Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 38: Tôi cần chính là lợi thế


Đọc truyện Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức – Chương 38: Tôi cần chính là lợi thế

Editor: Trà sữa trà xanh

Sau khi Thẩm Giai Liên nói chuyện với Cố Hạo Thần, cô khẽ cắn môi, nắm điện thoại di động thật chặt trong lòng bàn tay, góc cạnh lạnh lẽo sắc bén của điện thoại cắt vào da thịt mềm mại của cô. Kể từ lúc Cố Hạo Thần trở về nước, cô vẫn đợi điện thoại của anh. Cô muốn có một lần nói chuyện gần gũi với anh, mà cơ hội này lại đổi bằng việc cô tổn thương Lâm Tĩnh Hảo. Cô cũng không cảm thấy có bất kỳ áy náy nào, bởi vì chút này đều do bọn họ thiếu cô.

Vẻ mặt Thẩm Giai Liên vẫn như nữ vương cao cao tại thượng, không chịu cúi đầu với Lâm Tĩnh Hảo. Cô tới trước quán cà phê đã hẹn với Cố Hạo Thần. Vừa ngồi xuống chợt nhớ tới một việc chuyện quan trọng, liền lấy điện thoại ra gọi điện: “Chị Tinh, chuyện đó như thế nào rồi?”

Người nói chuyện với Thẩm Giai Liên chính là Ngô Lệ Tinh. Giữa hai người bọn họ có thể coi như có nhiều lần hợp tác chung và cùng chí hướng.

“Giai Giai, vốn là chuyện rất thuận lợi, nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện tổng thanh tra Cố Hạo Thần của bên cô. Hình như giữa anh ta và Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ mập mờ, lời nói của anh ta như muốn xóa bỏ những sai lầm của Lâm Tĩnh Hảo. Cho nên chị không dám nói gì.”  Cô rất khó xử, lại sợ Thẩm Giai Liên sẽ trách mình, cho nên đẩy trách nhiệm, “Giai Giai, chuyện như vậy không thể trách chị, Tổng thanh tra của bên cô không phải là người chị có thể chọc.”


Thẩm Giai Liên nghe tên Cố Hạo Thần, ngực liền phát đau, lực đạo cầm điện thoại di động mạnh hơn, ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn vài độ: “Chị Tinh, chị ở trên thương trường nhiều năm như vậy, có thể ngồi lên ghế tổ trưởng tổ thiết kế công ty áo cưới Hoàn Mỹ không phải là giả. Một Cố Hạo Thần xuất hiện chị liền rối loạn trận tuyến sao? Đối phó với Lâm Tĩnh Hảo làm khó chị sao? Tại sao chị không xuất hết bản lĩnh của mình ra? Chị phải biết rằng cơ hội lần này là tốt nhất, bởi vì Lý Khải Đức vốn là kẻ háo sắc, chỉ cần chị động tay chân trong rượu của Lâm Tĩnh Hảo, còn sợ cô ta không ngoan ngoãn nằm trên giường Lý Khải Đức sao?”

Đến lúc đó Lâm Tĩnh Hảo thất thân với Lý Khải Đức, Cố Hạo Thần tuyệt đối không tiếp nhận cô ta. Coi như Cố Hạo Thần không ngại, nhưng lấy tính tình Lâm Tĩnh Hảo chắc chắn không chịu ở bên cạnh Cố Hạo Thần. Hơn nữa chuyện này còn có Lý Khải Đức gánh, quả thật chính là không chê vào đâu được, cho nên sẽ không đẩy đến người cô. Nhưng kế hoạch chu toàn như vậy vẫn có ngoài ý muốn.

“Giai Giai, Cố Hạo Thần hỏi thăm mọi chuyện, sau đó nói Trí Mỹ không truy cứu chuyện này nữa. Nếu như mà chị có phê bình kín đáo gì với Lâm Tĩnh Hảo, như vậy Tổng thanh tra bên em nhất định sẽ cảm thấy chị có vấn đề, sẽ biết chị đang cố ý nhằm vào Lâm Tĩnh Hảo, đến lúc đó em cũng bị lây họa thì không tốt.” Ngô Lệ Tinh uyển chuyển nói, “Em phải biết chị em chúng ta cùng một thuyền, đều hận không thể chỉnh Lâm Tĩnh Hảo đến chết mới thôi. Mất đi cơ hội lần này còn có lần sau, chị không tin lần nào Cố Hạo Thần cũng có thể kịp thời xuất hiện, nhiều lần bảo vệ cô ta chu toàn? Chỉ cần chúng ta vẫn muốn chỉnh chết cô ta, không sợ không có cơ hội.”

Ngô Lệ Tinh nói rất có đạo lý, nhưng tâm tình bây giờ của Thẩm Giai Liên vẫn không tha cho Lâm Tĩnh Hảo.

“Lần sau tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho cô ta.” Giọng của Thẩm Giai Liên thả lỏng vài phần, “Chị Tinh, em còn có chuyện, em cúp trước.”

Mặc dù cô đoạt đi Cao Minh Tông, Lâm Tĩnh Hảo đã đau khổ, nhưng cô không muốn cô ta nhanh vui vẻ trở lại. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn một góc chứa Cố Hạo Thần, đó là tình cảm thuần khiết nhất của cô. Nhưng trong mắt anh, cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau đều chỉ có mình Lâm Tĩnh Hảo, anh kiên trì chờ đợi yêu thương Lâm Tĩnh Hảo, hơn nữa còn trần trụi như vậy, là điều cô không ngờ tới.

