế.

Hai người vừa đi vừa bàn tán với nhau, thì đã về tới Nhất Nguyên quán lúc nào không biết.

Khi về tới nơi, Chu Tứ vừa trông thấy Lục Bất hòa thượng Bành Khải Lôi bèn hỏi ngay lên rằng:

– Chú này quái thực ! Cái tráp sơn chú lấy lúc nào mà anh em không ai biết chi hết thảy?

Khải Lôi nhe răng ra cười mà đáp rằng:

– Tối hôm qua lúc ở miếu Bồ Đề về, tôi nằm mãi không ngủ được
nhân buồn tẩn mẩn, mới sang Lưu gia lấy được cái ấy về đấy. Nhưng bây
giờ họ nói với các anh ra sao?

Tiêu Thất bèn đem hết các lời Lưu thái thái đã nói thuật cho
Bành Khải Lôi nghe, Khải Lôi nghe tới các đồ lễ thách cưới thì vỗ tay
reo ầm lên mà rằng:

– Tôi đã khéo biết, nó biết tôi là một thằng sư kiết, cho nên
nó cố nói ra thế mà thôi… Thôi tôi cũng không cần lấy vợ làm chi nữa !

Tiêu Thất để cho nói xong, rồi mới tươi cười mà rằng:

– Sư đệ không lo, những cái ấy có đủ cả rồi. Để tôi về Trịnh
Châu lấy viên ngọc Tích Hỏa trân châu và thanh bảo kiếm Côn Minh sang
đây và phiền tứ sư huynh sang bên nhị sư huynh vay 50 lạng Như ý hoàng
kim giúp hộ; còn pho tượng Quan âm bằng ngọc thì ở đây sẵn có, chỉ nói
với tứ sư huynh một tiếng là xong…

Bành Khải Lôi vỗ tay cười ha hả mà rằng:

– Nếu vậy các ngài đều là những tay mối khác đời thực ! Tôi xin đợi ở đây để xem các ngài có giúp được việc hay không?

Khi cơm nước xong rồi Chu Tứ cùng Tiêu Thất bèn tạm biệt mọi
người chia tay ai đi việc nấy. Rồi chỉ cách 20 hôm nữa thì hai người lại lần lượt trở về cả đấy. Lương Hưng Đạo cũng đã bình yên vô sự cả rồi.
Mấy người bèn xúm vào sửa soạn bốn thứ lễ vật chia ra làm 4 mâm, phủ
khăn đỏ lên trên, và sai 4 người đạo sĩ ăn mặc quần áo mới sang, bưng 4
mâm đồ lễ dẫn qua Lưu gia trại và cả Chu Tứ, Tiêu Thất theo đi.

Trong khi đi đường, các người quanh đấy thấy vậy đều không
hiểu là việc gì, rủ nhau kéo theo đi xem chật ních. Khi tới Lưu gia
trại, Chu Tứ bảo trang đinh vào báo với Lưu thái thái là bên Bành gia
dẫn lễ cưới sang. Bọn đi xem lúc đó mới hiểu là lễ cưới dẫn đến để dạm
con gái họ Lưu, nhưng chỉ lạ có một điều là không biết tại sao mà con
gái họ Lưu lại lấy một người đạo sĩ. Vì thế bọn chúng bàn tán với nhau,
ai nấy đều cho là một việc ngạc nhiên khó hiểu.

Đằng kia Lưu thái thái thấy tên trang đinh vào báo thì giật

nẩy mình lên, trống ngực đánh thình thình, không biết nghĩ kế ra sao.
Lưu Tam Nương nhân bảo mẹ rằng:

– Mẫu thân hãy cứ ra xem, có đúng 4 thứ lễ vật ấy là đủ cả không, bấy giờ rồi ta sẽ liệu.

