Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 146: Cậu… Là bạn của tớ!
Đến lượt Izu tròn mắt:
– Lớn? Cái gì… lớn?
Câu hỏi vừa thốt ra, Izu đã nhận được ngay câu trả lời khi chợt nhận ra ánh mắt Miko đang nhìn chằm chằm xuống dưới cổ của mình. Theo phản xạ lấy hai tay che chắn trước ngực, Izu đỏ mặt khẩn trương xua đuổi:
– Nhìn cái gì? Không phải cậu muốn nhanh ra biển sao?
– Không phải! Thực ra thì tớ muốn nhanh trông thấy cậu mặc bikini nha. Cho tớ chạm chút nào…
Miko cười nham hiểm kéo dài giọng nhào đến khiến ai đó hoảng hồn co giò bỏ chạy có cờ. Nhưng vừa chạy khỏi khu thay đồ nữ được một chút, Izu bất cẩn đụng “pon” vào một bức tường vững chắc một cái, trước mắt đã hoa lên, lảo đảo. Đột nhiên, “bức tường” phía trước bất ngờ chuyển động, đưa ra một cánh tay nhanh nhẹn kéo Izu lại, ngăn cho cô không bị mất đà ngã xuống. Thì ra là thứ cô đụng phải là người chứ không phải là tường. Nhưng mà không trách được. Ai bảo người hắn rắn chắc vậy chứ? Cô vẫn còn chưa hết choáng váng đây này. Cơ mà, nói gì thì nói, chạy ẩu không nhìn đường là cô, tông vào người ta cũng là cô, lỗi rõ ràng là ở cô rồi. Thế nên Izu vừa đứng vững lại đã vội ríu rít xin lỗi rồi theo phản xạ ngước lên…
Đơ…
Gương mặt thiên thần đang ngạc nhiên nhìn cô. Gương mặt mà cô vô thức tìm kiếm từ lúc sáng đến giờ.
– M, M… Mo… Mo… chi! Sao cậu lại ở đây?
Một câu hỏi thốt ra đã ngớ ngẩn hết mức.
– Tớ không sao…
Mochi trả lời một câu rất “liên quan” đến câu hỏi, nhưng mắt trông thấy những đường cong rõ nét trước mặt, miệng tự nhiên có chút khô, đáy mắt thoáng vẻ bất mãn.
Izu thì chẳng phản ứng nhanh như anh được. Cô còn đang lẫn thẫn giữa Mochi tối hôm qua và Mochi hiện tại.
Uhm. Đôi mắt ấy đã trở lại màu hổ phách như thường ngày rồi. Hắn ta trông cũng không có chút khác lạ nào…
Hình như cũng có một chút. Bình thường khi nhận được câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi của cô, hắn sẽ phản bác: “Cậu muốn tớ bị đoàn bỏ lại trên núi sao?” hay nhàn nhạt châm biếm: “Tớ đến bằng cửa thần kỳ của Doraemon!”… Đại loại vậy. Nhưng bữa nay hắn dường như khá… hiền lành thì phải. Ánh mắt còn không có nhìn thẳng cô. Tuy nhiên, không hiểu sao cô vẫn có cảm giác chắc chắn rằng đây thực sự là Mochi mà cô biết.
Ít nhất thì hắn ta cũng không quá tha thiết như thế nữa. Mà nhà Tian đã để hắn tự do đi lại như vậy… Xem ra, mọi chuyện đã ổn cả rồi.
Nhưng mà… chuyện mới đó, nói quên cũng không thể quên ngay được. Cứ nhìn hay nghe thấy tiếng của hắn là cô lại không thể không liên tưởng tới sự việc tối hôm qua. Thành ra, tay chân của cô vẫn cứ lóng nga lóng ngóng làm sao ấy. Cả câu nói cũng không được trôi chảy:
– À, vậy sao? Vậy thì… tốt rồi. Tớ…. Chỉ là… Mà… Cậu không định xuống biển sao?
Izu lẹ mắt nhìn lướt qua bộ quần áo style huyền thoại của Mochi mà lái sang chủ đề khác. Trang phục kiểu này, rõ ràng là không thể bơi.
Nghe đến hai chữ “xuống biển”, mi mắt chàng trai vô thức rũ xuống một chút:
– Tớ… không thể xuống biển.
– Hở?
Izu tròn mắt chớp chớp. Sau thoáng ngạc nhiên là niềm vui sướng khi vừa phát hiện được bí mật lớn, quên luôn cả những ngượng ngùng nãy giờ. Thì ra hắn né tránh ánh mắt cô là vì sợ cô phát hiện ra sở đoản của mình:
– A, ra là cậu không biết bơi! Ha ha, tớ biết mà. Làm gì có ai có thể hoàn hảo như vậy chứ. Ra là cậu cũng có khuyết điểm.
Khóe miệng Mochi khẽ giật giật. Cô gái này, từ lúc nào lại muốn đi soi khuyết điểm của anh chứ? Hình như là từ lúc dẫn anh đi tìm hiểu Club? Mà… anh có nói là không biết bơi sao?
