Đọc truyện Kiếm Châu Duyên – Chương 27: Giữa đường hăng máu, chàng trai bị nguy Trong quán cứu người, ông già thoát hiểm
về phần Lưu Hướng lúc đó lẻn ra đi một mình, xăm xăm trông chừng theo lối đến quán Tam Tinh.
Chàng đi được một lát tới gần phía dưới chân núi Long Hổ thì
bỗng xa trông thấy có một người ra dáng đạo sĩ và một người ra dáng đạo
cô ở phía đằng trước từ từ đi lại, hay người cũng vào trạc 25, 26 tuổi,
vừa đi vừa nói cười trò chuyện với nhau.
Lưu Hướng nhác trông hai người đó có vẻ hung ác đáng ngờ,
chàng bèn nhảy tót ngay vào một chỗ gốc cây đứng nấp, định rình nghe hai người bàn nói những gì.
Không ngờ người đạo sĩ đó tinh mắt trông thoáng ngay thấy Lưu Hướng nấp vào gốc cây thì mủm mỉm cười nhạt rồi quát to lên rằng:
– Thằng ranh con nào, ở đâu đến đây mà ngấp nghé nấp nhìn ở
đó? Muốn sống cứ đường hoàng ra đây, không thì ông cho một trận bây
giờ…
Lưu Hướng nấp trong gốc cây, nghe mấy câu đó thì nổi máu tức
giận đùng đùng không sao nhịn được. Chàng liền rút phắt thanh bội kiếm
ra tay, nhảy tót một cái ra ngoài thét to lên rằng:
– Lão gia đi đường, lão gia muốn ẩn nấp làm gì thì mặc lão
gia, can chi đến chúng bay mà bay dám chõ mồm nói láo. Hãy trông mũi
kiếm của lão gia đây…
Nói dứt lời liền múa vung thanh kiếm xông đến để đánh hai
người. Đằng kia hai người thấy vậy thì vẫn ra vẻ ung dung không sợ, đoạn rồi có một người đạo cô xông ra đối địch với Lưu Hướng, còn người đạo
sĩ thì chỉ khoanh tay, đứng im một chỗ, không nói năng gì.
Đôi bên đánh nhau được một lúc sức lực đều ngang nhau, không bên nào chịu kém bên nào.
Chợt đâu đương đánh nhau thì thấy người đạo cô đó nhảy vọt ra ngoài cổng, rồi nhìn đăm đăm vào mặt Lưu Hướng mà hỏi lên rằng:
– Anh tên họ là gì, nói cho ta biết đã…
Lưu Hướng ngạc nhiên không hiểu, song cũng cười nhạt đáp rằng:
– Ta đây tên là Lưu Hướng, các ngươi định hỏi làm gì? Đánh
nhau thì cứ việc đánh nhau, ai có cần chi đến các ngươi mà phải hỏi han
tên họ ?
Nói đoạn lại múa luôn thanh kiếm xông lại đánh thẳng, không đợi đằng kia trả lời.
Người đạo cô thấy vậy, cười nhạt một tiếng, rồi cũng múa thanh kiếm chống đỡ rất là lanh lẹn. Duy trong khi đánh nhau đạo cô thường
thường liếc mắt nhìn vào mặt Lưu Hướng và mũi gươm của nàng lại có ý dè
dặt, tựa như không muốn chí tâm đánh giết được ngay. Lưu Hướng lấy làm
nghi ngờ không hiểu ý tứ ra sao, song cũng cố phải ra sức để đánh đạo
cô, không hề lơ đểnh một chút.
Hai người đánh nhau ước chừng hơn 30 hiệp, chưa quyết được
thua thì chợt thấy người đạo cô kia lừa miếng phá bĩnh rồi ù té cắp kiếm vào nách quay đầu chạy thẳng. Lưu Hướng ngỡ là người đạo cô dùng mưu kế gì để đánh lừa chàng, chàng toan bỏ mặc không đuổi nữa.
Không ngờ chàng ta nghĩ đi nghĩ lại thế nào, dáng chừng cậy có bản lĩnh hơn người, không sợ gì người đạo cô dùng kế nên chàng lại hăm
hở vác ngay thanh kiếm đuổi đánh đạo cô.
Chàng ta vừa đuổi được chừng vài chục bước, sắp sửa gần theo
đến kịp người đạo cô kia thì chợt thấy người đạo cô quay ngoắt mình lại, rồi giơ tay ném ra một cái thật mạnh. Lưu Hướng nhanh ý đề phòng, bèn
nhảy đến vót một cái, xa ra ước chừng hơn hai trượng đường để tránh.
Nhưng không ngờ khi chàng nhảy ra, chưa kịp đặt chân xuống đất thì bổng thấy có một vật gì ném mạnh vào vai rồi thấy giật một cái thật mạnh, làm cho chàng ta phải ngã sóng xoài ngay xuống. Kế đó liền thấy
người đạo sĩ lúc nãy từ ở đằng kia nhảy tới, tay cầm thanh kiếm nhăm
nhăm toan hạ xuống để chém. Lưu Hướng lúc đó hoảng hồn kinh sợ, vội toan đứng dậy để chống cự lại.
Không ngờ chàng chưa kịp đứng lên thì đã thấy người đạo cô kia sấn đến, tay cầm cái dây có mốc liền vào vai chàng, giật mạnh một cái
làm cho chàng lại ngã ngay xuống.
Trong khi người đạo cô nhảy đến thì miệng cô quát to lên rằng:
– Sư huynh không được giết hắn vội, hãy để hắn đó cho tôi.
