Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 74: Sasaki Maru và “thứ cậu thiếu”


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 74: Sasaki Maru và “thứ cậu thiếu”

Jun cười tươi, khuôn mặt rạng rỡ không chút tì vết:

– Chào mọi người, oa, Reiko – san, cậu đi học lại rồi sao?

Reiko trừng mắt nhìn Jun, bất ngờ lao tới khiến không ai kịp phản ứng gì. Ả nhanh như cắt đã túm được cổ áo Jun ghì chặt:

– Mày… con quỷ cái! Chắc chắn là mày sử dụng Quỷ phép để tự làm lành vết thương phải không? Nói mau, mày rốt cuộc đã làm gì mà anh em tao cứ mơ thấy Địa Ngục như thế, hả?

– Reiko – san… Cậu sao vậy? Ngã đập đầu vào đâu chăng?

Jun tròn mắt sợ hãi nhìn Reiko, ngây thơ vô số tội.

– Mày đừng có giả ngu, con quỷ, mày…

– Bỏ tiểu thư nhà tôi ra!

Một giọng nói chợt gắt lên, theo sau là một bàn tay nam sinh nhanh chóng dùng lực hất tay Reiko ra. Shippo nhíu mày khó chịu đứng chắn trước Jun, sẵn sàng dùng lực mạnh hơn nếu cô ả kia còn tiếp tục nhào tới.

– Tránh ra, mày cũng là quỷ! – Reiko chỉ tay vào Shippo mà gào lên – Đúng rồi, Shippo, tao nhớ cái tên này. Mày chính là con cáo lửa đã đưa bọn tao xuống Địa Ngục. Mày là cáo tinh của ác quỷ! Có đúng không?

Reiko hét lên, một lần nữa toan lao vào. Shippo nhíu mày, ánh mắt màu cam dần dần đậm lên, chỉ trong sát na sẽ nhanh chóng chuyển sang đỏ. Nhưng ngay lúc đó, lại một bàn tay khác gắt gao giữ chặt lấy Reiko mà xô ra.

– Đủ rồi, Tokido Reiko, cậu không cần gây khó dễ cho Jun – chan nữa.

Reiko đang dần hóa điên loạn, bất chợt ngừng hẳn động tác lại, ngây ngốc nhìn người mới đến.

– Sasaki… Maru.


Phải, người mới đến, chính là lớp trưởng 10A6, người mà Reiko hằng thương nhớ, nhưng hắn lại là bỏ mặc cô, đi nhớ thương một người khác.

– Maru, Maru – kun… cậu… cậu không thể học cùng nó, nó là…

– Tớ đã nói là đủ rồi, Reiko – chan! – Maru thở dài – Cậu dù có làm gì đi chăng nữa, kết quả, vẫn không thể thay đổi. Tớ… vẫn như vậy, không thể có một thứ gì khác với cậu hơn là… tình bạn. Nếu cậu còn tiếp tục làm loạn lớp, có lẽ chúng ta sẽ chỉ còn là “bạn cùng lớp” mà thôi!

– Maru – kun, sao cậu lại nói vậy, cậu biết… cậu biết tớ yêu cậu tới nhường nào mà. Tại sao…

– Tớ xin lỗi, Reiko – chan! Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng.

Maru hít một hơi dài, thẳng thừng từ chối tiểu thư nhà Tokido ngay giữa lớp. Các học sinh bắt đầu xì xào với nhau, đoán rằng việc này chắc sẽ nằm trong top sự kiện đáng chú ý của trường ở tuần này.

Reiko ngỡ ngàng nhìn chàng trai, người mà cô yêu, lại một lần nữa từ chối cô, từ chối một cách phũ phàng, lại còn bảo vệ cho “con quỷ” kia nữa…

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Reiko bưng mặt chạy vụt ra khỏi lớp. 10A6 lúc này mới thở phào, lục tục trở về chỗ ngồi của mình. Bây giờ mới biết nha, lớp trưởng lớp mình bình thường dễ tính đáng yêu là thế, nhưng trong chuyện tình cảm lại cực kỳ rặt ròi, thật khiến cho người ta nể phục.

