Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 46


Đọc truyện Kiếm Ảnh Trọng Lâu – Chương 46

” Đi thôi, có Tư Không Huân ở đây sẽ không gặp được sư phụ ngươi.”

Mộc Thanh Lưu bị một câu ngẫu nhiên kinh người của y thu mua, trong nháy mắt đã quên mình bị người kéo đi đến nơi sư phụ đáng thương “Hàng đêm cộng tẩm”, trong mắt duy nhất còn tồn tại cũng chỉ có người trước mắt này. Vì vậy, gật đầu đồng ý.

Cách đó không xa, hồng y nhân xoa trán than thở, hữu ý vô ý quét mắt về phía bóng cây bên cạnh.

Hoàng Di Nguyệt lập tức hiểu ý, ôm người thả rơi lên đầu tường.

Cùng lúc đó, Hồng Ức vượt qua rào chắn nhà thuỷ tạ, nhảy vào trong nước, phát ra một tiếng “Phác thông” thật lớn. Nương theo ám vệ nối đuôi nhau mà vào chính là thân ảnh Tư Không Huân vội vã từ trong lầu chạy tới.

Ở nơi cách vài đạo tường vây……

” Phụ thân, chúng ta đạp hư sư phụ như vậy được chứ……”

Hoàng Di Nguyệt vỗ vỗ tiểu hài tử đang lương tâm bất an, thản nhiên nói:” Có Tư Không Huân ở đó, sẽ không để cho hắn bị đông lạnh.”

” Như vậy ta càng lo lắng……”

Rất nhanh, bóng đen đi xa. Trong màn đêm âm trầm không thấy nửa điểm động tĩnh, vẫn y nguyên yên tĩnh giống như chết. Nhưng ở giữa sân đăng hỏa sáng rực nào đó, lại càng hiển lộ phi thường náo nhiệt.

Bích thủy sâu kín, hồng ảnh trong nước thoạt nhìn vạn phần rõ ràng. Hồng Ức lẳng lặng ngâm mình ở trong nước lạnh buốt, chỉ khi sắp chìm sâu vào trong nước mới ngẫu nhiên giãy dụa vài cái.

“Hồng cô nương?” Mấy người thấy tình thế không đúng, phía sau tiếp trước nhảy xuống nước.

Ái sủng của chủ tử, đó đương nhiên là được tận lực nịnh bợ. Nếu được tán thưởng, vậy ngày sau muốn lên cao còn không dễ dàng sao.

Hồng Ức lại chỉ hướng Tư Không Huân trên lầu vươn ra hai tay, thản nhiên cười. Hắn tất nhiên là không làm y nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian ôm lấy người nâng khỏi mặt nước.

“Ức, ngươi xảy ra chuyện gì?” Tư Không Huân thấy người không ngừng run rẩy, không khỏi lo lắng ôm chặt, chỉ trông mong có thể chia sẻ một tia ấm áp. Vài bước chạy trở về trong lâu, nhà thuỷ tạ nho nhỏ lại bố trí ba cái ấm lô, ấm áp như xuân, cũng có hương mai quanh quẩn.


Có giường êm phía trước, lại hào vui lòng sắc toàn bộ chụp lên hồ áo lông.

“…… Trượt chân……” Hồng Ức giản lược giải thích. Tựa ở trước ngực Tư Không Huân, mặc hắn đem chính mình để nằm ngang trên nhuyễn sàng. Khẽ đưa tay đều có người thay đổi y phục.

Tư Không Huân lúc này đang cởi ngoại bào của mình khoát lên trên người y. Ôn nhu cẩn thận, lực đạo không nhẹ không nặng. Ngược lại làm cho người ta thư thích buồn ngủ.

Ánh nến phiêu động, mơ màng âm trầm. Than đá trong lô phóng ra từng đợt hơi ấm, cũng dần dần bò lên trên nhân tâm.

Hồng Ức khép hờ mắt, sau nửa ngày mới trầm thấp nỉ non nói:” Ngươi ngược lại làm việc…… Tư Không Huân, đến nịnh nọt người khác như vậy, chính ngươi cảm thấy có ý tứ sao?”