Nàng nói tới đó thì sà ngay vào giơ chân lên dần chặt lấy Lưu Hướng và bảo người đạo sĩ kia:
– Sư huynh hãy lại đây trói cổ nó lại cho tôi, khắc tôi có cách.
Người đạo sĩ nghe nói, liền giắt thanh kiếm vào mình, rồi đến
cướp lấy thanh bảo kiếm ở trong tay Lưu Hướng, và trói gô ngay Lưu Hướng lại. Khi trói xong rồi, người đạo sĩ có ý ngờ vực hỏi người đạo cô
rằng:
– Cái thằng ranh con cốc láo này, sư muội không cho tôi giết nó đi, còn để làm chi thêm bận?
Người đạo cô mỉm cười gật đầu đáp rằng:
– Sư huynh không biết dùng để làm gì hay sao? Ta hãy cứ khiêng nó về để nộp sư phụ, rồi thì khắc hiểu.
Nói đoạn hai người liền xúm nhau vào khênh Lưu Hướng mang đi.
Hai người đó nguyên cùng là đồ đệ của Giải Kim Lôi ở Tam Tinh
quán. Một người đạo sĩ tên là Quy hoa lang Hồ Bảo Bằng, và một người đạo cô thì tên là Kiểu Hạ Cơ Hàn Mai Trinh tức là người em gái họ của Ngọc
Mỹ Nhân Hàng Đao Tử mà đã có phen toan hiếp hãm Hoàng Vân Nhi hồi trước
đây.
Hôm ấy Bão Bằng cùng Mai Trinh vâng lệnh Giải Kim Lôi đi ra
các nơi, tìm bắt lấy bốn tên đồng nam để đem về giết lấy máu tế thanh
thần kiếm.
Thanh thần kiếm đó Giải Kim Lôi tu luyện đã lâu, nhưng chỉ còn thiếu có một tuần tế thì có thể đem ra dùng được. Giải Kim Lôi vì gấp
về công việc đối địch với bọn Lục Bất hòa thượng, cho nên trong mấy mươi hôm gần đây, hắn phải hết sức luyện thanh kiếm đó và đến hôm ấy lại
phải cho đi tìm người để đem ngay về tế kiếm cho xong.
Hàn Mai Trinh khi vâng mệnh ra đi, cũng may lại gặp ngay chàng Lưu Hướng. Hàn Mai Trinh có con mắt tinh đời, nhác trông Lưu Hướng là
người trai trẻ tinh nhanh và lại đương trạc ngây thơ thanh thú thì trong bụng đoán chắc anh chàng Lưu Hướng là một anh chàng trai tân, một thân
anh ta cũng có thể giá trị hơn ba người nữa. Bởi thế nên trong khi đánh
nhau với Lưu Hướng, Mai Trinh thường thường nhịn nhường ngọn kiếm, rắp
tâm định bắt sống Lưu Hướng đem về. Hàn Mai Trinh có một thứ võ khí đặc
sắc thao luyện xưa nay, mà các người thường không ai đọ kịp. Thứ võ khí
ấy tức là cái thừng “Phi Hồng bát bảo”, dùng bằng gân trâu tẩm với máu
người, dài chừng 7, 8 trượng, cứ cách thước một thì lại có buộc một nắm
lưỡi câu rất nhọn, tính suốt tất cả cái thừng có đến 36 chặng, toàn là
lưỡi câu sắc nhọn dài buộc chắc vào.
Cái thừng ấy Hàn Mai Trinh thường để ở một cái bọc ngay phía
trước ngực của nàng, mỗi khi đánh nhau với ai nàng ta giả cách thua chạy rồi lần cái thừng ra quăng lại để bắt thì người bên địch thế nào cũng
bị bắt ngay.
Lại có một điều rất lợi hại nữa là cái thừng ấy có tính chất chun ra chun vào, làm cho dài ngắn tùy ý lúc tay quăng ra.
Nhưng dùng cho hết sức thì cũng chỉ có thể bắt được những
người đứng xa cách mình chừng 7, 8 trượng mà thôi, còn xa ra chút nữa
thì sức cái thừng cũng không quăng tới.
Bởi thế cho nên hôm ấy Lưu Hướng tuy nhảy ra được hơn 2 trượng rồi, song cũng bi lưỡi câu mắc phải, làm cho chàng ngã vật ngay xuống,
lúng túng không biết đường nào tháo gỡ, rồi thì đành phải chịu phép để
cho bọn họ bắt trói mang đi.
Trong khi bọn họ khiêng Lưu Hướng đi đường. Hàn Mai Trinh cười bảo Hồ Bảo Bằng rằng:
– Sư huynh có biết dùng thằng này để làm gì hay không?
Hồ Bảo Bằng cười mà đáp:
– Tôi hiểu ý rồi, sư muội định đem nó vào để nộp sư phụ chứ
gì… Nhưng sư phụ truyền bắt 4 người, mà đây mới có 1 người thì làm sao cho đủ được.
Bọn Mai Trinh cười ngặt nghẹo mà rằng:
– Sư huynh nói thế thì lẩn thẩn quá ! Sư huynh thử nhìn xem,
tinh thần của thằng bé này lại không gấp ba, bốn đứa trẻ khác hay sao?
Chúng ta hãy cứ đem về trình nộp sư phụ rồi sư huynh thử xem tôi nói có
đúng hay không?
