Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 151: Hé lộ thân thế của Mochi
Izu đã ngây ngẩn hết bao nhiêu lâu, chính cô còn không rõ, chỉ biết khi định thần lại thì cô đã được cô gái “sao biển” kia giúp mặc xong y phục. Mái tóc vàng cũng được cô dùng khăn bông lau khô sạch sẽ.
Nhìn xuống bộ y phục của mình, Izu không khỏi cảm khái. Váy dài màu vàng nhạt vừa khéo léo che khuất mắt cá chân tinh tế, bên ngoài phủ một lớp voan mềm mỏng rũ xuống. Áo trên trắng ngà ôm gọn cơ thể thiếu nữ xinh đẹp, ẩn hiện vài đường vân xảo diệu dưới những đường cong tuyệt mỹ. Tay áo xẻ từ vai, lại túm lấy ngay khuỷu tay, khiến cho làn da trắng nõn thấp thoáng kia càng trở nên mê người. Chính thị nữ cũng không ngờ được là cô gái loài người này chỉ cần tắm rửa và khoác lên người bộ y phục khác thì sẽ liền biến thành con người khác như thế. Cô cố ý chọn váy vàng nhạt để hợp với mái tóc xinh đẹp của Izu. Nhưng không hiểu sao sao… vẫn có cảm giác, cô gái này không phải đơn giản chỉ là nhân loại bình thường, hơn nữa, việc Izu lọt qua được kết giới mà đứng đây đã chứng minh phần nào suy nghĩ của cô.
Izu chẳng hề biết được cô thị nữ đang nghĩ gì, chỉ đang ngơ ngác không biết bản thân sẽ trở về cung điện bằng cách nào.
Nói thì chậm mà sự việc xảy xảy ra lại nhanh. Chỉ thấy lóe sáng một cái, cô và thị nữ đã đứng trước cánh cửa phòng tắm trong cung điện xa hoa nhưng không hề có chút ngột ngạt. Thêm nữa, có cả Mochi đứng ngay đầu ngã rẽ đợi sẵn từ lúc nào. Nhìn đến bóng dáng ấy, tự nhiên Izu lại có cảm giác thân thiết lạ thường, nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng lắm. Phải chăng là do y phục của hắn?
Một thân áo choàng trắng bọc xéo che khuất một bên vai trái, rũ dài xuống chạm gót chân, được cố định bằng chiếc cúc vàng tinh xảo có đính thêm vài sợi tua rua nhỏ óng ánh. Bên trong là áo tay dài có ba đường chỉ viền vàng lấp lánh nơi cổ tay, dưới gấu quần cũng tương tự. Điểm nhấn của bộ trang phục là đai lưng bản rộng khảm những hạt bạch ngọc xinh đẹp phân bố vô cùng hài hòa, kết hợp với đôi giày vải có trang trí những dây kim loại mỏng màu vàng thực lạ mắt, càng khiến cho chàng trai thêm phần tao nhã. Hơn thế nữa, dường như bộ trang phục của anh lại… rất phù hợp với trang phục của cô.
Mochi theo phản xạ quay lại, vừa vặn trông thấy gương mặt xinh xắn có chút hoang mang của Izu. Đầu chân mày thanh tú khẽ xô lại một chút, bất giác anh đánh mắt sang nàng thị nữ vừa bước tới:
– Nari – chan, chị lại trêu chọc cô ấy nữa phải không?
Izu nghe cậu bạn hỏi, có chút khó hiểu, nhưng cô còn chưa kịp hỏi lại thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích. Cô thị nữ bụm miệng cười đến đỏ cả mặt:
– Đừng trách chị! Ai bảo sau ngần ấy thời gian mà cô ấy vẫn còn đáng yêu như thế chứ? Chị không thể ngăn được ý định muốn trêu cô ấy một chút.
Mochi chỉ có thể thở dài một tiếng rồi tự nhiên quay sang giới thiệu:
– Đây là Nari, chị họ của tớ. Và tớ chắc rằng chị ấy đã nói với cậu điều gì đó quái dị phải không?
– À… Ừm, không có tên… Một con sao biển thành tinh vô danh.
Một ánh mắt sắc bén nữa lại phóng qua bên cạnh Izu. Nari nhanh chóng cười giả lả “Chị có việc phải đi trước!” rồi biến mất dạng.
Mochi nhìn theo, lắc đầu chép miệng:
– Đó là chị họ của tớ, và chị ấy hoàn toàn bình thường chứ chẳng phải thứ gì đó thành tinh hết!
Rồi hết sức tự nhiên kéo tay Izu, lặp lại câu nói ban nãy:
– Đi thôi!
– Ơ, nhưng mà… đi đâu?
– Dự tiệc!
Izu thoáng bất ngờ, nhưng đáy mắt vẫn có chút do dự. Mochi vừa đi được một quãng thì chợt cảm thấy tay mình trống trải. Izu đứng im ở đó, môi hơi mím lại. Mặc dù cô vẫn chưa nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy, chàng trai có thể hiểu được… điều mà cô muốn nói.
Mochi cũng dừng hẳn lại, thoáng trầm ngâm một chút, nhưng rồi anh vẫn không thể chịu nổi ánh mắt kiên quyết kia. Khe khẽ thở dài một tiếng, chàng trai vô thức né tránh thứ ánh sáng xinh đẹp trong đôi mắt to tròn đang xoáy vào anh đó.
