Bạn đang đọc Kí ức độc quyền – Chương 11
Chương 11 – Cây sồi thân mến
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Dịch: Gia Gia
(1)
“Không ngờ Mộ Thừa Hòa cũng ma lanh thật.” Bạch Lâm nói.
“Tại sao?”
“Không phải lúc trước cậu cũng có xem phim Bông hồng đỏ và bông hồng trắng sao? Hôm đó Triệu Hiểu Đường nhất thời hứng chí đã hỏi Mộ Hải nhà nó, rằng nếu là anh ta thì sẽ chọn loại nào. Kết quả là Mộ Hải trả lời kiểu nào cũng bị Triệu Hiểu Đường đánh, chọn cái nào cũng sai, bị dày vò mất mấy ngày chứ không ít.”
“Phụt ~” Tôi bật cười, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khổ sở của anh Mộ Hải khi ấy.
“Mộ Thừa Hòa thông minh hơn nhiều, nói thẳng luôn, cưng à, em không phải đỏ cũng không phải trắng, mà là màu hồng phấn, em là độc nhất vô nhị, em mang cả sự thuần khiết của bông hồng trắng, cũng có nét ma mị của bông hồng đỏ, em là có một không hai.”
“……”
Tóm lại là, tôi đã bất giác yêu phải cái tên Роза.
Sáng sớm trời mưa lâm râm, khí trời mát mẻ vô cùng. Chúng tôi cùng đi leo núi, trên đường đi lên đã nghe có người hát người kêu, để khi lên tới đỉnh núi, tôi cũng không cầm lòng mà hét to xuống núi: “Ро —- за” Cái âm bật hơi uốn lưỡi ấy được tôi kéo dài rất dài như là đang khoe khoang vậy.
“Anh dạy em đọc âm đó là để em đi bán hàng rong sao?” Anh ấy lườm tôi.
Tôi cười khúc khích.
Khi bắt đầu xuống gần đến bãi đỗ xe ở lưng chừng núi thì người và xe cũng đã dần đông hơn. Xe đến người đi, đường núi khúc quanh lại chật, ngã rẽ lại quá cong, chúng tôi đành phải lép sang một bên cho những chiếc xe này lên núi.
Đi được một đoạn, phát hiện phía trước đang kẹt xe.
Lúc này, một chiếc bus con bên cạnh chợt bóp còi. Mộ Thừa Hòa đã kéo tôi nép vào, nhưng tiếng còi vẫn vang lên.
Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế trong ấy gọi: “Tiểu Mộ, sớm vậy à.”
Mộ Thừa Hòa sau khi nhìn rõ mặt của đối phương thì nói: “Ồ. Thầy Tần à, sao mọi người lại lên đây?”
“Chúng tôi lên đó đón một khách quý đến tham quan trường. Hiệu trưởng Lưu cũng có đến.” Lời vừa dứt, cửa sổ xe phía sau cũng hạ xuống, người ngồi bên trong quả nhiên là hiệu trưởng Lưu trường đại học A.
Hiệu trưởng hỏi: “Tiểu Mộ, có cần tiễn cậu một đoạn không?” Vị này chính là người đã nhiệt tình quan tâm chuyện chung thân đại sự của Mộ Thừa Hòa lần trước. Chăm sóc đến mức này, chắc là rất thân với anh hay gia đình anh rồi.
“Không cần đâu, ra đây là để chạy bộ mà.”
Ánh mắt của hiệu trưởng dời đến bàn tay đang nắm tay tôi của Mộ Thừa Hòa, ông mỉm cười, vừa định nói gì đó thì đột nhiên, một giọng nói khác từ ghế lái phụ vang lên: “Hiệu trưởng, quả đúng là Mộ Thừa Hòa hen, hai thầy tinh mắt thật.” Và người này, chính là thư ký Ngô của học viện ngoại ngữ chúng tôi.
Thư ký Ngô ló đầu ra nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, rồi mới nhìn thấy tôi.
“Đây chẳng phải là Tiết Đồng sao?” Thầy nói.
“Em chào thầy.” Tôi lễ phép gật đầu.
Hiệu trưởng Lưu nghe thế bèn nhìn sang tôi, “Lão Ngô quen à?”
“Là sinh viên khoa Anh ngữ, vừa tốt nghiệp khóa vừa rồi. Hiệu trưởng à thầy phải quen biết chứ, năm cô bé này thi vào trường chúng ta, truyền hình cũng có chiếu mà. Cô bé mà ba là liệt sĩ đấy.”
Hiệu trưởng dường như đã có chút ấn tượng, nụ cười không còn rõ ràng như lúc nãy, ông gật gù.
“Nói ra mới nhớ, Thừa Hòa đã từng dạy lớp của họ đấy.”
“Ừm.” Mộ Thừa Hòa đáp, “Dạy môn tiếng Nga.” Sau đó cũng rất tự nhiên mà buông tay tôi ra.
Hàn huyên thêm một lúc thì con đường phía trước cũng đã thông, xe của họ bèn chạy đi từ từ.
Hai chúng tôi, một người đi trước một người đi sau, mãi đến khi về tới nhà, tôi cũng không nói với anh ấy một câu nào.
Tôi thừa nhận là tôi đã giận, hoặc chi bằng nói cảm giác đó rất khó chịu.
Học kỳ mới sắp bắt đầu, các giáo sư của đại học A cũng dần dần trở về ký túc xá, phá vỡ sự yên tĩnh của kỳ nghỉ hè. Từ sau việc lần đó, tôi đều hạn chế cùng anh ấy ra đường.
Mẹ gọi điện cho tôi, bảo rằng có nhờ bác Trần về nhà xem tôi thế nào, kết quả nghe người ta nói tôi đã không về nhà rất lâu rồi.
“Bác Trần nào ạ? Ba của Trần Nghiên?”
“Không phải.”
“À.” Và tôi đã hiểu người mẹ đang nói là người nào.
“Dì Trương dưới lầu bảo có trộm vào nhà, nên con đã dọn đi.”
“Dạ. Cũng gần một tháng rồi.”
“Chuyện lớn như vậy sao không ẹ biết? Có bị trộm gì không?”
“Không, bị con dọa một cái chạy mất bóng rồi.”
“Con dọn đi đâu vậy?”
“Nhà của một người bạn.”
Mẹ im lặng một lúc, mới hỏi: “Bạn trai?”
“Dạ.” Tôi đáp.
“Bạn học trước đây?”
“Dạ không. Người ta đi làm lâu rồi.”
“Người đến gặp Trần Nghiên với con lần trước? Họ Mộ?”
“Dạ.”
“Mẹ có nghe lái xe Lý nhắc đến Tiểu Mộ này.”
“À.” Tôi biết ngay mà.
“Tiểu Lý bảo, lúc ấy con chỉ giới thiệu là một người bạn, nhưng cậu ta đoán chắc chắn không phải là bạn bình thường, nếu không làm gì quan tâm đến vậy, còn đi đường đêm hơn 1000km với con. Người khá tốt.”
“Dạ.” Tôi đáp.
“Làm gì mà cứ dạ ồ dạ ồ mãi thế? Người đó bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì?”
