Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 18: Sách giáo khoa là gì? Có ăn được không?
Hai tiết học đầu tiên của năm nhẹ nhàng trôi qua…
Mà thật ra thì cũng không nhẹ nhàng lắm. Vì chỉ trong vòng chín mươi phút ngắn ngủi ấy thôi, chỉ số kinh dị của Mochi trong lòng Izu đã tăng lên gấp bội. Cụ thể chuyện là như thế này đây…
—
Khi giáo viên bước vào, bài học cũng đã bắt đầu, ấy vậy mà hai tên con trai thuộc tầng lớp quái vật cùng bàn với Izu lại chẳng có chút động tĩnh gì cả.
“Ôi trời! Đừng nói là hai ông tướng này tự kỉ ở nhà lâu quá rồi không biết đi học thì cần phải mang theo cái gì nha. Mà cho dù có học gia sư thì chí ít vẫn phải có sách vở chứ!”
– Sách vở của hai cậu đâu, vô tiết học rồi đó!
Sal cười tươi:
– Bọn tớ không có mang theo!
“Thật hết biết luôn! Trong trường hợp này mà cậu vẫn cười được sao Sal? Tớ thì hết cười nổi rồi đó!”
Izu thở dài.
– Thế thì hai cậu học hành kiểu bây giờ? Thôi, hôm nay tạm thời dùng chung sách với tớ nè! Ngày mai đừng có để quên nữa nhé! Lớp mình mà lớ ngớ một chút là rớt lớp như chơi đấy!
Vừa nói Izu vừa tiện tay đẩy cuốn sách giáo khoa sang giữa bàn. Nhưng chưa kịp thả tay ra thì Mochi đã đẩy ngược về.
– Cần gì thứ này chứ!
– Cậu lại giở trò gì đây? – Izu trừng mắt. Hình như bây giờ cứ mỗi lần thấy anh chàng này có động tĩnh gì là cô lại có cảm giác không ổn.
Sal vẫn cười tươi với Izu:
– Không sao đâu! Bọn tớ không có để quên. Bọn tớ chỉ là không muốn mang theo thôi!
Izu đổ mồ hôi hột:
– Đi học mà không muốn mang sách vở thì hai người mang cặp để đựng cái gì vậy?
– Bánh! – Mochi đáp gọn lỏn.
– Tôi không có hỏi cậu! Hừ, cậu định biến Sal thành kẻ vô kỉ luật giống như cậu hả?
Izu gắt. Rồi cô lại quay sang nói với Sal:
– Đi học mà không mang sách thì theo dõi bài học thế nào đây? Để sách của tớ ở giữa cho tớ với cậu xem, còn ai đó muốn xem hay không thì tùy!
Mochi bất chợt nhếch mép:
– Izu-chan, không cần lo thừa vậy đâu! Cậu giữ lấy mà học!
Ở chữ “chan” Mochi cố tình nhấn mạnh khiến Izu giật mình im bặt. Cô biết thừa rằng cái gã quái thai ấy đang nhắc khéo về điều kiện thứ hai.
– Ừa, không sao đâu Izu-chan, bọn tớ thuộc làu hết mấy quyển sách giáo khoa rồi! – Sal vui vẻ nói cứ như thể cái điều anh đang nói rất ư là bình thường vậy.
“Ôi trời ơi! Sal đáng yêu ơi, từ bao giờ mà cậu lại học cái cách nói chuyện tự mãn nổ banh nhà lầu của hắn vậy? Tên lưu manh này sẽ làm hư Sal mất thôi.”
Bất chợt, giáo viên quay xuống:
– Bàn Izu-chan đang nói chuyện gì đó? Hai bạn nam kia, sách vở của hai em đâu? Bộ không định học môn Địa lý của tôi à?
“Thôi khổ rồi! Thế này thì không những hai tên này mất điểm mà cả điểm của lớp cũng bị trừ nữa! Thật tình! Ông nội Mochi cứ thích ra vẻ ta đây giỏi giang báo hại làm liên lụy luôn cả Sal và lớp! Hai người là SSS chứ có phải là quái vật đâu mà học không cần sách chứ!”
– Thưa thầy! Hai bạn mới về trường nên chưa rõ nội quy lắm ạ! Xin thầy… a… – Izu vừa toan đứng dậy thì Mochi đã ấn vai cô xuống rồi thay cô đứng lên trước:
– Thưa thầy! Bọn em vẫn có thể học mà không cần sách ạ. Thầy có thể hỏi bất cứ đoạn nào trong bài. Nếu em đọc sai, thầy muốn phạt em thế nào cũng được!
