Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!

Chương 11


Bạn đang đọc Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!: Chương 11

Rin đang chiến tranh lạnh với bố me, tâm trạng không được tốt, nên quyết định cho ít máu me vào truyện
Con đường rợp là vàng bay, Vũ và My bước đi, cảnh tượng rất chi là đẹp, Người con giá như búp bê, dịu dàng khí chất. Người con trai tri thức, ánh mắt đắm đuối yêu thương
Đáng tiếc, chang trai ấy lại là người khuôn vác đồ
Lý do: My có cái kểu mua quần áo, nói vắn tắt là, ném tiền qua cửa sổ
Giang thấy thế rùng mình, nói với Đức:
– Nhà cô ấy rất giàu? Toàn mua thế này?
Đức đáp:
– Không…
– Hôm nay chẳng qua vì phu khuôn vác là hắn ta, nên con bé mới mua ít thế thôi
Với Giang, 2 là số nhiều
Với anh em nhà người ta, gần 30 đôi giày vẫn được coi là: còn ít
Có lẽ trình độ của mình là âm, là thảm hại, thôi không đọ. Tuy nhiên, thấy Vũ sắp phải dùng đến răng, đủ thấy rằng nàng đang cố xử tội anh ta thật nặng, và anh ta thì sắp biến thành cái móc quần áo
“Này, anh Vũ…” My chạm tay vào cái váy xếp nếp kiểu baby doll, khẽ hỏi
“Uhm…”
“Anh nghĩ thế nào về cái cô Trinh ấy?”
“Uhm…”
“Anh Vũ…”
Rất lâu sau, My vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Đang định giận dữ quay lại để chỉ trích ny, thì My ngậm tăm luôn:
– Nhiều quá rồi, sao anh không nói?
“Nhìn anh giống người có mồm mà nói lắm à”
My mặt nhăn như khỉ đột, đứng ngắm Vũ rất lâu mà không biết có kẻ chụp lén mình,còn đề cái tự là “Ánh mắt đắm đuối”
“Em làm gi vậy?” Đức ngạc nhiên hỏi, vẫn chưa hết xúc động bồi hồi về cái nắm tay ấm áp mềm mại của nàng lúc nào kia
“Viết báo cáo cho chị Bích Ngọc, tiện thể xây dưng dịch vụ luôn. Tựa đề, dịch vụ này đã nối liền duyên của biết bao chàng trai cô gái” Giang tiếp tục bấm máy lia lịa. Phát sợ, cô nàng này, thực dụng khiến người ta không biết diễn tả bằng mỹ từ gì thì hơn
“À…” Đức đáp thờ ơ, cám ơn trời phật vì lúc nãy không mua cà phê cốc giấy, nếu không thì bây giờ đã phụt tung toé ra ngoài, thật sự rất mất hình tượng
Ngoài kia, My thờ dài rồi nắm lấy vài cái túi:
– Haizzz…Để em xách cho
“Hôm nay em đi nhưng đâu vậy?” Vũ hỏi
“Xem nào…” My lôi Iphone, hôm qua thấy Giang đã xếp lịch cẩn thận rồi mà “Ồ, cô ấy muốn mua bình ở Bát Tràng, xa ghê nhỉ? Hay thôi…”
“Vớ vẩn, cái gì mà xa. Bắt taxi được rồi. Em đã hứa thì phải thực hiện chứ?” Thực sự rất cảm ơn Giang, đồ nhiều như vậy, chắc chắn sẽ ngồi được cạnh cô ấy
Tuy nhiên, cả cái đám bậu xậu này, trừ Đức ra đều không lường được tác dựng của “ghế trước”
Vì đồ nhiều, nên Vũ chìm vào đống đồ ở phía sau, còn My ngồi vui vẻ nói chuyện với tên tài xế ở ghế lái. Đau buồn thay, hắn cũng rất trẻ, khiến Vũ lửa giận bốc lên phừng phừng, cố gắng kềm ý định cầm dao phay mồ thịt lợn chọc tiết tên điên kia
“Sax, hôm nay đầu đông mà sao trong xe nóng thế nhỉ? Anh bật điều hoà lên đi” My phẩy phẩy tay
“Nóng thì em cởi áo khoác ra. Điều hoà xe hỏng rồi” Tên tài xế huýt sáo đáp
Vũ ngồi đằng sau, gào lên:
– Không được!
