Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 13: Hội phó Hội học sinh
– H… Hả… – Izu tròn mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
– Chậc, vẫn là họ Haru sao! – Mochi lẩm bẩm.
Nhân ảnh cả hai đồng loạt sáng lên, mờ dần và biến mất trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.
—
Ba mươi phút sau…
Ngay tại vị trí ban đầu, Izu và Mochi xuất hiện trở lại. Mochi thì vẫn giữ nguyên trạng thái như ba mươi phút trước. Izu thì khác. Cô thở dốc, mồ hôi tuôn ra như tắm, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt. Cũng may là chỉ đấu giao lưu nên quãng đường có được rút ngắn đi nhiều, nếu không thì chắc có người không đủ sức mà đứng nổi luôn rồi.
– Tại sao… hộc… sao cậu biết tên tôi…? – Izu cao giọng, nhưng giọng của cô đã khàn đi không ít.
Mochi chẳng đáp tiếng nào. Ánh mắt tràn đầy tiếu ý của anh chỉ quét qua cô lớp trưởng trong vòng 0.5 giây, rồi cúi đầu trước cô Nao:
– Cám ơn cô ạ! Không gian ảo hoạt động tốt lắm!
– Chưa chắc đâu cô, em nghĩ hệ thống truyền cảm xúc của hắn có trục trặc gì đó! – Izu cố phản bác, gương mặt vẫn chưa hết đỏ gay.
– Vậy có cần đấu lại ở ngoài không Hội trưởng? – Mochi hướng ánh mắt châm chọc về phía Izu, cố tình nhấn mạnh hai chữ “Hội trưởng”.
– Cậu…
– Thôi được rồi nè! – Cô Nao cười khổ, vội nhảy vào ngăn chặn cái ngọn lửa đang nhen nhóm cháy giữa hai học trò – Chuyện này cô sẽ thông báo lên cho nhà trường kiểm tra lại nhé. Các em yên tâm, thi đấu trong Không gian ảo là tuyệt đối công bằng, dù cho có là SSS đi chăng nữa thì cũng vậy thôi. Còn bây giờ, Sal-kun và Mochi-kun về chỗ nè! Cô sẽ phổ biến vài điều cho lớp nhé!
Hai học sinh mới ngoan ngoãn nghe theo. Izu thì càng cảm thấy nghẹn họng khi nghĩ đến việc vị trí của tên tóc bạch kim đáng ghét kia lại ở ngay bên cạnh mình.
– Nè nè! Cho Miko nhiều chuyện xíu nha! Cuộc chạy thi vừa rồi ai thắng vậy? – Cô bạn ngồi sau tò mò chồm lên một chút.
– Hòa! – Mochi đáp gọn lỏn.
– Wao! Cậu giỏi thật nha! Izu-chan trước giờ môn thể thao nào cũng đứng top trong lớp hết á!
Izu nghe khen mà tự nhiên cảm thấy mặt nóng ran. Hòa gì chứ! Cô đã cố lắm rồi mà vẫn lết sau hắn cả nửa vòng. Hắn đứng ngay trước vạch mốc nhìn cô cười một cách đáng ghét. Đến lúc cô tới mới chịu bước qua mức. Dù kết quả đúng là hòa, nhưng… như thế khác nào đang làm bẽ mặt cô chứ!
Izu cắn môi:
– Nghe cô dặn kìa, Miko-chan!
– Ừ nè Izu-chan! – Miko cười giả lả rồi ngồi lại ngay ngắn.
Suốt buổi hôm đó, hai tên bạn cùng bàn của Izu cũng chẳng thèm để tâm đến cô hay cô Nao đang thao thao trên bục giảng mà toàn xì xầm:
– Sal, đi học mà để cái đầu như vậy đó hả?
– Tại ta vội quá…
– Anh thức từ bốn giờ sáng tà tà đi ngắm bình minh mà vội gì!
– Xin lỗi mà! Lần đầu tới trường, ta nôn nóng quá thôi…
– Cứ như con nít! Ngày mai ở lại một chút đưa cái đầu cho tôi!
– Yes, sir!
– Còn nữa, bữa sáng có ăn hết phần không đấy?
– Tất nhiên là có rồi! Đồ Mochi nấu mà!
Izu cũng chẳng nghe được bao nhiêu lời của cô Nao. Trong đầu chỉ ong ong toàn tiếng nói và nét cười khiêu khích của tên con trai ngồi bên cạnh, lòng thầm than thở không biết năm học này sẽ ra sao đây!
