Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 153: Vương quốc Suizokukan (2)
Ánh nắng chan hòa vạn vật.
Tiếng suối chảy róc rách trong trẻo.
Tiếng chim hót thánh thót vô tư lự.
Gió mơn man nhè nhẹ lay động những tán cây xanh biếc.
Đâu đó xa xa là hình ảnh núi non dập dờn mờ ảo.
Và đặc biệt là những kì hoa dị thảo trải dọc khắp ven đường.
Oa, đây là chốn thiên đường nào vậy?
Izu quả thực khó có thể kìm nén được cảm xúc của mình trước cảnh đẹp của vương quốc Suizokukan này. Nếu như bình thường, có lẽ bây giờ cô đang cực kỳ cao hứng muốn đi thăm thú khắp các địa phương của vương quốc xinh đẹp này, nhưng mà hiện tại…
Đôi mắt trong trẻo bất giác hạ xuống, nét lo lắng không giấu đi đâu được.
Sal… vẫn còn chưa rõ sống chết thế nào.
Cô nhảy xuống biển để cứu Sal, kết quả lại để Mochi cứu mình, cuối cùng cả hai bị kéo tới nơi này, nhà ngoại của Mochi. Ài… mọi chuyện rốt cuộc chỉ có thể vô lý đến thế là cùng. Dám cá là chẳng ai tin cho dù cô có được phép nói ra đi chăng nữa. Cơ mà, dường như cô không thấy Mochi đả động gì đến Sal. Hắn biết tin chạy tới cứu cô ngay, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vậy hiển nhiên cũng biết chuyện của Sal chứ?
Sal chắc hẳn cũng có năng lực đặc biệt, chỉ là không biết năng lực ấy có giúp cậu sống sót qua kiếp nạn này không. Rồi không biết Maru thế nào rồi. Thêm hai tên đã hại Sal nữa. Nhà Tian có biết chuyện này chưa? Cả việc cô và Mochi đột nhiên mất tích thế này, mai mốt trở lại, phải giải thích làm sao cho phải đây chứ?
Aaaa, sao rối vậy nè trời!!!
– Sao thế? Có tâm sự sao?
Nari từ xa bước tới, tay còn cầm thêm hai ly nước trái cây mát lạnh, mỉm cười đưa một ly cho Izu. Tiếp xúc qua vài lần, ít nhất cô có thể nhận ra cô bé tóc vàng trước mắt đây không hẳn là Raizusa mà cô đã biết. Mặc dù dung mạo đều tương đồng, nhưng khí chất đã có sự khác biệt không khó để nhận ra. Raizusa là một cô gái kiên cường bản lĩnh, không quản khó khăn cùng anh trai lăn lộn khắp chốn với nghề hàng yêu diệt ma cực kỳ nguy hiểm, tính cách phóng khoáng bướng bỉnh với nét hoang dã không thể nào thay thế được. Còn cô gái này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu trong sáng, bướng thì có thể có nhưng có lẽ sẽ dễ bị cái đứa em họ phúc hắc kia chọc cho tức chết.
– A, chị Nari, em không… Em chỉ có chút lo lắng…
Izu đỡ lấy ly nước, khe khẽ trả lời. Nhớ ban nãy, trong buổi tiệc, cô đã hoảng hồn khi thấy Mochi uống thứ nước có cái màu xanh xanh lạ mắt này. Cô sợ đây là một loại rượu gì đó thì lại khổ.
Bữa tiệc diễn ra cũng không lâu lắm, cơ mà chưa kịp tàn thì đức vua kia đã trở về, nghiêm mặt gọi Mochi ra gặp riêng, sau đó Nari cũng kéo cô đi dạo.
– Đừng lo. Ông sẽ không hại em ấy đâu. Trông ông dữ dằn vậy thôi chứ cũng… tình cảm lắm.
– À, không phải chuyện đó. Em chỉ lo, em đột nhiên biến mất thế này… sợ là bạn bè gia đình sẽ cuống lên mất.
– Ra là chuyện này à, cũng không quá to tát đâu. Mochi – kun sẽ có cách giải quyết thôi.
Nari mỉm cười hòa nhã, mặc dù cô chẳng biết rằng Mochi sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Nhưng lo gì chứ, người mà em ấy giao lưu… Chẹp, toàn là những nhân vật mà cô không thể với tới được. Khả năng của họ không phải cô có thể tưởng tượng.
Kéo Izu ngồi xuống một phiến đá nhẵn nhụi cạnh khóm hoa xinh xắn ven đường, Nari tìm cách khơi chuyện:
– À mà, làm sao em lại bị cuốn tới đây vậy?
– A… chuyện này, là do, bạn em bị rơi xuống biển, em mới cố cứu cậu ấy, sau đó bị cuốn vào xoáy nước, rồi… Mochi cứu em, cuối cùng lại tới đây.
Nari nghe xong, chân mày lá liễu hơi nhướng lên:
– Xoáy nước mở ra trước khi Mochi xuất hiện?
– À… cái đó, em cũng không rõ nữa. Khi ấy em quýnh quá nên không biết cậu ấy đến lúc nào.