Lửa trong lô đột nhiên đùng một tiếng vang lên, tuôn ra vài đóa hỏa hoa. Trong phòng lúc sáng lúc tối.

Trong một phòng ôn hòa mỹ hảo tại đây, trước mắt là mỹ nhân ngọc thể ngang dọc, tóc đen như bộc bố (thác nước) đổ xuống trên gối. Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh như đao khắc ra, dưới da thịt nhẵn mịn như nước vừa nhu nhuyễn như bông. Đúng vậy, không chút nào không mỹ hảo.

Không khỏi mê muội cúi người xuống, dùng gò má vuốt ve trước ngực, cổ người nọ.

“…… Thật giống như nuôi miêu, hắn mất hứng liền không để ý tới ngươi, mà người không phải là yêu thích bị ngược đãi như vậy sao.”

Không biết có phải vừa thấm nhập trong nước lạnh hay không, ngọc thể dưới môi cũng lạnh giống như ngọc thạch.

Hồng Ức yên lặng một lát, mặc hắn quấy phá. Cuối cùng lạnh giọng cười khẽ vài tiếng, xoay người đem người áp đến dưới khuôn mặt, thanh âm lãnh duệ mà sắc bén nói:” Tư Không, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu muốn chống lại những người trong Bạch Mi cốc, ngươi như vậy vẫn còn xa xa không đủ.”

Mê loạn trong nhãn mâu bích lam sắc gần trong gang tấc đột nhiên dần dần lây dính kinh hoảng, Tư Không Huân mù quáng mà phất phất tay, ôm lấy thân thể Hồng Ức không buông tay.” Ức, ngươi vẫn là không muốn lưu lại có phải hay không? Ức, thực sự không giống như lúc đó, hiện tại Tư Không phủ không cần ngươi dùng phương thức giả chết để thoát đi. Chỉ bất quá ý của Đái đại nhân không thể nghịch, nhưng mọi thứ sẽ kết thúc……”

Rất thức thời ngậm miệng, bản thân cũng cảm thấy ngôn ngữ không có chút sức thuyết phục nào, cứ như vậy bị ghìm tại trong cổ.

Chỉ vì thần sắc người nọ băng lãnh mà trào phúng.

Kỳ thật ai cũng minh bạch, ý của Đái đại nhân không thể nghịch, có lẽ là không giả. Thực sự có người không thể học Đái đại nhân kia, trừ bỏ mọi người từ nhỏ cùng một chỗ học nghệ trưởng thành.


Hồng Ức lại chậm rãi mỉm cười, ôn hòa mà bất đắc dĩ.” Cho nên a…… cũng giống như ta khi đó đã nói, ngươi, tuyệt đối là không thể nói lý.”

Taycuốn quanh một lũ tóc đạm kim sắc vuốt vuốt, mạn bất khinh tâm (không quan tâm tới) nói đến chuyện cũ:” Khi đó rõ ràng nhìn thấy người rất nhu nhược, về sau tin tức rơi vào tai ta lại nói ngươi là một thành viên của Tư Không tộc nhân, ta còn hoàn toàn không tin……”

Hồi ức khi đó, trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy dài dằng dặc mà lại xa xôi.

Ánh nến còn đang dưới gió lay động thân thể. Đêm dài càng đến gần, không phải là sắp bình minh?

Hồng Ức từng ở giữa buổi chiều nắm lấy sợi tóc như vậy, vô số lần chờ đợi, ngày có phải là đừng lên mới tốt.

Đáng tiếc thần minh vĩ đại nghe không được lời cầu xin nhỏ bé phù du này.

Mặt trời mọc lên ở hướng đông, tiếng kêu nơi xa xa dần dần lớn hơn. Tư Không Huân thoáng lăn người bò dậy, chỉnh trang y phục. Chuyện gì xảy ra, hai người đều nhất thanh nhị sở, mà người làm chủ như Tư Không Huân, cũng nhất định không thể không ra mặt.

Hồng Ức lười biếng một tay chống đầu, nằm nghiêng tại giường, cười tà.” Ta cư nhiên còn có thể lưu lại khí lực cho ngươi đi chủ trì tràng diện, thật thất bại cực độ.”

