Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 80: Nhật kí của Miko


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 80: Nhật kí của Miko

Em đang làm gì thế?

Dara khẽ hé môi, tay vẫn giữ chặt Izu. Cô gái cắn răng, hỏi ngược:

– Tối rồi, sao anh còn chưa về nhà?

– Không phải em cũng vậy sao?

– Em phải giải quyết chút chuyện nên về trễ. Em là Hội trưởng Hội học sinh mà.

– Kể cả việc em vừa leo rào sao?

Izu giật mình:

– Anh… thấy?

– Đừng quên, anh cũng là Hội trưởng Hội học sinh! Anh có thể về trễ một chút để tham quan trường đấy!

Dara hơi nghiêm mặt. Mái tóc anh khẽ lay động trong gió. Dưới ánh trăng mờảo chiếu rọi, cặp đồng tử bàng bạc của anh lại càng trở nên nổi bật và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Izu không rét mà run. Người này… lại chính là Tian Dara thường ngày vẫn hi hi ha ha phóng khoáng một cách vô kỉ luật hay sao?

– Anh… buông tay em ra đã, senpai.

– Trừ khi em giải thích rõ ràng cho anh.

– Nhưng… tay em đau. Anh bỏ em ra đi. Ngồi kiểu này, khó chịu lắm.

Dara hơi nhíu mày, thả lỏng tay ra. Izu thở phào rút tay lại. Nhưng khi cổ tay cô vừa lui đến khe cửa, liền bị Dara nắm giữ. Khớp cổ tay của cô gái thúc thủ trước những ngón tay cứng như gọng kìm sắt của đàn anh.

– Rốt cuộc em định làm cái gì? Nói cho anh nghe nào. Anh không làm khó dễ em đâu.

Izu than thầm. Ông anh này, sao đột nhiên lại nghiêm túc như thế chứ?

Cuối cùng, cô đành phải chịu thua, cố gắng giải thích ngắn gọn nhất có thể.

– Em… thật ra em phải gặp một người. Gấp quá nên em không kịp vòng ra cửa chính.

Rồi cô bật ánh mắt nài nỉ tội nghiệp lên:

– Dara – senpai, anh thả em đi giùm. Em nhất định phải gặp người đó. Chuyện thế nào em sẽ giải thích sau, chỉ mong anh bây giờ thả em đi thôi. Rồi sau đấy anh muốn phạt em hay báo cáo lên trên cũng được. Em… nếu không đi kịp, chắc chắn em sẽ… hối tiếc cả đời mất.

Nói đến câu cuối, Izu cúi thấp đầu, giọng cô nhỏ như muỗi. Dara trầm ngâm quan sát cô một hồi, mới buông tay ra, đoạn đứng dậy vươn vài cái:

– Oa, tối nay thật thanh bình. Mình chả có gặp được cô bé nào trèo rào cả. Đến lúc phải về thôi.

Izu thoáng ngơ ngác. Trong thoáng chốc cô liền hiểu ý anh. Đôi mắt tròn xoe của cô lấp lánh mừng rỡ:

– Cám ơn anh, Dara – senpai!


Dara khẽ thở dài. Đến lúc anh quay lại thì bóng dáng mảnh mai ấy đã mất hút tự bao giờ.

– Không cần cảm ơn anh đâu, cô bé! Bởi vì…

Em chậm thật rồi!

—​

Khi Izu tới nơi, đúng ngay vị trí mà Izu đã thấy “người đó” xuất hiện, tất cả đều… trống không.

Ngoài những bóng cây nhập nhoạng mờảo, tiếng gió rì rào rít qua kẽ lá, chẳng còn gì khác.

Không có bất cứ một bóng người nào cả.

Cũng không có một bóng “không phải người” nào luôn.

Không còn bất cứ một dấu vết nào chứng tỏ hình ảnh Izu vừa trông thấy ban nãy.

Nghĩa là…

Anh ta… Tiểu yêu… Cả bóng ma ấy…

Cũng biến mất!

Tất cả… cứ như là ảo ảnh.

Nhưng Izu chắc chắn là cô không hề nhìn nhầm, cũng không hề gặp ảo giác!

Suốt đêm hôm ấy, Izu cứ trằn trọc mãi. Cô không thể nào loại ra khỏi đầu óc mình cái bóng dáng dong dỏng ấy.

Anh ta thực…

Thực đến vô cùng.

Chẳng hiểu vì sao, Izu lại cứ có cảm giác, nếu như khi ấy cô đến kịp, thì cô có thể… chạm được đến anh ta.