Lưu thái thái bèn sai trang đinh ra mời Chu Tứ cùng Tiêu Thất
cho dẫn lễ cưới vào trước nhà giữa. Chu Tứ cùng Tiêu Thất vâng lời, cho
bốn tên đạo sĩ đội 4 mâm lễ vào nhà giữa bắt mở cả 4 miếng nhiễu đỏ phủ
trên ra.

Đoạn rồi Chu Tứ ra dáng lễ phép, nói với Lưu thái thái rằng:

– Vâng lời cụ dạy, bên Bành gia đã sửa đủ 4 thứ lễ vật sang đây vậy xin cụ xét lại và nhận cho.

Lưu thái thái liếc mắt nhìn 4 thứ đều có đủ cả, lấy làm kinh ngạc, chưa kịp nói gì thì Tiêu Thất đã nói ngay rằng:

– Thưa cụ hạt châu này thực đúng là Tích hỏa trân châu, thanh
kiếm này là thanh Côn Minh bảo kiếm, nếu cụ không tin, cứ cho thử ngay
khắc biết.

Lưu thái thái gật đầu liền sai trang đinh quạt một lò than đỏ
đem ra và lấy hạt trân châu bỏ vào lò lửa để thử. Khi bỏ hạt châu vào
thì lò lửa đương cháy rần rật, bỗng tắt nguội ngay, mà đem viên ngọc ra
xem thì vẫn sáng nguyên như cũ. Chu Tứ lại bảo trang đinh lấy mấy con
dao thường và thanh kiếm thường lên rồi dùng thanh Côn minh kiếm chặt
vào thì các kiếm dao kia đều bị đứt phăng cả ra.

Lưu thái thái thấy hai thứ đó đều là đúng cả, thì trong bụng
cũng đã hơi hoảng, liền đem pho tượng Quan âm bằng ngọc để ra tìm lấy
vết. Ngờ đâu tìm hết đầu đít trước sau, tịnh không thấy một tí gợn con
nào là có. Rồi lại cho cân lại 50 lạng vàng thì cũng đủ từng li một,
không còn chê trách vào đâu.

Chu Tứ thấy Lưu thái thái ngẩn mặt ra nhìn thì cười hỏi lên rằng:

– Thưa cụ, các thứ lễ vật cụ xem đã được cả rồi, vậy chúng tôi xin nói với cụ, đến mai là ngày lành tháng tốt, chúng tôi sẽ sang xin
cụ đón dâu.

Chu Tứ nói xong, không đợi bà cụ trả lời liền bảo Tiêu Thất để các lễ vật đó, rồi vái chào bà cụ dắt 4 người đạo sĩ quay ngoắt đi ra.

Lúc đó Lưu Tam Nương nấp ở phía trong, thấy bọn kia ra rồi,
bèn chạy vội ngay ra để xem. Lưu thái thái trông thấy con, bất giác rân
rấn sa hai hàng lệ. Lưu Tam Nương vội can gián mà rằng:

– Can chi mẫu thân phải lo việc ấy! Cho dẫu con có nhận lời
nữa nhưng có khi nào một ông sư lại dám cưỡng lấy con gái người ta về
làm vợ được!

Bà mẹ thở dài mà rằng:

– Con nói thế, có lẽ đem người ta lên quan mà kiện hay sao?

Lưu Tam Nương lắc đầu, ghé vào tai Lưu thái thái nói thầm mấy câu. Bà mẹ gật gật mà rằng:

– Bây giờ việc đã đến nơi, cũng đành thế vậy, chứ còn làm sao được nữa.

