Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 63: Bàn tay ấy… Vẫn lạnh!
Izu tròn mắt:
– Nữa hả? Cậu chắc chứ?
– Tớ chắc chắn! Izu – chan, cậu phải tin tớ, tớ chưa nhìn nhầm ai bao giờ, và năng lực của tớ vẫn hoạt động tốt! – Kofu cố ra sức giải thích ngay khi thấy một tia nghi hoặc trong đáy mắt cô gái – Tớ vẫn sử dụng năng lực hiệu quả với người khác, không có lí nào năng lực lại gặp trục trặc chỉ với họ, hơn nữa, lại toàn là những điều kì lạ: không trông thấy lí lịch, thấy nguồn gốc là “yêu quái”… Cậu biết đó, tớ chưa nhìn sai ai bao giờ…
– Bình tĩnh nào, Kofu – kun! – Izu liền ra hiệu ngăn chàng trai lại khi anh đang bắt đầu nói năng loạn xạ lên – Tớ tin cậu mà. Cậu chẳng có lí do gì để bịa chuyện hết, tuy nhiên chính cậu cũng không giải thích được những thứ mà cậu đã nhìn thấy, phải không?
Kofu im lặng, không phản bác điều Izu vừa nói.
– Năng lực của tớ đôi khi cũng không thể thực hiện tốt khi tớ thiếu tập trung, tớ nghĩ… năng lực nào cũng có khuyết điểm…
– Nghĩa là cậu không tin tớ?
– Tớ không có nói thế! Nhưng mà… theo tớ, cho dù họ có là cái gì, thì họ cũng không gây ảnh hưởng đến chúng ta. Thế giới này còn lắm điều kì lạ, đâu ai có thể biết hết được… biết đâu ngoài kia vẫn còn những người như họ…
Izu vân vê vạt áo, giọng cô gái nhỏ lại:
– Tớ… cũng không thể được tính là một con người bình thường nữa. Cảm giác bị cô lập thật sự rất tệ. Chỉ cho tới khi tớ gặp một người giống tớ, cũng có năng lực khác biệt, là cậu, tớ mới dần thay đổi bản thân theo chiều hướng tích cực hơn. Tớ cũng muốn hòa nhập với mọi người, và sống vui vẻ thoải mái như cậu. Bây giờ, tớ đã đạt được mục đích của mình, và tớ chợt nghĩ, cho dù con người ta có là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần không làm hại đến người khác, thì họ vẫn có quyền sống như một con người vậy. Kofu – kun, chúng ta… thử thay đổi cách nhìn được không?
– Thay đổi cách nhìn?
– Đúng thế! – Izu cười tươi – Những người ở nhà Tian, bữa giờ tớ thấy họ không hề có biểu hiện gì lạ hết. Và nhìn đi nhìn lại thì họ cũng chẳng có lí do gì để hại đến học sinh trong trường. Không biết rằng họ có giở trò gì không, nhưng khi làm việc trong Hội học sinh, họ đều làm tốt công việc của mình. Mọi người trong trường đều yêu quý họ. Tớ thấy, mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp đấy chứ! Đây chẳng phải là một Hội học sinh mà chúng ta đã mong đợi ngay từ đầu hay sao?
Izu cũng không hiểu tại sao mình lại nói nhiều đến vậy, nhưng những điều đó chính là những điều mà cô đã nghĩ. Kể từ lần gặp mặt Jun hôm qua, hình như… cách nhìn của Izu đối với nhà Tian có chút thay đổi. Đặc biệt là với một người, một người mà cô vốn đã có ác cảm ngay từ lần đầu gặp mặt. Hoàn cảnh của hắn so với cô, còn đáng thương hơn nhiều.
Mất cha mẹ… Cả anh chị em cũng không có.
Mặc dù đã được nhà Tian cưu mang… Ừm, vẫn có thể dùng hai chữ “cưu mang” theo một khía cạnh nào đó, tuy nhiên, vẫn không thể phủ nhận được, để đạt được những thành tích đáng nể như bây giờ, chắc chắn hắn đã phải nỗ lực rất nhiều. Mặc dù tính tới thời điểm này, Izu vẫn chưa có được nhiều hơn bao nhiêu thiện cảm với hắn, nhưng cô đã quyết, bản thân nhất định sẽ không để thua hắn. Điều gì hắn làm được thì không lí nào cô lại không thể. Không sớm thì muộn, cô sẽ cố gắng hết sức để đuổi kịp cái bóng kiêu ngạo ấy.
“Reng reng reng”.
Tiếng chuông vào tiết chợt reo lên giòn giã, đánh động hai con người nọ vẫn còn chìm vào những suy nghĩ miên man của mình.
– Ế, chuông rồi, tớ phải về lớp ngay! Gặp lại sau nhé Kofu – kun!
– À… ừm, tạm biệt cậu, tớ cũng về lớp!
Izu vô tư chạy tới thang máy mà không hề biết rằng, có một ánh mắt lo lắng vẫn còn dõi theo cho tới khi bóng cô khuất hẳn. Kofu mím môi, thở dài:
– Izu – chan à, liệu cậu có còn là người chung một thuyền với tớ không vậy? Giá như cậu học khác lớp với họ, có lẽ tớ sẽ bớt cảm thấy bất an như bây giờ.
