Bạn đang đọc Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế FULL – Chương 73
Trình Gia Mục gật gật đầu: “Được rồi, đạo diễn Tống.
Tôi biết rồi, nhất định sẽ chú ý.”
Tống Thần gật gật đầu: “Vất vả rồi, nghỉ ngơi một lúc trước đi.”
Phim của Tống Thần, mỗi cảnh quay đều phải quay đến bốn, năm lần mới qua.
Bản thân hắn vốn có tính cẩn thận, nhất là với tác phẩm của mình thì đã tốt lại càng muốn tốt hơn.
Huống hồ hắn đã tốn rất nhiều công sức cho bộ phim này.
Mấy ngày nay trạng thái của Trình Gia Mục không được tốt, cũng vì thế mà tiến độ chậm lại.
Nhưng lần này, cơ bản thì cậu đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi, cho nên đến lần quay thứ năm cũng tức là lần quay tiếp theo đã thuận lợi thông qua.
Cảnh tiếp sau đây, là cảnh đối diễn giữa Trình Gia Mục và Hoắc Dật.
Trình Gia Mục trở lại chung cư của bọn họ với thân thể đầy thương tích, Hoắc Dật thì đang xem TV.
Trình Gia Mục trong vai trò Tri Chu, hiện tại từ đầu đến đuôi đều biến thành ‘vợ nhỏ’ chăm sóc A Minh, ngoan tới không thể ngoan hơn được nữa.
A Minh đang chờ Tri Chu về nhà cùng ăn cơm, nào ngờ nàng dâu nhà mình không mua đồ ăn về mà lại lê tấm thân đầy vết thương về nhà, hắn liền nhảy dựng khỏi ghế sofa.
Hoắc Dật vội hỏi: “Tri Chu, em, em làm sao thế?”
Trình Gia Mục lắc đầu, gương mặt đã được hóa trang cho hốc mắt tím xanh, khóe miệng cũng dính máu khiến nhìn qua rất đáng sợ, có vẻ như bị thương rất nghiêm trọng.
Trình Gia Mục ôm lấy cánh tay của mình, lắc đầu rồi đi vào trong phòng.
Lúc này, cảnh phim sẽ phối hợp với lời bộc bạch trong lòng: “Tri Chu biết A Minh không thích mình tiếp xúc với nhóm ‘bạn’ ngày trước.
Anh không thích cậu dính dáng đến những thứ hỗn tạp đó, cho nên Tri Chu rất sợ, dù bị thương cũng không muốn để anh nhìn thấy.”
Trình Gia Mục mở cửa rồi đóng sập lại, khóa thật chặt rồi ngã xuống giường, khiến vết máu ở khóe miệng dính ra làm bẩn ga giường.
Hoắc Dật bắt đầu điên cuồng phá cửa: “Tri Chu, Tri Chu! Em ra đây đi! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi!”
Trong phòng chỉ còn lại sự trầm mặc.
Hoắc Dật tiếp tục phá cửa, âm thanh có chút lo lắng dần chuyển thành hổn hển tức giận, bắt đầu dùng chân đá cửa: “Ra đây! Tri Chu, con mẹ nó em đi ra cho anh!”
Cảnh quay này thuận lợi một cách kỳ lạ, chỉ một lần đã qua.
Hoắc Dật và Trình Gia Mục đều đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh kế tiếp là cảnh Trình Gia Mục nằm một mình trên giường độc thoại.
Hoắc Dật thì qua một bên nghỉ ngơi nhưng không hề rời đi, anh đứng cùng với nhân viên hậu trường xem cậu diễn xuất.
Sắc mặt của cậu đã trắng bệch cả ra, mặt mũi tràn đầy đau thương, bờ môi còn bị tô vẽ khiến cậu lộ ra vẻ yếu ớt mà tinh xảo.
Cảnh quay này không có lời thoại.
Nhưng đây là một cảnh quay dài, quay từ xa đến cận mặt Trình Gia Mục, cuối cùng là quay đặc tả cảm xúc của cậu, từ ấm ức cho đến đau thương mà bật khóc.