Sáng hôm sau, bọn Chu Tứ, Tiêu Thất dóng dả thực sớm, sửa soạn chỉnh tề cho người đưa kiệu hoa đi sang Lưu trại. Khi tới nơi, thấy
cổng trại mở toang thông thống. Tiêu Thất bèn bảo đi thẳng vào nhà giữa. Vào lại nhà giữa, thấy chính giữa nhà kê một cái bàn, trên bàn bày mâm
lễ vật hôm qua, còn nguyên cả đó. Hai người trông thấy còn đương băn
khoăn nghĩ ngợi, chưa hiểu ra sao, thì chợt thấy có một tên trang đinh ở phía trong chạy ra vái chào hai người, rồi ra dáng lễ phép tươi cười mà rằng:

– Thưa hai ngài, cụ tôi hôm qua dắt cô tôi đi đâu không biết,
các thứ lễ vật đây xin hai ngài mang về cho. Cụ tôi có dặn chúng tôi
thưa với hai ngài là không lẽ nào mà cô tôi lại lấy một người đi tu như
thế được . . .

Tiêu Thất nghe nói, nổi giận đùng đùng vừa toan quát mắng tên
trang đinh đứng đó, thì đã thấy Lục Bất ở ngoài lừng lững đi vào. Lục
Bất hòa thượng vẫn đánh bộ quần áo tồi tàn, chân vẫn đi đôi giày rách
mướp, nét mặt nghênh nghênh ngang ngang đi thẳng vào nơi nhà giữa, Chu
Tứ trông thấy nói vội ngay lên rằng:

– Kìa sư đệ đã đến, Lưu cô nương bỏ trốn đi rồi, sư đệ định thế nào bây giờ đây?


Bành Khải Lôi nghe nói, vừa cười vừa lắc đầu mà rằng:

– Trốn cũng không được, để tôi khắc có cách.

Nói dứt lời liền xăm xăm đi ra phía sau nhà giữa. Chu Tứ cùng
Tiêu Thất cũng chạy ra đi theo. Khi ra tới phía sau, Khải Lôi cứ đi xồng xộc, qua lối nọ sang đến lối kia, nghiễm nhiên thuộc cả đường lối, tựa
như một người ra vào quen thuộc đã lâu. Được một lát, đi tới phía trước
một cái lầu cao cao, Khải Lôi liền đứng dừng lại, ngửa đầu trông lên
trên lầu, nói to lên rằng:

– Lưu Tam Nương, em trốn ở trên lầu Cận Nguyệt đó không ăn thua đâu. Có khôn hồn thì cứ xuống đây cho rảnh.

Chàng ta vừa nói dứt lời thì quả thấy Lưu Tam Nương ở trên lầu mở tung một cánh cửa ra. Tay cầm thanh kiếm nhảy tót xuống dưới giữa
sân giơ kiếm trỏ sang Bành Khải Lôi và nói:

– Anh đã là môn đồ nhà Phật, lại còn đòi lấy ta làm vợ là nghĩa lý gì? Trước hết anh hãy nói rõ ta nghe cái đã.

Khải Lôi nghe nói gật đầu mà rằng:

– Cô nói câu đó rất đúng. Nhưng có điều sao trước đây cô không nói ngay như thế cho tôi? Can chi một chốc cô bắt lấy cái tráp son trên lầu Cận Nguyệt, một chốc lại bắt biện đủ các đồ lễ vật, rồi một chốc cô lại từ chối không ưng. Cô làm như thế có phải chính là cô muốn gây sự
hay không? Cô thử nghĩ xem ai phải mà ai là trái.

Tam Nương nghe tới đó, tự biết là mình đuối lý, song cũng làm bộ già dặn cười nhạt đáp rằng:

– Thôi bây giờ không nói dài dông chi nữa ! Tôi chỉ xin nói
anh định lấy tôi, thì là một điều rất khó, vậy anh muốn làm sao, cứ việc mà làm.

Lục Bất hòa thượng gật đầu một cái rồi nói:

– Cô đã thực lòng không thuận, tôi đây cũng không có cách gì
ép cô được nữa! Duy tôi có một bài ca này, xin đọc cô nghe, cô thử lắng
tai nghe kỹ xem sao.

