Kiếm Châu Duyên

Chương 29: Gặp thầy cũ, Minh Phượng kinh hồn, Mảng trò chơi, Thúy Liên uổng mạng


Đọc truyện Kiếm Châu Duyên – Chương 29: Gặp thầy cũ, Minh Phượng kinh hồn, Mảng trò chơi, Thúy Liên uổng mạng

Bấy giờ Giải Kim Lôi đương loay hoay, sắp sửa động
đến Viên Tôn sư thái thì bỗng thấy ở phía ngoài có tiếng người cười ha
hả mà nói lên rằng:

– Tôi can lão đạo trưởng, đạo trưởng đừng nên giở chuyện như thế mà nguy…

Giải Kim Lôi nghe nói như vậy giật mình kinh lạ, vội quay nhìn ra thì đã thấy Lục Bất hòa thượng có cái bộ đầu trọc tếu, mình mặc cái
áo đạo bào đã rách hai tay áo rộng dài súng sính, đã ở ngoài lù lù đi
vào nhà đó.

Giải Kim Lôi vội vàng đứng thẳng ngay dậy, quay ra bảo Lục Bất hòa thượng rằng:

– Hôm nay anh đã đến đây, tôi quyết không khi nào dung thứ cho anh được.

Không dè hắn chưa nói dứt lời thì đã thấy trên đầu Lục Bất hòa thượng phóng ra một đạo kim quang bay theo vào để đánh. Giải Kim Lôi
bèn vội vàng nhảy thoắt một cái vào chỗ bên cạnh góc nhà, rồi nấp vào cơ quan mà biến đi mất.

Lục Bất hòa thượng cũng không tìm đuổi Giải Kim Lôi nữa, bèn
thu ngay đạo kiếm quang lại rồi chạy sấn đến ghế kia tháo ngay cơ quan
dây móc, để cứu cho Viên Tôn trở dậy, khì Viên Tôn trở dậy được rồi, vội vàng toan cúi lạy tạ ơn Lục Bất hòa thượng. Lục Bất hòa thượng gạt đi
mà rằng:

– Bây giờ không phải là lúc lễ nghĩa kềnh càng ở đây. Sư thái theo tôi mau mau ra khỏi chốn này, không có thì nguy với chúng.

Nói đoạn bèn quay ngoắt trở ra dẫn đường cho Viên Tôn sư thái
cùng đi sang lối Cung Tử vi. Ngờ đâu hai người vừa mới ra đi được mấy
bước thì đã thấy Giải Kim Lôi hất hơ hất hải ở đâu chạy sấn ra, đón chắn lấy đường và xông đến toan bắt Viên Tôn sư thái. Lục Bất hòa thượng
nhanh mắt trông thấy vội phóng ngay đạo kim quang ở trên tóc ra, cho bay đến để đánh Kim Lôi. Giải Kim Lôi trông thấy cũng cứ ung dung, phóng
ngay một đạo kiếm quang ra để chống cự lại.

Kiếm quang của Giải Kim Lôi, nguyên là thứ kiếm “âm dương hỗn
hợp” đã từng tu luyện trong mấy mươi năm, có một tính cách linh thiêng
vô hạn, nếu phải những tay phi kiếm tầm thường thì không thể nào mà địch lại được. Duy đối với Lục Bất hòa thượng lại là một thứ “Thượng phương
tiên kiếm” khác các lối phi kiếm tầm thường, cho nên hai đằng đối địch
với nhau lại càng hăng hái, mà phi kiếm của Giải Kim Lôi cũng không thể
nào đánh nổi ngay được.

Giải Kim Lôi thấy kiếm thuật của Lục Bất hòa thượng thần diệu
như vậy, hắn ta liệu chừng phi kiếm của mình không thể nào đã trị được
nổi. Hắn bèn thu ngay kiếm quang lại, rồi lẩm bẩm trong mồm mấy tiếng và quát lên một tiếng “mau” rất to thì liền đó thấy có một con ác thú ở
đâu hiện ra, dương nanh múa vuốt xông vào để vồ lấy ngọn kim quang của
Lục Bất hòa thượng.

Lục Bất hòa thượng thấy thế, cười sằng sặc lên mấy tiếng, cũng thu ngay đạo kim quang lại, rồi giơ tay lên trỏ vào con ác thú kia một
cái thì bỗng lúc đó thấy con ác thú kia nhảy ngay xuống đất, nằm phục
một chỗ mà không động cựa được nữa.

Lúc đó Viên Tôn sư thái đứng ở bên cạnh, trông thấy con ác thú phục xuống, vội vàng múa ngay thanh kiếm trong tay xông đến toan đánh,
ngờ đâu nàng chưa kịp chạy đến nơi thì bỗng thấy phía trong có tiếng ồn
ào rồi nghe thấy tiếng người kêu to lên rằng:

– Thúy Liên tiên nương bị chết mất rồi, các anh mau mau bảo cho quán chủ được biết…

Vừa nghe dứt mấy tiếng đó thì bỗng thấy Giải Kim Lôi biến hẳn
sắc mặt đi, trỏ tay vào con ác thú một cái làm cho con ác thú biến đi
mất. Đoạn rồi hắn ta cũng quay ngoắt một cái, nhảy vào trong cung Tử Vi
như bay như biến.

Viên Tôn sư thái thấy vậy, cười bảo Lục Bất hòa thượng rằng:

– Thằng cha ấy chắc lại có người vợ nào bị chết ở đâu, cho nên hắn vừa nghe nói thì đã hớt hơ hớt hải chạy ngay như thế. Vậy sao đại
sư không thừa cơ hội mà đuổi giết nó đi cho rảnh?