—
Bước chân vào lớp, đập vào mắt Izu đầu tiên là một hình ảnh mà cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được:
Mochi đang gục mặt chèm bẹp trên bàn, trông như chẳng còn dấu hiệu của sự sống, bên cạnh là gương mặt cười khổ của cậu bạn tỏa nắng Tian Sal:
– Xin lỗi, cả đêm qua cậu ta choảng nhau với onii – chan, nên…
Izu chẳng biết nên nói cái gì trong hoàn cảnh này nữa, chỉ có thể tặc lưỡi lắc đầu. Phải rồi, ban nãy anh Aoi cũng có đề cập đến vấn đề này, xem ra đúng là sự thật. Tuy nhiên, cũng bởi vì nó là sự thật, Izu mới tự đặt thêm một nghi vấn mới:
“Dara – senpai, anh rốt cuộc là loại nhân vật nào mà có thể cân một lúc tới hai con quái vật này vậy?”
Về độ “quái vật” của Mochi thì Izu đã tận mắt chứng kiến rồi, quả thực là không thể chê bai điểm nào. Còn Aoi, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng nội chỉ cần trông qua màn “chào hỏi” của anh ta với Kofu vừa rồi, cũng đã có thể hình dung phần nào bản lãnh của “cái cây màu đen” đó.
Chậc, không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, nhưng Izu vẫn phải chép miệng thán phục:
Người nhà Tian thật không thể xem thường!
Chà, mà nếu ai ở trong cái nhà đó cũng phi thường như thế, vậy Jun, Shippo và Sal có biết võ vẽ gì không nhỉ? Chưa hết, liệu ngoài họ ra, còn có anh em nào khác mà cô chưa biết không?
Ai da, xem ra nhân tài càng ngày càng nhiều, mà nhân tài lại tập trung hết vào một chỗ thế này, xem ra ông trời vừa thương lại vừa muốn thử thách cô nhỉ?
Cơ mà, từ lúc quen biết hắn tới giờ, Izu vẫn chưa từng được thấy cái dáng vẻ “cọng bún thiu” này của tên quái vật Mochi nha. Lần đầu thấy hắn bị ăn hành tới mức này… He he! Dù không nói gì nhưng trong bụng cô không khỏi có chút đắc chí.
“Cậu tưởng cậu là nhất sao? Bỏ mộng đi nhá! Chắc lần sau gặp Dara – senpai, phải nhờ anh ấy chỉ giáo cho vài chiêu mới được! À mà… anh Dara…”
– Dara – senpai bây giờ thế nào rồi, có thương tích gì nặng lắm không?
– Cậu không cần lo lắng đâu! – Sal mỉm cười – Anh ấy chỉ là bị mất ngủ thôi, nhưng anh ấy không muốn xuất hiện trước các fan trong bộ dạng uể oải đó, vậy nên…
– Nên anh ta tìm đường trốn học sao?
Sal chỉ giữ lại nụ cười trên môi, không nói gì thêm. Izu chỉ biết thở dài ngán ngẩm, tiến về chỗ ngồi của mình:
– Dù sao thì cũng có làm việc chung với nhau, Dara – senpai rất tích cực trong các hoạt động trường, thế nên tớ thật sự cũng không muốn làm khó dễ, tuy nhiên việc anh ấy cứ làm ngơ quy định mà vi phạm như vậy hoài thì… Tớ dù có muốn cũng không thể cứu anh ấy khỏi bị kỉ luật đâu, thậm chí anh ấy còn có thể đối mặt với hình phạt đuổi học đó!
– Cậu lo xa quá rồi! Chẳng ai tống khứ được onii – chan ra khỏi đây trừ phi anh ấy muốn thế.
Kẻ đang gục mặt xuống bàn bất chợt lên tiếng.
Izu nheo nheo mắt, nghiêng đầu định chạm vào vai Mochi:
– Bất ngờ nha! Cậu còn sống sao? Không nghĩ là có ngày tớ lại thấy cảnh “bánh đa nhúng nước” của cậu đ… hơ…
Bàn tay của Izu vẫn còn đang lơ lửng thì đã bị một cỗ lạnh ngắt chụp lại. Vẫn trong tư thế nửa nằm nửa ngồi ấy, Mochi nghiêng đầu cười ám muội:
– Yên tâm, Zu – chan, tớ vẫn đủ tỉnh táo để nhớ những gì cậu đã hứa hôm qua!
Gương mặt Izu thoáng ửng hồng. Cô thừa biết cái tên trời đánh này đang nhắc nhở cô về vụ làm bento cho hắn.
– Biết rồi, ông tướng! Mà… tay cậu sao lạnh vậy?
Đây là điều mà Izu đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng mấy ngày trước cô vẫn nghĩ là Mochi bị bệnh cơ. Còn bây giờ… bệnh gì mà bệnh lâu thế? Hơn nữa, có gã nào bệnh như vậy mà vẫn choảng nhau ầm ầm để bây giờ phải nằm chèm bẹp như thế này?
Mochi nghe hỏi, mặt thoáng biến sắc. Anh buông tay Izu ra, lạnh lùng ngồi thẳng dậy:
– Không có gì đâu!