Tài xế quay lại, chớp chớp chớp mắt, ngạc nhiên tột độ:

– A ha, thất lễ chút, nhưng…anh ngồi ở đó thừ lúc nào vậy?
My không nhịn được cười, còn Vũ ngồi tụ kỷ ~ ing
Giá trị của anh sụt thê thảm như thế từ lúc nào vậy? Thực ra, cái trò này vô cùng, vô cùng ngu muội
Trinh ngồi bàn số 7, ăn mặc sành điệu, tỏ vẻ dân chơi thì nghe thấy giọng của My rù rì đằng sau:
– Này, Giang, cậu có thấy không? Bà chị ngồi sau bọn mình bao tuổi rồi nhỉ, trông già ghê!
Giang đang thưởng thức ly Capuchino thơm ngọt, quay mặt ra cửa sổ thì capuchino phụt hết cả ra ngoài. Cô có thể cảm thấy cơn gió lạnh luồn từ đằng sau tới, tóc gáy dựng ngược:
– Ha ha, cậu cứ nói quá. Mình thấy cô ấy trẻ đấy chứ, bằng tuổi bọn mình thôi
My lạnh lùng hừ mũi:
– Mình thì nghĩ chắc cũng khoảng 25, 26 tuổi. Còn nếu bằng tuổi bọn mình…haizzz, thanh niên bây giờ xuống cấp kinh khủng
Giang muốn chui xuống đất, thật sự muốn chui xuống đất. Trinh à, cậu đừng tạo gió doạ điêu dân được không?
Cánh cửa đấy ra, Vũ trông rất phong độ, ngơ ngơ ngác ngác bước vào.
“Hey, honey, em ở đây” Trinh hét to lên, rõ ràng là giận cá chém thớt, quyết tâm biến giả thành thật. Không hổ là bảo bối câu lạc bộ kịch, biểu cảm khuôn mặt cực chuẩn
My suýt nữa đánh rơi cốc đen đá xuống đất
“Em đến lâu chưa?” Vũ mỉm cười, hoà nhập vào câu truyện. Mặt My, không nhìn cũng biết là đen đi một nửa
“Vừa mới thôi” Trinh nũng nịu “Honey, anh trả tiền đấy nhá”
Giang chộp lấy thời cơ:
– Oh my lady! Vũ, anh cũng đến đây sao?
Vũ gật đầu vui vẻ:
– Giang, My, hai em cũng đến đây sao?
My lôi tay Giang:
– Chúng mình về!
“Nhưng mình chưa uống hết”
“Vậy tớ về!”
“Cậu đã hứa là sẽ đi mua sắm với tớ rồi”
Mặt My đen, đen, xanh
“Mình…”
“Ai da, mình đau bụng quá. Cậu ở đây chờ mình được không?”
“Mình ra ngoài đợi” My gặt lên, cô thực sự muốn bóp chết Giang, sau đó phi thẳng vào nhà xác
“Ngồi im, chờ mình” Giang nghiêm nghị “Sao cậu lắm vấn đề thế nhỉ?”
Người lắm vấn đề, dĩ nhiên là Giang
Vừa chạy ra ngoài, cô đã thoáng thấy bóng Đức. Anh hỏi:
– Thế nào, ổn chứ?
Giang giơ ngón cái, cười:
– Dĩ nhiên, em mà lị.
Quán cà phê đầy vui tươi, bài hát vang lên cũng vui vô cùng. My ngồi cạnh Vũ, chờ Giang, tiện thể chơi game ẩn dụ đá xoáy:

“Ồ, ai vậy? Sao anh vẫn không giới thiệu cho em chứ?”
Vũ cười đần:
“Xin giới thiệu, đây là em họ anh. Cô ấy tên Ngọc Trinh, Học viện tài chính”
“Họ hàng? Xa hay gần? Con cô dì chú bác hay ông bà, cậu mợ” My đọc luật hôn nhân, nếu cách nhau ba đời thì vẫn có thể cưới nhau được, là tình yêu tự do không ngăn cấm
“Con của cô của bà của cậu của dì. Sao, em sợ gì chứ?”
Trinh lèo lái rất đỉnh:
“Hi.Vậy đây là…”
“Vợ yêu của anh. Sao, xinh đẹp chứ?”
