Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 114: Họp mặt (9)
Sal chầm chậm xoay người. Trên gương mặt thanh tú vẫn phảng phất nét cười:
– Thật ra thì ta cũng không có chuyện gì, nhưng anh có lẽ là có đấy!
– Ta không hiểu em đang nói gì! – Daizu lãnh tĩnh trả lời, nhưng dưới đáy mắt thoáng hiện tia dò xét.
– Hiểu hay không cũng chỉ có anh là rõ nhất! – Sal cười nhẹ – Không quan tâm là anh đã biết được bao nhiêu sự thật, ta chỉ muốn nhắc nhở anh một chút: đã giấu cái gì thì nhớ giấu cho kĩ. Tất cả cũng chỉ vì sự an nguy của người anh yêu thương nhất mà thôi.
Daizu lập tức biến sắc.
“Người anh yêu thương nhất”, ngoài Izu ra thì còn ai được chứ?
Cổ áo Sal đột ngột bị nhấc lên. Daizu hung ghì chặt chàng trai nắng ấm đến sát chân tường, ánh mắt lóe lên tia sát khí đầy thâm trầm nhìn thẳng vào đôi đồng tử bàng bạc lãnh tĩnh đến cực điểm kia:
– Nói! Các ngươi là ai? Tiếp cận chúng ta với mục đích gì?
Tia nắng ấm trong mắt Sal chợt tắt, thay vào đó là sự băng lãnh khủng bố đầy áp lực:
– Anh đang uy hiếp ta?
Daizu thoáng sượng tay.
Con người có thể trở mặt nhanh đến thế ư?
Nếu như không phải tay anh vẫn đang nắm chặt cổ áo sơ mi của người này, có lẽ anh đã nghi ngờ chàng trai với nụ cười thân thiện ban nãy đã bị tráo đổi. Nhưng anh cũng không phải là kẻ dễ bị hù dọa. Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, nếu như anh thật sự quá yếu bóng vía như thế thì… không cần nói nhiều, Blue Star hiện giờ chắc chắn chỉ còn là cái danh hão trong quá khứ.
– Ta không uy hiếp ai, nhưng ta sẽ không để lại bất cứ nguy hiểm nào tồn tại xung quanh con bé.
“Con bé” trong lời Daizu, không cần nói, ai cũng rõ. Sal nhất định không phải là kẻ ngốc. Nét lãnh tĩnh trên gương mặt anh vẫn không giảm đi chút nào, thậm chí còn ngang tàng hơn, sự thâm trầm càng tăng thêm một bậc. Dù anh thấp hơn Daizu một chút, nhưng vẻ cao ngạo khí khái của bậc bề trên vẫn khiến cho Daizu không khỏi cảm thán.
– Tóm lại, vẫn là anh uy hiếp ta. Nhưng mà anh chưa đủ tư cách đâu.
Những ngón tay bạch ngọc của Sal chợt động, nhẹ nhàng đưa lên chạm vào cổ tay đang túm cổ áo mình. Tay anh không hữu lực, nhưng lại có khả năng làm cho bàn tay kia đột nhiên trở nên vô lực.
Daizu tái mặt, giật lùi về sau một bước, một bên cánh tay buông thõng, không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân:
– Cậu làm gì ta?
– Anh nói đúng đấy!
Sal chỉnh đốn lại cổ áo, khóe miệng vẽ nên nụ cười quen thuộc, nụ cười tỏa nắng thánh thiện như thiên thần:
– Ta là nguy hiểm. Tất cả chúng ta đều nguy hiểm, bởi vì chúng ta mạnh hơn anh. Tuy nhiên… – Giọng Sal chợt trầm đi một chút – Anh và Izu chẳng có gì để chúng ta phải bận tâm cả. Cô bé xem chúng ta là bạn, chúng ta cũng sẽ xem cô bé là bạn. Chỉ cần anh kín miệng, cô bé sẽ có một cuộc sống như một con người bình thường. Còn nếu như anh muốn cô bé mất đi mười năm tuổi thọ thì… cứ tự nhiên.
Dứt lời, Sal trở gót bỏ đi, hoàn toàn không giống với vị trí của khách với chủ nhà, mà là bề trên ra lệnh cho kẻ dưới.
Chính xác là như vậy. Dù cho anh là một “Thiên thần sinh sản vô tính”, nhưng anh vẫn được xem là em trai hợp pháp của người mang danh hiệu “thượng đế tương lai” Tian Dara, đệ nhị hoàng tử Thiên Quốc. Xúc phạm đến anh, nghĩa là xúc phạm đến Dara. Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm điều đó.