Lục Bất hòa thượng cười cười gật gật đáp rằng:

– Chúng ta đã đến đây, dù nó có giỏi tới đâu cũng không thể
lọt tay ta được… cái tính mệnh của nó ở trong tay ta cả rồi, có điều
chỉ trong sớm muộn mà thôi.

Nói đoạn liền bảo Viên Tôn sư thái cùng đi theo vào thẳng
trong cung Tử Vi. Khi vào tới nơi thì vừa hay gặp ngay người em gái Hàn
Dao Tử là Kiểu hạ Cơ Hàn Mai Trinh ở đó.

Hàn Mai Trinh không biết Lục Bất hòa thượng là ai, nên trông
thấy Lục Bất hòa thượng cùng đi với Viên Tôn sư thái thì có ý khinh mạn
mà nói lên rằng:

– Hai vợ chồng nhà sư đi đâu mà dám lò mò đến đây như thế? Hay là muốn nếm thanh kiếm của ta chăng?

Nói đoạn liền múa ngay thanh kiếm ra dáng ung dung nhẹ nhàng xông tới để đánh.

Lục Bất hòa thượng thấy vậy đứng tránh về một bên rồi đưa mắt
bảo ý Viên Tôn sư thái. Viên Tôn sư thái hiểu ý bèn múa ngay thanh kiếm
xông lên để đánh Hàn Mai Trinh. Đôi bên đương khi đánh nhau kịch liệt
thì bỗng thấy Lục Bất hòa thượng ở ngoài nhảy sấn ngay vào, giơ cái đầu
trọc đón ngay giữa chỗ thanh kiếm của Hàn Mai Trình chém xuống. Hàn Mai
Trinh lấy làm đắc ý, cho là Lục Bất hòa thượng thế nào cũng bị vỡ toang
cái đầu trọc tếu phen này. Nhưng không ngờ thanh kiếm của nàng vừa mới
giáng xuống đầu Lục Bất hòa thượng thì nghe có tiếng kêu lên đến keng,
rồi bỗng thanh kiếm gãy ra làm hai đoạn tung bắn cả đi làm cho cái tay
cầm kiếm của nàng cũng bị rát lên như bỏng. Bấy giờ Mai Trinh mới lấy
làm nguy hiểm kinh sợ, vội vàng co cẳng chạy trốn.

Thì chợt đâu thấy Lục Bất hòa thượng bước sấn lên một bước,
đuổi kịp ngay Hàn Mai Trinh, rồi giơ tay áo bào phất vào sau lưng một
cái, làm cho Mai Trinh bị ngã xuống ngay. Đoạn rồi Viên Tôn sư thái chạy sấn lên, giơ kiếm chém cho Mai Trinh một nhát phân thây ra làm hai
đoạn!

Khi chém Hàn Mai Trinh xong rồi, Lục Bất hòa thượng trông
quanh trông quẩn, thấy xung quanh Tử Vi cung không có lối nào để tìm
Giải Kim Lôi được, ông liền rủ ngay Viên Tôn sư thái cùng quay trở ra để tìm sang chỗ khác. Hai người đi được mấy bước, khi gần tới viện Mai
Hoa, Lục Bất hòa thượng sợ có người nấp ở phía sau đuổi đánh, nhân bảo
Viên Tôn sư thái bước đi lên trước, còn tự mình thì hộ vệ theo sau.

Ngờ đâu Viên Tôn sư thái đương đi thì bỗng dẫm phải một chỗ cơ quan, làm cho mặt đất đương phẳng chợt mở tung ra một cái hố to, rồi
nàng bị ngã lăn bổ ngay xuống. Lục Bất hòa thượng trông thấy, vội vàng
sấn theo để nắm Viên Tôn sư thái lại.

Trong phía dưới chỗ hố đó, nguyên có một cái giếng thăm thẳm
rất sâu ước chứng 20, 30 trượng, trong giếng ngâm toàn những chất thuốc

độc hơi độc, nếu ai lỡ sa xuống đó, chỉ trong mấy khắc đồng hồ là bị
nước độc ăn rữa thịt xương mà phải chết ngay lập tức. Lúc ấy Viên Tôn sư thái bị ngã xuống, may sao khi gần rơi tới mặt nước thì Lục Bất hòa
thượng đã theo kịp và nắm ngay lấy cổ rồi bay vọt trở lên. Khi lên khỏi
mặt hố ấy, cái đà bay đương mạnh nên lại thẳng xông lên một quãng cao
nữa, chạm vào một cái mái nhà làm cho thủng hẳn một lỗ rồi hai người
cùng lên cả trên mới dừng lại được. Khi dừng chân lại đấy thì hóa ra đấy chính là Túy Hồng lâu mà Hồ Bão Bằng đương định bắt hiếp Hoàng Vân Nhi ở trong chỗ đó!

Lục Bất hòa thượng cùng Viên Tôn sư thái vừa đặt chân đứng
xuống thì bỗng đâu thấy có một người nấp ở bên cạnh vác thanh kiếm đâm
xổ ra đánh. Người đó chính là Lý Nhân Kiệt, vì phải nhường cho Hồ Bão
Bằng đùa bỡn với Hoàng Vân Nhi, cho lên mới đứng lẻn ra đó để xem. Khi
Lý Nhân Kiệt trông thấy Lục Bất hòa thượng cùng Viên Tôn sư thái thì
không hiểu là ai, song cũng đoán chắc không phải là đồng đảng của mình,
nên hắn vội vàng hăng hái vác kiếm xông ra đánh ngay lập tức, Bất chợt
hắn ta vừa mới múa kiếm xông ra chưa kịp giơ tay thì đã bị Lục Bất hòa
thượng phóng ra một đạo kim quang bao bọc lấy hắn, và làm cho hắn phải
chết ngay lúc đó.