Cả lớp “ồ” lên đồng loạt. Giáo viên cũng kinh ngạc vô cùng:
– Em chắc không đấy? Sai một chữ là một bản kiểm điểm nhé!
Izu đổ mồ hôi hột. Ấy thế mà hai tên cùng bàn vẫn dửng dưng như không. Cô bất chợt đưa tay kéo nhẹ vạt áo Mochi, ánh mắt lo lắng, hạ giọng nói khẽ:
– Được rồi mà Mochi-kun, đừng thế nữa! Tớ biết cậu giỏi rồi mà. Mau xin lỗi thầy đi, mới đầu năm chắc thầy không làm khó dễ hai cậu đâu!
Mochi thoáng ngạc nhiên nhìn cô gái. Bất giác anh mỉm cười, đưa tay chạm bàn tay đang níu vạt áo của Izu, khẽ bóp nhẹ một cái khiến cô đỏ mặt giật phắt tay lại.
– Là em nói đấy nhé! Đọc phần ba bài một lên cho cả lớp cùng nghe nào Mochi-kun!
– Vâng! Bài một: Tự nhiên, dân cư và tình hình phát triển kinh tế Nhật Bản. Phần ba: Tình hình phát triển kinh tế sau Chiến tranh thế giới thứ hai, nền kinh tế Nhật Bản suy sụp nghiêm trọng. Năm 1952: khôi phục bằng ngang mức trước chiến tranh. Từ năm 1955 đến năm 1973: kinh tế phát triển cao độ, GDP tăng trưởng…
Mochi đọc một loạt hết phần ba không sai một chữ. Cả năm tháng và số liệu cũng hoàn toàn chính xác.
Cả lớp há hốc mồm. Giáo viên thì sững sờ. Izu cũng chẳng thể khép nổi miệng mình lại được nữa. Sự việc đang xảy ra thật khó tin. Tuy nhiên, hiện giờ trong đầu cô đang có một vấn đề đề to tướng khác:
Bàn tay của Mochi… nó lạnh ngắt!
Ngay khi anh chạm vào cô, đột nhiên có thứ như dòng điện chạy vụt từ tay đến não bộ làm cho cô không thể không rút tay về. Nhưng hơn thế, cái cảm giác lạnh buốt từ những đầu ngón tay của chàng trai khiến cô rất khó giải thích.
“Mình có nhầm lẫn gì không ta? Sao ở thời tiết tháng Tư này mà Mochi lại lạnh như thế? Hắn bệnh ư? Hay là tay mình có vấn đề?”
Nhưng rồi cô phủ nhận ngay:
“Tay mình không hề có vấn đề. Chỉ có tên quái nhân ấy, hắn ta mới luôn luôn là người có vấn đề!”
Thầy giáo không ngờ được rằng cậu nam sinh mới toanh kia lại có thể làm được điều khó tin như thế, nhất thời lúng túng. Rồi cuối cùng, như tìm được mục tiêu khác để “công kích”, ông chỉ tay về phía Sal:
– Tóc xám bên cạnh, phần một bài năm, đọc được tôi tha.
Ông thầy có lẽ là đang chắc mẩm rằng hai học sinh này đã học trước bài một ở nhà để lên đây làm trò, thế nên ông nhảy tót một phát tới tận bài năm. Ấy thế mà Sal vẫn thản nhiên nhiên đứng dậy nghiêm chỉnh:
– Vâng, thưa thầy! Bài năm: Một số vấn đề về châu lục và khu vực. Bài này được chia thành ba tiết. Tiết một là một số vấn đề của Châu Phi. Phần một là…
Lớp lại tiếp tục được phen há mồm. Izu cũng há không nhỏ.
“Quái vật! Cả hai đều là quái vật thật rồi! Vậy là ban nãy Sal nói thật chứ không hề chém gió. Chuyện này… sao có thể tin được đây?”
Sal đọc xong, giáo viên lại lúng túng chuyển ánh mắt sang Mochi:
– Em đọc cho thầy…
– Thưa thầy! – Izu bất chợt đứng dậy – Chẳng phải thầy nói nếu Sal đọc được thì thầy sẽ cho qua chuyện này sao?