Điều họ muốn thể hiện ở cảnh này, chính là việc ‘nước mắt chảy ra một cách tự nhiên’, cái này cũng có nghĩa là không thể dùng thuốc nhỏ mắt, nhất định phải dựa vào cảm xúc mà khóc.
Trình Gia Mục cứ nằm như vậy, dáng vẻ vừa yếu ớt vừa cô đơn, ống kính quay từ xa đến gần nhưng Hoắc Dật chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Mặc dù thân thể này rất giống Viên Mục, nhưng vẫn trẻ hơn anh 11 tuổi, vẫn là một thanh niên.
Cậu nằm ở đó, trông có hơi lạnh thế nhưng không hề than một tiếng nào, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Trình Gia Mục vòng tay ôm lấy chính mình, cả người đều cuộn tròn lại, chóp mũi ngạo nghễ vểnh lên giờ lại có hơi chun lại, tiếp đến là cánh môi run rẩy.
Cho đến giờ cậu vẫn chưa hề khóc, nhưng biểu cảm đã cho thấy cậu rất khổ sở.
Rõ ràng là dáng vẻ của một cậu nhỏ phải chịu uất ức nhưng lại không thể nói ra, cảnh tượng này quả thực chính là vô thanh thắng hữu thanh.
(*)
Sau đó, lông mi của Trình Gia Mục cũng nhè nhẹ run lên, đôi mắt vừa lớn vừa trong trẻo chậm rãi dâng lên chút chất lỏng trong suốt.
Hàng nước mắt óng ánh đảo quanh hốc mắt nhưng không chịu chảy ra, tới khi cậu bật lên một tiếng nức nở mới mãnh liệt chảy xuống.
Đây là âm thanh duy nhất phát ra trong cảnh quay này, chỉ với một tiếng này đã đủ để khiến các nhân viên có mặt tại đây phải đỏ mắt, nhất là mấy cô gái nhỏ dễ xúc động.
Thực tế khiến người ta quá mức đau lòng.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Trình Gia Mục quá xuất sắc.
Tống Thần nhìn cũng phải nhập vai, cậu đã diễn ra một Tri Chu hoàn hảo với tính cách quật cường, phản nghịch, nhưng lại luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn từ nội tâm.
Thái độ khát vọng tình yêu, khát vọng tình thân đã được biểu hiện và phát huy một cách vô cùng tinh tế.
Khả năng diễn xuất này, nếu như đưa lên màn ảnh lớn nhất định sẽ chiếm được không ít nước mắt.
Đây chính là hiệu quả mà Tống Thần muốn.
Hoắc Dật đứng bên cạnh cũng có tâm sự trong lòng, hắn biết rõ nguyên nhân vì sao gần đây trạng thái của Trình Gia Mục lại không tốt.
Ngay cả lúc này hắn cũng sâu sắc cảm nhận được, khi đó Trình Gia Mục… Không là Viên Mục, khi anh nằm bên vách núi đối diện với Hộ Bằng và chiếc xe tải của hắn, thân thể thì bị trọng thương không thể động đậy, chỉ có thể chờ đợi cái chết đang đến gần.
Đại khái chính là cực kỳ tuyệt vọng, hệt như thế này.
Giống như bây giờ, cậu chỉ có một mình lẻ loi, trơ trọi.
Cái chết gần ngay trước mắt, nhưng không ai có thể giúp cậu, không có bất kỳ một ai.
Thậm chí còn không có ai cùng cậu chia sẻ, vậy cậu đã phải trải quãng thời gian ấy như thế nào?
Vất vả phấn đấu mãi mới có thể trở thành vua màn ảnh, đạt được nhiều thành tựu như vậy.
Kết quả đùng một cái biến thành một thằng nhóc nghèo hèn, lại còn mắc cả đống nợ.
Vừa mở mắt đã thấy bản thân tỉnh lại trên giường của hắn, loại cảm giác này có biết bao tuyệt vọng? Mà hắn đã đối xử với cậu như thế nào?
Để một mình cậu đi tàu điện ngầm chạy tới đoàn làm phim, mỗi ngày đều phải mất đến hai, ba giờ đi đường, vất vả dưới nắng sương.