Lưu Hướng nghe thấy bọn chúng bàn nói với nhau như vậy, không
hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, đành cứ nhắm mất im mồm để xem bọn
chúng đưa đi đến đâu và sẽ bắt mình làm những việc gì.
Được một lát Hồ Bảo Bằng cùng Hàn Mai Trinh đã khiêng Lưu
Hướng về đến Tam Tinh quán, hai người liền dẫn ngay Lưu Hướng vào thẳng
Tiêu Dao cung để báo Giải Kim Lôi biết.
Giải Kim Lôi trông thấy Lưu Hướng thì chàng hỏi ngay quê quán
tên tuổi là chi. Lưu Hướng cũng đem sự thật nói phăng cả ra mà không
giấu giếm.
Khi Giải Kim Lôi nghe nói Lưu Hướng là học trò của Âu Dương
Vĩnh Minh thì nét mặt có vẻ vui mừng cười bảo Bão Bằng cùng Mai Trinh
rằng:
– Bây giờ bắt được người này thì các ngươi không phải đi ra
tìm thêm chi nữa… Ta xem người này nguyên khí hãi còn trong sạch tốt
tươi, vậy chỉ một mình hắn cũng có thể tế đủ được rồi.
Nói đoạn liền sai Bão Băng cùng Mai Trinh đem trói Lưu Hướng
vào một cái cột điện ở ngay chỗ đó. Đoạn rồi cho Bão Bằng cùng Mai Trinh đi ra và báo hiệu gọi tất cả 36 vị pháp sư, 49 vị hộ pháp tôn giả, 24
vị pháp quan, 12 người đồ đệ giỏi, cùng là các người yếu nhân trong quán đều đến cả ở đó để nghe mệnh lệnh. Được một lát, các người tề tựu xong
rồi, Giải Kim Lôi bèn đổi mặc pháp phục, bưng thanh bảo kiếm lên đặt ở
một cái án thư kê chính giữa nhà và sai người đốt nến đốt trầm để sửa
soạn bắt đầu làm lễ.
Khi cắt đặt xong rồi, Giải Kim Lôi liền đứng vào giữa để lễ,
còn các người khác thì đều nín hơi thin thít, cúi mình phục xuống hai
bên. Lưu Hướng lúc đó bị trói ở cột, hai mắt mở trừng trừng nhìn thấy
bọn họ làm như vậy mà trông quanh trông quẩn không thấy sư phụ ở đâu.
Nhân thế chàng nghĩ vơ nghĩ vẩn, đoán chắc là phen này tất không thể nào còn sống được nữa.
Đương khi nghĩ ngợi vẩn vơ thì chợt thấy phía trong có tiếng
khánh đánh lên đến coong, làm cho chàng giật mình trông lại thì thấy
Giải Kim Lôi khấn vái vừa xong, đứng dậy chăm chăm ở trước hương án. Kế
thấy có hai đứa tiểu đồng, một đứa bưng một cái mâm và một đứa cầm thanh đao nhọn sáng loáng ở trong đi ra cùng đến trước mặt Lưu Hướng.
Khi đi tới mặt Lưu Hướng, đứa đạo đồng kia liền ngậm cái đao
vào mồm, rồi giơ hai tay ra cởi khuy áo của Lưu Hướng để phanh hẳn ngực
ra. Còn đứa đạo đồng nữa thì quì hẳn xuống phía trước, hai tay nâng cái
mâm cao lên ngang vào quãng rốn Lưu Hướng.
Vừa hay lúc đó thì Giải Kim Lôi quay ra gần chỗ Lưu Hướng cất giọng khoan thai mà nói liền rằng:
– Ta nay dùng tim huyết của ngươi để tế thanh kiếm của ta, tức là một điều vinh dự cho ngươi vô hạn, vì sau đây ta sẽ đặt tên cho
thanh kiếm của ta gọi là Hướng kiếm, tức là kỉ niệm cho ngươi, khiến cho thân ngươi tuy chết mà cái tên thì vẫn truyền để lâu dài, ngươi không
còn có điều gì là đáng oán hận nữa.
Lưu Hướng nghe nói, cười nhạt một tiếng mà rằng:
– Các ngươi muốn giết ta thì cứ việc giết phăng ngay đi, còn
nói lôi thôi chi nữa! Nhưng ta nói cho các ngươi biết, cái tính mệnh của các ngươi cũng chẳng còn được bao lâu nữa đâu…Rồi các ngươi cứ ngẫm
lời nói của ta, các ngươi sẽ biết…
Lưu Hướng nói tới đó thì Giải Kim Lôi lẳng lặng đi đến án thờ, hai tay nâng lấy thanh kiếm, ra vẻ trân trọng lễ phép rồi quay ra nói
to lên hai tiếng:
– Khai đao.
Thì liền đó thấy tên đạo đồng đứng ở trước mặt Lưu Hướng vội
vàng sắn hai tay áo lên, rồi chĩa đao vào bụng Lưu Hướng, Lưu Hướng lúc
đó nhắm nghiền hai mắt lại, để mặc cho chúng tự do.
Ngờ đâu tên đạo đồng kia vừa mới dí mũi dao gần đến chỗ bụng
Lưu Hướng thì chợt thấy có một người ở phía ngoài chạy vào như bay như
biến, đá thốc cho tên đạo đồng ngã huỵch xuống đất, làm cho Lưu Hướng
phải giật mình lánh lạ choàng mở mắt ra. Khi chàng mở mắt nhìn ra thì
thấy người mới đến đó lại chính là Lương Hưng Đạo ở đất Tương Dương.