“Lớn hơn con 6 tuổi, là giáo viên.”
“Haiz… mẹ không phải loại người phong kiến cổ hủ, con thấy tốt là được rồi. Bây giờ con có việc làm rồi, cũng có bạn trai rồi, vậy mẹ cũng yên tâm.”
Tôi không biết còn có thể nói gì với mẹ. Trước đây mẹ từng nói sẽ không can thiệp chuyện yêu đương của tôi, chỉ cần đối phương là người tốt, bây giờ chuyện cũng đã như thế rồi, chắc mẹ cảm thấy cho dù người không tốt cũng không có cách khác chăng.
Chiều hôm đó, tôi đang nhận tư liệu tại phòng nhân sự của trường thì mẹ lại gọi điện thoại đến: “Con ở nhà của người ta như vậy cũng không hay.” Chắc là mẹ đã tiêu hóa hết tình trạng của tôi hiện giờ, đấu tranh tư tưởng xong, bản tính thuyết phục lại trở về rồi.
“Tụi con đâu có làm gì đâu.” Mỗi người một phòng, chỉ mới đến mức độ nắm tay và hôn thôi.
“Ba mẹ người ta sẽ nghĩ con như thế nào chứ?”
“Anh ấy sống một mình.”
“Cậu ta có nói với gia đình về chuyện của hai con chưa?”
“Con không biết. Không biết anh ấy nói chưa nữa.” E là không, anh ấy còn có thể nói với ai?
“Tụi con có nghĩ bước tiếp theo như thế nào chưa?”
“Dạ chưa.” Ngay cả việc tôi có phải là bạn gái của anh ấy hay không tôi còn nghi ngờ mà, làm sao nghĩ xa như vậy được.
“Hay là… con tìm một lý do nào đó dọn ra ngoài đi, cứ nói là chỗ ở cách xa trường học quá nên vào ở ký túc xá của trường? Như vậy Tiểu Mộ cũng sẽ không giận con?”
“Dạ để con suy nghĩ.”
Nói là suy nghĩ thôi, thật ra tôi chẳng có ý định dọn khỏi nhà Mộ Thừa Hòa, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của anh ấy khi ngăn cản không cho tôi đi hôm ấy, đến bây giờ tôi vẫn còn sợ.
Những người mẹ trong phim thường mắng con gái mới biết yêu của mình như thế nào nhỉ?
Ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn bóng đen bên ngoài khi đi qua đường hầm, tôi tự nói một mình.
Ma mê quỷ ám?
Đúng vậy, tôi chính là bị ma mê quỷ ám rồi.
Tôi không chỉ ma mê quỷ ám, còn có chút xa rời đạo đức nữa.
Nghĩ đến đây, tôi cười khổ, đúng lúc bắt gặp một cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi phía đối diện đang âu yếm tình nồng, cô gái nói gì đó rồi chu môi, chàng trai nựng má cô gái một cái trìu mến, nhưng môi của cô gái vẫn cứ thế, hiển nhiên là đang tiếp tục nhõng nhẽo, chàng trai không nhịn được, hôn cô một cái.
Nhìn người ta chằm chằm như thế cũng ngại, tôi bèn quay sang chỗ khác.
Bên cạnh tôi là một người phụ nữ trung niên đang cầm túi siêu thị, bà hứ lạnh một cái, lầm bầm: “Đúng là không biết xấu hổ, tưởng đang ở nhà sao.”
Tôi ra khỏi tàu điện ngầm, đi thêm hai con đường để ra chợ mua ít thức ăn. Vừa về đến cổng ký túc xá dành cho giáo viên bèn nghe có người gọi tôi. Quay lại nhìn, hóa ra là một người bạn ở lớp kế bên học chung học viện ngoại ngữ lúc trước.
Nhìn thấy rau xanh trong tay tôi, bạn ấy hỏi: “Cậu sống ở đây à?”
“Ừm,” Tôi mừng thầm vì Mộ Thừa Hòa không có ở đây. Trước đây bạn ấy học môn tiếng Nga chung với tôi, nếu hôm nay trông thấy tôi và Mộ Thừa Hòa đi chung với nhau, xách túi đi chợ về nhà, không biết sẽ thế nào nữa.
“Cậu đang đi làm ở đâu?” Tôi đổi đề tài.
“Mình ở lại trường. Bây giờ đang làm việc trong phòng Đoàn. Còn cậu?” Bạn ấy hỏi.
“Mình đến Đại học sư phạm.”
“Cũng tốt đấy, chúng ta lưu lại số điện thoại đi.” Vừa nói bạn ấy vừa lấy điện thoại ra.
“Trời nóng như vậy, cậu đứng đây làm gì?”
“Hầy, chờ bà ngoại, khó khăn lắm mới xuống đến đây, vậy mà lại đòi đi vệ sinh, bảo mình đứng chờ ngoài này. À phải, Tiết Đồng, thầy dạy tiếng Nga cho chúng ta lúc trước đó, thầy rất đẹp trai đó, cũng ở đây đấy, lúc nãy mình mới thấy thầy đi vào.”
Vừa dứt câu thì bà cụ ở cùng một tầng với Mộ Thừa Hòa đã đi ra, tay còn cầm cây quạt, nhìn thấy tôi bà cụ liền nói: “Ấy, Tiểu Tiết đi chợ về rồi à? Tiểu Mộ vừa về đấy.”
Tôi bèn vội vàng cáo từ hai người già trẻ, nhanh chóng biến mất.
Về đến nhà, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa cũng đã mua y đúc những gì tôi mua, còn đang lặt rau trong bếp.
“Sao thế? Chạy như bắt cướp vậy.” Anh ấy hỏi.
“Em gặp phải bạn cũ.” Tôi thở hổn hển nói.
Thấy anh ấy không nói gì, tôi lại bảo: “Người thân của bạn ấy cũng ở tầng này.”
Mộ Thừa Hòa ngước lên nhìn tôi một cái, nhưng động tác lặt rau vẫn tiếp tục.
Tôi thừa nhận, tôi đang mang một trái tim ác ma, cố tình chọc tức anh ấy. Trong lòng tôi hình như có hai tiếng nói đang cãi nhau, một người nói: Đừng để người khác biết, cho anh ấy tức điên; Một người khác lại nói: Có gì đâu, tốt nhất cả thế giới đều biết.
Ban đêm, tôi lật người trên giường, nhìn thấy ánh đèn từ phòng khách hắt vào qua khe cửa, tôi đột nhiên rất xót xa.
Tôi có một người bạn học chung phổ thông cũng thi vào Đại học A, bạn ấy ở khoa Số Học. Khi lên năm ba, cũng tức là năm tôi gặp được Mộ Thừa Hòa và đang trong thời kỳ đối kháng với anh ấy, người bạn của tôi nói trong khoa bạn ấy có một nam sinh hẹn hò với giáo viên phụ đạo của mình.
Chuyện đó lúc ấy cũng được xem là sự kiện kinh động với chúng tôi, do đó tức thời được lưu truyền rộng rãi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, cũng rất bình thường thôi mà?