—
Buổi họp mặt, hay nói đúng hơn là buổi liên hoan riêng của Hội học sinh trường Kokka trước kì thi Khảo sát chát lượng diễn ra tại nhà Haru, kéo dài mãi đến tận chiều tối mới chấm dứt. Mochi và Shippo giúp Izu dọn dẹp xong cái “chiến trường bánh kẹo” rồi mới theo chân Dara, Sal với Jun ra về. Trong suốt quá trình này, Izu hoàn toàn không thấy mặt anh trai của mình. Cô đoán là anh bận lắm, tới giờ cơm cô chỉ đến đặt khay cơm trước cửa phòng anh, thông báo vài tiếng rồi xuống nhà dưới luôn.
Chiếc xế hộp màu đen bóng loáng đã chờ ở trước cửa nhà từ bao giờ. Izu đứng trông theo mãi cho tới khi chiếc xe khuất hẳn thì mới mỉm cười bước vô đóng cửa. Cô không thấy được tài xế trong đó, nhưng cô đoán đó là người thanh niên bí ẩn mang tên Aoi. Người này, khiến cô rất tò mò, bởi vì anh ta cũng được xem là một thành viên nhà Tian.
Tất cả bọn họ, đều khiến người ta tò mò.
Sáng nay, mặc dù cuộc bàn luận có bị gián đoạn giữa những bằng bởi một màn thuốc súng giữa Mochi và Dara, nhưng qua đó, kết hợp với lời khẳng định của Shippo ngày trước, cô cũng đã có thể kết luận được rằng, nhà Tian, bao gồm cả cậu bạn vừa vô kỉ luật vừa bá đạo ngồi cạnh cô, đều có năng lực khác biệt của riêng mình, và không loại trừ khả năng mỗi người mang trong mình nhiều hơn một loại năng lực. Hơn hết, họ không hề ngần ngại khi nói cho cô biết điều đó. Việc này chứng tỏ một trong hai trường hợp: hoặc là họ quá tự tin là bản thân có đủ quyền lực để công bố những khả năng đặc biệt mà không cần phải lo lắng đến bất kì một rắc rối nào, hoặc là họ tin tưởng cô.
Tuy nhiên, ở những nơi khác thế nào thì cô không biết, nhưng cô có thể khẳng định ở trường Kokka, họ chưa từng nói cho ai biết về điều này. Thử nghĩ xem, bình thường thì những con người ưu tú này đã quá nổi bật rồi, nếu để người ta biết được họ còn có những năng lực dị thường như thế, lượng fan đông đảo của họ sẽ chịu ngồi yên chắc?
Đến lúc đó, chỉ e rằng con bé Hội trưởng Hội học sinh như cô đây cũng đành bó tay chịu trận thôi.
Nhưng mà, nếu đã như vậy, liệu cô có thể tin vào khả năng thứ hai không?
Nghĩ đến điều này, tự nhiên Izu lại cảm thấy ấm áp. Họ ưu tú, họ tài năng, họ thân thiện, cũng rất bá đạo. Dù mỗi người đều có một tính cách rất riêng, nhưng khi ở cạnh nhau, họ là một thể thống nhất. Họ hòa hợp và lạc quan. Họ đứng trên đỉnh cao của sự vinh quang, nhưng họ chưa bao giờ có lấy một biểu hiện tự mãn lố bịch thường thấy ở nhiều cậu ấm cô chiêu khác.
Vì lẽ đó, cô ngưỡng mộ họ.
Không phải vì địa vị hay quyền lực, mà là vì phẩm chất của họ. Đến cả cái người vô kỉ luật nào đó mà cô từng cho rằng không thể nào hòa hợp được, bây giờ cũng đã không còn gây nên cảm giác bài xích gì ở cô nữa. Thậm chí, dường như trong cô còn vô thức hình thành nên một thói quen nào đó…
Giống như là mong chờ…
Chờ cho từng buổi tối trôi qua thật nhanh…
Để sáng mai lại thức giấc.
Lại đến trường, gặp mặt, cùng học, cùng tranh luận, cùng tập luyện với ai đó…
Cứ lặp đi lặp lại như thế, giống như một thói quen khó bỏ.
Chưa bao giờ cô cảm thấy đi học lại vui như bây giờ.
Chẳng biết từ khi nào, hình bóng ấy đã dịu dàng in sâu trong tâm trí của cô rồi…