Trinh sờ cằm:
– Thích những cô gái như thế này. Vũ, sở thích của anh dạo này thật đặc biệt
“Tôi sao?” My cố gắng ngăn mình mong muốn tát bà chị này một phát
“Trông lạnh lùng, ảm đạm, thiếu sức sống, lại vô cùng trẻ con”
“Còn hơn chị, đang học đại học mà như gái ế”
Thấy tình hình, có vẻ không tốt, Giang vội nhắn tin cho My:
– Mình bị tiêu chảy rồi. Đi một mình nhe, by by
My vội vã đứng lên:
– Vũ, giúp em xách đồ nha. Em đi shopping, con gái một mình xách đồ không tiện.
Thấy thái độ niềm nở bất chợt của My, Vũ nhất thời hoá đá. Cô vui vẻ kéo tay anh đứng dậy:
– Đi thôi
Trinh giật thót cực đỉnh:
– Xin lỗi, nhưng hôm nay anh ấy phải đi với tôi. Đi nào.
Thực ra vấn đề cũng chửng nghiêm trọng, một giả một thật, giả làm bập bênh nảy thật. Vũ giả bộ áy náy:
– Sorry, nhung hôm nay anh bận rồi. Mai nha.
Cả đám bước ra ngoài.
Giang vội vã nắm tay Đức, cũng lôi theo ra ngoài. Có lẽ cô không để ẳtằng mình nắm rất chặt, nhưng ngón tay mềm mại và ấm áp đan vào bàn tay dài và lạnh của anh.
Trời mưa lâm thâm, mưa đông.
Trò chơi, có lẽ bây giờ mới được coi là bắt đầu nhỉ? Lại hết mưa
Trời mùa đông mà còn ngu muội hơn mùa hè, mưa nắng thất thường, thật đáng đấm. Giang hai tay hai súng, một tay là máy ảnh, tay còn lại là bánh kem. Vừa thấy cặp kia xuống, mắt Giang loé sáng, lôi vội Đức xuống, bên mép vẫn còn dính nhệt:
– Đi thôi!
Đức áy náy chút:
– Nhưng, sao ta không để họ tự…
Chủ yếu là muốn đi chơi với cô, đến nơi phù hợp như vậy, vậy mà lại phải theo dõi cái cặp chán ngắt ấy
“Vớ vẩn. đã xem thì phải xem đến hết, anh hiểu chứ?” Thực sự bó tay cô gái này, ham hố thái quá, chẳng hiểu tình ý của người ta gì cả
My đưa tay vuốt tóc, những cơn gió mơn man vờn qua. Vũ, đã được giải phóng khỏi đống đồ nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh, tiến ngay sau.

“Giang nhờ em mua cái gì vậy?” Anh hỏi
“Hừm…một cái bình cổ tròn có hoạ tiết đen và men gốm trắng. Mua xong rồi về nha.” My đáp
Giang thấy thê, vội vã nhắn tin:
– Cậu đã đến Bát Tràng chưa? Nếu đến rồi thì chờ ở đó, mình sắp đến rồi
Đức chỉ biết đứng bó tay. Đúng là kiểu của con gái, chỉ được mỗi cái này là giỏi
Vũ kéo My chạy trên con đường đất:
– Vậy chơi chút đã, chờ Giang nhỉ.
Bầu trời sau mưa thật trong xanh, xanh không tì vết, không có một gon mây nào. Trong góc tối, kiểu nắm tay của Giang thật khiến người ta phải run rẩy. Vũ ngóng Bát Tràng, vào chỗ làm gốm của người ta
“Em biết làm bình chứ?” Vũ dịu dàng hỏi, vẻ dịu dàng của anh ta thật…khó tả, không giống thường ngay
“Không, nhưng thử thì biết ạ!” My thấy vẻ đó bất giác đỏ mặt, vẻ đỏ mặt của cô gái lạnh lùng như nàng ta thật…khó nói
Đang thả mình trong cái thứ âm nhạc rẻ tiền thế kỉ XX thì chủ lò gốm thấy hai cô cậu thò mặt ra. Đành rằng khách hàng là thượng đế, hơn nữa ông lại là đức nhân đại từ đại bi nổi tiếng độ lượng, nhưng đám trẻ này, ngày dở tháng dở đến, lại chỉ có hai người, chắc chắn là có vấn đề về đầu óc. Ông cười rất khó coi, nhẹ nhàng hỏi:
– Các cháu muốn làm gốm?
