Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 9: Hôm nay là ngày đầu tiên đi học


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 9: Hôm nay là ngày đầu tiên đi học

Tại hành lang tòa nhà A, hiện có một cặp nam thanh nữ tú đang rảo bước cùng nhau. Nam có mái tóc xám tro và khuôn mặt khả ái lúc nào cũng giữ nụ cười nhẹ nhàng thánh thiện trên môi, tay ôm hai quyển sách một đen một nâu. Nữ thì tóc vàng xinh xắn, vai mang chiếc giỏ màu hồng kiểu dáng trang nhã, vừa đi vừa nói chuyện với nam sinh bên cạnh.

– Sal-san, tại sao cậu lại chuyển trường vậy? – Izu lên tiếng hỏi.

– Vì cha của tớ muốn vậy thôi!

– Thế sao? Cậu chuyển như vậy bạn bè của cậu chắc cũng buồn lắm nhỉ?

Sal chớp nhẹ mắt:

– Bạn bè nào cơ?

– Bạn bè ở trường cũ của cậu đó!

– À! – Sal cười nhẹ – Tớ chẳng có bạn cũ gì đâu. Thực sự thì, nói bọn tớ là học sinh chuyển trường cũng không đúng lắm. Tớ, và anh em của tớ nữa, từ trước tới giờ không ai đến trường hết!

– Eh? Gì chứ? – Vậy cậu học thế nào được?

– À… Ừm… Để xem nào… Theo cách nói của loài người thì… Phải rồi! Giống như thuê gia sư vậy đó!

– Thuê gia sư? Cậu có đùa mình không đó? Gia sư thường chỉ là hỗ trợ, như thế thì sao theo được với bài giảng trong trường chứ!

Izu quá ngạc nhiên với cách giáo dục của nhà Tian, nên hoàn toàn không để ý gì đến câu nói lạ tai cua Sal trước đó.

– Không sao đâu! Tớ theo được. Gia sư đúng là chỉ hỗ trợ thôi. Nhưng nếu biết cách học hợp lí thì… tự học thật ra cũng rất tốt!


Izu lén liếc Sal bằng ánh mắt kì dị. Trông hắn không có vẻ gì là đang nói xạo cả… Nhưng mà… Tự học? Nếu hắn đúng là SSS thật, vậy thì đúng là thiên tài rồi…

Còn cả anh em của hắn nữa… Nếu tự học mà vô được cái trường này… Chà! Căng đây! Hèn gì trong hồ sơ của hắn không hề ghi tên trường cũ.

– Còn bạn của cậu, bạn thời thơ ấu của cậu á, cũng chuyển qua đây phải không? Gia đình cậu ta đồng ý sao? – Izu hỏi dò. Theo đúng lí thì hai Triple S là bạn của nhau.

Sal bỗng im lặng, mắt nhìn mông lung ra phía trước.

“Nè nè! Chắc rồi! Không phải hắn thật rồi! Mình biết ngay mà!”

Izu thầm than.

– Cậu ấy ở với tớ! – Bất chợt Sal trả lời.

Izu tròn mắt:

– Ủa, vậy còn cha mẹ cậu ấy đâu?

Sal cụp mắt xuống, buông gọn:

– Mất lâu rồi!

Izu thoáng sững người. Bạn của Sal, cũng là người sẽ trở thành bạn cùng lớp với cô, có một hoàn cảnh cũng tương tự như cô vậy. Hơn ai hết, Izu hiểu được nỗi đau mất người thân nó thấm thía như thế nào.

– Cậu ấy cũng chẳng còn anh chị em nào khác. Thời gian đó, tớ đã rất cố gắng để làm bạn với cậu ta. Lúc đầu cũng có hơi khó khăn một chút, nhưng bây giờ, cậu ấy đã trở nên đáng yêu lắm rồi.

Nói đến câu cuối, gương mặt của Sal sáng lên nét cười rạng rỡ.

– Thế sao? Cậu làm tớ tò mò muốn gặp cậu ấy quá đi!

– Có khi cậu gặp rồi ấy chứ! – Sal cúi mặt cười nhẹ.

– Hả! – Izu tròn mắt – Ai cơ?

– Haha! Tớ đùa đấy!