Sinh viên tự do yêu đương, có thể thích sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội, có thể thích công nhân nông dân, cũng có thể thích thương nhân, vậy tại sao không thể thích giáo viên?
Sau này nghe nói, chuyện đó đã kết thúc bằng thư từ chức của cô giáo ấy.
Người bạn của tôi bảo: “Thật ra cũng không có gì, nhà trường cũng không quy định giáo viên và học sinh không được yêu nhau. Nhưng vẫn có rất nhiều học sinh, cán bộ, đồng nghiệp to nhỏ sau lưng, nói cô ấy dụ dỗ học sinh của mình sao sao đó. Lòng tự trọng cô ấy cao quá, nên đã từ chức.”
Giữa tháng 8, Đại học sư phạm bắt đầu chuẩn bị cho việc đón chào tân sinh viên.
Tôi và Trương Lệ Lệ đều phải làm giáo viên phụ đạo cho tân sinh viên, vì thế nhà trường lại bắt đầu mở cuộc họp nhấn mạnh về các quy tắc. Thầy Ngụy đã từng diễn thuyết vấn đề “Làm sao để xử lý tốt và đúng đắn quan hệ giữa thầy và trò.” lần trước lại bắt đầu nhắc nhở.
“Có những giáo viên cảm thấy chỉ cần nhất mực quan tâm học sinh, không phân cách vai vế rạch ròi với học sinh, hoặc phát triển thành tình bạn thì có nghĩa là đã xử lý tốt quan hệ thầy trò, thật ra đó là không đúng.”
“Bất luận thân quen cách mấy, cũng phải nhớ rõ một điều, thầy và trò mãi mãi là người của hai thế hệ, giáo viên là trưởng bối.”
“Chúng ta thường bảo thầy trò là bình đẳng, đó chỉ là bình đẳng trong nhân cách, không phải bình đẳng trong thân phận.”
“Nói nửa ngày trời, thì cũng chỉ có một ý đó thôi.” Trương Lệ Lệ làu bàu.
“Ý gì?” Tôi hỏi.
“Không cho giáo viên với học trò yêu nhau.” Trương Lệ Lệ nói, “Liên quan gì tới chúng ta chứ, những giáo viên nam trẻ tráng kia nguy hiểm hơn chúng ta nhiều, kêu họ vào một phòng nhắc nhở riêng là được chứ gì? Vậy mà cũng bắt chúng ta vào nghe. Hôm nọ tôi đọc báo, thấy có trường nào đó còn bắt giáo viên và học sinh toàn trường ký ‘Giấy quân lệnh’ nữa, trong đó có một điều khoản thế này: Không cho giáo viên nảy sinh mối quan hệ yêu đương hay vượt trên mức bình thường với học sinh trong bất kỳ trường hợp hay lý do nào.”
Thấy tôi không tiếp lời, Trương Lệ Lệ lại nói: “Cô nói đó, trường đó biến thái ghê chưa!”
“Ừm.” Tôi thờ thẫn đáp lại.
“Nói tóm lại, một khi nảy sinh tình cảm thầy trò, thì người sai chắc chắn thuộc về phía giáo viên.”
“Tại sao?” Tôi kinh ngạc.
“Dư luận đều sẽ cho là vậy. Bởi vì trong mắt của quần chúng xã hội, học sinh là quần thế yếu. Tuy nói đại học là đều thành niên rồi, nhưng giáo viên vẫn là người lớn hơn, do đó mọi người sẽ cho rằng giáo viên đã lợi dụng chức quyền dụ dỗ những học sinh ngây thơ. Chúng ta thì đỡ hơn, dù sao thì giáo viên nữ vẫn tốt hơn giáo viên nam, nếu là một thầy giáo với một nữ sinh, chậc chậc chậc, đặt vào thời cổ đại, có biết bị gọi là gì không?”
“Gì?”
“Loạn luân.”
Tôi há miệng, không nói được chữ nào nữa.
“Chuyện này tuy không phạm pháp, nhưng rất ảnh hưởng đến danh dự nhà trường.”
Buổi tối, tôi ngồi trong phòng lên mạng, tìm ra rất nhiều những đề tài nói về tình yêu thầy trò, những người giơ tay đồng ý hầu hết đều là những thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng đại đa phần đều bảo giáo viên đó thế này thế nọ. Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng cũng mở một chủ đề trong trang web mà mình thường lui tới — Tốt nghiệp rồi có còn bị cho là Sư Sinh Luyến không?
“Có phải sau khi tốt nghiệp rồi thì sẽ có thể ở bên nhau không? Người khác sẽ còn nói này nói kia, to nhỏ sau lưng không? Còn nói xấu thầy của tôi không?“
Một lúc sau có người trả lời.
Thiếu gia thành [Z-Y]: Tùy bạn nghĩ sao thôi, vấn đề là thầy của bạn nghĩ sao. Nếu thầy của bạn nghĩ như thế, thì cả đời cũng chỉ xem bạn là học sinh của mình.
Cái túi sến súa: Không biết.
Sula là trái tim của AYan: Ối ơi, mất tem rồi, không được giở phong bì luôn. Chủ lầu, tôi nói cho bạn biết, chắc chắn là không phải.
Tôi đi vệ sinh trở về đã thấy có thêm rất nhiêu tin nhắn.
Suwandara: Sợ gì? Không ai xen vào chuyện này được, chủ lầu, tôi ủng hộ bạn mặc dù tôi không dám.
Đi du lịch ① mình: Tuy đã tốt nghiệp, nhưng trong mắt người khác thì vẫn là thầy trò.
Tôi lại gửi lên đó một câu:
Tôi là chủ lầu, hiện giờ tôi còn ở trong nhà của thầy nữa, mọi người nói như vậy có kỳ cục không?
Câu trả lời ùa ùa kéo đến.
Cục bột: Sống chung rồi sao? Trò thật là dũng cảm.
Biển xanh chim bay cao 007: Thầy của bạn là cầm thú ới ới cầm thú, mặc niệm thêm một ngàn lần…
Đọc xong câu cuối cùng, tôi im lặng rồi. Đúng lúc này Mộ Thừa Hòa gõ gõ cửa phòng đang mở của tôi, “Trời nóng như vậy, em không mở máy lạnh sao?”
“Hả? À rồi.” Tôi sợ anh ấy nhìn thấy tôi đang làm gì, vội vàng đóng trang web đó lại.
Nhỡ để anh ấy nhìn thấy hai chữ “cầm thú”, tôi còn sống nổi sao?
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của tôi, Mộ Thừa Hòa nghi hoặc.
Tôi chột dạ, bèn nhìn anh ấy cười, cười rất khờ khạo.
Anh ấy hơi lườm màn hình vi tính một cái: “Tự em mở đi, máy điều khiển ở trên bàn đấy.” Nói xong, anh ấy nhanh chóng đi ra phòng khách.
Nhìn bóng lưng rời khỏi ấy, tôi bồn chồn, chẳng lẽ bị nụ cười khờ của mình dọa phải? Hay là…. tưởng mình đang xem trang web “người lớn”?
Đến khi xác định anh ấy đã ra ngoài, tôi lại mở trang đó lên.