Cô gái, không biết có phải cặp này chuyển đổi giới tính không, không hề e thẹn mà gật đầu lạnh lùng. Bà chủ hàng gốm loẹt quệt đôi dép tổ ong hàng Việt Nam chất lượng cao, mở cửa sau. Một gái một trai, nhìn nhau đắm đuối, đối diện nhau trong lò gốm nhà người ta, thứ nhất vô duyên, thứ nhì vô lối
Mà ở ngoài cửa sổ, trong khung tranh nửa sáng nửa tối, có một cặp khác còn không bình thường hơn, đứng ép sát vào nhau. Đức bị hơi thở thơm tho dồn dập của Giang ép đến tim đập chân run, thân nhiệt tăng cao. Đành rằng anh rất muốn ôm cô, nhưng thế này thì…Còn Giang, vẫn ham, đứng ngoài cửa, tay bấm lia lịa, mắt mở thao láo
“Chúng ta chưa được về sao?” Đức sốt ruột hỏi, thực sự muốn về bóp chết Ngọc, ý tưởng này thật là vớ vẩn (ai lúc đầu khen ghê vậy trời??!!)
“Dĩ nhiên là chưa, phải bám trụ đến phút cuối” Giang mắt loé sáng, đáp lời
Bên trong, My bắt đầu bắt tay làm cái bô (- _ -)
Thực ra ban đầu, cô nàng muốn làm một kiệt tác. Bản tính của cả họ nhà này, nói bao nhiêu lần rồi, là oai khó tả. Ngón tay bám trụ lâu năm, hai ngón cái vòng vòng, ngón út và ngón trỏ hơi nhích lên một tí, đại loại là muốn làm kiệt tác như Phạm Quỳnh Anh ở MV Người dưng ngược lối. Nhưng tiếc thay, tài năng có hạn, trình độ thấp kém, nên cuối cùng xoay thành cái bô
“Ha ha, em làm cái gì vậy??” Vũ cười ầm ĩ, phô ra cái vật không rõ hình thù của mình. Cuộn ba vòng, có vỏ như muốn làm con rắn nhưng thất bại, vòng dưới to vòng trên nhỏ, ý nhị thế người thông minh cũng có thể hiểu được là cái gì
“Em làm cốc uống trà của Nhật!” My tức giận hét lên, lấy thêm ít đất, tay giữ chặt hơn khiến phần miệng hơi loe ra, lại càng giống cái bô hơn nữa
“Cốc uống trà???” Vũ hét lên thất thanh “Ai có ý định uống trà vòng cái cốc ấy chắc chắn là bị điên, hoặc là đầu óc có vấn đề”
“Kệ em” My giận điếng người, nỗ lực làm cho nó khác cái bô, nhưng càng làm càng giống cái bô hơn nữa
Người hướng dẫn, hay người canh giữ gì đó, tai đeo earphone, dĩ nhiên là cái máy nghe nhạc rởm của Samsung là kịch, ngồi mơ màng dựa vào tường, bắt đầu…ngáp. Cái này, vế trước là phạm trù bức sóng, vế sau là phạm trù nhân cách. Cục xxx đi với cái bô, thật hợp cạ
Hoàng hôn…
Chủ lò gốm đứng đơ ra, nhìn hai thành quả cực đỉnh trên tay cặp tình nhân dở hơi, không biết phải nói gì. Cuối cùng, ông cũng nặn ra được một câu “Cô cậu…chắc chắn muốn tráng men hai thứ này chứ?” Thanh niên bây giờ sở thích thật quái gở, nặn hai vật liên quan mật thiết đến nhau, cũng có thể coi là đại diện cho tình yêu lai láng nhưng lại là xxx với cái bô, thật có óc sáng tạo
“Dạ!” Vũ cười toe toét đáp, đầy vẻ tự hào, nhìn hai sản phẩm của mình đang từ từ được đưa vào nồi men. My đứng chờ ở ngoài, những lọn tóc nhẹ bay trong gió. Gió thổi, mây trôi, cuối mùa thu thật đẹp.