Đã thế hắn còn luôn miệng nói tới chuyện bao nuôi, bắt nạt cậu, khi cậu yêu hắn, hắn còn nhắc nhở cậu phải nhớ rõ thân phận.
Khi đó, hẳn là Trình Gia Mục đã từng tuyệt vọng như vậy.
Chỉ có một mình cậu ôm lấy bí mật và cừu hận, không một ai chia sẻ với cậu mà cũng không có ai yêu thương cậu.
Nghĩ tới mấy chuyện này, Hoắc Dật không nhịn nổi đau lòng.
Chỉ hận hiện giờ không thể lập tức tiến lên, ôm lấy chàng trai yếu ớt kia vào ngực mà thương yêu, nói với cậu rằng đừng sợ nữa, không cần phải sợ bất cứ điều gì, có anh ở đây rồi, cậu đã có anh rồi.
Cảnh quay này kết thúc, Tống Thần lại sảng khoái để cậu quay một lần liền qua.
Hiệu suất của ngày hôm nay cao đến kinh người, toàn bộ đoàn làm phim đều sôi động hẳn lên, xem ra hôm nay không cần phải quay đến tận khuya rồi.
Quay xong, Trình Gia Mục lại cùng Tống Thần xem lại trên máy giám thị một lần, Tống Thần còn giảng giải sơ qua cho cậu về phần diễn về sau.
Hoắc Dật nhìn theo bóng lưng cậu mà ngẩn người.
Hắn biết bây giờ trong lòng Trình Gia Mục đang phải gánh vác những gì, nói thật hắn có chút bội phục.
Phải tự mình gánh vác nhiều chuyện như vậy, mà còn có thể kiên cường đi thẳng một đường đến ngày hôm nay.
Cậu có năng lực, còn biết chịu khó, bật một cái từ một học sinh nho nhỏ không có danh tiếng, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã đi đến địa vị này.
Vua màn ảnh chính là vua màn ảnh.
Giờ phút này Hoắc Dật vô cùng hi vọng phía bên kia có thể tiến triển nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa để Trình Gia Mục có thể đạt được điều cậu mong muốn.
Để những kẻ đã hại cậu phải bị trừng phạt, chứ không phải chỉ bị phong sát, không đau không ngứa mà tiếp tục sống ung dung ngoài vòng pháp luật.
Thậm chí Hoắc Dật còn từng nghĩ sẽ tự ra tay, để bọn chúng nợ máu trả máu.
Chỉ là mấy đời Hoắc gia đều không dính tới xã hội đen, nếu giờ hắn chạm tới mối quan hệ với họ, chỉ sợ cũng khó lòng thoát khỏi.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, nếu như có thể làm điều đó vì Trình Gia Mục, thì cái gì hắn cũng nguyện ý.
Nhưng mà còn chưa tới bước đó, hiện giờ không phải đã có tin tức rồi sao?
Hoắc Dật cầm điện thoại lên bấm gọi, thực ra mỗi ngày hắn đều sẽ hỏi thăm tiến triển của phía bên kia, hôm nay chuông vừa mới đổ một tiếng mà đối phương đã lập tức nghe điện.
“Hoắc tổng, khéo quá, tôi đang định gọi điện cho ngài đó.” Giọng điệu của đối phương nghe có vẻ khá vui vẻ.
Hoắc Dật liền có dự cảm tốt, hắn vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Đối phương vội vàng nói: “Xong rồi!”
Hoắc Dật thở phào một cái: “Làm được rồi ư? Tốt!”
Đối phương nói: “Gã tài xế kia đã viết lại tất cả chi tiết, khẩu cung, ghi chép tất cả đều đã làm xong.
Chỉ cần đợi xem khi nào tòa án bên thủ đô cần hắn ra làm chứng.
Lúc nào chúng ta cũng có thể khởi tố tên trợ lý Hộ Bằng kia và chủ của hắn, vì tội có ý định mưu sát.”
Hoắc Dật nói: “Bây giờ tôi đến liền.”
Đối phương: “A?”
Hoắc Dật: “Đúng, ngay bây giờ tôi sẽ đặt mua vé máy bay sớm nhất, không cần trì hoãn thêm một phút nào nữa.”