Giai nhân kim phát không biết làm sao, cũng không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn. Trong nắng sớm đứng yên hơn nửa ngày, bóng lưng tiêu điều.” Ức…… Lần sau ta trở về, ngươi không phải là đối thủ của ta, phải không?”

Hồng Ức nhướng mi, lên tiếng trêu hắn.” Tư Không, sau một khắc sẽ phát sinh cái gì, chỉ có ông trời biết rõ.”

Tư Không Huân không nói nữa, sải bước lao ra cửa phòng. Dưới cái nhìn chăm chú của người phía sau, càng đi càng xa.

Hồng Ức hoảng hốt trong chớp mắt, chỉ cảm thấy tấm lưng kia tựa hồ sẽ hòa tan trong kim sắc quang mang lại ngưng tụ không thành hình, cũng sẽ không trở về.

Chỉ là trong một cái chớp mắt như vậy.


Sau đó miễn cưỡng bò dậy, rửa mặt mặc y phục, thật vất vả mới xong rồi.

Vừa xoay người lập tức kinh hãi nhìn thấy nam tử ở cửa, tồn tại hư ảo, bạch y phiêu nhiên.

Lại quay đầu, càng hoảng sợ khi thấy ngoại y của mình không biết bị ai trải đến trên nhuyễn sàng, đồ nhi ngoan của mình đang ngủ say.

” Sư huynh…… Ngài thật sự là xuất quỷ nhập thần có mặt khắp nơi. Cái này mà là buổi tối, ta chắc chắn bị ngươi dọa ra bệnh.” Vỗ vỗ bộ ngực an ủi, Hồng Ức thở dài,”…… Như thế nào không vào?”

Hoàng Di Nguyệt xoay người, không nói, có chút nhíu mày.

Hồng Ức cũng hiểu rõ người này, bừng tỉnh đại ngộ. Mở cửa sổ thông khí, bản thân còn cầm cái đại bồ phiến (quạt hương bồ lớn) cật lực thổi gió, phất phất bận rộn, một phòng ái muội lúc này mới tán đi.

…… Chính mình không đợi ở bên ngoài gió lạnh, lại đem con mình tiến vào, ngươi cũng quá kì quái.

Cung nghênh sư huynh đại giá.

Hoàng Di Nguyệt vừa xoay đầu lại đã vung ra một câu:” Ta không cùng ngươi nhiều lời, tới tìm ngươi, ngươi nên hiểu là chuyện gì xảy ra.”

Hồng Ức âm thầm khó chịu, chỉ cảm thấy sư huynh này nói chuyện không có một lần khách khí. Thực sự không dám đáp trả một câu “Ta không biết thì ngươi có thể làm thế nào”, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.” Sư huynh, ta sớm cảm thấy, Đái Cửu Khuyết giữ ‘Tâm’ sâm nghiêm như vậy, mặc dù đoạt tới cũng không có thời gian dời đi, ngươi không phải là đã lưu lại đường lui ngay từ đầu chứ?”

Hoàng Di Nguyệt liếc hắn một cái, đi đến bên người Mộc Thanh Lưu ngồi xuống. Mục quang ám trầm tĩnh mịch, một phần nhu nhuyễn chín phần lãnh ngạnh quyết tuyệt.”‘ Tâm’ chỉ bất quá là kết quả linh lực ngưng kết, nếu tìm thứ đồng dạng đến thay thế cũng hiệu quả.”

Hất lên tay, trong tay áo bay ra một khối hắc sắc thạch đầu lớn cỡ nắm tay.

Hồng Ức đương nhiên nhận ra, giới thuật pháp từng có một loại tà thuật, từ trên người kẻ khác thu lấy linh lực chuyển cho mình, trong đó có một bước là đem linh lực chuyển dời đến loại thạch đầu này để ngưng tụ.

Cười khổ nói:” Nếu sư phụ còn sống, trông thấy hành vi nghịch thiên này còn không bóp chết chúng ta.”

” Vậy…… Sư huynh, ngươi muốn tìm thứ gì thay thế?”

” Là ta…… đúng không?”