“Em muốn viết gì?” đành rằng là nó không tượng trưng cho cái gì khá khẩm, nhưng cũng là kỉ niệm đẹp của một cặp không hẳn là tình nhân. Vũ nhúng chiếc bút lông vào ô màu nước, múa bút: Chỉ yêu mình em, Bạch Huyền My rất thẳng thắn. My khẽ đỏ mặt, xung quanh vẽ mấy dây hoa, còn dưới đáy mới bí mật viết: “Cám ơn anh, vì tất cả”
Chắc chắn, nếu Vũ biết sẽ rất vui Chắc chắn, nếu Giang sát Đức hơn chút nữa thì anh đã suýt hôn vào trán cô rồi
Taxi lướt nhau, biến khỏi Bát Tràng xa xôi cách trở. Bình đã mua rồi, chơi đã chơi rồi, bây giờ là cô hội cuối để hàn gắn lại vết rạn của tấm gương
Cũng là cơ hội, để chàng trai trong đám rình mò kia, tỏ tình với cô gái
Hồ Tây lộng gió, gió heo may. Mặt hồ gợn sóng, sóng lăn tăn. Vũ mua cho My KFC thay vì mua kem thông thường, vì biết cô ấy ghét kem nhất. Vũ ngồi trên ghế đá, cạnh My. My băt đầu bóc giấy ra đỏ ăn KFC
“Tự nhiên em hết hứng rình mò” Giang nhìn gà rán của người ta, thì thầm, thế mà vẫn chụp ảnh. Dung lượng ảnh cô ấy chụp được cũng gần 1GB là ít Sao con gái thích ăn thế không biét, không chỉ ăn tham mà biểu cảm lúc ăn còn vô cùng quyến rũ, thật khiến lòng người bủn rủn. Nhìn khuônmặ ngờ ngác của Giang, Đưc thì thầm
“Anh đi mua cho” Mong cô ấy cũng vui vẻ như ai, dù là đi rình mò người khác cũng hay coi là một cuộc hẹn. Lúc nãy, khi đứng chờ taxi đến, Đức dã mua cho cô ấy một chiếc móc điện thoại bằng sứ, bên trên trạm khắc hoa dạ lan hương và một chữ tiếng Việt cổ, có nghĩa là: Tình cảm sâu đậm, mãi mãi bền lâu, còn tự mua ình nhưng cô ấy không biết
Giang khẽ mỉm cười, nụ cười ngây thơ như trẻ con:
– Vâng!
Người ta suy nghĩ sâu xa là thế, vậy mà nàng vẫn lơ tơ mơ, tưởng nhầm đây là tình cảm bạn bè, sư đồ, lúc chụp lén đột nhiên thấy tim đập nhanh, mặt đỏ ửng thì nghĩ có lẽ dạo này mình không boỉo sung tim lợn nê thiếu chất, còn đỏ mặt là do ăn quá nhiều cà chua
Chỉ còn lại một mình, Giang cúi người thấp xuống
Đằng kia, cặp đôi My – Vũ đang bước vào những giai đoạn cuối cùng. My vốn không phải loại hồn nhien gì cho cam, ăn uống cũng rất ư sạch sẽ, phong cách ăn giống cái đám châu Âu cổ điển, miếng cắn nhỏ, ăn đến đâu lau đến đấy, thật chẳng dễ thương chút nào. Mặt Vũ có hơi méo đi. Trong mất cái phim Hàn Quốc được thần tượng, vai nữ chính ngờ nghệch, khi ăn kem, cánh gà, v.v…và v.v…đền dính ra miệng, để nam chính mỉm cười đưa tay lau hộ. Nhưng cái phong thái quý tộc của My, không biết kiểu gì mà khó lòng dính được lên mũi, mặt thì đơ ra. Vũ buồn nản cắm ống hút vào coca, ngoáy đều lên.
“Sax, anh đừng uống côca của em, em vừa cho sữa” My hét lên, Hẳn nào khi đ mua, cô ấy dặn nhất định phải lấy đường sữa, hoá ra là sở thích của người ta nó quái di như vậy
Vũ đứng nhìn xa xăm, sau đó bám giơ tay bám chặt lấy hai vai My:
– Chúng ta…quay lại được chứ?

Lon côca của My rơi lóc cóc xuống mặt đất, khiến Giang ngạc nhiên
“Em về” My nói, xóc cái túi đồ trên vai. Ánh mắt cô ấy lạnh như băng, còn mang cái vẻ tổn thương đến khó chịu
“Tại sao lại không được? Tại sao lại cứ thế?” Vũ giận dữ hét lên, chạy theo bám tay cô “Ở cạnh anh em đã rất vui mà, sao lại né tránh đến vậy?”