Lưu hướng chưa kịp nói năng câu gì thì đã nghe thấy Giải Kim Lôi thét to lên rằng:
– À thằng cha Lương Hưng Đạo này cũng dám đến đây sao? Đồ đệ ta đâu, xúm vào mà đánh chết nó đi.
Kim Lôi nói dứt lời thì các người đứng đó đều ào ngay đến để
đánh Lương Hưng Đạo. Lương Hưng Đạo thấy chúng đông người mạnh thế, vả
sợ pháp thuật của Giải Kim Lôi cũng không phải là kém, nhân thế, ông ta
cũng không dám đến cởi trói cho Lưu Hướng, đành để mặc nguyên ở đó, rồi
vội vàng hóa thành một đạo kiếm quang mà bay ra thẳng.
Giải Kim Lôi cùng mọi người thấy Lương Hưng Đạo đã trốn đi rồi bèn bảo nhau quay lại để toan hành hình Lưu Hướng lượt nữa. Nhưng không ngờ khi chúng nhìn lại chỗ cột trói Lưu Hướng lúc nãy thì chỉ còn thấy
có cái thừng bỏ rơi xuống bên cạnh cột còn Lưu Hướng thì đã biến mất đi
rồi. Mọi người thấy thế đều lấy làm kinh lạ không hiểu đầu đuôi ra sao.
Lúc ấy Tiêu Minh Phượng cũng đứng liền ngay đó. Minh Phượng nhân nói với Giải Kim Lôi rằng:
– Lương Hưng Đạo đến đây, chắc là chỉ có một mình, không thể
địch nổi chúng ta được, cho nên đành phải trốn đi… Còn Lưu Hướng thì
có lẽ hắn ta thừa dịp lúc ấy, mình đương lộn xộn đánh bắt Lương Hưng
Đạo, là hắn lẻn trốn ra, nhưng cũng chưa thể trốn đi xa được. Vậy ta nên cho người đi tìm quanh quẩn nội trong quán này, là thế nào ta cũng lại
tóm cổ được ngay.
Giải Kim Lôi nghe nói, gật gật khen là có lý, bèn sai mọi người đi khắp các nơi trong quán để tìm Lưu Hướng.
Nguyên Lưu Hướng khi đó thoạt trông thấy Lương Hưng Đạo thì
trong bụng đã lấy làm mừng rỡ chắc là thế nào Hưng Đạo cũng cứu lấy được mình. Chẳng dè Hưng Đạo chưa kịp thi hành được thủ đoạn gì thì đã bị
bọn Giải Kim Lôi xông vào toan đánh, đến nỗi Hưng Đạo phải trốn đi ngay. Lưu Hướng thấy vậy thì lại lấy làm thất vọng, nghĩ chừng không còn cách gì mà thoát thân được nữa. Bất chợt đương lúc bọn kia ồn ào theo đuổi
Lương Hưng Đạo thì chợt thấy cái thừng trói mình bỗng như cởi lỏng hẳn
ra, rồi kế đó thì tựa như có người cắp bổng mình lên, vù vù chạy đi nơi
khác, nhưng thủy chung không hề trông thấy có người. Chàng ta lấy làm lạ lùng không hiểu ra sao, song cũng cứ nhắm mắt im hơi, không dám kêu lên thành tiếng.
Được một lát tới một chỗ kia thì thấy tựa như có người đặt
mình nằm xuống một cái ghế rất là êm ái dễ chịu. Lưu Hướng nhân mở mắt
nhìn xem thì thấy chính mình nằm ở một gian phòng trang hoàng rất là
lịch sự mà lại có những mùi hương hoa thơm nức, tựa như ở một chỗ hương
phòng của một vị phong lưu khuê các.
Chàng ta nhìn quanh nhìn quẩn tịnh không thấy một người nào,
trông các cửa thì thấy khóa then vững chãi, không có một lối ra vào,
chàng bèn đứng vùng ngay dậy đi thẳng ra chỗ cửa lớn định tâm cạy cửa để chạy trốn ra.
Thì bổng đâu khi đó thấy phía sau chàng có người vỗ vào vai
chàng một cái rất mạnh. Chàng ta giật mình quay lại thì hóa ra có một
người con gái đương trạc trẻ trung, mày mặt rất là xinh xắn, đương đứng
nhìn chàng mủm mỉm tươi cười, ngụ vẻ chung tình lai láng.
Người đó nguyên là nàng Diêm Thúy Liên tức là một cô con gái
rất có nhan sắc mà Giải Kim Lôi vẫn riêng đem lòng yêu quý xưa nay. Diêm Thúy Liên cũng là một tay bản lĩnh hơi khá lại giỏi về môn tà thuật, có phép ẩn thân phi hành, cho nên trong quán hoặc khi gấp có điều gì quan
hệ thì Giải Kim Lôi cũng thường han hỏi tới luôn.
Thúy Liên hôm đó nhân nghe thấy ngoài Tam Tinh quán đương sắp
làm lễ giết người để tế thanh kiếm mới. Nàng nhân có tính tò mò, bèn vội vàng dùng phép ẩn thân cốt lẻn ra đó để xem mà không cho Giải Kim Lôi
biết tới. Khi ra tới nơi nàng nhân trông thấy Lưu Hướng là một anh chàng trẻ trai đẹp đẽ mà lại sắp sửa bị chém thì trong bụng lấy làm cảm động
thương tiếc, nhưng không dám tự tiện đến cứu ra ngay.