Tam Nương cùng mọi người nghe nói đều không hiểu ý tứ gì cùng
đứng ngây người để nghe hòa thượng đọc. Hòa thượng bèn cất to tiếng hát
lên rằng:

– Khanh tướng, vương công, xe xe, ngựa ngựa, gác phượng lầu hồng. Ra đường tiền hô hậu ủng, về nhà trước khánh sau chung. Cùng đến
lúc non xanh khuất bóng. Đất đỏ đưa đường. Minh linh dài mấy mươi
trượng. Thu vào giấc mộng hoàng hương mơ mộng. Ngươi coi: Công danh lừng lẫy. Rút cục cũng là không!

Vàng bạc tiền nong, thiên ức vạn tải, điệp điệp trùng trùng.
Trong kho thường lúc sẵn, phung phí mãi không cùng. Đùng đến lúc cây lay gió đổ, của hết tiền ra. Bạc vàng theo vận tinh ma. Chui vào giấc mộng
nam kha mơ mộng. Ngươi coi: Có giàu địch quốc, rút cục cũng là không!

Ngàn năm bãi bắc, lầu tây trại đông. Nhà cửa ruộng đất, lộng
lẫy tứ tung. Đúng lúc bể giậu thay đổi, cỏ lấp rêu che. Đất hoang sâu
kiến đi về. Rủ nhau trong giấc hoa ly mơ mộng. Ngươi coi: Lâu đài điền
sản, rút cục cũng là không!

Mặt hoa da phấn, tài danh nhất bực quần hồng, kẻ đưa người đón, kẻ hứng người tung. Đúng lúc ong chê bướm chán, nhị rữa hoa tàn gió mưa mờ mịt quan san. Thu vào giấc mộng vu san mơ mộng. Ngươi coi: Tuyệt vời nhan sắc rút cục cũng là không!

Nỉ non thánh thót. Trêu nhau mấy tiếng tơ đồng. Giày to giày
nhỏ, tiếng thủy tiếng chung. Đúng lúc lưng trời gió thổi, bên nội sân
rêu. Anh em con cháu viên. Rủ nhau vào giấc. Quân thiên mơ mộng. Ngươi
coi: Thanh âm tuyệt diệu, rút cục cũng là không!

May sao ban trước. Chả phượng nem công. Sáng ăn tối uống, dê
béo rượu nồng. Đúng lúc say sưa tan cuộc, bóng ngả non chiều. Hơi tàn
còn chút thiu thiu. Quay về một giấc ba tiêu mơ mộng. Ngươi coi: Uống ăn sang mấy, rút cục cũng là không!

Chăn loan gối phượng, trai gái vợ chồng. Giấc uyên ương đằm
thắm. Tình ân ái mặn nồng. Đúng lúc âm dương bước rẽ, nam bắc đường
chia. Bao nhiêu âu yếm nguyện thề. Xoay vào giấc mộng hùng bi mơ mộng.
Ngươi coi: Cuộc sum họp, rút cục cũng là không!

Ngắm trăng vịnh gió, nhả phượng phun rồng. Mượn vần lui mãnh
tặc. Múa bút cướp trời công. Đúng lúc mồ văn vắng ngắt, lạnh lẽo gió
thu. Bao nhiêu tứ cũ tình xưa. Chẳng qua một giấc Trang chu mơ mộng.
Ngươi coi: Văn chương hoa gấm, rút cục cũng là không!

Múa gươm tung trời. Thét tiếng động non sông. Một tay đập phá
bao thành quách. Lẫy lừng danh tiếng khắp tây đông. Đúng lúc cây khô bị
héo. Thuyền nát gặp giông. Bao nhiêu khí dũng oai hùng. Thu vào một giấc tung phong mơ mộng. Ngươi coi: Ân đền thù trả rút cục cũng là không!