Đoạn rồi Lục Bất hòa thượng cùng Viên Tôn sư thái ung dung đi
vào trong, gặp Hồ Bão Bằng đương định hãm hiếp Hoàng Vân Nhi thì giết
ngay Hồ Bão Bằng và cứu Vân Nhi ra được.

Sau khi cứu được Hoàng Vân Nhi rồi, Viên Tôn sư thái nhân đem
qua các chuyện đó nói cho Vân Nhi biết. Vân Nhi nghe đoạn tỏ ý kinh ngạc vô cùng, bèn hỏi Lục Bất hòa thượng rằng:

– Bây giờ Giải Kim Lôi đã trốn đi đâu mất, vậy đại sư nên nghĩ cách nào lùng bắt được nó, mà trị ngay nó đi, kẻo để đến sau này thì
tất là con cái những đám lương dân sẽ còn nguy hại không biết tới đâu mà kể.

Lục Bất hòa thượng cười cười gật gật mà rằng:

– Chính ta đây cũng định như thế đó. Nhưng ngươi nên biết việc này hãy cứ ung dung và trong quán nó còn nhiều cơ quan nguy hiểm, nếu
mình mà vội thì tất lại lở có phen… Vậy hiện giờ các ngươi hãy cứ theo ta đi sang bên này xem sao cái đã…

Nói đoạn liền dẫn Viên Tôn sư thái cùng Hoàng Vân Nhi đi ra
ngoài lầu Túy Hồng, rồi quanh quẩn cùng sang Phong Hỏa quán. Khi vào tới Phong Hỏa quán thì thấy trong đó vắng tanh vắng ngắt không có một ai.
Hoàng Vân Nhi có tính nóng nảy sạo sục bèn chạy lùng khắp trong quán để
tìm xem có thấy cơ quan bí hiểm gì không.

Bất chợt nàng đương loanh quanh tìm kiếm thì bỗng dẫm phải một hòn gạch lật nghiêng ngay đi, rồi thấy ở phía dưới hòn gạch có lửa phè
phè phun lên thẳng vọt đến tận nóc nhà, rồi chỉ trong chốc lát là thấy
gió thổi tứ tung làm cho thế lửa bốc cháy ầm ầm trong quán. Lục Bất hòa
thượng biết thế nguy hiểm tới nơi, bèn tay tả cắp Hoàng Vân Nhi, tay hữu cấp Viên Tôn sư thái, nhảy vội lên một cái thực mạnh, phá thủng hẳn nóc quán mà lôi lên cả phía trên. Lên được phía trên rồi, Lục Bất hòa
thượng hạ xuống mặt đất thì thấy trên đầu Hoàng Vân Nhi đã bị cháy mất
nhiều tóc, chỉ còn một ít ngắn ngủi trên đầu, trông rất buồn cười ngộ
nghỉnh.

Lục Bất hòa thượng nhân cười bảo Hoàng Vân Nhi rằng:

– Nhà ngươi thử coi đó, nếu không cẩn thận một tí thì phỏng chừng có nguy tính mệnh hay không?

Hoàng Vân Nhi cũng biết là mình nóng nảy vội vàng, nên nghe nói như vậy thì chỉ lặng ngắt mà không dám nói năng gì cả.

Vừa hay lúc đó, trông thấy ở phía trước mặt có một con đường
hẻm bé nhỏ con con, Lục Bất hòa thượng bèn dẫn Viên Tôn sư thái cùng
Hoàng Vân Nhi cùng theo con đường hẻm đó để đi.

Đi chừng mười lăm bước thì đã đến chỗ tận cùng con đường hẻm,
có một nếp nhà to lớn ngăn chặn lấy đường. Ngay phía trước cửa nhà đó,
có một tên đồ đệ rất giỏi của Giải Kim Lôi là Thái Hoa Hồ Sử Phương và
một người nữa Bái Hồng Trang Quý Phàm Nhân đương đứng thẩn thờ canh giữ.

Sử Phương trông thấy bọn Lục Bất hòa thượng đi đến thì quát to ngay lên mà hỏi:

– Nhà sư nào, ở đâu mà lại có cái diễm phúc vớ được hai người mĩ nữ thế kia !

Hoàng Vân Nhi nghe nói như ấy nổi giận đùng đùng, toan sấn
ngay liền để đánh thì chợt thấy Lục Bất hòa thượng đã cười lên sằng sặc, và trên đỉnh đầu đã phun ra một đạo kim quang, phóng sang để đánh Sử
Phương.

Sử Phương cũng phóng ra một luồng phi kiếm để đánh chống lại.

Nhưng chỉ trong chốc lát, kiếm quang của Sử Phương không thể
địch nổi với đạo kim quang, làm cho Sử Phương cùng Quý Phàm Nhân đều sợ
hãi kinh hoàng, toan co cẳng kéo nhau chạy trốn. Không ngờ hai người
chưa kịp quay chạy thì đạo kim quang để loáng loáng cuốn theo tới nơi,
làm cho hai người trở tay không kịp mà hai cái đầu bỗng đã rơi ngay
xuống đất.

Đoạn rồi Lục Bất hòa thượng dẫn ngay Viên Tôn sư thái cùng Hoàng Vân Nhi đi vào gian nhà đó để xem.

Khi vào tới gian nhà đó thì lại chính là một gian trong cung
Tiêu Dao, mà Tiêu Minh Phượng cùng mấy chục tên thiếu nữ đương vui đùa
trong đó. Minh Phượng ở trong cung đó, nguyên tưởng là một nơi có cơ
quan hiểm trở, vả lại có người rất giỏi canh giữ ở ngoài thì dẫu có tài
thánh cũng không vào được. Bởi thế nên chàng tự do vững chí nô đùa,
không cần đề phòng chi nữa.