– Được rồi… Tớ biết là mình không thể khuyên cậu đừng suy nghĩ gì sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng mà… tớ chỉ xin cậu đừng cố tìm hiểu sâu hơn, có được không?
Nói đến câu cuối, bất giác anh lại quay lại, trực tiếp chống lại ánh mắt kiên quyết của cô, nhưng mà, lời nói của anh…
Là “xin”… Chứ không phải là “cấm” hay “cảnh cáo”.
Ánh mắt của anh… cũng không phải dạng ánh mắt độc đoán. Anh chỉ muốn cô làm theo lời anh, không hề muốn ép buộc cô bất cứ điều gì.
Lần này thì đến lượt Izu né tránh anh:
– Chuyện của cậu, tớ làm sao có thể đào sâu mà cậu lo…
– Tớ chỉ cần cậu đừng cố gắng làm thế.
– … Tớ không phải đứa tọc mạch.
Mochi hơi suy tư, cố lựa cách nói bao quát nhất có thể:
– Hm… Thật ra, nơi chúng ta đang đứng, là một… thế giới khác. Cũng không hẳn, chỉ là một khoảng không gian khác thôi.
– Khoảng không gian khác?
– Ừm, vì nó rất nhỏ so với thứ gọi là thế giới. Cậu có thể xem như nó giống như một vương quốc. Nơi này, rất khó để đến, vì kết giới của nó với thế giới mà cậu đang sinh sống là biển.
Izu hơi nghiêng nghiêng đầu nhỏ, cố hình dung ra thứ mà Mochi đang nói.
Thật sự là có một nơi như vậy tồn tại song song với thế giới loài người ư?
Nhưng mà… cô làm gì có quyền nghi ngờ lời nói của Mochi trong khi chính bản thân mình đang đứng trong vùng đất mà dù có nằm mơ một giấc mơ hoang đường nhất, cô cũng không thể tưởng tượng ra được, vùng đất mà Mochi đang đề cập đến.
– Vậy… không phải là nó quá dễ dàng để đến sao?
Dù sao thì biển cũng chiếm hai phần ba trái đất đó.
– Ngốc! Nếu dễ như thế thì ai tắm biển cũng có thể xuyên không à? Rồi cái vương quốc nhỏ bé này có đủ rộng để chứa hết họ sao?
– Tớ không ngốc! – Izu lừ mắt phản đối – Nhưng cậu nói tiếp đi.
– Hm… Cơ chế để có ai đó lọt qua được kết giới này rất đơn giản. Hoặc là người có quan hệ huyết thống với con người ở vùng đất này, hoặc là…
Mochi chợt khựng lại, đôi mắt thoáng vẻ sửng sốt khi sực nhớ đến điều kiện thứ hai. Phải chăng là do anh đã rời khỏi nơi này quá lâu nên đã vô tình quên mất điểm này.
Trường hợp thứ hai, người đó không nằm trong ba dạng: Yêu tinh, ma quỷ, và con người.
Vậy Izu…
– Hoặc là làm sao?
Izu có chút sốt ruột khi nhìn thấy vẻ khác lạ của Mochi, liền lên tiếng hỏi.
– Không có. Chỉ có như thế thôi. Có lẽ là do tớ kéo cậu đến đây rồi.
– Nhưng… Vậy cậu…
Izu chợt nhớ đến hai tiếng “ông ngoại” của chàng trai, đối chiếu thêm với việc thị nữ, à không, là chị họ của Mochi tỏ ra khá cung kính khi nói đến anh.
– Cậu hiểu ra vấn đề rồi đấy. Đây… là quê ngoại của tớ!
Mochi khảng khái giải đáp suy đoán vừa nảy ra của Izu.
– Mẹ của tớ, là con gái duy nhất của ông ngoại, cũng chính là người cao lớn mà cậu thấy ban nãy. Có lẽ ông đã khiến cho cậu sợ hãi rồi.
– Ư… Ưm. Có một chút thôi.
– Đừng lo lắng. Do ông hơi kích động thôi. Tớ đã rời nơi này khá lâu mà. Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải đến bữa tiệc thôi, không nên để ông đợi.
Ngụ ý là, còn chậm trễ nữa thì con người cao lớn ấy lại nổi đóa như ban nãy nữa thì khổ.
– Nhưng nè, chúng ta mất tích lâu như vậy, liệu mọi người…
– Đừng lo. – Mochi chợt mỉm cười, một nụ cười đầy tự mãn và dựa dẫm – Ở đó… còn có họ.
Không cần nói rõ cũng đủ biết “họ” trong lời nói của anh là ai rồi. Chỉ mới có mình Mochi thôi mà đã hé mở lắm điều không tưởng thế này, vậy những người kia còn chứa bao nhiêu bí mật nữa đây. Nhưng mà… dù sao đi nữa thì cô cũng vừa hứa sẽ không đào sâu hơn nữa. Cô cảm thấy, hình như họ đã quá nhân nhượng với cô rồi.
Izu cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng bước theo sau chàng trai trên hành lang trang nhã của cung điện xa lạ.
Thực ra…
Trông vẫn có chút quen thuộc nhỉ?
Giống như là… đây không hẳn là lần đầu cô rảo bước ở nơi này…
– ———-
T/g: Su đã trở lại và ăn hại hơn xưa