Ngờ đâu một dịp may mắn cho nàng, là đương khi nghĩ ngợi băn
khoăn thì chợt thấy có người ở ngoài sấn vào sinh sự, làm cho việc xử
hình Lưu Hướng lại phải tạm đình. Nàng nhân cơ hội đó sấn ngay đến cởi
trói cho Lưu Hướng ra, rồi mang ngay Lưu Hướng đem thẳng về chốn phòng
riêng.
Chốn phòng riêng của Thúy Liên đó, gọi là Lưu Hương Uyển tức là chỗ mà Giải Kim Lôi đã riêng để cho nàng cư trú xưa nay.
Trong gian phòng đó có đủ các thứ cơ quan bí mật, những người
tầm thường ở ngoài ít khi có ai đã được bước đến đó. Khi Thúy Liên đem
Lưu Hướng đến trong phòng, nàng ta lại giả vờ lắng lặng không nói ra
ngay và cũng vẫn dùng phép ẩn thân hồi lâu mới lộ mặt ra cho Lưu Hướng
biết. Khi Lưu Hướng trông thấy mặt nàng vừa trẻ trung đẹp đẽ mà lại có
vẻ tình tứ yêu kiều thì trong bụng lấy làm ngờ vực không hiểu rằng là ma quỉ hay là thần tiên. Bởi thế chàng ta chỉ đứng ngây người ra, hai mắt
nhìn chăm chăm vào mặt Thúy Liên mà không nói được câu gì.
Thúy Liên thấy vậy mỉm cười mà bảo Lưu Hướng rằng:
– Này tôi bảo cho công tử biết, công tử đã đến ở đây thì không còn sợ hãi gì nữa vì đây là nơi biệt thất của tôi, dù có tài thánh đến
đâu cũng không thể nào mà ai vào được.
Lưu Hướng nghe nói mới ung dung tươi cười mà hỏi lại rằng:
– Vậy chẳng hay có phải chính cô cứu tôi đến đây hay không?
Thúy Liên lại mủm mỉm cười, khẽ nghiêng đầu cúi xuống, mà đáp rằng:
– Vâng, thưa công tử chính là tôi đó.
Lưu Hướng vừa nghe đứt lời thì vội vàng cúi thụp xuống lạy và nói luôn rằng:
– Như vậy xin cô nương làm phúc cứu tôi cho thoát khỏi quán Tam Tinh này thì tôi không thể nào mà quên ơn được…
Thúy Tiên vội vàng đỡ Lưu Hướng dậy rồi cất giọng khe khẽ mà nói rằng:
– Không được, nếu công tử vội thế thì tất là nguy mất ! Hiện
bây giờ bọn họ đương đi lùng khấp các nơi để tìm bắt công tử, nếu công
tử lớ ngớ đi ra thì không tài nào mà tránh cho thoát. Vậy công tử hãy
thư thả trong vài hôm nữa, để họ lãng trí ra dần, bấy giờ rồi tôi sẽ
liệu.
Lưu Hướng ngẩn người ra một lúc rồi hỏi lên rằng:
– Cô nương dạy như thế cũng là phải lắm, song tôi ở đây ngộ lỡ có người ra vào biết chuyện thì bấy giờ xử trí làm sao cho tiện?
Thúy Liên liền nắm lấy cánh tay Lưu Hướng kéo vào trong ghế mời ngồi chơi và khẽ ung dung đáp rằng:
– Chỗ này là chỗ ngủ riêng của tôi, công tử tưởng còn có ai thấy mà sợ!
Nói đoạn Thúy Liên bèn đứng bên cạnh Lưu Hướng, ra dáng thân
mật lả lơi với chàng. Lưu Hướng thấy vậy lấy làm ngượng nghịu khó chịu
bèn cố ý rón rén toan đứng dậy để tránh.
Thúy Liên biết ý, vội nắm tay chàng lại cười mà bảo rằng:
– Công tử lẩn thẩn quá! Công tử còn phải ở đây trong mấy hôm
nữa thì tất phải cùng ăn cùng nằm với tôi một chốn, có lẽ công tử giữ
gìn e ngại được mãi hay sao? Công tử không thấy cả cái buồng tôi, chỉ
nguyên có một cái giường để ngủ, vậy thì công tử còn tránh đi đâu?
Thúy Liên nói tới đó thì hai gò má hơi hung hung đỏ lên, trông nàng có vẻ ngập ngừng e thẹn.
Lưu Hướng lúc đó càng thấy băn khoăn khó chịu, liền nghiêm nét mặt mà nói lên rằng:
– Tôi tưởng như thế thì rất là bất tiện, tôi không khi nào lại yên tâm được !
Thúy Liên tắc lưỡi bĩu mồm, nguýt Lưu Hướng một cái rồi nói:
– Cái đó thì tùy công tử, tôi có lòng tốt mới cứu công tử, nhưng công tử không biết nghĩ tới thì thôi.
Thúy Liên nói đoạn liền chạy ra ngồi phịch xuống một cái ghế,
thở dài một tiếng rồi thần hẳn mặt ra. Lưu Hướng lại càng lấy làm khó
nghĩ, vội chạy lại gần chỗ Thúy Liên, ra dáng ân cần lễ phép nói với
nàng rằng:
– Cô nương đã có lòng giúp tôi thì xin giúp tôi cho trót. Cô
nương nên trỏ đường trỏ lối cho tôi ra khỏi chốn này, chớ để tôi ở đây
ngộ lỡ có ai trông thấy thì không khéo lại thêm mang tiếng cô nương, rất là bất tiện.