Bất chợt lúc ấy đột nhiên trông thấy Lục Bất hòa thượng cùng
mấy người sừng sực đi vào, thì trong bụng lấy làm loáng choáng kinh sợ,
nghĩ thầm một mình: “Có lẽ hai vị sư huynh đứng canh cửa ở ngoài, đã lại mảng đi vui thú ở đâu, cho nên lão này mới vào tận đây được hẳn…”

Nghĩ tới đó, chàng liền đứng phắt dậy, nhảy một cái rất mạnh,
vào trong một chỗ xó vách gần đó hiện ra một chỗ cơ quan, rồi ẩn mình
trốn đi lập tức.

Viên Tôn sư thái cùng Hoàng Vân Nhi toan nhảy theo để đuổi
song bị Lục Bất hòa thượng ngăn không cho đuổi, hai người đành lại phải
thôi.

Lúc đó bọn thiếu nữ ở trong nhà thấy Tiêu Minh Phượng trốn
rồi, duy còn có bọn Lục Bất hòa thượng ở lại thì ai nấy đều lấy làm sợ
hãi vô cùng, vội vàng quì cả xuống đất một lượt, kêu lạy Lục Bất hòa
thượng để xin tha giết.

Lục Bất hòa thượng nhoẻn cười hỏi bọn kia rằng:

– Các ngươi đến đây là tự ý tình nguyện muốn đến hay là bị ai bắt ép mà phải đến đây?

Bọn kia đều xước mướt khóc lóc, đồng thanh đáp rằng:


– Dám thưa hòa thượng, chúng tôi đều là con nhà tử tế, song
không biết vì sao đương đêm ở nhà thì có người bắt đem tới đây, rồi giam hãm mãi, làm cho chết hết bọn này, rồi lại bọn khác thay vào, không một lúc nào là ngớt. Chúng tôi đã bao pheo toan tìm cách trốn, nhưng ở đây
cơ quan bí hiểm rất nhiều, hễ ra tới cửa là lại bị bắt lại ngay, không
thể nào trốn đi thoát được. Hôm nay cũng là phúc đức được gặp hòa thượng vào đây, vậy xin hòa thượng làm phúc cứu cho chúng tôi thoát khỏi chỗ
này, chúng tôi được đội ơn tái tái sinh vô hạn…

Nói đoạn bọn chúng lại khóc nức khóc nở không thôi. Lục Bất
hòa thượng trông thấy tình cảnh đáng thương, bèn gật đầu bảo bọn chúng
rằng:

– Các ngươi quả có bụng muốn ra thì ta đây sẽ cứu cho ra.
Nhưng hiện giờ các ngươi hãy cứ yên chí đợi cả ở đây, để lát nữa ta sẽ
đến đây ta đón.

Nói đoạn lại quay lại bảo bọn Viên Tôn cùng Vân Nhi rằng:

– Thằng cha Giải Kim Lôi tàn ác đến thế là cùng! Phen này nếu
ta không ra công trị tiệt nó đi thì thiên hạ nhân gian còn tai hại chưa
biết tới đâu mà kể.

Nói đoạn bèn cùng Viên Tôn và Vân Nhi lại theo lối cửa sau đi
chuyển sang bên phía khác. Ba người đi một lúc thì lại tới một gian nhà
rất là to rộng đẹp đẽ, khác hẳn các nơi nhà trước, mà ngoài cửa cũng
đóng im ỉm không có một ai. Lục Bất hòa thượng đi tới cửa, trông trên
trông dưới, không thấy có một tí gì máy móc bí mật, ông bèn giơ chân đạp cửa một cái rất mạnh thì cánh cửa tung bật ngay ra.

Khi cánh cửa tung ra, nhìn tới trong nhà thấy đồ đạc kê bày,
chẳng khác gì nơi cung điện, mà lại có tới ba bốn chục người thiếu nữ
cùng mặc quần áo chẽn mình, đương cùng nhau hoặc nằm hoặc ngồi, ngổn
ngang nhớn nhác ở trong.

Bọn ấy thoạt trông thấy ba thầy trò Lục Bất hòa thượng vào thì ai nấy đều ra vẻ giật mình kinh sợ, chạy ùa xuống toan trốn, nhưng
không lối nào mà trốn đi cho thoát. Đoạn rồi chúng cùng run lên nhong
nhóc, vội vàng quay lại lạy như tế sao, kêu xin tha mạng.

Lục Bất hòa thượng thấy vậy, cười hỏi lên rằng:

– Ai giết các ngươi làm chi, mà các ngươi van lạy thêm phiền.
Ta chỉ hỏi các ngươi, quán chủ ở đâu, các ngươi có biết hay không?

Chúng nghe nói mới hơi yên định tinh thần; đều đồng thanh đáp rằng:

– Thưa hòa thượng, chúng tôi không được biết đâu cả… Trong
đây lâu đài cung điện rất nhiều chúng tôi ở đâu thì nguyên biết đó và
lúc nào quán chủ đến đây thì chúng tôi được biết lúc ấy mà thôi, còn
ngoài ra tịnh không chút gì biết tới.

Lục Bất hòa thượng nghe nói cười cười gật gật mà rằng:

– Nếu vậy các ngươi có muốn ra thoát chốn này thì sửa soạn sẵn sàng cả đi, chỉ nội khoảng đêm hôm nay là ta phá tan chỗ này chứ không
còn để một chút gì sót lại.