Lại có thêm một lời nhắn.
Hoa ca ca buồn rầu một mình: Xì, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần bạn và giáo viên ấy không phải đồng tính là được rồi.
“Phụt ~” Tôi phun rồi.
(2)
Cuối tháng, tôi đến bệnh viện thăm ông nội, sức khỏe của ông đã ngày một tệ hơn. Lúc tôi đến là chưa tới giờ cơm, y tá và bà nội đều không có mặt. Tôi không kìm được lòng, đến ngồi lên giường của ông, thỏ thẻ bên tai ông.
Sau đó, khi y tá đến đo thân nhiệt, tôi mới sực nhớ ra Mộ Thừa Hòa còn đang đợi mình ở dưới lầu.
Nhằm lúc chuyển mùa Thu – Hạ, thời tiết thất thường nhiệt độ lên xuống bất chợt, người vào bệnh viện đông đúc tấp nập, đâu đâu cũng thấy bệnh sốt rét. Mộ Thừa Hòa đã đứng đợi tôi ở sảnh đường hơn một tiếng đồng hồ như thế.
Tôi vội vã chạy đến xin lỗi anh: “Em quên mất thời gian.”
“Không sao, dù gì cũng đang mưa.”
Về tới nhà thì anh ấy bị sốt nhẹ. Bệnh của Mộ Thừa Hòa hơi khác với người bình thường, không một triệu chứng không một dự báo là sốt ngay. Nhưng anh ấy sống chết cũng không chịu thừa nhận mình bị sốt, chỉ nói là hơi chóng mặt.
Tôi đặt tay lên trán anh ấy, “Nóng hơn tay em nhiều vậy mà.”
“Đó là tại tay em lạnh.”
“Phải uống thuốc ngay, chắc chắn là anh đang sốt.”
“Không có, không uống.” Trong việc này, anh ấy cực kỳ trẻ con.
Bắt anh ấy uống thuốc đã khó vậy rồi, lôi anh ấy đến phòng mạch thì càng là chuyện chỉ có trong huyền thoại. Sớm biết anh ấy là loài động vật đa tế bào chuyên hấp thụ vi khuẩn bệnh như thế thì phải chú ý nhiều hơn rồi.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, trong đêm giao thừa lần trước, chắc chắn không phải không dám uống thuốc bừa bãi như anh ấy nói đâu, nhất định là vì không muốn uống nên mới viện cớ hù tôi.
Trước đây trong nhà không có nhiệt kế, ba thường hôn lên trán thôi, chỉ một cái là biết ngay thân nhiệt có phải cao hơn mức bình thường hay không. Đột nhiên nhớ ra cách này, tôi liền đặt ly nước xuống bàn, giữ chặt đầu của Mộ Thừa Hòa, không một chút do dự, hôn ngay lên trán anh ấy.
Rất nóng.
“Đang bị sốt thật đó.” Tôi rút ra kết luận.
Ngờ đâu anh ấy không phản bác lại một lời nào, trái lại là ngây người ra, hai má tức thì ửng đỏ.
Cơn sốt làm lỗ tai anh ấy lùng bùng, sáng hôm sau thì càng nặng hơn, Mộ Thừa Hòa lại đột nhiên nhận được cuộc gọi bảo anh đi công tác. Khi đó anh ấy đang nằm yên trên giường, động đậy một chút cũng không dám.
Vậy nhưng anh vẫn nhận lời bên kia: “Được, không thành vấn đề.” Không hề do dự.
Tôi đứng ngoài cửa trông thấy, bất chợt thở dài.
Và thế là, trong thời kỳ bận rộn nhất vì phải đón tân sinh viên, Mộ Thừa Hòa đã lên đường đi công tác, nhiệm vụ lần này có vẻ rất gian truân, phải đến lễ Quốc Khánh anh ấy mới trở về. Cũng tốt, dù sao tôi cũng phải cùng tân sinh viên ra ngoại thành tham gia tháng tập quân sự.
Chúng tôi đều đã rời xa nơi đó.
“Cậu thì không sao, vỗ mông là đi, dù gì cũng không phải ở lại Đại học A. Nhưng Mộ Thừa Hòa thì khổ hơn đấy. À còn nữa,” Bạch Lâm bảo, “Mình đã bật mí cho sư huynh nhà mình biết cậu và thầy Mộ quen nhau thật rồi, cũng không có nói chi tiết lắm, vậy mà mắt của anh ấy như muốn rớt ra ngoài luôn vậy. Giống như người hẹn hò với cậu không phải Mộ Thừa Hòa, mà là con dâu nhà anh ta.”
Tôi bất giác bật cười.
Bạch Lâm cùng tôi đi mua vật dụng cần thiết cho tháng quân sự xong thì lái xe chở tôi về. Khi đi đến một ngã tư, tôi chợt kêu: “Dừng xe dừng xe.”
Nó lái từ từ vào lề xong mới hỏi: “Gì vậy?”
“Trương Lệ Lệ.” Tôi trả lời ngắn gọn.
Không phải Trương Lệ Lệ đang xảy ra chuyện gì quái lạ, mà là vì cô ấy đang lôi kéo với một người đàn ông.
“Người ở cùng phòng với cậu?” Bạch Lâm hỏi.
“Ừm. Người đàn ông đó là ai nhỉ?”
Trương Lệ Lệ đang nước mắt đầm đìa tranh chấp với người đó trên đường.
“Còn ai nữa? Không phải là bạn trai hiện giờ thì là bạn trai trước đây thôi. Nếu không sao lại khóc thảm thiết như vậy.” Bạch Lâm đứng ngoài bình luận.
Bấy giờ, người đàn ông hất tay Trương Lệ Lệ ra, quay lưng đi khỏi, được năm sáu bước lại quay đầu nói gì đó với Trương Lệ Lệ. Trương Lệ Lệ ngồi xổm xuống đất khóc òa lên. Những người đi đường đều không khỏi cúi nhìn cô.
“Cậu không qua an ủi người bạn cùng phòng của mình à?” Bạch Lâm hỏi.
“Thôi bỏ đi, có lẽ cô ấy không muốn để người khác nhìn thấy mình như vậy.” Tôi đáp.
Đến buổi chiều Trương Lệ Lệ mới trở về, phấn trang điểm rất bắt mắt, trông cô rất vui vẻ, không hề có dấu tích của trận khóc sáng nay. Trương Lệ Lệ còn mua rất nhiều quần áo và thức ăn vặt, thậm chí còn có thức ăn mặn để ăn khuya. Ngày thường cô ấy tuy rất hào phóng trong việc mua quần áo và túi xách, nhưng đối với thức ăn nước uống, cô ấy tiết kiệm vô cùng. Hoàn toàn trái ngược với tôi.
“Tiết Đồng, ăn này.” Cô ấy gọi.
“Mua nhiều như vậy làm gì?”
“Ngày mai là phải vào trại rồi, bây giờ không ăn còn đợi đến lúc nào? À để tôi đi mua bia.” Nói xong, không đợi tôi phản ứng thì cô ấy đã lại cầm ví tiền ra ngoài.