Không thể không nói, trong lòng là sớm có trù bị hôm nay. Ai cũng đều đối với “Tâm” này không ôm bao nhiêu hy vọng, đương nhiên hắn và Hoàng Di Nguyệt đều tự bỏ công đến nghiên cứu. Mà so sánh giữa hắn và Hoàng Di Nguyệt, đương nhiên là hy sinh người rảnh rỗi tương đối tốt hơn.


Đem thạch đầu vân vê trên tay…… Lập tức cảm giác không đúng.

Hồng Ức sắc mặt thoáng đen, đen xong lại thay đổi trong nháy mắt. Ngữ hàm uy hiếp nói:” Hoàng Di Nguyệt ngươi cư nhiên…… Ngươi cư nhiên rút đi linh lực toàn thân của chính mình.”

Khó trách, từ lúc y vào nhà vừa rồi đã cảm thấy có chỗ nào cổ quái. Nguyên lai là, không có cảm giác “Khí tức” thuộc về sư huynh, cho nên mới đứng ở trước lâu khiến hắn lại càng hoảng sợ.

Ác ngoan trừng mắt bạch y nam tử đang một bộ thản nhiên, vẻ mặt hờ hững lãnh tĩnh của y càng làm hắn thêm phẫn nộ.” Toàn bộ Bạch Mi cốc đều chỉ trông cậy vào ngươi có thể một kiếm giết chết Đái Cửu Khuyết rửa hận.”

Hoàng Di Nguyệt không cho là đúng.” Đừng nhiều lời nữa.”

Hồng Ức thở dài. Chua xót lại áp qua tức giận.

Chín năm trước, sư huynh cứu đồ đệ ngoan nhà mình, nguyên khí tổn hao nhiều, đích thật là như thế nào cũng đều thắng không nổi.

Bản thân mãi quấn lấy điểm phiền lòng này, bạch y nam tử cũng đã đứng dậy. Thoáng không chú ý thì người đã đi ra ngoài phòng, thản nhiên nói:” Ta đi gặp Đái Cửu Ca. Ngươi vì hắn thi thuật, đợi hắn tỉnh ngủ cho hắn tự mình tới tìm ta, hắn biết rõ như thế nào tới.”

Hồng Ức một chưởng đập nát ván cửa, giận không kềm được.” Bên ngoài đã thành một mảnh phức tạp, ngươi còn cho hắn chạy loạn?”

Người bị gắt gao trừng đột nhiên ý vị bất minh cười lạnh, từ chối cho ý kiến, phất tay áo rời đi.

Hồng Ức giật mình sững sờ một lát, đột nhiên thoát lực tựa trên vách tường, chợt thấy mờ mịt như biến mất.

Khi nào thì bắt đầu? Rõ ràng cùng mình ở lại lâu nhất, hiểu rõ hài tử kia cũng không nhiều hơn sư huynh. Thật là như vậy.

Xoay người qua, thực sự nhịn không được cười nhạo sư huynh lạnh lùng của mình—Ha, ngươi trưng mặt lạnh cho ai xem? Đã nhẫn tâm muốn cho nhi tử tham dự như vậy như thế nào ngay cả đánh thức người đều không nỡ? Hết lần này tới lần khác làm một bộ dáng ‘hẳn là làm hài tử độc lập mới là hảo gia trưởng’.

Có thể bắt được cơ hội đương nhiên phải ở sau lưng người ta chế nhạo cho đủ, sau đó thu tâm bắt tay vào làm chính sự.

Hoàng Di Nguyệt làm việc đương nhiên cẩn thận, chưa quên lưu lại Thần tượng. Cẩn cẩn dực dực nâng trong tay, lần đầu cẩn thận chu đáo.

Đồ nhi trên giường còn chưa có dấu hiệu thanh tỉnh, đêm qua không biết làm gì. Khuôn mặt đỏ bừng, thật là đáng yêu. Mỗi lần nhìn hắn như vậy luôn cảm thấy, so về vậy cũng hận, không có ý nghĩa Tư Không Huân, tánh mạng trong là trọng yếu hơn gì đó còn nhiều nhiều lắm.

Trong yên tĩnh, sau lưng có tiếng bước chân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.