Bên kia thấy Lục Bất hòa thượng nói như vậy thì nét mặt ngơ ngơ ngác ngác ra ý nửa tin nửa ngờ không ai nói một câu gì.

Hoàng Vân Nhi thấy thế, rút ngay thanh kiếm cầm nhăm nhăm ra tay mà nói lên rằng:

– Hòa thượng đã truyền như thế, ai tin thì đi thu xếp ăn mặc
gọn gàng ngay đi, mà ai không tin thì sẵn thanh kiếm đây, ta tặng ngay
cho mỗi người nhát bây giờ…

Chúng nghe tới đó, mới vâng lời răm rắp quay vội mỗi người mỗi xó, không dám nói năng bàn hỏi chi nữa. Lục Bất hòa thượng thấy chúng
quay đi rồi bèn lại nhủ Viên Tôn sư thái cùng Hoàng Vân Nhi quay ra đi
sang chỗ khác.

Cách đó một quãng thì đi sang gác Phi Hồn, lại gặp ngay Vân
Trung Hạc Ngụy Chân và Lưu Hướng cũng đi tới đó. Lục Bất hòa thượng nhân vỗ vào vai Lưu Hướng mà hỏi ngay rằng:

– Cậu bé con này cũng lại đến đây được hay sao?

Lưu Hướng ấp úng chưa kịp trả lời thì Hoàng Vân Nhi đã lại hỏi ngay:

– Tôi nghe nói chúng bắt được anh định đem tế kiếm, vậy sao anh lại còn thoát được tới đây?

Lưu Hướng cười rằng:

– Chỗ này chưa phải là chỗ có thể nói chuyện được, xin để lúc
khác sẽ hay. Bây giờ ta hãy hiệp lực lại mà tìm Giải Kim Lôi cùng Tiêu
Minh Phượng mà trị nó đi cái đã.

Lục Bất hòa thượng nghe nó gật đầu khen phải, bèn cùng nhau quay ra ngoài Phi Hồn các rồi chuyền đi các lối để tìm.

Nguyên lúc trước, sau khi Lưu Hướng biết tin sư phụ là Âu
Dương Vĩnh Minh bị quản ở Bách Linh đài, chàng bèn lập cách nói với Thúy Liên để nhờ Thúy Liên đi ra cứu hộ. Được một lát quả thấy Thúy Liên
quay vào, tươi cười hớn hở mà bảo chàng rằng:

– Sư phụ của công tử, tới đã lập kế phóng thoát ra rồi, ông cụ có thuật phi kiếm rất giỏi, sau khi ra khỏi Bách Linh đài thì hóa kiếm
quang mà vụt đi ngay, cho nên tôi cũng vững tâm, không còn sợ ai có thể
làm gì được nữa. Vậy tôi về báo tin cho cậu biết cậu mừng. Còn công
chuyện tối nay thế nào, cậu đã nhận lời với tôi xin cận cũng đừng sai
lời mới được.

Lưu Hướng cũng gượng gật đầu mà không nói gì. Thúy Liên lại làm ra bộ e thẹn mà nói:

– Cậu nên xét cho tôi, việc này không phải là tôi cố ép nài
bắt cậu làm điều bất nghĩa làm chi, song ngặt vì ở đây đường lối hiểm
nghèo, nếu cậu không làm như thế thì cũng chưa có cách gì mà thoát thân
ngay được. Vả chăng tôi đây cũng là một cánh hoa tàn, chẳng qua chỉ muốn cùng cậu hiệp lực đồng tâm để cùng giết cái thằng gian ác cho nó thỏa
lòng, chứ ngoài ra tôi còn tưởng đoái đến chi. Vậy nếu cậu có thực lòng
thương đoái đến tôi thì cái ơn tri ngộ ấy, sau này tôi xin kết cỏ ngậm
vành để báo…

Thúy Liên nói tới đó, bỗng dưng rân rấn tuôn đôi hàng lệ, tỏ ý rất thương.

Lưu Hướng thấy vậy cũng hơi cảm động trong lòng, nhân bảo Thúy Liên rằng:


– Bà chị đối với tôi, có một cái ơn rất nặng, đã cứu cho tôi
khỏi chết, rồi lại cứu cho sư phụ của tôi ra khỏi nguy nan, tôi đây có
lẽ đời nào quên được. Vậy sau đây tôi xin bái nguyện đất trời, nhận bà
chị làm người nghĩa tỉ, để mong có ngày trả nghĩa đền ơn, như thế phỏng
bà chị có vui lòng mà nhận cho chăng?

Thúy Liên nghe nói, cười nhạt một tiếng rồi đáp:

– Cái đó thì xin tùy cậu. Cậu nghĩ làm sao cho ổn thì cậu cứ nghĩ. Tôi khắc có cách của tôi…

Nói đoạn nàng liền đứng đậy, nhìn ngửa nhìn nghiêng một lúc rồi thở dài mà nói liền rằng:

– Hôm nay khí trời oi quá, có lẽ không tắm thì không sao chịu được?

Nói tới đó liền cởi áo ngoài ra, ở trong chỉ mặc một cái áo
lót mình, cộc ngắn rộng rãi, hai tay và ngực đều hở cả ra. Đoạn rồi nàng đến gần chỗ Lưu Hướng ngồi, nắm lấy tay Lưu Hướng dí vào bụng nàng mà
nói lên rằng:

– Cậu thử xem, có phải bụng tôi mồ hôi ướt đằm ra đây không?

Lưu Hướng bị đặt tay vào bụng, thấy bụng nàng mát lạnh hẳn đi thì vội vàng giựt tay lại, rồi ra dáng trân trọng mà rằng:

– Bà chị chớ cởi áo ra thế, lỡ khí lạnh bốc vào bị cảm làm sao?