Lúc này, Maru mới quay lại phía sau, hơi cúi đầu:

– Tớ xin lỗi vì đã tới trễ, để lớp loạn thế này.

– Không sao, bọn tớổn mà!

Jun mỉm cười, đẩy lưng Shippo một cái:

– Đi, về chỗ, sắp chuông rồi, định chờ lớp trưởng mời nữa hay sao?


Lúc đi ngang qua Maru, bất giác Jun rót vài lời trong trẻo thì thầm vào tai chàng trai:

– Tớ thích câu nói của cậu đó. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng.

Maru cười khổ, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Jun đang tíu tít về chỗ. Cô, lại là nhắc nhở anh rồi. Anh có lẽ cũng không hơn gì Reiko về cái khoản bị crush từ chối.

Nhớ lại cách đây không lâu, cậu có ngỏ lời với cô, nhưng cô lại thẳng thừng:

– Xin lỗi, lớp trưởng, có lẽ tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu được. Bởi vì, tớ yêu người khác rồi.

Lúc ấy, Maru có chút bất ngờ. Cậu đúng là có từng dự kiến qua tình huống này, tuy nhiên, quan sát cô suốt từ bữa tới giờ, cậu lại không thấy cô lén nhắn tin trong, hay gọi điện thoại cho ai đó mỗi khi nghỉ giải lao như những nữ sinh đang yêu khác thường hay làm. Nghĩ tới điểm này, anh chợt sáng tỏ ra một điều:

– Người đó, cũng học cùng trường với chúng ta sao?

– Phải, là khóa cuối! – Jun không do dự đáp ngay.

– Vậy… vậy sao? – Giọng Maru lúc này hình như đã lạc đi – Vậy là… tớ làm phiền cậu mất rồi. Thật xin lỗi cậu!

– Không sao, Maru – kun, cậu vẫn có thể tìm người khác tốt hơn tớ mà. Chúng ta, sau này vẫn là bạn tốt, ha?

Maru trong lòng dở khóc dở cười.

“Làm bạn”, hai chữ này nghe cũng thật quen. Mãi đến bây giờ anh đã hiểu được cảm giác của Reiko khi nghe hai chữ này từ miệng mình.


– Tớ hiểu mà.

Maru cố trấn tĩnh lại. Dù sao anh vẫn là con trai, không thể dễ dàng để lộ cảm xúc được.

– Tuy nhiên, cậu cho tớ hỏi câu cuối nha. Mặc dù, có chút khiêm nhã, nhưng mà… tớ chỉ muốn biết, tớ so với người đó, có thua điểm gì không?

Jun thoáng mở to mắt, chớp đôi hàng mi cong vút:

– Thua? Không, nói chính xác hơn là thiếu. Nếu cậu có thứ đó, không chừng tớ sẽ yêu cậu đó.

Maru ngạc nhiên, rồi chuyển sang sửng sốt. Cậu thiếu một thứ để đổi lấy tình yêu của Jun sao? Đó là thứ gì?

Trong đầu Maru nhanh chóng hiện ra vô số câu trả lời.

Tiền? Quyền lực?

Không, không! Trông Jun không giống người thiếu mấy thứ đó.

Bề ngoài? Thành tích?

Con gái đúng là rất thích người tài, nhưng người vừa đẹp vừa tài, xung quanh đây cũng đâu có ít. Nếu chỉ vì những thứ như thế mà đã có thể có được tình cảm của Jun, vậy thì thứ tình cảm đó, chắc chắn cũng không phải là tình yêu.

– Tớ… rốt cuộc là thiếu cái gì?

– Thứ cậu thiếu á…

Jun chợt mỉm cười ý nhị.

– Thứ cậu thiếu, là… nụ cười của onii – chan!

Nụ cười của onii – chan sao?


Ngồi lặng lẽ mân mê chiếc bút bi, Maru tự chế giễu chính mình. Ban đầu, khi nghe “khóa cuối”, Maru liền nghĩ ngay đến Yan Mochi. Người này, Maru chưa có tiếp xúc qua lần nào, chỉ có gặp thoáng qua ở Câu lạc bộ Bơi lội mà thôi. Khi ấy, thấy Jun có cử chỉ thân mật với anh ta, nhưng lúc ấy Maru lại tự trấn an “Chỉ là hiểu nhầm thôi, không phải như mình nghĩ đâu!”

