Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 148: Án mạng nơi góc khuất
Đó là một vết sẹo dài rất lớn, hằn rõ trên tấm lưng trần trắng trẻo, giống như một con rết dữ tợn, hoàn toàn đối lập với vẻ đẹp thiên thần của con người hoàn hảo ấy. Thế nhưng, tại sao, Izu lại không cảm thấy hoảng sợ nó chút nào? Thậm chí còn có cảm giác quen thuộc, cứ như là đã từng gặp qua ở đâu đó?
Cứ như là… đã từng chạm vào…
Haizz, lại suy nghĩ linh tinh rồi. Xem ra sau khi kỳ thi kết thúc thì cô có khá nhiều thời gian để suy diễn vô căn cứ.
Izu bất giác phóng tầm mắt ra xa hơn. Những vòng xoáy trong đôi đồng tử xinh đẹp chậm rãi xoay tròn, nhẹ nhàng mở rộng tầm nhìn của cô.
Cảnh vật ở nơi đây quả thực không thể chê vào đâu được. Từ trên cao nhìn xuống, non xanh nước biếc mơ hồ hiện ra, đẹp đến không thực, khiến cho người ta có cảm tưởng như đang nhìn vào một bức tranh sơn thủy tinh tế đến từng chi tiết. Chỉ tiếc là hiện tại cô chỉ đang ngắm cảnh một mình. Miko tíu tít phóng đi mua đồ lưu niệm còn chưa trở về. Akina thì càng lạ. Lúc gặp lại, đã thấy cô ấy thay bộ váy đơn giản, gương mặt hình như tái đi nhiều. Có vẻ như cô nàng chưa hề xuống chơi dưới bãi biển. Cô có hỏi thăm, nhưng Akina vẫn khẳng định là mình khỏe, chỉ là có hơi say xe nên muốn đi nghỉ sớm. Izu cảm giác cô ấy không nói thật, nhưng cũng chẳng tiện hỏi nhiều. Thôi vậy! Cô ấy muốn nghỉ ngơi thì cứ để cô ấy nghỉ ngơi.
Izu vô thức quét mắt sang một chút, chợt đầu chân mày nhíu lại.
Ở phía xa kia, tại một mỏm đá lớn nằm khá khuất khu nhà nghỉ, một nhân ảnh đang đứng ung dung tự tại giữa trời đất, đơn độc nhưng không đáng thương, ngạo nghễ nhưng không ngạo mạn.
Gió biển không chút ngần ngại, vẫn thổi lồng lộng, bất tri bất giác hất tung chiếc mũ áo khoác trắng mỏng, để lộ mái tóc xám tro đang loạn thành một đoàn trong gió.
Và phía sau, hai nhân ảnh nào đó đang chậm rãi… chậm rãi… tiến gần đến người nọ. Hai tay của họ mơ hồ đưa ra phía trước, dường như sắp chạm vào tấm lưng cô độc kia…
—
– Hai người đang làm cái gì vậy?
Một giọng thiếu niên đột ngột vang lên. Hai nam sinh tái mặt theo bản năng quay phắt lại, liền gặp ngay gương mặt vẫn còn nguyên nét kinh hãi của thiếu niên kia. Mái tóc xám tro trước mỏm đá kia chớp mắt cũng ngạc nhiên quay lại. Ngay lập tức, một trong hai nam sinh chợt quay lại quát người bên cạnh:
– Đẩy nó!
Rồi tức tốc lao thẳng đến chỗ thiếu niên.
Nam sinh còn lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liền quay phắt lại đẩy mạnh người đứng đầu mỏm đá, khiến cho tấm áo trắng mỏng theo đà rơi thẳng xuống mặt biển sâu thẳm bên dưới.
Thiếu niên vừa mới hoảng hốt thét lên “Giết ng…”, cổ họng đã đột ngột bị bóp nghẹt. Cả thân hình của cậu bị nam sinh kia theo đà xô ngã lăn trên cát. Cậu hoảng hốt luống cuống vùng ra được, nhưng chưa kịp chạy thì đã lại bị nam sinh như hổ vồ mồi lao đến ghì chặt rồi hung hãn bóp cổ. Cậu sợ hãi muốn hét lên kêu cứu, nhưng không có bất cứ âm thanh nào có thể lọt khỏi cuống họng. Người kia dùng sức quá lớn, thân hình có phần nhỏ bé của cậu dù đã cố gắng vùng vẫy bằng hết sức bình sinh cũng không thể nào thoát được. Huống chi khu vực này vốn đã vắng vẻ bây giờ lại càng vắng hơn ở cái khoảnh khắc chiều tà này. Cậu chỉ định đi dạo ngắm cảnh, không nghĩ lại rơi vào tình cảnh sát thân này.