Thúy Liên nhoẻn miệng cười mà rằng:

– Cậu cẩn thận quá ? Cậu tướng tôi nực thế này mà đóng áo xống vào thì sao chịu được! Này đây cậu thử sờ lại mà xem…

Nói tới đó lại đến ngay trước mặt Lưu Hướng, đứng sát vào tận
nơi vén hẳn cái áo lên, để lộ cái bụng trắng nhuễ trắng nhại, sát vào
giữa mũi Lưu Hướng và hỏi:

– Đây cậu xem, có phải bụng tôi…

Thúy Liên vừa nói tới đó thì Lưu Hướng không nhịn được nữa, liền đứng phắt ngay dậy, nghiêm nghị nét mặt mà nói lên rằng:

– Bà chị làm thế không được! Lưu mỗ nhờ ơn bà chị cứu vớt toàn được tính mạng, đã đành Lưu mỗ khắc dạ để lòng, không bao giờ mà quên
được; duy đối với những việc nhảm nhí trăng hoa thì Lưu mỗ không phải là người như thế, bà chị đừng nên lầm tưởng mà uổng mất công… Từ nay xin bà chị phải giữ thận trọng thì hơn…

Lưu Hướng nói dứt lời thì nét mặt lại hầm hầm nghiêm nghị tựa như tượng một ông long thần, không ai xâm phạm đến được.

Thúy Liên thấy thái độ Lưu Hướng như vậy, trước còn thẹn thò
đôi chút sau bỗng sinh ra tức giận vùng vằng, bèn sỉa vào mặt Lưu Hướng
mà nói lên rằng:

– À ta tưởng anh là người linh lợi biết điều cho nên ta đối
với anh hết lòng tử tế… Ai ngờ anh trở mặt như trở bàn tay, như thế
phỏng thương sao được ? Ta bảo thực cho anh biết, anh tài giỏi cứng cỗi ở đâu không kể, nhưng đã lọt vào tay ta thì ta nói sao phải theo như vậy. Bằng không thì ta truyền đời khó lòng sống được với ta.

Lưu Hướng nghe mấy câu đó, tức giận nổi lên, đã toan sinh sự
không sợ, song nghĩ đến cái công cứu mình khỏi chết thì lại cảm động
trong lòng, đứng lặng hẳn người không nói chi nữa.

Thúy Liên thấy thế, trong bụng đoán là Lưu Hướng đã hồi tâm
nghĩ lại, nàng bèn lững thững đi đến bên cạnh chỗ chàng đứng, nắm lấy
tay chàng, cười nói ngọt nhạt mà rằng:

– Này cậu ơi! Tôi nóng tính tôi nói như thế cậu đừng chấp
trách làm chi. Nhưng tôi khuyên cậu, cậu cũng nên nghĩ lại những lời đã
hứa với tôi, mà chớ nên nuốt lời mới phải. Tôi đây đối với cậu chẳng qua là túc trái tiền duyên, dù cậu có muốn đi đâu, nhưng tôi đã không ưng
cho thì cậu cũng chớ tưởng làm chi thêm uổng.

Nói đoạn lại cầm tay Lưu Hướng để dí vào hẳn bụng mình, tỏ ra
thái độ lả lơi phong tình vô hạn. Lưu Hướng tới đó, biết sự thể của
mình, nếu cứ lấy lời ngon ngọt mà nói thì quyết không tránh được nào.

Chàng bèn giở ngay thái độ cương quyết, dằng cái tay ra đến vùng một cái, rồi giở giọng gắt mà nói rằng:

– Người đâu mà không biết nghĩa lý chút nào! Lưu mỗ đã nói như vậy, dù sấm sét búa rìu cũng không khi nào thay đổi, chỉ trừ phi đến
chết là cùng…

Nói đoạn liền quay ngay mặt lại phía Thúy Liên, hai chân đứng lối chữ đinh (T), hai tay nắm chặt quả đấm, lăm lăm giữ thế.

Thúy Liên cười nhạt một tiếng rít hai hàm răng lại, rồi gật gật nói một mình rằng:

– Được lắm! Ngươi đã cố tâm như thế, rồi đây ta liệu cho…

Nói đoạn liền quay vào chỗ gốc giường, giật cái giây buộc ở
góc giường thì tuy phía ngoài có một tiếng kêu đến coong, rồi có một tên đạo đồng bé nhỏ ở lối cửa nách chạy thẳng ngay vào.

Tên đạo đồng vừa vào tới nơi thì ra dáng lễ phép chạy đến trước mặt Thúy Liên, chắp vòng tay lại mà rằng:

– Tiên nương gọi có việc chi ?

Thúy Liên gật đầu mà rằng:

– Ta cần dặn ngươi phải trông luôn ở ngoài cửa đó, nếu ai có vào thì ngươi mau mau báo trước cho ta…

Tên đạo đồng dạ một tiếng rồi lại quay ngoắt lối cửa nách đi
ra. Bấy giờ Thúy Liên liền quay vào, ra vẻ điềm đạm đứng đắn, bảo Lưu
Hướng rằng:

– Nào bây giờ cậu định thế nào? Cậu nên nói rõ cho tôi được biết?

Lưu Hướng cũng làm bộ nghiêm nghị mà đáp:

– Tôi định thế nào, tôi đã nói cả với bà chị rồi. Lòng tôi đã
quyết thì không khi nào mà tôi thay đổi được nữa… Vậy xin bà chị định
sao tùy ý.

Thúy Liên nghe tới đó, liền cười nhạt bảo Lưu Hướng rằng:

– Nếu vậy được lắm. Cậu đã không ưng ý ở đây với tôi, vậy tôi đưa cho cậu ra về, phỏng cậu có bằng lòng hay không?