Ngày thường cô ấy làm gì nỡ dùng tiền cho những thứ này, đừng thấy cô ấy ăn mặc sang trọng, kỳ thực mỗi một đồng đều đã ước tính rất kỹ lưỡng. Dưa muối mà mẹ cô ấy gửi đến lần trước, nếu không phải vì giận tôi mà mang bỏ thùng rác, chắc sẽ ăn được những mấy ngày.
Nhìn những cánh gà chiên và cổ vịt trên bàn, tôi thở dài.
Mới uống không đến hai ly thì Trương Lệ Lệ đã say rồi, đầu lưỡi cũng không linh hoạt, nói chuyện có hơi khó khăn. Tôi khuyên bảo không được, lại sợ cô ấy uống nữa, bèn dỗ dành: “Chúng ta oẳn tù xì đi.”
“Chơi…. kiểu nào?”
“Kéo búa bao, thắng cô rồi uống, thua thì tôi uống.”
“Được.”
“Không phải chơi ba thắng hai đâu nhé, một ván một ly.”
“Ức.” Cô ấy nấc cục.
Ván đầu tiên: Tôi ra kéo, cô ấy ra búa.
“Tôi thua rồi, tôi uống nhé.” Tôi nói.
Ván thứ hai: Tôi ra bao, cô ấy vẫn ra búa.
“Thắng cô rồi, tôi uống.” Tôi nói.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn cái búa trong tay mình, “Đâu có đúng.”
“Sao lại không đúng được?” Tôi uống cạn một ly, lau miệng rồi nói, “Thắng cô rồi, tôi uống, đúng không?”
“Đúng.”
“Tôi thua rồi, cô không phải uống tôi uống đúng không?”
“Ừm, đúng.”
“Vậy thì có gì là không đúng?”
“Ồ, tôi nghĩ sai rồi.”
Cứ thế chơi tiếp mấy ván, một mình tôi uống gần hết số bia đó. Và Trương Lệ Lệ thì nằm gục đầu lên bàn bắt đầu nói mớ.
“Tiết…. Đồng.”
“Gì?”
“Anh ấy….. xem thường tôi, đã hứa rồi….. tốt nghiệp xong tôi ở lại thành A, anh ấy sẽ….. kết hôn với tôi, nhưng bây giờ anh ấy lại thích một người khác tốt hơn tôi rồi.”
Thì ra là vậy.
“Tôi là dân quê…. sao? Tôi không phải….. tại sao nhà họ lại khinh thường tôi?”
“Mẹ tôi là nông… dân, nhưng trước khi bị đuổi việc, ba tôi cũng là giáo…. giáo viên trong thôn mà.”
“Em trai vì để tôi lên đại học, không dám phí tiền đi chữa bệnh.”
“Đầu óc tôi không nhanh nhạy, nhưng tôi rất cố gắng, tôi thi hai….” Cô ấy đưa hai ngón tay lên, “Thi hai lần mới vào được thành A.”
“Tôi không… không nên gác máy điện thoại của mẹ, bà ấy bị liệt trên giường, chỉ mong được nói thêm vài câu với tôi.”
Cô ấy lại cầm ly lên, rót rượu.
Lần này, tôi không ngăn chặn.
Uống được một ngụm, cô ấy sờ soạng lên gương mặt đang bị nước mắt chiếm đống, “Ấy…. sao lại khóc thế này, khỉ thật…. làm trò quá đi.”
Cuối cùng, tôi để Trương Lệ Lệ nằm lên giường, trong lòng rất khó chịu. Thế là một mình ra vườn, gió đêm thoảng qua làm tôi tỉnh rượu hơn.
Đúng lúc này, Mộ Thừa Hòa gọi điện đến. Anh ấy đi được bốn ngày rồi, đã khỏe hơn, đại khái là vì còn trẻ chăng, sức hồi phục cũng nhanh. Chỉ là mỗi khi phát bệnh xong, tôi đều thấp thoáng cảm thấy thính giác bên trái của anh ấy dường như lại suy giảm hơn.
Nhưng Mộ Thừa Hòa lại không hề để tâm.
“Em đang làm gì vậy?” Anh ấy hỏi.
“Thổi gió đêm ngoài vườn.”
“Tâm trạng không vui?”
“Một chút chút.”
“Sao vậy?”
“Nguyện được người một lòng, cùng đầu bạc răng long.” Tôi đáp.
(3)
Hôm sau, Trương Lệ Lệ không nhắc một chữ nào về việc say rượu nói mớ của mình, tôi không biết cô ấy có nhớ hay không, nên cũng giả vờ như không có gì xảy ra. Công việc thực tế nhưng bận rộn của tháng quân sự đã dễ dàng xóa nhòa chuyện này trong đầu tôi.
Nhìn những sinh viên mới lớn này, rời xa cha mẹ để tới đây học vấn, tôi bất giác nhớ lại dáng vẻ của mình năm xưa.
“Cô ơi, lúc cô xõa tóc ra, nhìn hơi giống cô nàng ngổ ngáo á.” Một nam sinh nói.
“Cô nàng ngổ ngáo gì?” Tôi không hiểu.
“Thì cái cô nàng ngổ ngáo trong phim Hàn Quốc đó.”
“Thật ra thì vóc dáng thua xa lắm.” Tôi khiêm tốn.
“Không phải nói chiều cao, chủ yếu là gương mặt bánh bao kìa.”
“……”
Mấy đứa này đang sỉ nhẹ tôi sao?
Gì mà mặt bánh bao, cái này gọi là mặt phúng phính, tôi kháng cáo trong lòng.
Trong khoảng thời gian đó, tôi và Trương Lệ Lệ có đi nhờ xe về trung tâm thành phố mua ít đồ dùng, không ngờ lại gặp được Trần Đình ngoài ký túc xá giáo viên.
“Thầy Trần.” Thấy trốn cũng không kịp nữa, tôi đành bưng mặt đến chào.
“Ồ, Tiết Đồng à, trùng hợp thật.” Thầy đến gần, “Tôi có mang ít đặc sản dưới quê lên cho Mộ Thừa Hòa, nhưng họ nói cậu ấy đã đi công tác ngay khi năm học mới vừa bắt đầu, còn tưởng là em sẽ có ở nhà, nên mang tới đây, không ngờ đến hai lần đều không gặp được.”
Tôi nhìn túi đồ trong tay của thầy. Người ngay không làm chuyện mờ ám, xem ra thầy cũng biết tôi sống ở đây rồi. Nếu đã có ý tránh khỏi Mộ Thừa Hòa để đến gặp tôi, vậy tức là có chuyện muốn nói rồi.
“Thầy Trần lên đó ngồi một lúc nhé.” Tôi nói.
Vào đến nhà, tôi rót cho thầy ly nước, sau đó cũng ngồi xuống trong gượng gạo.
Trần Đình nhìn quanh phòng khách, rất lâu cũng không lên tiếng.
Trong sự việc với Mộ Thừa Hòa, thật lòng mà nói tôi có hơi chột dạ với Trần Đình. Thầy đã từng cho tôi nhiều lời khuyên và cảnh báo đến vậy, bây giờ xem ra toàn là lời nói qua tai liền quên rồi.