Nam sinh còn lại sau khi xô được nạn nhân xuống biển liền tức tốc chạy tới yểm trợ, ra sức giữ chặt hai chân đang giãy đạp mãnh liệt của nạn nhân. Thiếu niên đáng thương càng khó có cơ hội vùng chạy. Lồng ngực cậu phút chốc trở nên đau rát, hô hấp đình trệ, gương mặt trắng bệch, sợ hãi tột cùng, hai mắt trợn trừng nhưng chỉ thấy được một màn trăng sao phía trước. Chỉ nghe giọng nam sinh vừa đến có chút run sợ:
– Này… Mày… mày định giết cả nó luôn sao?
– Còn cách nào khác sao? – Giọng người kia gắt gỏng – Nó thấy mặt tao với mày rồi. Nó mà thoát là nó sẽ chạy đi tố hai thằng giết người. Mày muốn ngồi tù sao? Xíu nó tèo, mày giúp tao kéo nó quẳng xuống kia luôn.
Sau đó, tai cậu cũng ù đi, chẳng biết là họ có còn nói gì nữa không. Ngay lúc cậu nghĩ mình sẽ chết trong tuyệt vọng, chợt một âm thanh va chạm lớn vang lên ngay phía trên. Áp lực trên cổ đột nhiên biến mất.
Thiếu niên hoảng hốt theo bản năng sinh tồn vùng vẫy thoát ra được. Người vừa bóp cổ cậu đã nằm lăn quay bên cạnh tự lúc nào. Ngay lúc đó, một bóng dáng mảnh mai lướt vụt qua người cậu, mạnh mẽ tung một cú song phi vào nam sinh còn trố mắt ngây ngốc còn lại khiến hắn cũng lập tức té lăn bất tỉnh nhân sự.
– Maru – kun, em không sao chứ? – Người kia chợt quay phắt lại, khẩn trương hỏi.
– Khô… không sao. Mau cứu Sal – senpai! Anh ấy bị đẩy xuống biển.
Maru vừa dứt lời, bóng dáng mảnh mai với mái tóc vàng đã lao ngay xuống biển. Cậu còn chưa hết sợ hãi, tay rờ rẫm cái cổ tội nghiệp vừa bị người ta bóp nghẹt suýt toi, chợt cậu nhớ đến người vừa cứu mình.
Giọng nói ấy, hình dáng mảnh mai thanh tú, mái tóc vàng óng, chỉ có thể là…
Maru tức tốc trở gót vùng dậy chạy về phía khu chòi lớn…
—
Hiếm khi anh em và thành viên nhà Tian có cơ hội thưởng thức hương vị của biển cả thế này nên chẳng ai chịu lết vô phòng nghỉ cả. Tại khu chòi cách biển không xa, Dara thảnh thơi nằm đong đưa trên võng, miệng lảm nhảm hát bài gì đó mà chẳng ai nghe ra. Izu tinh nghịch thưởng thức cây kem quế mát lạnh mà Kasumii vừa giúp mua về. Về phần hai vị thần này sau khi hoàn thành nghĩa vụ cung cấp đồ ăn vặt cho các “cấp trên” thì cũng rủ nhau ra biển quẩy tiếp. Mochi vẫn một phong thái đơn giản: ngồi dựa lưng vào cột chòi mà nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ có mình Shippo đáng thương là bị giao nhiệm vụ mang hết hành lý về phòng từng người nên hiện tại không có ở đây. Đột nhiên từ xa, một bóng người thở dốc xiểng niểng chạy lại, đến cuối cùng còn té cái đụi trên nền cát trước căn chòi của anh em nhà Tian. Ngẩng gương mặt đầy cát trắng lên, Maru lắp bắp quên cả kính ngữ:
– Mọi người, cứu… Mau cứu người! Sal bị người ta đẩy xuống biển, Hội trưởng vừa nhảy xuống tìm… Ở… ở bên kia.
Maru còn chưa kịp nói hết câu, kẻ nào đó vừa rồi rõ ràng là còn đang nhắm mắt dưỡng thần bây giờ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Dara chỉ còn biết chép miệng ngán ngẩm lắc đầu:
– Chẳng biết đến lúc anh gặp nạn nó có nhanh nhẹn được vậy không..