Thúy Liên lại quay lại thở dài một tiếng, rồi ung dung đáp rằng.
– Công tử nói chuyện rất lạ ! Tôi đã nói bao lượt rằng ở đây
là phòng ngủ của tôi, người ngoài có muốn vào đây cũng phải xin phép cẩn thận, chứ có phải bạ ai mà cũng xồng xộc bước tới được đâu. Công tử nếu nghe lời tôi thì khi nào tôi dám để lụy đến ai mà sợ…
Lưu Hướng lại ngẩn người nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi luôn rằng:
– Vậy Giải Kim Lôi ở Tam Tinh quán đây đối với cô nương là thế nào, xin cô nương cho tôi được biết.
Thúy Liên nghe hỏi, nghĩ chừng nói ra bất tiện, bèn lập kế nói dối ngay rằng:
– Giải Kim Lôi với tôi, không cổ chút gì là quan hệ. Duy tôi
với người em gái của hắn là chị em kết nghĩa với nhau rất thân, về sau
hắn thấy tôi hay đi lại ở đây, bèn lập kế giữ tôi ở lại, không sao mà
tránh ra được nữa…
Lưu Hướng ra dáng ngạc nhiên mà rằng:
– Cô nương có bản lĩnh như thế, vậy cớ sao mà cô nương lại không tìm cách để thoát ngay đi?
Thúy Liên lắc đầu đáp rằng:
– Cái đó công tử có biết đâu! Tôi đây bị Giải Kim Lôi, quấy
rối nhiều phen, làm cho mất cả trinh tiết đã lâu, bụng tôi lấy làm căm
tức vô cùng. Cứ kể tôi đây có phép ẩn thân thì muốn thoát thân ra cũng
không lấy gì làm khó. Song trong lòng tôi còn đau đớn căm thù với Giải
Kim Lôi, đành phải ngậm cay nuốt đắng nấn ná đây để tìm cơ hội báo thù,
rồi sau mới hả. Nhưng không ngờ Giải Kim Lôi là đứa gian ngoan giảo
hoạt, tôi đã bao phen rấp tâm dở chuyện nhưng rút cục rồi lại không
xong, vì thế nên đành lại phải cầm lòng nấn ná lưu lại vậy.
Lưu Hướng bị Thúy Liên nói dối như vậy, trong bụng tin cho là
thực, cũng lấy làm tức giận thay cho Thúy Liên, toan bày mưu nghĩ kế để
cùng báo thù, rồi cùng thoát thân một thể.
Bất chợt đương khi nghĩ ngợi vẩn vơ thì bỗng thấy có đứa đạo
đồng ở phía cửa bên cạnh chạy ra, có vẻ hớt hải sợ hãi, nói với Thúy
Liên rằng:
– Quán chủ đã đến đây kìa.
Lưu Hướng nghe vậy không hiểu ra sao thì thấy Thúy Liên vội
vàng đứng dậy, dắt ngay tay Lưu Hướng với một cái tủ liền đấy mở cánh
cửa tủ ra, bảo chàng vào ngồi trong tủ, rồi khóa ập ngay lại.
Lưu Hướng vào ngồi trong thì bụng lại nghĩ thầm:
– Con bé này trông người tinh ranh quái ác, không phải là dáng thiện nhân… Ta đây có tài sức hơn nó thì ta quyết không khi nào mà
dung nó được… Nhưng ngày nay ta đã vào đây, tính mạng của ta là ở
trong tay nó, nếu tỏ ra một chút thái độ khác thì tất là nguy hiểm không chơi. Vậy chi bằng ta hãy cứ làm ra mặt chân thành chiều nó, để xem xử
trí ra sao, rồi sau sẽ tính….
Anh chàng đương nghĩ vẩn vơ thì chợt thấy tiếng cửa ở ngoài mở ra, rồi thấy có người đi vào trong phòng, đến chỗ giường Thúy Liên nằm
mà nói lên rằng:
– Ái khanh làm gì mà gì mà nằm đó?
Kế thấy Thúy Liên tiếng nói bé nhỏ rên rĩ mà đáp:
– Tôi không biết làm sao, tự nhiên bị đau bụng quá, xin lỗi quán chủ hãy để cho tôi nằm nghỉ một lát.
Rồi lại thấy tiếng người đàn ông nói tiếp lên rằng:
– Nếu vậy để tối hôm nay tôi đến cũng được.
Thúy Liên lại rên rĩ mà rằng:
– Tối hôm nay chưa chắc tôi đã khỏi hẳn được. Vả thấy trong
mình nhọc mệt đã mấy ngày nay, vậy quán chủ hãy để vài ba hôm nữa rồi
vào đây thì hơn…
Lưu Hướng ngồi trong tủ, nghe nói như vậy đoán chắc là Giải
Kim Lôi ở đó, nửa phần sợ Giải Kim Lôi lỡ biết tới mình thì tất là nguy
hiểm, và nửa phần lại tức giận Kim Lôi nổ gan nổ ruột xong không có cách gì mà xông ra báo thù ngay được.
Rồi liền đó thì thấy tiếng người đàn ông ở ngoài đi ra lối
cửa, rồi lại đóng ập cửa lại. Lúc đó liền thấy cánh cửa tủ mở ra, rồi
thấy Thúy Liên dắt tay chàng ra, vừa cười vừa nói mà rằng:
– Thôi công tử cứ yên ổn ra đây, tôi đã lập kế bảo lão ấy như thế tất trong mấy hôm trời, lão không khi nào dám đến đây nữa.