Chuông báo hiệu giờvề nhanh chóng reo lên. Đến cuối giờ, lớp trưởng 12A1 nổi tiếng hoạt bát hòa đồng cũng chẳng thể mở miệng nói thêm được câu nào với hai thành viên mới nữa. Nói chuyện với Sal thì thật ra chẳng có vấn đề gì to tát cả. Cái vấn đề ở đây là bên cạnh Sal lúc nào cũng có khuôn mặt đáng ghét ấy kè kè đi bên cạnh.
Izu đợi lớp ra hết, khóa cửa rồi nhanh chóng di chuyển đến văn phòng Hội học sinh. Hội phòng nằm ở tòa nhà E cách ba dãy nhà học không xa, chỉ độ chừng 15 phút đi bộ tà tà mà thôi.
Đẩy cánh cửa gỗ to không kém cửa lớp ấy ra, hơi lạnh của chiếc máy điều hòa lập tức ùa vào người cô. Đằng sau cánh cửa ấy là một căn phòng lớn được trang trí rất trang nhã. Nổi bật là chiếc bàn kiếng lớn hình chữ nhật ở ngay giữa căn phòng. Xung quanh là những chiếc ghế xoay êm ái màu đỏ. Đã có một người ngồi sẵn tự lúc nào. Đó là một nam sinh điển trai mặt mũi thông minh sáng láng đang mải xem cái gì đó trên màn hình laptop. Chàng trai mặc đồng phục lớp thường, tuy vậy trên ngực trái lại có một chiếc huy hiệu EX óng ánh.
– Chào! Hội phó đến sớm thế!
Chàng trai nghe tiếng nói liền ngẩng đầu. Rồi đôi mắt vụt sáng khi vừa thấy Izu. Anh vội bật dậy chạy ra:
– Izu-chan tới rồi hả? Tớ được ra về sớm khoảng nửa tiếng thôi, rồi chạy ngay sang đây đợi cậu luôn, sẵn tiện ngồi xem vài thông tin về học sinh trong trường nè… Mà sao cậu lại gọi tớ là Hội phó? Đừng có nói là Izu-chan quên tên tớ rồi nha!
Izu cười tươi, bước vào:
– Kofu Yamada, sao tớ quên được chứ?
Kofu mặt mày tươi tỉnh hẳn, vội chạy lại kéo ghế cho Izu ngồi. Trong trường này, trừ các học sinh mới ra, hầu hết ai cũng biết được việc anh chàng Hội phó điển trai này đang trồng cây si cô bé Hội trưởng xinh xắn.
– Mà… sao Hội phòng vắng vậy nhỉ?
– Izu-chan, cậu quên rồi sao? Các thành viên của Hội học sinh năm nay, trừ cậu và tớ ra, tất cả… đều đã tốt nghiệp cả rồi!
– Ờ há! Tớ quên thiệt!
Kofu lấy trong cặp của mình ra một chai trà sữa mới nguyên đưa cho Izu, cười tươi:
– Còn lạnh đó, uống đi Izu-chan…
– Nhưng mà… – Izu có vẻ ngập ngừng.
– Không sao, tớ có rồi! – Kofu đưa chai nước của mình đang uống dở lên quơ quơ.
– Ừm… Cảm ơn, Kofu-kun! – Izu nhận lấy chai nước – À, mà… như vậy thì trường phải tuyển thêm thành viên cho Hội học sinh chứ nhỉ?
– Tất nhiên rồi! Cũng nhanh thôi! Tớ nghe đâu phong phanh là chỉ nay mai thôi là tụi mình được diện kiến các mem mới rồi!
– Eh? Nhanh vậy sao?
– Ừa! Hi vọng sẽ là những người hoạt bát đáng yêu… giống cậu vậy, Izu-chan!!!
Izu quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Kofu. Cô chuyển chủ đề:
– Năng lực đặc biệt của cậu thế nào rồi, còn hoạt động tốt chứ!
– À… Tớ không chắc nữa! Có chuyện này tớ phải nói với cậu. Izu-chan, lúc nãy, tớ có ghé qua vài lớp khối Mười có học sinh mới chuyển đến. Tớ có thử sử dụng năng lực của mình, cho đến khi… tớ đến lớp 10A6…
Gương mặt chàng trai bỗng chốc trở nên nghiêm túc:
– Có một cô bé mới chuyển trường đến, và tớ… không thể nào “nhìn” thấu được lí lịch của cô bé!