Mõ chuông tan bụi tục, kinh kệ những vui lòng. Bỏ hết nhục
vinh, rũ bụi hồng. Mặc ai bôn tẩu vùng tây đông. Tu công yên lặng nhơ
bụi sạch tan. Sớm khuya đủng đỉnh thanh nhàn. Một mình trong giấc bồ
đoàn thung dung. Ngươi coi: Cõi đời muôn vật rút cục cũng là không ! ”

Khải Lôi hát dứt tiếng thì cười phá lên một trận rất to, rồi mới bảo Lưu Tam Nương rằng:

– Đó cô đã nghe rõ hay chưa? Bài hát ấy gọi là bài bát “thập
không” (mười không), bao nhiêu sự vật trên đời, nhất thiết là hư không
tất cả. Ta đây vốn là một nhà sư “tứ đại giai không” (4 sự lớn đều không cả), có khi nào còn mơ màng đến giấc uyên ương! Chẳng qua thấy cô còn
mê mệt về thanh sắc phồn hoa, cô cho như là sự thực ở đời, cho nên muốn
đánh tan cái lòng trần tục rủ nhau làm đôi vợ chồng trong cõi tinh thần, để cùng tiêu dao ở ngoài cảnh tục. Cô thử giở kính cô soi cái nhan sắc
của cô, có thể cùng với đất trời vĩnh viễn được không?


Lưu Tam Nương nghe hết bài ca, lại nghe mấy lời của Lục Bất
hòa thượng nói thì bỗng ngây hẳn người ra thở dài một tiếng, giơ hai tay chắp lên trước ngực rồi quay mặt về Lục Bất hòa thượng, quỳ xuống mà
nói rằng:

– Tiện thiếp xin theo lời đại sư dạy bảo từ đây.

Lục Bất hòa thượng cũng chắp tay lên ngực, niệm câu “A di đà
phật” rồi nhắm hai mắt lại, đứng sững ngay người, tỏ ra thái độ nghiêm
trang như một pho tượng. Chu Tứ và Tiêu Thất thấy vậy đều đứng ngây
người ra để xem. Thì chợt thấy Lục Bất hòa thượng quát lên một tiếng rất to, giơ tay phải ra vỗ vào trán Lưu Tam Nương một cái, rồi đọc mấy câu
rất to rằng:

– Đói ăn, khát uống, mỏi nằm

Đèn thuyền soi sáng mê lầm từ đây.

Cỏi trần ai tỉnh ai say,

Mà xem nhìn quả, sau này ra sao?

Lưu Tam Nương nghe xong bỗng đứng ngay dậy, cười ha hả mà rằng:

– Hay lắm? Hay lắm! Tôi xin theo để cùng ngồi chốn bồ đoàn với anh…

Lục Bất hòa thượng liền chạy đến cầm tay Lưu Tam Nương quay lại bảo Chu Tứ và Tiêu Thất rằng:

– Anh em chúng ta sau đây có phen gặp nhau, vậy hiện nay tôi xin tạm biệt…

Nói dứt lời thì Lục Bất hòa thượng xách tay Lưu Tam Nương bay
lên trên lầu Cận Nguyệt cúi lạy Lưu thái thái tám lạy. Lưu thái thái ngơ ngẩn chưa kịp nói câu gì thì đã thấy Lục Bất hòa thượng dắt Lưu Tam
Nương bay vút ra ngoài, hóa làm một đạo kiếm quang, vụt biến đi mất.
Tiêu Thất thấy vậy ngẩn ngơ bảo Chu Tứ rằng:

– Sư huynh xem bát đệ đấy, chắc là đã có dị nhân dạy bảo, cho
nên mới được như thế. Anh em chúng ta theo đuổi với hắn đến đây là cùng, vậy bây giờ ở đây cũng chẳng có việc gì, chúng ta nên quay về để xem
sau này bọn họ kết quả ra sao.

Nói vừa dứt lời thì thấy Lưu thái thái đứng ở trên lầu hu hu
lên khóc. Chu Tứ cùng Tiêu Thất cũng không để ý đến, liền quay ra nhà
ngoài thu lại bốn thứ đồ lễ và dẫn cỗ kiệu không lại trở về quán Nhất
Nguyên. Khi về tới quán, hai người liền đưa pho tượng Bạch ngọc quan âm
trao trả cho Lương Hưng Đạo và đem chuyện Lục Bất hòa thượng thuật cho
Hưng Đạo nghe.