Lưu Hướng chạy ra, nhìn trước nhìn sau khẽ hỏi Thúy Liên rằng:
– Người đó có phải Giải Kim Lôi, chủ Tam Tinh quán đó không?
Thúy Liên gật gật và đáp:
– Chính hắn ta đấy, chứ còn ai mà dám vào đây được nữa. vậy
làm sao cô nương không lập kế trước và bảo cho tôi biết, để tôi hợp sức
với cô nương mà trị nó đi cho rảnh!
Thúy Liên lắc đầu mà rằng:
– Trời ơi! Công tử tưởng làm thế mà được hay sao? Công tử nên
biết tôi đây có thuật ẩn thân, có tài võ nghệ mà cũng không thể nào làm
gì được nổi, nữa là công tứ thì phỏng đã thấm vào đâu ! Vậy công tử hãy
cứ ung dung để tôi liệu kế dần dần, rồi sẽ thi hành mới được.
Lưu Hướng tới đó xực nhớ đến sư phụ là Âu Dương Vĩnh Minh lúc
nãy cũng đi vào quán mà từ lúc mình vào tuyệt nhiên không thấy tung tích ở đâu. Nhân vậy, chàng liền hỏi ngay Thúy Liên rằng:
– Ngày hôm nay ở trong quán đây, có những ai ra vào làm gì chẳng hay cô nương có biết hay không?
Thúy Liên nghĩ một lúc rồi gật gật đáp rằng:
– Có, có… Sáng hôm nay thoạt tiên có một ông già, nghe nói
Thái Hư hòa thượng đi vào đến cung Huyễn Vân, nhưng rồi lại đi ra mất.
Sau thấy nói có một ông đạo sĩ già nào nữa với một người ít tuổi đi vào
trong quán Tam Tinh, nhưng người thiếu niên bị tên máy bắn trúng rồi ông già cứu đem đi mất. Kế đó lại có một ông già nữa vào trạc ngoài 50
tuổi, đi tới quán ngoài, rồi bị bọn người ở đây đánh lừa cho vào Bách
Linh đài, nhốt luôn ở đó mãi đến bây giờ có lẽ cũng chưa ra được.
Lưu Hướng nghe tới đó hiểu ngay người già bị nhốt ở Bách Linh
đài đó đích xác là sư phụ Vĩnh Minh không sai, chàng nhân hỏi Thúy Liên
rằng:
– Chỗ Bách Linh đài đó, làm sao mà lại không ra được.
Thúy Liên đáp:
– Ở đó xung quanh xây đặt máy móc rất là tề chỉnh mà đường đi
lối lại, bố trí một cách rất khéo, người ta vẫn gọi là một chỗ “bất đáo
đầu”, tức là một nơi vô cùng tận xưa nay… Ai đã lạc chân vào đó, nếu
không có người đã thuộc quen đường lối máy móc mà dắt cho ra thì gọi là
dù có tài thánh cũng không thể nào mà lần ra được…
Lưu Hướng thấy nói như vậy, trong bụng lại lo thay cho Âu
Dương Vĩnh Minh, liền thú thật với Thúy Liên rằng người đương bị nhốt đó là sư phụ của mình và cầu Thúy Liên gỡ giúp ra cho.
Thúy Liên gật đầu mà đáp rằng:
– Cái đó thì rất dễ, tôi định lòng cứu giúp tất là thế nào
cũng cứu giúp được ra. Duy tôi có một điều này, công tử có chịu nghe tôi thì tôi mới có thể ưng lời giúp được.
Lưu Hướng vội vàng đáp ngay rằng:
– Có việc gì xin cô nương cứ nói, thế nào tôi cũng xin vâng lời bái lĩnh theo ngay.
Thúy Liên thấy Lưu Hướng ưng lời thì bừng đỏ hai vầng má lên, cúi mặt xuống ra ý thẹn thò, hồi lâu mới nói lên rằng:
– Nhưng tôi chỉ sợ bây giờ công tử tuy nhận lời, rồi tới lúc đó công tử lại kiếm đường từ chối thì tôi không thể nào…
Vừa nói tới đó thì Lưu Hướng nói vội ngay lên:
– Cô nương đừng nghĩ lẩn thẩn như thế… Nếu cô nương có lòng
cứu giúp cho sư phụ tôi thì dầu cô nương có bắt tôi lên thác xuống
ghềnh, cũng không khi nào mà tôi dám chối.
Thúy Liên bấy giờ lại ung dung e thẹn, quay nhìn Lưu Hướng rồi mới khẽ nói:
– Tôi nói với công tử đây cũng không phải là việc khó khăn chi cả. Duy sau khi tôi đã cứu được sư phụ công tử rồi thì sự ăn nằm ở đây
công tử đừng giữ cái thái độ rụt rè e thẹn, mà phải làm sao chiều ý tôi
mới được. Công tử có giữ đúng như thế hay không?
Lưu Hướng nghe tới đó liền đứng dậy, chắp tay vái Thúy Liên mấy vái và nói lên rằng:
– Được lắm, xin cô nương cứ giúp cho tôi, rồi cô nương bảo sao tôi cũng vâng lời…
Thúy Liên thấy Lưu Hướng nói quả quyết như vậy, bèn đứng dậy bảo Lưu Hướng rằng:
– Nếu vậy thì xin công tử hãy nấp vào trong cái tủ lúc nãy, để tôi đi ra ngoài Bách Linh đài, rồi tôi sẽ liệu cách cứu cho tôn sư được thoát.