“Mộ Thừa Hòa đã nói với tôi chuyện của hai người.” Cuối cùng thầy cũng mở lời.
Không ngờ thầy không phải nghe từ những lời bóng gió khác, mà là lời bộc bạch của Mộ Thừa Hòa.
“Dạ.” Tôi đáp.
“Con người của Mộ Thừa Hòa, nhìn có vẻ như lúc nào cũng vui vẻ, với ai cũng nói chuyện được, nhưng thật ra thì không mấy dễ gần. Nếu hai người đã lựa chọn như vậy, thì em nhất định đừng phụ lòng cậu ấy, cậu ấy không chịu nổi đả kích như vậy đâu.”
Nghe những lời của Trần Đình, tôi bèn nghĩ, sao mà giống như bố vợ nói chuyện với con rể thế này! Tôi thì có thể làm gì Mộ Thừa Hòa chứ?
Trần Đình đốt một điếu thuốc lên, “Những ngày này em không ở đây à?”
“Trường em đang trong tháng quân sự, hơn nữa mỗi khi đi công tác, anh ấy đều bảo em về ký túc xá trường, không cho em ở lại đây một mình.” Có lẽ vì lo lắng tôi sẽ sợ chăng.
Thầy hút một hơi thuốc lá, rồi nhìn căn hộ.
“Tiết Đồng, tôi và Mộ Thừa Hòa quen nhau cũng mười mấy năm rồi. Cậu ấy là con một, không có anh chị em, lại nhỏ hơn tôi bốn tuổi, vì thế tôi luôn xem cậu ấy như em trai của mình. Và có lẽ, cậu ấy cũng nghĩ vậy.”
“Anh ấy thường kể chuyện về thầy khi còn học ở Nga.”
“Tôi nói với em những lời này, thì không xem em là học sinh của mình nữa, chỉ là bạn bè, hoặc là em dâu.” Chân mày của thầy nhíu lại giữa làn khói trắng, “Vì thế, chúng ta đang nói chuyện với xuất phát điểm là một người thành niên.”
“Em hiểu.”
“Tôi sang nước Nga sau khi tốt nghiệp phổ thông, lúc ấy vì điểm thi không cao lắm, lại thêm vào có người thân làm ăn bên ấy, nên ba mẹ đã đưa tôi sang đó. Tôi học lớp dự bị, sau đó mới thi vào viện phổ thông.”
Tôi chỉ lắng nghe, không hiểu thầy nói ra những điều này là có ý gì.
“Hai năm sau đó tôi mới quen biết Mộ Thừa Hòa. Lúc ấy,” Trần Đình ngẫm nghĩ đôi lúc, “Cậu ta độ 17 tuổi. Nghe nói cậu ấy rất nổi tiếng, thứ nhất là vì thông minh, học bổng cao nhất của Đại học Moscow rất ít khi trao cho người nước ngoài, nhưng chỉ duy nhất Mộ Thừa Hòa, tuổi nhỏ như vậy mà lại học lớp cao hơn tôi, tương lai sáng rạng. Thứ hai là vì cậu ấy đẹp trai, nữ sinh lớn hơn cậu ấy 7, 8 tuổi cũng mang lòng yêu thầm, làm bọn người chúng tôi đều rất ấm ức. Thứ ba nữa là tính tình cậu ấy cực kỳ dễ dãi, hiền đến kỳ lạ, thậm chí nếu em đột nhiên tát cậu ấy một cái, cậu ấy không chỉ không giận mà còn cười với em, như là không có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Khi đó tôi mới nghĩ, một người trẻ tuổi như vậy mà gia giáo tốt đến thế, thật là quái lạ, con người như vậy mà bình thường sao? Không phải người chết thì ắt là người điên.”
“Mãi cho đến khi tôi thấy cậu ấy hút cây gai dầu.”
Tim tôi chợt thiếu mất nửa nhịp. “Ma túy?”
“Cậu ấy che giấu rất tốt, nếu không phải vì ở chung một nhà, và đặc biệt để ý quan sát, tôi cũng không thể phát hiện. Và nếu như lúc ấy không phát hiện, thì có lẽ em cũng không thể nhìn thấy Mộ Thừa Hòa của hôm nay nữa.”
“Có những người vì ham chơi mà đi du học, có khi chẳng hề tốt nghiệp, chỉ cầm phí sinh hoạt và học phí ba mẹ cung cấp để đi chơi khắp nơi, đến lúc tốt nghiệp thì cầm chứng chỉ giả về nước, loại người như thế không ít. Nhưng Mộ Thừa Hòa thì khác. Chúng tôi đều biết gia cảnh của cậu ấy không bình thường, nếu không vào dịp lễ tết, người của lãnh sự quán cũng không đến thăm cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại ngoan đến khác thường, yên tĩnh lại dễ tính. Làm sao ngờ được một thiếu niên ngoan như thế lại hút thuốc phiện, hơn nữa còn không phải là thời gian ngắn.” Trần Đình nói.
“Nhưng, tại sao anh ấy lại…?”
Tôi hỏi Trần Đình, những tôi càng muốn hỏi Mộ Thừa Hòa.
Trần Đình đứng dậy, nhìn quanh phòng khách.
“Em có biết vì sao khi phải đi công tác, Mộ Thừa Hòa sẽ không cho em ở đây một mình không?”
Tôi như một khúc gỗ, lắc đầu.
“Căn nhà này đã tu sửa hai lần. Trước đây cửa lớn không phải dạng cửa chống trộm như bây giờ, mà là loại cửa cổ kính, phía trên có một kính cửa sổ nhỏ, phía dưới là gỗ.” Trần Đình miêu tả.
“Em biết loại cửa đó, kính cửa sổ bên trên có thể mở ra thành từng khe nhỏ.” Tôi đáp.
“Đúng lúc có thể thòng dây vào đấy, rồi thắt rút, móc lủng lẳng trên cửa, treo cổ trên đó càng tiện.”
Chuyện này tôi cũng biết, trước đây có một nữ phạm nhân trong trại giam nơi mẹ tôi làm việc đã treo cổ bằng dây giày như thế, lúc ấy tôi còn nhìn thấy cô gái tự tử không thành ấy trong bệnh viện. Nhưng, những lời Trần Đình nói, và cả sự thật đang dần sáng rõ kia, khiến bàn tay của tôi không tự chủ mà run lên.
“Ba của Mộ Thừa Hòa đã chết như thế. Thời gian về sau sức khỏe của cậu ấy không tốt, nhưng lời nói lại đặc biệt nhiều, nên mới kể cho tôi nghe. Mộ Thừa Hòa nói, lúc ấy cậu ta còn đang ngủ trong phòng, sáng sớm thức dậy thì đã thấy ba mình treo trên cửa, toàn thân đã cứng lạnh.”
Sự thật vạch ra, một nỗi đau từ đâu đó hung dũng ép sát vào đầu tôi, nước trong cơ thể dường như đều đã hội tụ vào khoang mắt, chỉ chực trào ra. Tôi muốn khóc, nhưng tôi không thích khóc trước mặt người ngoài, vì thế tôi cố sức mà mở to mắt, hít thở sâu.
