Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 25: Biến cố nơi Hội phòng
Jun vẫn lè nhè vô tư:
– Ờ thì không ngưng đọng, không ngưng đọng thì nó trôi. Có gì quan trọng đâu nà…
Không gian bỗng yên ắng trong giây lát..
“RẦM”.
– CÁI GÌ? KHÔNG NGƯNG ĐỌNG? ANH ĐÙA KHÔNG VUI CHÚT NÀO ĐÂU NHÉ! – Jun đập bàn đứng bật dậy.
Dara cười khổ:
– Nhìn kĩ mặt anh xem có giống như đang đùa không?
– Vậy cái đập bàn lúc nãy của anh là sao hả?
– À… Lúc đó hả, anh chỉ là vô hiệu hóa mấy đồ điện tử xung quanh đây thôi, anh lo có camera!
“Vô hiệu hóa!”
Jun hoảng hồn lục ngay chiếc cặp của mình.
– Vô cái con khỉ ấy! Anh phá hoại thì có! Onii-chan ngốc, tiêu cái máy tính với điện thoại của em rồi!
Dara cũng giật mình nhìn cái laptop trên bàn, ôm đầu:
– Óa! Nó đen thui màn hình luôn rồi! Sao mình không nghĩ tới việc này cơ chứ?
Sal cười tươi:
– Hèn gì em thấy nhiệt độ hơi tăng, máy lạnh chắc cũng một đi không trở lại!
– Sal-kun, em có thể cười trong hoàn cảnh này ư? – Dara cười méo xệch.
– Ồ, may thật! – Mochi vừa nói vừa lôi một cục băng trong cặp ra – Em kịp đóng băng điện thoại trước rồi, có lẽ nó vẫn ổn!
– Ổn? – Dara nhìn Mochi bằng nửa con mắt – Anh hi vọng là nó ổn!
Sal tròn mắt ngưỡng mộ:
– Wow! Anh có cái kiểu bảo toàn đồ điện thật hay nha! Mà còn máy tính bỏ túi thì sao? Anh chỉ lo cho mỗi cái điện thoại của mình thôi thì phải. Hình như trong điện thoại của anh có cái gì đó quan trọng lắm đúng không?
Mochi ngó lơ qua chỗ khác:
– Không không không không không có gì đâu, chắc chắn là không có một cái gì hết!
– Một chữ “không” thôi là ta hiểu rồi! Nghĩa là “có” đúng không? – Sal cười nhẹ – Anh nói dối dở lắm đấy!
– Onii-chan, có nhanh thu dọn đồ đạc không? – Jun phùng má, tức đến đỏ mặt tía tai – Anh có biết trễ học rồi không mà ung dung vậy hả?
– Hơ hơ, em không nghe câu này à? Không đi trễ thì không phải là…
– CHỈ CÓ MÌNH ANH LÀ A12 THÔI!!! – Jun hét – LỠ ANH SAL TỤT LỚP THÌ SAO HẢ? A1 KỈ LUẬT GẮT LẮM ANH BIẾT KHÔNG?
– À, biết thế… nhưng mà…
– ONII-CHAN, MỞ PHONG ẤN MAU! – Jun hét muốn banh cổ họng.
– Nhưng mà… hình như anh quên cách mở mất rồi!
“CHOANG!”
Mochi chạy vụt tới cửa với tốc độ kinh hồn, hai tay vừa chớp sáng đã xuất hiện ngay hai thanh kiếm trong suốt cực đẹp.
– Ế ế! Khoan, để anh mở, Mo…
“Xoẹt”
“UỲNH”…
Hai đường kiếm khí bay vút ra chẻ ngọt cả kết giới lẫn cánh cửa gỗ. Kết giới vừa bị cắt đứt liền phát ra tia chớp chói lòa kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa. Còn cánh cửa chưa kịp đổ thì đã bị Jun đạp thẳng… chân rồi chạy mất hút.
Tuy nhiên, hai kẻ mới phá hoại của công và chàng trai hay cười vẫn ung dung chưa có vẻ gì là muốn đi hết. Dara cười khổ:
– Mochi-kun, nhóc đúng là trùm phá kết giới rồi đó! Mà sao hai đứa chưa đi đi? Chẳng phải A1 có chế độ kỉ luật rất gắt gao sao?
Sal mỉm cười nhàn nhã:
– Nii-chan, anh gạt con bé như vậy, tối nay nó về, nhà mình sẽ loạn mất!