– Tớ chưa nói mình hoàn hảo bao giờ.
– He he, đừng ngại. Tớ sẽ không tiết lộ cho ai đâu. Cứ đi đi, tớ chỉ cách cho cậu bơi. Đợt học kiếm tiếp theo cậu đứng yên cho tớ đánh là được.
Izu vô cùng hăng hái kéo tay Mochi ra hướng biển. Hăng hái tới mức sẵn sàng giúp cho anh cải thiện sự hoàn hảo của mình.
Khóe miệng nào đó lại giật.
Cô ấy… còn có sở thích đánh người nữa. Không, hình như là chỉ mong đánh có mình anh… Anh đáng ghét đến vậy sao?
Chàng trai nào đó khựng chân lại không đi. Izu ngạc nhiên quay lại, liền bắt gặp ánh mắt có phần khác lạ của Mochi:
– Cậu… đừng tắm biển có được không?
Đôi mắt tròn xoe vô tư chớp một cái:
– Đừng sợ. Với khả năng của cậu, cậu sẽ biết bơi rất nhanh thôi.
Izu ngây thơ vẫn nghĩ rằng Mochi mắc bệnh sợ nước.
– Không phải, tớ muốn nói… là cậu.
Đôi mắt hổ phách mang theo vị chua thoáng lướt qua những tốp nam đang đùa giỡn hướng biển, sau đó lại thở dài:
– Bỏ đi. Xem như tớ chưa nói gì…
Hàng mi dài hiếm hoi lại sụp xuống, thoáng hiện vẻ không đành lòng. Mochi rút tay lại, ánh mắt có chút buồn, có cả chút kiên định, chút khó xử, cuối cùng vẫn quyết định khảng khái nhìn thẳng vào đôi mắt ngây ngô đáng yêu trước mặt:
– Zu – chan…
– Có… chuyện gì?
Tim Izu bắt đầu đập loạn. Không phải là hắn vẫn nhớ chuyện hôm qua chứ?
Nhưng, câu nói tiếp theo đã khiến cô có thể vứt được nỗi bận tâm vừa rồi.
– Zu – chan, tớ… thật sự không biết đêm hôm qua mình đã làm những gì. Tớ không biết cậu đã trông thấy thứ gì, càng không biết Dara đã nói những gì với cậu, nhưng mà… Zu – chan, cậu… quên hết tất cả đi, được không?
Izu chớp mắt. Thì ra hắn đang lo điều này. Nhưng mà… Sức mạnh đó… Ánh mắt đó… Những câu nói thâm tình đó…
Cả sự ôn nhu đó nữa…
Cô muốn cũng có thể quên ngay được sao?
Cô không phải robot, muốn quên là chỉ cần bấm nút xóa dữ liệu cái roẹt là xong như thế. Nhưng Izu hiểu hắn đang lo lắng điều gì, nên cô bình tĩnh mỉm cười:
– Cậu yên tâm. Tớ sẽ giữ bí mật đến cuối đời.
Thế nhưng, Izu hoàn toàn lầm rồi. Điều Mochi muốn, anh đã nói thẳng ra rồi. Quên! Anh muốn cô thật sự quên và đừng bận tâm đến những gì mình đã thấy vào đêm hôm qua.
– Zu – chan. Giữ bí mật là một chuyện. Quên là một chuyện khác. Cậu… hãy hứa với tớ, đừng bận tâm đến những chuyện đã xảy ra, dù cho nó có kì lạ đến mức nào chăng nữa, có được không? Tớ không muốn giấu cậu chuyện gì cả, nhưng mà… những thứ mà tớ muốn giữ kín, tất cả đều rất nguy hiểm, nguy hiểm cho cả cậu… cả tớ nữa, cậu hiểu không?
Nói đến câu cuối, Mochi kích động lay hai bả vai của Izu, nhưng chợt nhận ra bản thân có hơi sỗ sàng, anh lại buông ra ngay, bước chân vô thức lùi hẳn ra sau. Giọng anh hình như lạc đi:
– Cả tớ… cũng rất nguy hiểm. Cậu nên tránh xa tớ một chút. Tớ… không đơn giản chỉ là bạn của cậu.
– Cậu là bạn tớ!
Izu bất ngờ đáp một câu ngoài dự đoán của Mochi, vành môi nhỏ tự tin điểm thêm một nụ cười:
– Dù có chuyện gì xảy ra, dù cho cậu có là ai, có thay đổi thế nào, cậu vẫn mãi mãi là bạn của tớ.
Mochi hơi nhíu mày. Chữ “bạn” này, rõ ràng là rất chân thành, nhưng sao anh lại nghe không lọt tai được.
– Cậu bớt tin người một chút đi… Và đừng nói đến từ “mãi mãi”.
Những tiếng cuối còn chưa kịp dứt, Mochi đã quay lưng bỏ đi mất rồi. Không, nhìn giống như là hắn đang chạy trốn. Nhưng trốn khỏi thứ gì thì cô chẳng hiểu được. Cô chỉ biết, hắn ta hôm nay thật lạ.
Dường như… hắn có tâm sự.