“Em biết rồi, em biết rồi, em biết……” Tôi không ngừng nói như thế với Trần Đình.
Trần Đình thấy vậy, bèn đi tới bên xoa đầu tôi.
“Tôi xem em là một cô gái đã trưởng thành nên mới nói với em. Mộ Thừa Hòa không dễ dàng, mấy năm trước vẫn còn uống thuốc chống u uất, suy cho cùng tôi cũng là người ngoài, có một số việc tự cậu ấy sẽ nói với em. Tiết Đồng,” Thầy trầm ngâm một lúc mới tiếp tục, “Hy vọng em thật lòng thật dạ yêu cậu ấy. Nếu không, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”
Về sau, khi đến giờ hẹn với Trương Lệ Lệ, tôi mới ra ngoài, suốt chặng đường tôi không hề nói gì.
Lần đầu tiên khi đến đó, anh ấy đã dùng giọng điệu trêu ghẹo bảo có người từng treo cổ trên cửa, tôi còn tưởng đó chỉ là một lời nói đùa.
Chả trách anh ấy có nhà không ở, lại chạy tới chỗ Trần Đình.
Cũng chả trách anh ấy lại nói, không có tôi, anh ấy không có dũng khí ở lại đó nữa.
Ban đêm khi nói chuyện điện thoại với Mộ Thừa Hòa, tim tôi chua chát vô cùng, song lại không biết phải mở lời như thế nào cho những chuyện đó.
(4)
Mỗi buổi tối khi ăn cơm xong, học sinh nghỉ ngơi một lúc sẽ phải tiếp tục tập huấn ca đêm, tuy nhiên cường độ nhẹ hơn nhiều. Có khi sẽ là làm vệ sinh, có khi sẽ chia đội hát bè.
Đang trong lúc vui chơi với mọi người, thì nhận được điện thoại của mẹ.
Ở ngoại ô như thế này, buổi tối chẳng có tiết mục gì, chỉ còn mỗi việc luân phiên nghe điện thoại từ bạn bè và người thân thôi. Và mẹ thì siêng gọi cho tôi hơn cả Mộ Thừa Hòa.
“Mẹ,” Tôi hỏi, “Không phải mẹ đang trong ca trực sao?”
“Vốn dĩ là tới mẹ trực, ai ngờ bác Trần của con đột nhiên đi xe đường dài sang đây, nên mẹ đổi ca trực với người khác.”
“Ồ.” Lần này, tôi biết người mẹ đang nói là ai rồi.
“Con xem đó, mẹ đã nói sẽ không nhắc ông ấy trước mặt con…..”
“Mẹ à, hai người chuẩn bị khi nào kết hôn?”
“Hả?” Mẹ bất ngờ.
“Chẳng phải từ năm ngoái mẹ đã nói muốn kết hôn sao? Cũng lâu vậy rồi, sao không nghe mẹ nhắc đến?”
“Mẹ…. con….” Hiển nhiên là mẹ có hơi kinh ngạc với thái độ của tôi.
“Lúc trước con không đồng ý, không có nghĩa là bây giờ con vẫn không đồng ý. Chỉ cần bác ấy tốt với mẹ, mẹ cảm thấy vui là được.” Tôi dịu giọng.
Tôi đã từng hỏi Mộ Thừa Hòa về vấn đề mẹ anh ấy tái hôn, anh ấy đã đáp tôi rằng: “Khi mới bắt đầu là hận, sau này lớn lên rồi suy nghĩ lại, mới biết thật ra đó là ích kỷ.”
“Bây giờ anh không để tâm nữa sao?”
“Nói hoàn toàn không để tâm là giả thôi. Nhưng, chúng ta không có quyền dùng khoái cảm của mình mà chà đạp hạnh phúc của người khác.”
“Tiết Đồng, cám ơn con.” Mẹ rất vui.
“Mẹ, ba mẹ bắt đầu thường xuyên cãi nhau là từ sau lần con bị bắt cóc trong công viên đúng không? Mẹ trách ba, và ba trách mẹ.”
“Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
“Con luôn tưởng là vậy.”
“Không phải, không phải. Ba mẹ không hợp nhau, chuyện không phải vì con.”
“Vậy là về sau ba có người khác rồi?”
“Sao đột nhiên con lại nói thế?”
“Lần trước khi đứng trước mộ, mẹ giận quá nói hớ nửa câu, lúc ấy con đã đoán ra.”
“Đồng Đồng…”
Không hiểu vì sao, mẹ chợt gọi tôi như thế, cũng với giọng điệu ấy, tôi bỗng có cảm giác như mình lại trở về lúc nhỏ, khi chưa đổi tên, tên là Tiết Đồng. Mọi người đều gọi Đồng Đồng, Đồng Đồng, bởi vì mẹ họ Đồng. Nhưng bà nội tôi lại nói, một người phụ nữ sao có thể chiếm mãi tên của con cháu nhà họ Tiết, cho nên tôi đã bị đổi tên.
“Tại sao mẹ không nói với con sớm hơn?”
“Ba mẹ vốn định chờ con lên đại học rồi mới nói với ông bà nội của con, rằng ba mẹ sẽ ly hôn, ngờ đâu lại xảy ra tai nạn đó. Mẹ nghĩ, con yêu ba đến vậy, bây giờ ba cũng chết rồi, hà tất còn phải nói ra?”
“Mẹ, trước đây con đã không hiểu ẹ, bây giờ con cũng có người mình yêu rồi, con biết làm một người phụ nữ không đơn giản.”
Dường như mẹ đã khóc, một lúc sau mới bảo: “Dắt nó đến gặp mẹ đi. Tiểu Lý bảo Tiểu Mộ rất đẹp trai.”
“Còn một chuyện con phải nói với mẹ.”
“Nói đi.”
“Mộ Thừa Hòa là giáo viên của Đại học A, hiện giờ chúng con đang ở chung một nhà.”
Bên kia điện thoại, mẹ khựng lại một lúc, sau đó như đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, mẹ hỏi: “Cậu ta còn độc thân chứ?”
“Dạ.”
“Chưa từng kết hôn?”
“Dạ chưa.”
“Trong nhà còn ai?”
“Ba của anh ấy trước đây cũng là giáo viên trường đại học A, đã qua đời. Mẹ anh ấy là công chức viên, nghe nói chức vụ rất cao. Có một người cha kế, còn có một em gái, nhưng không thường xuyên liên lạc.”
“Con cảm thấy Tiểu Mộ có thật lòng với con không?”
“Con….” Mặt tôi chợt đỏ lên, “Làm sao con biết anh ấy có thật lòng không chứ.”
“Con ngốc à, những chuyện này, tự mình sẽ có cảm giác, gạt được người ngoài, không gạt được bản thân đâu.”
Tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ, ngẫm rồi lại nghĩ, cuối cùng gật đầu, “Anh ấy thật lòng.”
“Con muốn sống suốt đời với cậu ta chứ?”
“Muốn.”
“Vậy thì đừng quan tâm người khác sẽ nói gì nữa. Áp lực của cậu ta lớn hơn con, chỉ khi con vượt qua được thử thách này, Tiểu Mộ mới có thể vượt qua.”