Khóe miệng Izu khẽ giật giật. Cái tên này, sao cô cứ thấy hắn hâm hâm làm sao ấy.

– Vậy ngoài ra cậu có còn bạn bè nào khác không?

Lắc đầu.


“Ái chà chà! Một kẻ bất hạnh tự kỉ lâu năm!”

Izu kết luận cái rụp.

Cố giấu đi vẻ thương cảm, Izu nhẹ nhàng quay sang hỏi:

– Vậy cậu có muốn kết thêm nhiều bạn hơn không?

Mắt sáng rỡ. Gật đầu lia lịa.

– Được rồi! Tớ sẽ giúp cậu làm quen với lớp nhé!

– Cảm ơn! Izu-san, cậu tốt quá!

– Dù sao tớ cũng là lớp trưởng! Tớ phải giúp mem mới chứ! – Izu mỉm cười, không khỏi tự hào vì cảm thấy mình quá ư là thánh thiện đi.

Sal cũng cười. Một nụ cười đẹp mê hồn. Izu chép miệng.

“Đừng có mà cố quyến rũ bổn tiểu thư như thế. Chậc, nhưng mà lúc hắn cười tốt nhất thì không nên nhìn. Cứ như đang bị lạc vào mê hồn trận vậy. Không biết lúc hắn khóc thì như thế nào nhỉ? Có đẹp được như vậy không ta?”

Izu ngẩn ngơ tự hỏi. Cô chẳng hề biết rằng, câu hỏi của cô không hề có lời giải đáp, bởi lẽ:

Sal Tian là kẻ chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ khóc!

—​

– Tới lớp mình rồi!

Hoàn toàn không khó để thấy được tấm bảng mang tên 12A12 rất lớn ở đàng xa. Đi qua tấm bảng ấy chừng chục mét là cánh cổng bằng gỗ cao bốn mét được khắc hoạ nhiều hoa văn rất nổi bật. Izu đưa tay đẩy cánh cửa. Một giảng đường lộng lẫy hiện ra. Bàn ghế được sắp xếp theo kiểu bậc thang giúp học sinh dễ dàng quan sát giáo viên trên bục giảng. Ghế đều cùng một loại sa lông cao cấp. Bàn phủ một lớp vải cùng một lớp kiếng trông rất sang trọng. Trên bục giảng là một màn hình cỡ lớn đủ để bốn mươi lăm học sinh ở dưới có thể quan sát. Đèn điện sáng trưng. Máy lạnh mở suốt các buổi học. Nói chung là cơ sở vật chất ở đây không thể chê vào đâu được.

– Chào mọi người! – Izu cười tươi.


– A! Izu-chan tới rồi!

– Izu-chan! Ngày mới tốt lành nha!

– Xin chào lớp trưởng xinh đẹp!

Izu đẩy cửa rộng ra, để lộ đằng sau lưng cô là một nam sinh khả ái với nụ cười thường trực trên môi. Izu né ra một chút. Chà! Cũng đã đến lúc giới thiệu mem mới rồi!

– À! Giới thiệu với mọi người, đây là…

– Sal Tian, cậu tới rồi đó hả!

– Oa, Sal-san, nhớ tớ không? Hồi nãy mình có gặp nhau ở cổng trường đó!

– Còn tớ gặp cậu ở Canteen nè!

– Lúc sáng cậu có với giùm tớ quyển sách trên cái kệ cao ở thư viện đó nhớ không?

– Còn tớ nữa, lúc ở…

Cả lớp đồng loạt nhao nhao lên. Và thế là, nam có, nữ cũng có, từ trong lớp ùa ra, vây quanh hỏi han cậu học sinh mới đủ điều, hoàn toàn bỏ quên cô bé lớp trưởng đang đứng dở khóc dở cười. Tự nhiên Izu có cảm giác mình vừa cố làm chuyện thừa thãi thì phải. Cứ ngỡ hắn là tên tự kỉ rụt rè khó giao tiếp nên mới ít bạn như thế… Nhưng theo tình hình hiện tại thì… cô chẳng có lí do nào mà nhúng tay vào nữa rồi. Izu khẽ thở dài, thông báo:

– Mười lăm phút nữa lớp mình xuống tập trung xếp hàng dự lễ khai giảng nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.