Giáo viên Địa lý cũng không ngờ cô lớp trưởng ngoan hiền này lại là người đầu tiên dám đứng lên phản bác lại mình. Ngay lúc ông định mở miệng gắt thì ở phía lớp lại có tiếng nói vọng lên:
– Đúng rồi thầy ơi! Ban nãy em cũng có nghe thầy nói thế mà!
– Em cũng nghe vậy luôn!
– Bạn ấy đọc được rồi, thầy bỏ qua đi thầy!
– Thầy ơi dạy tiếp đi thầy!
– Bỏ qua nha thầy!
– Thầy ơi…
Thế là nguyên cả cái lớp ưu tú nhất trường nháo nhào hết lên. Có vẻ như sức ảnh hưởng của hai SSS này quá lớn đi mà. Izu trộm quay đầu ra đằng sau mỉm cười với Miko. Miko cũng mỉm cười đáp trả. Giọng nói khơi mào đầu tiên là của nhỏ. Cô bé nhà báo mộng mơ này đôi khi cũng thật đáng yêu quá đi thôi!
Giáo viên trên bục giảng cứ loay hoay lúng túng như gà mắc tóc. Rồi ông đằng hắng vài tiếng cố lấy lại vẻ đạo mạo:
– Ừ thì tôi có nói thế! Đúng là tôi tha, nhưng ý tôi là chỉ tha cho Sal-kun thôi. Còn Mochi-kun phải đọc thêm một lần nữa tôi mới tha. Mochi-kun, đọc cho tôi nghe trang đầu và trang cuối nào.
Cả lớp mắt chữ A miệng chữ O.
Trang đầu và trang cuối? Chẳng phải là lời mở đầu và tên biên tập, nhà sản xuất này nọ ư? Thầy giáo này thật “lầy” quá mà!
Ngay lúc Izu bất mãn định phản ứng thì Mochi đã đọc làu làu. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Izu đã từng cố cố gắng nhìn xem thành viên tóc bạch kim này có vẻ gì là một người ham học hay không, nhưng cô đều thất bại. Lần này thì không còn gì để bàn cãi nữa rồi. Những kẻ mang danh Triple S đều là quái vật có bộ nhớ vượt quá mức quy định của con người.
– Em ngồi xuống được chưa thầy? – Mochi thản nhiên.
Và sự thản nhiên ấy của anh khiến cho ông thầy đang “quê độ” nổi đóa:
– Này! Em chắc chắn có chuẩn bị trước ở nhà để lên đây chơi khăm tôi phải không? Em coi thường môn Địa lý đến mức không buồn mang theo sách giáo khoa hay sao mà còn giở cái trò này? Hả?
– Thưa thầy! Em có thể được phát biểu vài câu không ạ? – Sal bất chợt giơ tay.
Thầy giáo ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Sal. Chàng trai lúc nào cũng thế, luôn khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thiện cảm. Thế nên thầy giáo không ngần ngại gì mà gật đầu ngay.
– Được rồi! Em nói đi!
– Thưa thầy! Trước hết em thay mặt Mochi xin lỗi thầy vì đã làm gián đoạn tiết học và làm cho thầy mất vui. Tuy nhiên tụi em không có ý xem nhẹ môn Địa lý đâu thầy. Ngược lại, còn rất quan tâm là đằng khác! Em chắc là rất khó để tìm được ai đọc sách kĩ như tụi em đâu. Chẳng qua, vì hai đứa em có cái tật lạ lắm. Hễ đọc qua rồi nghe giáo viên giảng lại thì nhớ bài rất kĩ. Còn vừa nhìn vào sách vừa nghe giảng thì hôm trước hôm sau là quên sạch. Vậy nên, mong thầy chấp nhận cách học khác người của hai đứa em nhé! Tụi em hứa với thầy, sẽ không để điểm Địa rớt dưới chín, được không thầy?
Trông đôi mắt biết cười và gương mặt thánh thiện như thiên sứ của chàng trai, bất giác thầy giào cảm thấy “mát ruột” không ít. Ngẫm lại thì cậu nam sinh này nói cũng có lí, sự việc thì không quan trọng đến mức phải kéo dài thêm nữa, hơn nữa giáo án bài học của khối Mười hai cũng không ít, thế nên ông đành ậm ừ cho qua. Cả lớp thì vui mừng. Izu nhẹ nhõm thở phào. Hai ông thần này, mới vào tiết học đầu tiên thôi mà đã hại cô lo lắng không yên. Xem ra việc trong lớp có tận hai SSS cũng không hẳn là may mắn lắm mà!