Hưng Đạo ra vẻ vui mừng mà rằng:

– Trước đây tôi tưởng bát sư đệ điên cuồng, nhưng nay không
ngờ hắn lại có được đạo học cao thâm như thế, cũng là một việc đáng
mừng…

Tiêu Thất nhân bảo Chu Tứ rằng:

– Mấy chục lạng Hoàng kim như ý này, nguyên trước sư huynh đem mượn về đây, nhưng nay sư huynh để tôi đi trả giúp cho, vì tôi cũng
muốn sang đó để thăm xem sự học hành của Lưu Hướng hiện giờ ra sao một
thể.

Chu Tứ gật đầu mà rằng:

– Được lắm? Nếu vậy thì tôi đi lên Nga Mi sơn thăm hầu sư phụ một phen, còn việc ấy sư đệ đi cho cũng được.

Đoạn rồi hai người liền cáo từ Lương Hưng Đạo rồi chia tay mỗi người mỗi ngả.

Về phần Tiêu Thất, hôm ấy, mang ba thứ bảo vật, một mình quay
ra đi thẳng về mạn Sơn Đông. Cách mấy hôm sau, một hôm trời vừa gần tối, thì đi đến phố Tào Châu. Tiêu Thất lúc đó đã hơi nhọc mệt, liền tìm đến một cái hàng trọ, săm săm đi thẳng vào trong, tìm nơi an nghỉ. Chàng
vừa vào tới cửa hàng, thì đã có hai tên hầu điếm chạy ra đon đả đón vào
một phòng ở tận phía trong. Tiêu Thất vào tới nơi, bèn bảo tên hầu điếm
dọn cơm rượu lên ngay, để ăn xong còn đi nghỉ sớm. Bất chợt đang khi ăn
uống thì chợt thấy ở phía ngoài cửa phòng có người thấp thoáng đi qua,
ra ý dòm quanh quẩn. Bấy giờ trời đã tối sẫm, Tiêu Thất nhìn ra không rõ là ai, nhưng trong lòng cũng tự vững mình là một là người đứng đắn,
không sợ ai động chạm đến mình, nhân thế chàng cứ vững tâm ăn uống,
không hề để ý đến chi. Được một lúc cơm rượu xong rồi, Tiêu Thất bảo lên hầu điếm dọn dẹp sạch sẽ, đoạn rồi đóng cửa tắt đèn, một mình nằm lặng
để nghe. Chàng nghe ngóng hồi lâu, thấy phía ngoài văn im phăng phắc
không một chút gì ra dáng động tĩnh đáng ngờ.

Chàng liền phóng tâm thiu thiu ngủ đi lúc nào không biết.
không ngờ vào khoảng nửa đêm hôm ấy, Tiêu Thất đương khi thiêm thiếp
giấc nồng thì chợt thấy đến đoành một tiếng, khác nào tiếng sét nổ mạnh
bên tai. Tiêu Thất giật mình tỉnh dậy, vội vàng toan ngồi lên xem. Nhưng chưa kịp ngồi lên, thì đã thấy một tiếng nổ nữa tiếp luôn, rồi tựa như
có một vật gì đánh vào giữa trán, làm cho choáng váng tinh thần, lại ngã vật ngay xuống. Rồi kế đó lại nghe luôn ba tiếng nổ nữa đánh thẳng vào
mình, thì Tiêu Thất bỗng lìm lịm đi dần, rồi chết cứng người ở ngay trên giường giữa trong phòng trọ.

Bấy lâu gọi quỷ sai thần,

Hớ hênh một phát nên thân thiệt thòi

Từ đây mưa gió tơi bời,

Gây nên bao chuyện cho người cảm thương!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.