My vẫn sải những bước dài và nhanh, hét “Taxi”
Chiếc xe Kia phanh kít lại, nhưng lại bị đuổi đi ngay lập tức
“Em trẻ con nó vừa vừa thôi” Vũ hét lên, nắm chặt lấy tay My
“Em trẻ con? Anh bảo em trẻ con? Anh phải hiểu tại sao em lại thế chứ?” My gào lên, giọng như xé vải, xé toạc cả không gian
“Anh đã xin lỗi rồi!!!!” Lúc nãy còn rất vui mà tại sao chỉ muốn làm lành thôi lại khó đến vậy “Em rõ vô lý!!!”
“Vậy tại sao anh lại giấu em? Về cô ta? Tại sao lại làm vậy với cô ta, ngay trước mặt em?”
“Anh không giấu! Và cũng không hôn cô ta”
“Anh có!!!!”
“Trời ơi”
Vũ đưa tay vuốt tóc lên vẻ bất lực “Anh chỉ nhìn sát khuôn mặt cô ta, và cũng không có ý định yêu thương đùa bỡn với cô ta. Tại Dũng bị đá, nên nhờ anh yêu xong đá hộ”
“Vậy nếu lại nữa thì sao? Mẹ em cũng vậy, cũng bảo chỉ có thể, mà cuối cùng bà ta bỏ papa mà đi. Bà ta giải thích hai câu, và rồi không thèm quay lại nữa. Anh biết em sợ nhất những điều như thế mà!” My lại hét lên, tiếng hét đau đớn khiên mặt Giang tái mét, bấu chặt lấy những bụi cây tầm gửi
“Sẽ không như vậy nữa!” Vũ đáp “Một lần là đủ lắm rồi, em nghĩ anh có thể tái phạm lần hai sao?”
“Anh lấy cái gì ra mà đảm bảo?”
“Vì anh yêu em”
“Ha!” My với đống đồ nặng trịch lao qua đường. Cô thấy vừa giận vừa khó chịu. Tại sao không thể mãi như thế này? Tại sao nhưng ta chưa trò xếp những quân bài, người ta cứ cố xếp cao hơn? Để khi tất cả đổ xuống lại hối hận?
Chiếc Ferrari lao đến thật nhanh
Vũ lao ra, xô My vào vệ đường, định thuận theo đà đó mà lăn nhưng vẫn bị va. May mà cái xe đi rất chậm, chậm vô đối, lại phanh kịp thời nên không ai bị làm sao
Những món đồ bằng sứ vỡ nát
My ngồi bệt ra, những lọn tóc lại bay phấp phới, bàng hoàng
“Tại sao anh…”
“Vì anh yêu em” Vũ khẽ mỉm cười
Những món đồ hầu như đã vỡ hết, nhưng dòng chữ trên sản phẩm của Vũ vẫn còn nguyên: “Chỉ yêu mình em, Bạch Huyền My”
My cố nặn ra nụ cười
“Chúng ta làm lành nhé”
Bên kia đường, dưới tán cây. Đưc đã về. Lúc nãy chiếc xe lao đến, Giang đã hoảng sợ đến cắn chảy máu môi
Có những lỗi lầm, nếu còn sống thì có thể sửa, nhưng chết rồi thì mãi mãi không thể sửa được nữa (Code breaker)
Cô kéo nhẹ tay Đức, định bảo anh về thì thấy anh đứng im không nhúc nhích. Khuôn mặt anh ấy, có vẻ gì đó là vội vàng, hối tiếc và như muốn nắm bắt một cái gì đó xa thật xa
Thực ra không phải ai cũng chờ đợi được
Đức đột ngột, vô cùng đột ngột, nhìn thẳng vào mắt Giang:
– Giang làm bạn gái anh nhé!
Làm bạn gái anh nhé…
Làm bạn gái anh nhé…
Ngày hôm đó, chỉ có một người đồng ý trả lời
Ngày hôm đó, có một mỹ nữ đã luống cuống đến nỗi để rơi chiếc máy ảnh lai nhanh khỏi khu phố náo nhiệt kia
Để lại một bóng người bơ vơ giữa dòng đời lạc lõng
Đành rằng là muốn nắm bắt…
Nhưng đâu phải, ai cũng nắm bắt được! d(^oo^)b


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.