Dù không có bao nhiêu tin tức về anh ta, nhưng Maru cũng biết loáng thoáng là anh ta sống tại nhà Tian từ nhỏ. Anh ta lại có bộ óc thật đáng ghen tị, chơi thể thao cực kỳ cừ khôi, lại thêm dáng vẻ điển trai vượt quá sức tưởng tượng của con người. Người như anh ta, nếu đúng là người Jun yêu, thì cũng không có gì là kì lạ cả. Tuy nhiên, trong lớp, mỗi khi nhóm nữ sinh tíu tít hỏi Jun về vị senpai này, Jun tuyệt chưa một lần gọi anh ta là “onii – chan”.

Còn về đàn anh 12A12, anh cả của Jun, đúng là cũng rất thân thiết với Jun, cơ mà nhìn kiểu gì thì nhìn, chẳng ai thấy Jun có thái độ gì với Dara mà vượt quá giới hạn của em gái cả.

Như vậy, chỉ còn một người.

Thật chẳng khó để đoán ra “người ấy” của Jun. Nhất là khi Jun lại đề cập đến “nụ cười”. Mà nhắc đến “nụ cười”, trong cái trường này, ai mà chẳng liên tưởng đến “người đó” chứ.

Thì ra là vậy, Tian Jun, đích xác là brocon thật. Maru đã từng nghe qua thông tin này, nhưng anh không có quan tâm dù chỉ một chút. Bởi một lẽ đơn giản, tin tức của mấy nữ sinh rảnh rỗi thích ngồi lê đôi mách thì chẳng được mấy phần đáng tin. Tin chuẩn thì ít mà tin vịt thì nhiều.

Cơ mà, chuyện đã như thế, chẳng lẽ Maru phải chấp nhận buông tay sao?

Đành rằng ngoài mặt, anh đã chấp nhận làm bạn, nhưng tận sâu trong thâm tâm, anh vẫn không cam lòng.

Biết đâu, tình cảm của Jun với anh trai cô ấy, không chính xác là tình yêu?

Phải rồi, Jun và Sal chỉ cách nhau có một tuổi, thân thiết với nhau cũng là lẽ đương nhiên. Sống chung nhà qua bao nhiêu năm tháng như như thế,có thể, Jun đã hiểu nhầm thứ tình cảm anh em là tình yêu.

Chuyện này xảy ra cũng không ít.

Maru rốt cuộc cũng tìm được cho mình một lí do để tiếp tục dõi theo bóng hồng xinh đẹp kia. Bất giác anh lại nhớ tới việc, ngày hôm qua, trong lúc rảnh rỗi lướt facebook trường xem qua thành viên các Club, không khó để anh nhận ra, trong Câu lạc bộ Hóa học mà mình tham gia, cư nhiên có một nhân vật đặc biệt tham gia, chính là tình địch của anh, Sal Tian.

Nói là “tình địch” thì cũng có chút không phải, tuy nhiên, anh thật sự là muốn tiếp xúc qua Sal một lần.

Tian Sal, người này, so với Yan Mochi còn có điểm bí ẩn hơn. Hai người được biết là đôi bạn thân cực kỳ ưu tú trong trường. Xét về mặt hoàn hảo, Mochi còn có vẻ hơn Sal một bậc nếu tính cả khía cạnh thể thao. Tuy nhiên, Mochi lại luôn nghe lời Sal răm rắp, không những thế còn tận tình chăm sóc cho Sal từng li từng tí. Lúc anh ta kè kè bên cạnh, chắc chắn sẽ chẳng có thứ gì có thể gây tổn thương cho Sal dù chỉ là một vết xước. Tự nhiên, Maru có cảm giác, mối quan hệ giữa hai người này, giống như chủ nhân với vệ sĩ vậy.

Tuy nhiên, những điều trên cũng là phát sinh từ tin đồn mà ra thôi. Mà như trước đã nói, tin đồn là thứ không đáng tin tưởng. Maru phải tự mình tìm hiểu mới được. Rốt cuộc, Tian Sal là người ra sao? Loại người Jun thích là loại người như thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.