Lưu Hướng nghe câu ấy thì vẻ mặt hớn hở tươi cười, vội vàng vái thụp xuống đất, ân cần nói với Thúy Liên rằng:

– Bà chị có lòng thương tôi như thế thì cái ân đức ấy tôi xin khắc xương để dạ, mong ngày bảo đáp về sau…

Thúy Liên lúc đó có vẻ ung dung nhạt nhẽo, quay bảo Lưu Hướng rằng:

– Đi, mời cậu đi ra lối này với tôi.

Nói đoạn liền thân hành đi trước, quay ra chỗ cửa về bên phía tả mở cánh cửa ra, rồi bảo Lưu Hướng rằng:

– Mời cậu đi ra lối này, rồi tôi sẽ trỏ đường cho cậu đi ra…

Lưu Hướng nghe nói, vội vàng ra vẻ hớn hở vui mừng, theo ngay
lối cửa ấy đi ra. Khi bước ra khỏi cửa thì thấy đó lại là một gian
phòng, có vẻ tĩnh mịch hơn cả gian phòng lúc nãy. Lưu Hướng bước vào
trước thì thấy Thúy Liên cũng nối gót theo ập vào sau, rồi cái cánh cửa
phòng bỗng dưng đóng ập ngay lại.

Lưu Hướng nhìn quanh nhìn quẩn, không thấy có lối đi ra thì trong bụng có ý nghi ngờ liền hỏi Thúy Liên rằng:

– Ở đây là một cái buồng kín thế này thì đi ra lối nào cho
được? Xin cô nương lại đưa tôi về chỗ cũ để tôi tìm lối, tự tôi đi lấy

còn hơn.

Thúy Liên cười nhạt một tiếng, rồi nghiêm hẳn nét mặt lại, bảo Lưu Hướng rằng:

– Tôi nói thật cho anh biết, anh đã vào đến chốn này thì cho
dẫu anh có mọc hai cánh nữa cũng không thể nào mà bay đi đâu thoát được .

Lưu Hướng nghe dứt lời thì máu nóng bốc lên sùng sục, không
thể nào nén tâm đi được, nhân thấy bên cạnh tường có một cái côn dựng
gần ở đó, chàng liền vớ ngay cái côn quay lại đối diện với Thúy Liên,
giơ côn thủ thế, mà nói to lên rằng:

– Lưu mỗ đã nói thì quyết không khi nào mà lại thay lời… Vậy nếu mà cưỡng bách quá đáng thì Lưu mỗ chỉ có quyết liều sống chết mà
thôi.

Thúy Liên nghe nói, cũng hầm hầm nét mặt ra dáng giận dữ, lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng, liền rút ngay cái thắt lưng da thắt bên
mình, nhảy sấn sang đánh trước Lưu Hướng. Lưu Hướng cũng không chịu im,
liền giơ ngay cái côn, bắt cái thắt lưng da bật hẳn lên, rồi lại giơ côn đánh luôn bổ thượng một cái, nhằm giữa đỉnh đầu Thúy Liên.

Thúy Liên tức tối không sao chịu được lại thu cái thắt lưng da lại rồi nhảy ngoắt ra phía sau Lưu Hướng nhanh như con thỏ làm cho Lưu
Hướng không kịp đề phòng. Thúy Liên lừa cơ hội ấy bèn giở một ngón cước
võ nghệ cao siêu nhảy đá vào eo Lưu Hướng, khiến cho chàng phải ngã vật
ngay ra. Đoạn rồi Thúy Liên thừa thế nhảy sấn lên cưỡi bụng Lưu Hướng,
ghì hai chân xuống, còn hai tay thì chặn lấy hai tay của chàng, chẳng
khác gì con ếch đương vồ cái hoa dâm bụt.

Lưu Hướng lúc đó, vừa phần tức tối vừa phần hổ thẹn, cố dùng
hết sức bình sinh để toan cựa dậy, song cũng không sao mà cựa được nổi.

Đương khi nguy cấp đó thì bỗng thấy cái cánh cửa đi vào lúc
nãy mở tung ngay ra, rồi thấy có một tên hầu đạo đồng lúc trước, xống xả chạy vào. Thúy Liên trông thấy lấy làm ngạc nhiên toan quay lại hỏi thì chợt thấy phía sau đứa đạo đồng đó, lại có một người lão đạo sĩ theo
gót sồng sộc đi vào.

Lưu Hướng liếc trông người đạo sĩ đó thì lại chính là lão đạo trưởng Ngụy Chân ở đó, chàng liền kêu to lên rằng:

– Xin lão đạo trưởng giết con dâm phụ này đi và cứu cho tiểu tử không thì tiểu tử nguy hiểm bây giờ.

Thúy Liên nghe câu nói thì biết ngay ông già đó là đồng đảng
với Lưu Hướng, nàng liền giơ tay điểm cho Lưu Hướng một huyệt, rồi đứng
phắt ngay dậy quay ra đối địch với Ngụy Chân. Bất chợt nàng vừa đứng dậy thì Ngụy Chân đã bước sấn tới nơi, giơ cái phất trần phất luôn cho nàng một cái, làm cho nàng nhào hẳn người xuống, xô đi mấy bước loạng choạng suýt ngã lăn ra.

Cái phất trần ấy của Ngụy Chân đạo trưởng, vốn là một thứ bảo
bối dày công tu luyện đã lâu. Giá phải một tay bản lĩnh tầm thường mà bị ông ta phất cho một cái như thế thì đã ngã vật cổ xuống, mà phần hồn
lìa hẳn phần xác.