Rốt cuộc Lâm Tĩnh Hảo có cái gì tốt? Khiến anh bị hớp hồn, năm năm không quên.


Trong lòng Thẩm Giai Liên nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, cô đè nén thật sâu, hít sâu. Sau đó mới chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn thấy Cố Hạo Thần từ trên xe bước xuống, vóc người cao to cao ngạo, không có một chút dư thịt, hợp với ngũ quan lập thể xuất sắc, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm chú ý. Anh bình tĩnh thong dong, trong lúc phất tay đều là có khí chất quý tộc, khiến ánh mắt cô chăm chú đuổi theo, dù là trong mắt của anh chưa bao giờ có sự tồn tại của cô, cô vẫn say đắm như vậy.

Sau khi Cố Hạo Thần đi vào, nhìn xung quanh, liền thấy Thẩm Giai Liên ngồi ở trong góc, vẫn là vị trí lần trước cô hẹn với Lâm Tĩnh Hảo. Anh sải bước đi tới, ngồi xuống sô pha, bồi bàn tiến lên, anh gọi một cốc cà phê Lam Sơn.

Thẩm Giai Liên mỉm cười, tay trắng noãn thon dài cầm muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy động cà phê truớc mặt: “Tìm tôi có chuyện gì? Lại vội vã như vậy?”

“Đối với cô mà nói dĩ nhiên không phải là chuyện tốt.” Cố Hạo Thần nhận lấy cà phê từ bồi bàn rồi khẽ cảm ơn, sau đó tiếp tục nói, “Thẩm Giai Liên, mời cô đừng tổn thương Lâm Tĩnh Hảo nữa, đây cũng là tích đức cho chính mình đó. Còn có lần này về chuyện thiết kế áo cưới, áo cưới là thuộc về công việc thiết kế của Hoàn Mỹ, không phải là của một mình Lâm Tĩnh Hảo, tại sao xảy ra chuyện Ngô Lệ Tinh lại để một mình Lâm Tĩnh Hảo gánh tội thay? Lý Khải Đức vốn chưa từng gặp Tĩnh Hảo, cũng không có hứng thú muốn biết rốt cuộc là ai làm áo cưới, người ông ta cảm thấy hứng thú nên là Ngô Lệ Tinh chứ? Nhưng phía Trí Mỹ lại chỉ đích danh Lâm Tĩnh Hảo tiếp khách, không khó đoán ra là có người muốn làm khó cô ấy. Mà người muốn làm khó cô ấy ở Trí Mỹ không có mấy người. Chuyện này không thoát khỏi quan hệ với cô.”

“Cố Hạo Thần, anh dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi không được làm cái gì, mà nên làm cái gì? Anh là bạn trai của tôi sao? Không phải, đúng không. Hay là ông xã của tôi? Cũng không. Vậy anh lấy tư cách gì để ý tới tôi? À, tôi biết rồi, là muốn lấy danh nghĩa cấp trên đúng không? Nhưng cấp trên chỉ để ý đến công việc, tại sao lại vượt quyền trông nom chuyện riêng đây?” Thẩm Giai Liên khẽ nghiêng người về trước, trên mặt là nụ cười xinh đẹp như cũ, nói ra những lời bén nhọn, “Huống chi đây là chuyện giữa tôi và Lâm Tĩnh Hảo, cô ta còn không tìm tôi, anh lấy thân phận gì ra mặt cho cô ta đây? Các người còn chưa chính thức hẹn hò? Cho nên, Cố Hạo Thần, đừng cảm thấy anh thật vĩ đại, có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì!”

Ánh mắt của cô khẽ chuyển lạnh, ngoài mặt là lạnh lùng kiên cường, nhưng chỉ có mình cô biết trái tim mềm mại của mình có nhiều đau thương, chỉ là cô không muốn ở trước mặt anh than đau, cho dù đau cũng nói không, không những không chiếm được một tia đồng tình nào, còn có thể rước lấy lời cười nhạo từ anh.


Cô trong mắt anh chính là một người phụ nữ xấu, cho nên cô cứ tiếp tục hư hỏng như vậy, không có ý tứ muốn giải thích.

“Tôi không cần thân phận, tôi cần chính là lợi thế.” Đối mặt với lời chất vấn sắc bén của Thẩm Giai Liên, sắc mặt Cố Hạo Thần không nổi sóng, d[dlqd thong dong ứng đối, “Thẩm Giai Liên, chớ quên, ở nơi này đã hơn một lần, cuộc nói chuyện giữa cô và Tĩnh Hảo đều bị ghi lại, chứng cớ cô tổn thương Tĩnh Hảo còn trong tay tôi. Nếu như cô không để ý tôi liền đưa cho Cao Minh Tông xem, để cho anh ta nhìn rõ phải trái trắng đen.”

“Ha ha…… Tôi tuyệt không quan tâm anh ta nhìn tôi như thế nào.” Thẩm Giai Liên cười lạnh, tay thon giữ chặt tách cà phê bằng sứ đến d[[dlqd bên môi đỏ mọng.

Cố Hạo Thần khẽ nhíu lên mày kiếm, không hiểu rõ lời nói của cô: “Cô muốn nói gì…..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.