Không phải cái thứ cảm giác trống rỗng như trong mộng, mà là thực thểsống động…

Kèm theo một cơn sóng cuốn theo lắm thứ cảm xúc… cứ trào dâng trong lòng.

Xúc động.

Bồi hồi.

Bỗng nhiên… chỉ muốn khóc.

Giống như… gặp lại được một người thân thích, mà rất lâu… rất lâu rồi, chưa từng liên lạc với nhau.


Bạn ư? Hay là anh em ruột thịt?

Không phải!

Cảm giác, còn hơn thế.

Sự quen thuộc ấy…

Mối quan hệ mập mờ khó hình dung ấy…

Có thể khiến cho bản thân sẵn sàng hi sinh những điều tốt đẹp nhất…

Cho đối phương.

Phải, hi sinh…

Bất cứ thứ gì…

Mà không cần quan tâm đến hậu quả!

—​

-…chan! Zu – chan! Dậy nào.

Izu mơ mơ màng màng mở mắt.

Ai đang gọi cô vậy?

Mờ quá, trông không rõ.

Tại sao… lại nhìn ra “anh ta” chứ?

Thiên thần… sao?

Vừa nghĩ tới hai chữ “thiên thần”, Izu đột ngột mở bừng mắt.

Bóng người trước mặt hiện rõ mồn một.

Yan Mochi!

– Đêm qua cậu thức ăn trộm gà à? Sao bữa nay uể oải vậy?

Izu dụi mắt ngồi thẳng dậy:

– Trộm con mắt cậu ấy. Hết ra chơi rồi sao?


– Chút nữa mới hết. Tranh thủ đi rửa mặt đi, mèo lười!

– Ai lười chứ? Cậu…

– Izu – chan, măm senbei không nà?

Từ ngoài cửa lớp, Miko nhí nhảnh chạy lại chỗ Izu, tay cầm một cái hộp xốp đựng đầy senbei.

Izu tàn nhẫn đẩy Mochi sang một bên:

– Xích qua cho con gái người ta nói chuyện nào!

Miko nhanh nhẩu gợi chuyện trước:

– Izu – chan nè, cậu có nghe chuyện xảy ra tối hôm qua chưa?

Chuyện xảy ra tối hôm qua?

Lẽ nào… liên quan đến tia sáng đó?

– Chuyện nào cơ? Tớ… không biết.

– Thế sao? Cũng phải, chắc lúc đó cậu về nhà rồi. Thật ra, cũng chẳng phải chuyện gì lớn đâu. Chẳng qua, vào giờ đó, có vài nữ sinh ở trong kí túc xá tầng cao đã vô tình nhìn thấy một nữ sinh leo rào ra ngoài trường.

“Thịch”.

Izu vừa cảm nhận được trái tim mình đang “biểu tình” trong lồng ngực. Giọng cô hình như lạc hẳn đi:

– Vậy sao?

– Ừa, nhưng do xa quá nên họ không nhìn rõ mặt người đó, chỉ biết là cô ta có những hành động lạ lắm cơ.

– Lạ? Lạ thế nào cơ?

Izu giả nai, cố tỏ ra thật tự nhiên. Tuy nhiên, cô không khỏi chút lo lắng, bởi vì khi ấy, cô đã gặp anh Dara. Mà dung mạo của anh ấy, cho dù có đứng từ trên cao nhìn xuống cũng không thể nhầm lẫn với bất cứ ai khác được. Nhỡ đâu, họ lại tìm anh ấy hỏi chuyện thì anh ta khó lòng giấu được. Hơn nữa, anh ta cũng không có lí do gì để “bảo hộ” cô cả.

– Vậy… trước đó, không ai thấy chuyện gì khác sao?

– Không có, ý cậu là sao? – Miko tròn mắt.

– Không có gì! Chuyện sau đó thế nào?

– À… thì khi đó, họ thấy, cô ấy tự nhiên ngồi xuống với tay qua khe cửa bên hông trường. Một lúc sau lại ngồi dậy, cứ tần ngần ở đó. – Miko bất chợt hạ giọng, sắc mặt tỏ tỏ vẻ nghiêm trọng – Giống như… đang nói chuyện với ai vậy. Sau cùng thì cô ấy mới đứng bật dậy rồi chạy biến vào trong bóng tối. Bây giờ, họ đang đồn ầm lên rằng: trường mình… có ma.

Gương mặt Izu tái dần theo lời kể của cô bạn. Không hẳn là do thái độ kể rùng rợn của Miko, mà là do… cô đang sợ thật sự.

Vì cái gì mà không ai trông thấy Dara?

Vì cái gì mà chỉ có mình cô phát hiện ra tia sáng?