Duy Thúy Liên cũng là một tay đáo để không vừa, cái bản lĩnh
của nàng tuy có kém thua Ngụy Chân nhiều ít song so với Lưu Hướng cũng
còn gấp mấy lần hơn.

Bởi thế nên khi nàng bị cái phất trần phất vào thì chỉ hơi lảo đảo chực ngã rồi nàng lại gượng được ngay và lại múa ngay cái dây da ấy nhảy sấn đến để đánh lại đạo trưởng Ngụy Chân.

Ngụy Chân thấy vậy cười nhạt một tiếng, đứng vững trơ trơ
không hề bước tránh. Ông đợi cho cái dây lưng da của Thúy Liên đánh vào
đến mình thì ông chỉ cầm cái phất trần khẽ phất một cái, là cái dây lưng da rơi hẳn khỏi tay Thúy Liên và bắn thẳng ngay sang góc phòng bên kia.

Thúy Liên lúc đó luống cuống kinh sợ, vội vàng thổi ngay phi
kiếm trỏ sang để đánh Ngụy Chân. Ngụy Chân tay phải cầm cái phất trần,
tay trái giơ lên thì cũng có một quầng phi kiếm ở giữa bàn tay bay ra,
loang loáng đánh chống với luồng phi kiếm của Thúy Liên.

Được một lúc, luồng kiếm của Thúy Liên một ngày một thu nhỏ
lại dần, cơ hồ không sao mà chống chọi được. Thúy Liên thấy địa thế nguy cấp, vội vàng toan quay ra cửa để chạy.

Bất chợt nàng chưa kịp chạy thì bỗng thấy làn phi kiếm của
nàng vụt tắt hẳn đi, rồi luồng phi kiếm của Ngụy Châu vùn vụt bay sắn
ngay đến, cắt đứt ngay cổ Thúy Liên, làm cho đầu rơi một nơi mình ra một nẻo.

Ngụy Chân thấy vậy mỉm cười mà rằng:

– Thế là trừ được một con dâm phụ đi rồi.

Nói đoạn quay nhìn lại đứa tiểu đạo đồng thì thấy nét mặt đã
xám xanh lại đứng lặng hẳn một chỗ, tựa như khúc gỗ dựng bên tường. Ngụy Chân bèn cầm cái phất trần khẽ phất vào mặt tên đạo đồng một cái thì
tên đạo đồng bỗng lại như người ngủ mơ sực tỉnh ngay dậy. Tên đạo đồng
vừa mới tỉnh ra, liền vội vàng hốt hoảng cắm cổ quay ra phía ngoài chạy
thẳng và đem tin Thúy Liên bị chết loan báo cho Giải Kim Lôi biết.

Đằng này Ngụy Chân thấy tên đạo đồng đi rồi, bèn cúi xuống
khai ngay huyệt cho Lưu Hướng cho chàng tỉnh dậy. Đoạn rồi Ngụy Chân hỏi thăm các chuyện vừa qua. Lưu Hướng đem đại khái thuật cho Ngụy Chân
nghe lại một lượt.

Ngụy Chân nghe đoạn, nhân bảo Lưu Hướng rằng:

– Nếu vậy thực là hạnh phúc cho anh, chứ nếu ta không gặp tên
đạo đồng, mà không theo nó vào đây thì bấy giờ có lẽ khó lòng anh còn
sống được. Ta xem con bé này, nó cũng là một tay đáo để chớ không phải
vừa, nếu để cho nó còn sống thì nó còn giúp đỡ cho Giải Kim Lôi, làm hại người đời chưa biết tới đâu mà nói, Lưu Hướng nhân lại hỏi ngay Ngụy
Chân:

– Vậy lão đạo trưởng đã gặp Giải Kim Lôi chưa, và đã có vị nào tìm nó mà trị nó được chưa?

Ngụy Chân lắc đầu đáp rằng:

– Chính tôi cũng chưa gặp nó ở đâu. Tôi cùng sư phụ anh là
Lương Hưng Đạo cùng vào trong quán Tam Tinh, rồi sau chia ra hai người
hai ngả, hoặc Lương sư phụ anh có gặp hay không thì tôi không biết. Còn
tôi, tôi vừa mới đi vào chỗ đường hẻm ngoài kia thì gặp ngay tên đạo
đồng lúc nãy. Nó trông thấy tôi, tôi chưa kịp hỏi câu gì thì nó đã đâm
đầu chạy qua gian buồng ngoài rồi lần vào đây, bởi thế nên tôi mới theo
vào đây mà cứu anh được.

Nói đoạn lại quay bảo Lưu Hướng rằng:

– Tôi nghe nói ở gần chỗ này có một nếp phòng gọi là Lưu Hà
các. Hình như Giải Kim Lôi lẩn quất ở đó, vậy ta thử sang cả đó xem sao.

Nói đoạn hai người bèn kéo nhau trở ra, đi quanh đi quẩn một
lúc cùng đến Phi Hà các tìm tòi cũng không thấy tung tích Kim Lôi ở đó.
Ngụy Chân lại bảo Lưu Hướng kéo nhau sang ngay bên các Phú Hồn.

Khi đi tới nơi thì vừa hay bắt gặp Lục Bất hòa thượng cùng
Viên Tôn sư thái và Hoàng Vân Nhi cũng đi tới đó. Năm người liền thăm
hỏi qua loa các chuyện, rồi lại rủ nhau cùng đi một bọn để dò tìm bắt
Giải Kim Lôi.

Đường nguy lối hiểm xông pha,

Lạ lùng nào biết vào ra lối nào?

Họa chăng có bậc anh hào,

Vì đời ra sức dễ nào quận công

Rồi đây tan sạch bụi hồng

Cho đời biết ngọn gươm hùng từ đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.