Đối phương: “Được rồi, tôi hiểu rồi Hoắc tổng.
Cứ như vậy đi, chúng ta sẽ gặp lại ở thủ đô.”
Trình Gia Mục thảo luận kịch bản cùng Tống Thần xong bèn duỗi người một cái, cười cười với Hoắc Dật: “Sao nhìn Ngao tổng nghiêm túc quá vậy? Ai lại chọc cho anh tức giận rồi ư?”
Thấy Trình Gia Mục còn có thể nói đùa với mình, xem ra tâm tình cũng đã tốt hơn chút.
Nhưng Hoắc Dật biết, chẳng qua là cậu cố ý giả bộ vui vẻ mà thôi, thực ra cậu đã mất ngủ mấy đêm liền rồi.
Vì vậy Hoắc Dật không chờ thêm nữa mà nói thẳng: “A Mục, gã tài xế kia đã khai rồi.”
Trình Gia Mục: “Cái gì, anh nói thật chứ?” Giọng nói của cậu nghe rất vui vẻ, thậm chí Hoắc Dật còn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập loạn của đối phương gần ngay gang tấc.
Trình Gia Mục nói: “Vậy, vậy chúng ta…”
Hoắc Dật nói: “Giờ sẽ xuất phát luôn.”
Trình Gia Mục nói: “Thế nhưng chỗ đạo diễn Tống…” Vừa nãy Tống Thần mới hưng phấn nói với cậu rất nhiều ý tưởng, như thể hôm nay hắn dự định nhân lúc Trình Gia Mục có trạng thái tốt mà quay thêm vài cảnh nữa.
Cũng đúng lúc cảm xúc của mấy diễn viên kia đang bị cậu làm dao động.
Hoắc Dật xoa xoa mái tóc của cậu, cưng chiều nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ nói với hắn.”
Trình Gia Mục cũng không muốn chờ đợi cho nên đã lập tức đáp ứng.
Cậu đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cơn bão của Tống Thần, nào ngờ Hoắc Dật nói chuyện với Tống Thần một hồi lại chả có chuyện gì xảy ra, Tống Thần còn đồng ý một cách vô cùng thoải mái.
Bọn họ nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi đoàn làm phim, sau khi lên máy bay Trình Gia Mục mới hỏi: “Lúc nào thì chúng ta trở lại?”
Hoắc Dật nói: “Trình tự tư pháp khá phiền phức, đại khái cũng mất đến mười ngày nửa tháng.”
Trình Gia Mục kinh ngạc tới mức xém rớt cả cằm: “Cậu nói cái gì?”
Hoắc Dật nói: “Ừm, em cảm thấy cũng phải mất đến hai tuần đó, nếu như thuận lợi thì vậy là đủ rồi.
Thế nhưng vẫn nên chuẩn bị dư ra một chút, thế nên em đã thỏa thuận với Tống Thần để xin nghỉ một tháng.
Nếu như anh đồng ý trở lại quay phim thì chúng ta xong việc sẽ trở lại luôn.
Nhưng nếu anh muốn nghỉ ngơi một chút, thì thực ra chúng ta có thể lén bay đến đảo nhỏ nào đó nghỉ phép một tuần, chắc cũng kịp thôi.” Hoắc Dật càng nói mặt mày càng hớn hở, còn có chút ý cười giảo hoạt.
Trình Gia Mục nói: “Ý của tôi là, đạo diễn Tống đồng ý để cậu nghỉ lâu như vậy ư?”
Một bộ phim cho dù có quay nhanh cũng phải mất ba đến bốn tháng, sao có thể vui vẻ để hắn nghỉ dài hạn như vậy? Không phải Tống Thần nói sai thì chính là Hoắc Dật nghe nhầm, Trình Gia Mục vô cùng hoài nghi về vấn đề này.
Hoắc Dật lại có chút đắc ý nói: “Anh qua đây, em lặng lẽ nói cho anh nghe.”
.
.
(*) Vô thanh thắng hữu thanh: Sự tĩnh lặng đôi lúc còn ý nghĩa hơn cả việc có âm thanh.
(Trích thơ của Bạch Cư Dị.)