Câu nói này của mẹ giống như một viên thuốc định thần vậy, tôi chợt hiểu ra.
Tôi sợ gì chứ?
Chuyện đáng sợ nhất giữa hai chúng tôi, chẳng còn gì khác nữa ngoài việc mất đi anh ấy.
Trước khi ngủ, tôi không biết phải làm gì bèn cầm điện thoại lên xem hình ảnh trong bộ sưu tập, đến những tấm gần cuối, tôi nhìn thấy tấm hình của hai năm trước.
Đó là buổi hội thảo hàng không của hai năm trước, tôi trốn học lẻn theo sư huynh Lý vào nghe bài diễn thuyết của Mộ Thừa Hòa. Bạch Lâm gửi tin nhắn nằng nặc bắt tôi phải chụp một tấm ở hiện trường về.
Mộ Thừa Hòa đứng trên khán đài, áo vest thẳng tắp, nụ cười ung dung, lịch lãm đầy phong thái.
Vì khoảng cách quá xa, độ phân giải lại không lớn, do đó tấm hình không rõ một chút nào, để đến khi tôi phóng to đến hết cỡ, thì gương mặt của anh ấy đã càng thêm mơ hồ.
Nhưng, khi tôi nhắm mắt lại, lập tức có thể nhớ ra thần sắc của anh ấy lúc đó.
Trí tuệ đến thế.
Nho nhã đến thế.
Trương Lệ Lệ đang đập mũi trên giường.
“Lúc nhỏ cô có ước mơ gì không?” Tôi nằm ngửa người, hỏi bâng quơ.
Trương Lệ Lệ suy nghĩ một lúc, “Mơ được làm thị trưởng, tôi đã viết bài tập làm văn như thế đấy, còn được lãnh thưởng nữa, ai ngờ đâu bây giờ lại thế này.”
Tôi cười, áp điện thoại vào trước ngực, “Tôi có quen một người, người đó nói với tôi ước mơ và lý tưởng là không giống nhau. Ước mơ nhiều lúc ở xa tầm với, nhưng lý tưởng thì có thể thành hiện thực, chúng ta nỗ lực vì nó, thì sẽ thực hiện được mục tiêu. Khi chúng ta hoàn thành từng cái lý tưởng, vậy chúng ta sẽ đến gần ước mơ ban đầu.”
“Chuyện đó khó biết chừng nào, y như Đường Tăng đi thỉnh kinh vậy.”
“Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng người mà tôi quen biết ấy đã gần như thực hiện được rồi. Anh ấy đang từng bước thực hiện ước mơ của mình, kiên định và quật cường đến thế, khiến tôi phải ganh tỵ.”
Tôi như bị trúng tà thuật vậy, cứ nói mãi không ngớt.
“Bây giờ tôi nhớ ra rồi, tôi cũng có ước mơ.” Tôi bảo, “Phiếu đăng ký nguyện vọng khi thi đại học là do tôi tự điền, tôi chỉ chọn ngoại ngữ, vì tôi đã từng muốn làm một người phiên dịch. Khi còn nhỏ, mới tiếp xúc với ngoại ngữ, tôi không thích một chút nào. Nhưng ba tôi lại rất quan tâm theo dõi tin thời sự, mỗi năm đều có chương trình phỏng vấn hiện trường trực tiếp, ba rất thích xem. Tôi vừa làm bài tập vừa nghe, trong lòng rất khâm phục những người phiên dịch ấy, có thể vừa nghe vừa dịch lại lời của người khác. Sau này người lớn nói với tôi, đó không phải là phiên dịch thông thường, đó là dịch cabin, là một loại phiên dịch rất cao cấp.”
“Thế là tôi nghĩ, tôi cũng phải làm một người như thế, vì vậy tôi mới chọn ngành ngoại ngữ.”
“Nhưng, trong bốn năm học ấy, tôi lại chỉ biết phải lấy điểm cao, phải thi đậu, phải tìm một công viêc tốt. Nhưng công việc thế nào mới được cho là tốt? Ở lại trong thành phố, lương cao, công việc nhẹ nhàng, sếp dễ tính. Tôi đã dần quên mất lý tưởng ban đầu.”
Hai chúng tôi cùng im lặng rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng Trương Lệ Lệ hỏi: “Cô muốn dịch cabin?”
“Ừm.”
“Nhưng đâu có dễ như vậy?”
“Lúc nãy tôi cũng suy nghĩ qua rồi, tôi sẽ thi vào làm nghiên cứu sinh trong Học viện phiên dịch trước, sau đó thử xem sao.”
Tôi cầm điện thoại lên nhìn tấm ảnh ấy một lần nữa, trong bóng đêm, luồng sáng xanh mờ từ màn hình tỏa ra.
“Cô có nhớ bài thơ của Thư Đình mà chúng ta được học hồi trung học không?” Tôi hỏi.
“Gửi tặng cây sồi?”
“Tôi đã học bài thơ đó mấy lần mà cũng không thuộc, cuối cùng bị cô dạy văn phạt chép mấy chục lần.”
Trương Lệ Lệ cười bảo, “Phàm là những thi ca hay văn chương có liên quan đến tình yêu, tôi đều thuộc rất nhanh.” Nói xong, Trương Lệ Lệ khẽ đọc lại bài thơ ấy.
“Gửi tặng cây sồi – Thư Đình
(tạm dịch)
Nếu như em yêu anh
Em tuyệt đối sẽ không làm một dây leo như lăng tiêu
Bám vào cơ thể của anh để làm nổi bật chiều cao của mình;
Nếu như em yêu anh
Em tuyệt đối không học theo những con chim si tình
Lặp đi lặp lại một bản nhạc giữa mây cao rừng xanh;
Cũng không như nguồn nước suối,
Mang niềm an ủi quanh năm cho cảnh vật tiêu điều;
Cũng không làm đèo núi hiểm trở,
Tăng thêm độ cao của anh, điểm thêm nét oai hùng của anh.
Thậm chí là ánh mặt trời.
Thậm chí là mưa ngày xuân.
Không, tất cả những điều này cũng chưa đủ!
Em bức thiết phải là cây gạo mọc bên cạnh anh,
Làm một hình tượng đại diện, đứng ở bên cạnh anh.
……”
Giọng nói của Trương Lệ Lệ ngày thường đã rất hay rồi, giờ đây cô hạ thanh âm xuống, ngâm thơ trong màn đêm yên tĩnh như vậy, càng làm rung động lòng người. Không biết là câu nào đã xúc động vào sợi dây cung trong đáy lòng cô, khi chữ cuối cùng thốt ra, tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của cô ấy.
“Tiết Đồng, cô nói xem, tôi còn có thể gặp được một tình yêu như vậy không?” Cô ấy hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là có.” Tôi vừa đáp, vừa quay mặt vào tường vờ như muốn ngủ.
Rất lâu rất lâu sau, tôi mới lại mở mắt ra, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt mình, trong lòng thầm nói: “Mộ Thừa Hòa, em cũng sẽ làm cây gạo của anh.”