Vì cái gì mà khi tay cô bị anh ta giữ chặt, nhưng người khác lại trông thấy cô chỉ có một mình?

Khi ấy, cùng lắm là gần tám giờ tối, vì cái gì mà cô lại gặp chuyện kì lạ như vậy?

Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, lần trước, Izu gặp chuyện ở trong thang máy, chẳng phải là lúc ấy chỉ tầm có bảy giờ tối thôi sao?


Lẽ nào, trong ngôi trường này… thật sự có các “thứ không xác định” như thế tồn tại.

Rốt cuộc, tối hôm qua, cô có thật sự gặp Dara hay không?

Izu vô thức mím môi. Trán cô cơ hồ đã lấm tấm mồ hôi. Cô không hề biết, cậu bạn tóc bạch kim bên cạnh vừa thoáng nhíu mày nhìn cô, không rõ đang nghĩ ngợi gì.

– Mochi – kun, anh xem, thư viện trường mới cập nhật nhiều sách hay lắm nè!

Từ ngoài cửa, Sal cười tươi bước vào, trên tay ôm mấy quyển sách dày cộm. Từ cái hôm Mochi phán “Tớ không thích con gái”, lượng fan nữ bám lấy anh và Sal cũng theo đó mà giảm hẳn. Nhờ vậy, Sal mới có thể thoải mái đi lại mượn sách mượn vở trong thư viện. Mochi xem ra đã làm tốt công việc bảo hộ của mình mà không nhất thiết cứ phải kè kè bên cạnh Sal.

– Cậu hay thật đó Sal – kun! Cậu đọc sách nhiều như thế, vậy mà mắt cậu vẫn tốt thật sao? – Miko hào hứng xuýt xoa.

Sal mỉm cười đặt quyển sách xuống bàn:

– Chắc là do tớ… vốn là người đặc biệt mà!

Miko thoáng ngẩn người. Hình như, trong ánh mắt long lanh của cô gái vừa xuất hiện những thứ cảm xúc khó tả cứ đan xen vào nhau.

– Thôi nhá! Tớ về chỗ, trả chỗ cho Sal nè!

Miko cười tươi, cứ như những xúc cảm mới thoáng qua khi nãy chưa từng tồn tại. Trước khi về chỗ, cô còn tinh nghịch nhét cho Sal và Mochi mỗi người một chiếc bánh senbei vào miệng:

– Thỉnh thoảng cũng nên thử qua đồ ăn vặt của trường đi. Cũng không quá tệ mà, phải không hai anh chàng hoàn hảo?

Sal phì cười:

– Tớ không có hoàn hảo đâu. Nhưng mà cám ơn cậu nhé!

– Cám ơn, Miko – chan! – Mochi thản nhiên thưởng thức chiếc bánh.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc nhanh chóng.

Miko nhanh nhẹn lấy sách vở môn học tiếp theo ra, kèm theo cả một quyển sổ nho nhỏ. Cô gái nhẹ nhàng lật ra trang mới nhất, bắt đầu đặt bút nắn nót:

“Ngày… tháng… năm…

Mình kể cho Izu về một chuyện khó lý giải trong trường.

Izu: hồi hộp, bồn chồn, sợ hãi.

Mochi: lo lắng. (Mặc dù cậu ta vẫn ra vẻ không quan tâm như mọi hôm)

Sal:… “

Chợt, Miko ngẩng đầu lướt qua hình ảnh cậu bạn nắng ấm bàn trên đang tươi cười trò chuyện rôm rả về nội dung quyển sách mới vừa mượn. Bất giác, cô gái mỉm cười, nhưng trong nụ cười nhẹ ấy hình như vương vấn một chút nuối tiếc…

Cô đặt bút xuống, viết một dấu chấm hỏi bằng bút đỏ to tướng sau tên Sal, đoạn thở dài gấp quyển sổ lại.

Một quyển sổ nhật ký kì lạ…

Senbei (煎餅) là một loại bánh gạo của Nhật Bản. Nó là loại bánh khô, được chế biến từ bột gạo hoặc bột mì, rồi được đem nướng chín trong lò hoặc trên bếp than củi. Món này có xuất xứ từ Trung Quốc và du nhập vào Nhật Bản từ thời kì Nara. Những chiếc bánh Senbei ở thời kì này còn khá đơn giản, chỉ được làm từ bột mì và đường. Đến thời kì Edo hay thời kì Tokugawa, Senbei đã có nhiều sáng tạo trong phương pháp chế biến. Xuất hiện nhiều loại bánh Senbei với nhiều hương vị hơn, hình dáng khác nhau. Từ đó cũng hình thành hai loại Senbei làm từ bột mì và Senbei làm từ bột gạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.