Dara chớp mắt một cái, rồi phá lên cười:
– Đúng là… không thể gạt hai đứa được mà! Sao hai đứa biết anh đùa vậy?
– À! Tại lúc nãy em có xem giờ trong điện thoại! – Mochi thản nhiên trả lời.
– Nhóc định gạt ngược lại anh đó hả? Nhóc xem giờ kiểu gì được với cái-điện-thoại-đóng-băng vậy?
Mười giây nhẹ nhàng trôi qua…
– Hì! Em đoán!
– Trả lời ba bứa kiểu đó, anh vả lệch mồm bây giờ!
Sal cười, kéo chiếc nón của cái áo khoác trùm lên đầu:
– Dễ hiểu mà! Các thiết bị điện tử quanh đây, trừ cái điện-thoại-đóng-băng của Mochi thì em chưa rõ, đều hư hết. Có lí nào đồng hồ của anh còn hoạt động được mà anh xem giờ như đúng rồi vậy? Hơn nữa, tụi em mà rớt khỏi tòa nhà A thì nhiệm vụ sẽ khó thực hiện hơn. Anh sẽ không nỡ ngồi nhàn nhã nhìn Mochi-kun gặp khó khăn đâu!
Dara cũng phì cười:
– Ừ nhỉ! Anh sơ hở mất rồi, anh còn kém quá, gạt được mỗi bé Jun! Mà, hai đứa… anh nói cái này nè, tiếng động hồi nãy, thật sự rất lớn đó, chắc chắn là đã gây chú ý rồi, thế nên bây giờ, ba anh em mình nên…
Dara bất chợt bật dậy quơ cái laptop nhét vội vào cặp:
– CHẠY THÔI!
Phải nói thêm, lúc Izu đang nói chuyện với Kofu, chính xác là ngay đoạn Kofu bất ngờ nắm lấy tay cô, cô có khựng lại một chút. Thực chất không phải vì cô ngại, mà là vì ngay lúc ấy, Izu đã chợt thấy, từ trên lầu năm của tòa nhà H, tòa nhà mà cô vừa bước ra không lâu, có ba vệt đen phóng vụt xuống. Izu hoảng hồn chớp mắt một cái thì tất cả đã yên ắng trở lại. Dù rất tin tưởng vào thị lực của mình, nhưng cô gái chẳng thể tìm ra được lí do hợp lí nào để giải thích chuyện vừa xảy ra trước mắt.
“Có lẽ mình nhìn nhầm!”
Izu nhíu mày, tự nhủ.
—
Hai tiết Toán hại não cuối cùng cũng kết thúc. Thật sự lúc này, Izu chỉ muốn đi thẳng một mạch về nhà nghỉ ngơi mà thôi. Trưa nay, vì cái vụ hội họp của Hội học sinh nên cô chẳng có thời gian để chợp mắt nữa. Cô cũng không thèm tới bãi cỏ nọ để xem coi ở đó có tên mắc dịch nào đang nằm thảnh thơi gác chân ăn bánh hay không.
“Kệ hắn! Coi như bổn tiểu thư ta hôm nay làm phước tha cho hắn một bữa!”
Ấy vậy mà đời không như là mơ. Cô muốn yên thôi mà cũng chẳng được ổn. Mới chỉ bước được có nửa đường thì chiếc điện thoại trong túi đã rung liên hồi. Là Kofu gọi tới.
– Alo, tớ nghe! Có chuyện gì vậy Kofu-kun?
– Izu-chan, cậu học xong rồi phải không? Mau lên đây đi, Hội phòng có biến!
– Sao? Được rồi, tớ lên ngay!
Izu cúp máy cái rụp rồi khẩn trương chạy tới tòa nhà H.
Lên tới nơi, cảnh tượng đầu tiên của Hội phòng mà cô thấy đã khiến cô choáng váng.
Trống hoác!
Nguyên cả cánh cửa gỗ dày mười phân và cao không dưới chục mét ấy đã nằm tan hoang trên mặt đất. Đáng kinh hãi hơn là chiếc cửa bị một thứ gì đó cắt ngọt thành bốn mảnh hình tam giác nằm ngổn ngang, trông đáng thương như những miếng bánh socola khổng lồ bị ai đó cắt rồi vứt bỏ không thương tiếc.
– Ch… chuyện gì thế này?
—————-
Dạo này mình hơi bị cuồng bài “I have a dream” của Westlife hát thì phải:3
“I believe in angels
when I known the time is right for me…”
Có ai tin vào thiên thần hem? ^^