Nói đoạn bèn mở cửa tủ cho Lưu Hướng vào, khóa chặt ngay lại,
rồi xăm xăm quay gót ra đi. Khi đi ra tới phía trước Bách Linh thì thấy
Túy Hoa Lang Hồ Bão Bằng và Kiều Hà Lang Lý Nhân Kiệt đương lăm lăm cầm
kiếm, đứng canh ngay phía trước đài!
Thúy Liên trông thấy, trong bụng nghĩ ngay ra một kế, bèn vẫy
hai người ấy đến, rồi làm ra vẻ hớt hải vội vàng bảo hai người rằng:
– Ở phía ngoài xung quanh phòng tôi, muốn chừng có quân gian
nào lẻn vào rình mò quanh đó. Vậy các bác thử đi xem kỹ hộ tôi một lượt
xem sao.
Hồ Bão Bằng cùng Lý Nhân Kiệt yên trí là chuyện có thực, hai
người bèn vội vàng cùng vác kiếm đi thẳng suốt quanh mạn phòng Lưu Xuân
để khám. Khi hai người đi rồi thì Thúy Liên cũng vội vàng nhảy lên hàng
hiên ở trước cửa đài, đến một cái cột kia có cái vòng sắt treo ở cạnh
cột, Thúy Liên liền giơ tay kéo mạnh vòng sắt ấy một cái, để mở cơ quan ở trong ra, rồi nàng lại quay về phòng Lưu Hướng lập tức. Âu Dương Vĩnh
Minh lúc đó ở trong đài Bách Linh tìm kiếm đường ra không được, trong
bụng đương lấy làm bực tức băn khoăn, song cũng đành chịu phép không có
cách gì xoay trở thì chợt đâu đương khi vơ vẩn băn khoăn, bỗng nghe thấy có mấy tiếng róc rách cọt kẹt ở phía cửa trước đưa vào rồi liền thấy
đằng trước có cánh cửa tung mở hẳn ra. Âu Dương Vĩnh Minh lấy làm mừng
rỡ vô cùng, vội vàng theo ngay cửa ấy đi ra. Khi ra khỏi cửa đài Bách
Linh, Vĩnh Minh nghe chừng Tam Tinh quán là nơi cơ quan bí hiểm vô cùng, không phải là sức một người có thể làm gì được nổi. Nhân thế ông bèn
vội vàng hóa làm đạo kiếm quang, bay về chỗ chùa cũ để báo tin cho bọn
Lục Bất hòa thượng biết và sẽ lập kế cùng nhau đến quán Tam Tinh.
Khi về đến chỗ chùa tụ họp lúc trước thì chỉ thấy có một mình
Lưu Hồng Thái đương ngồi dưỡng bệnh trên giường, còn ngoài ra tịnh không thấy có một ai.
Lưu Hồng Thái thấy Âu Dương Vĩnh Minh về thì có vẻ ngạc nhiên
không hiểu đầu đuôi ra sao, song cũng không dám đường đột hỏi ngay. Âu
Dương Vĩnh Minh thấy Hồng Thái ra vẻ ngẩn ngơ thì cũng lấy làm ngạc
nhiên không hiểu bèn hỏi ngay rằng:
– Vậy những người nhà đi đâu cả, mà có một mình hiền khế ngơ ngẩn ngồi đây ? . . .
Lưu Hồng Thái nghe hỏi như vậy thì lại càng lạ lùng không hiểu, hỏi Âu Dương Vĩnh Minh rằng:
– Đệ tử tưởng rằng sư thúc cũng ở Tam Tinh quán về đây, vậy
chẳng hay các vị đại sư cùng các anh em đều đến cả đó, mà làm sao sư
thúc lại không biết tới?
Vĩnh Minh ngẩn người ra mà hỏi lại rằng:
– Thế thì hiện giờ Lưu Hướng có theo ở đấy hay không?
Hồng Thái gật đầu đáp rằng:
– Sau khi sư thúc đi rồi thì Lưu Hướng cũng theo đi tới đó.
Nhưng chẳng may Lưu hiền đệ bị người trong Tam Tinh quán bắt được, rồi
Lương Hưng Đạo đại sư toan đến để cứu mà cũng không cứu ra được nổi.
Lương đại sư bèn trở về đây mời Lục Bất đại sư và hết thảy mọi người
cùng sang Tam Tinh quán để liệu đường xử trí… Vậy đệ tử tưởng rằng sư
thúc ở đó ra về thì thế nào cũng có gặp cả mọi người mới phải? Âu Dương
Vĩnh Minh nghe nói ngẩn hẳn người ra, rồi gật gật bảo Lưu Hồng Thái
rằng:
– Nếu thế chắc là các ông ấy đi đường bộ cả, còn ta thì ta hóa làm kiếm quang đi ngay lối tắt, cho nên không được gặp nhau. Vậy nhà
ngươi hãy cứ ở nhà để ta đến đó xem sao mới được. Âu Dương Vĩnh Minh nói tới đó bèn lập tức quay ra, hóa làm một đạo kiếm quang, bay thẳng sang
quán Tam Tinh để tìm bọn Lục Bất hòa thượng.
Vì đâu gây oán gây thù.
Chẳng qua cũng một chuyện đùa con con.
Việc đời nghĩ lại căm hờn,
Mảy may mà bỗng nên cồn có khi.