Nari có chút trầm mặc. Xoáy nước là đại diện cho cổng vào của Suizokukan, nó sẽ không mở ra với con người bình thường, trừ phi…
Khẽ đánh giá Izu một chút, nhưng quả thật Nari không thể nhìn thấu một người bằng mắt thường được. Cuối cùng đành chép miệng.
“Thôi vậy, mặc kệ cô bé có phải con người không, chí ít thì cô bé này không phải kẻ xấu. Có lẽ cô ấy chỉ bị Mochi – kun kéo đến đây thôi. Mình suy nghĩ quá nhiều rồi!”
– Dù sao thì em cũng yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vấn đề thời gian không hẳn là không có cách giải quyết. Em, nếu muốn, có thể ở lại chơi ít hôm. Người dân nơi đây rất bình đẳng, hiếu khách, sống chan hòa với nhau. Như em thấy, mọi người, một khi đã bước ra khỏi cung điện là hầu như không còn giai cấp nữa. Quả đúng là thiên đường có phải không?
Izu tròn mắt, sáng rỡ:
– Thật sao? Đây là thế giới mà con người đang cố với tới, rất đáng ngưỡng mộ đó!
Nari mỉm cười, ánh mắt thoáng chút hoài niệm:
– Ừa, vậy đó… Vậy mà nó… lại nhất quyết bỏ đi.
Nó?
– Aizzz… Em còn ai để đoán được nữa chứ? Mochi – kun, tên nhóc đó, mẹ của nó đã qua đời lúc lâm bồn. Tin tức truyền đến đây, ông đã nổi giận đùng đùng. Ông thương con gái lắm, ông nghĩ nó hại chết con gái ông. Ông cho rằng cha con của Mochi – kun đã mang con gái ông đi mất. Vì thế, cha của Mochi đã một thân một mình nuôi lớn em ấy, tránh gặp ông vì không muốn ông lại thêm một lần đau thương…
– Bẵng đi một thời gian, nói sao nhỉ? Gia đình Mochi gặp nguy hiểm trùng trùng. Không còn cách nào khác, cha của em ấy buộc phải gửi con trai đến đây lại. Đó là lần đầu tiên chị gặp tên nhóc đó.
– Chị đã từng được xem vài tấm chân dung của mẹ em ấy. Bà ấy thật xinh đẹp. Phải công nhận, Mochi có gương mặt rất giống mẹ, cho nên mấy lần nó bướng bỉnh khiến cho ông định nổi cơn tam bành thì ông cũng không cách nào làm tổn hại đến nó. Dù sao đó vẫn là cháu ruột của ông, là con trai của người con mà ông hết mực thương yêu. Ông làm sao có thể xuống tay chứ, đúng không?
– Ông và mọi người ở đây đã dạy nó rất nhiều thứ. Nhóc đó tiếp thu cực kỳ nhanh luôn, phải công nhận, như ở thế giới của em, người ta gọi là thiên tài đó. Khổ nỗi, em nó hơi cố chấp nên chọc giận ông không ít.
– Đùng một ngày, tin tức đau lòng lại truyền đến, cha của Mochi đã qua đời. Bằng cách nào đó, em ấy biết được cha mình mất vì hi sinh thân mình cứu một người khác. Thế là nó phá luôn kết giới của Suizokukan chạy mất. Tên nhóc ấy, được mỗi vụ phá rào là giỏi.
– Nghe nói nó lên tìm người được cứu kia để trả thù cho cha. Aizzz, trẻ con mà, bồng bột, nghĩ gì làm nấy, không thèm quản đến hậu quả. Thật chứ, mọi người lo muốn chết. Em không tưởng tượng được người mà nó đụng đến có quyền lực tới mức nào đâu. Thế rồi chả hiểu tại sao, trả thù đâu không thấy, thấy mất tiêu tung tích luôn. Ông sửng sốt cố gắng truy tìm thông tin về nó, kết quả biết được, thì ra thằng bé lại ở rịt trong nhà người ta tự lúc nào không hay.
– Sau ấy, ông giăng kết giới khắp biển hòng đợi tới lúc Mochi muốn về lại quê ngoại thì không gặp cản trở gì, cơ mà lại bẵng một thời gian dài, ông cũng không bắt được em ấy, mới sốt ruột để chị lên tìm. Đến lúc đó, Mochi – kun đã là một thiếu niên… Chẹp, cực kỳ đốn tim phái nữ luôn.
Nói đến đây, Nari thở dài. Thằng nhóc đó, khi còn nhỏ đã yêu nghiệt, đến lúc lớn lên, chẳng còn biết hình dung bằng từ gì nữa.
Nói về khía cạnh ngoại hình của Mochi, Izu cũng có thể hình dung được phần nào cảm xúc của Nari lúc đó. Lần đầu gặp hắn, cô cũng bị vẻ ngoài vượt trội của hắn làm cho mờ mắt còn gì? Cho tới khi hắn mở miệng…
Chẹp, cô mới sáng mắt ra. Haizz…
– Vậy, cậu ấy có trở về không?
– Tất nhiên là không rồi. Nếu có thì ban nãy ông đâu có nổi giận như vậy. Em ấy chỉ nói là còn nhiều việc phải làm, nhưng chị nghĩ, sự thật là do nó áy náy vì không thể thực hiện mong muốn của ông…
– Ông… muốn nó kế thừa vương vị, tiếp quản vùng đất Suizokukan này!