Đọc truyện Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307 – Chương 34
Bất
chợt em nghĩ đến anh và cảm thấy rùng mình…
Họ
nói rằng anh đang tiến về sông Mê Kông…
Em
chỉ biết dòng Mê Kông từ Trung Quốc chảy qua Lào, Campuchia, Việt Nam… không biết
nước của dòng sông Hàn có một chút gì của Mê Kông hay không…?
Chiều
chiều để thư giãn, em cũng hay đi dọc theo bờ sông Hàn… thơ thẩn nhớ về anh ở một
nơi xa xôi nào đó trên chiến trường Campuchia.
Em
rất yêu dòng sông này, khi đọc những dòng anh viết về dòng sông tuổi thơ, với
biết bao kỉ niệm sâu sắc, trong em trào lên nỗi nhớ day dứt. Em gọi là nỗi nhớ
day dứt bởi em nợ dòng sông rất nhiều, nợ những lời hứa, nợ một niềm tin với một
người…
Em
biết, nợ tình cảm khó lấp đầy, cũng giống như cảm giác của em lúc này đây. Em
chia sẻ với đồng đội anh những xúc cảm chân thành của mình, em nghĩ đó là một
cách để dành trọn tình yêu cho anh. Anh yêu ạ.
Em
nghĩ lúc ngồi ôm súng gác hay khi hoàng hôn nhuộm đỏ dòng sông, anh sẽ nhớ da
diết dòng sông gắn bó với anh suốt một thời nhọc nhằn gian khó.
Trong
ráng chiều… chiều nay bên bờ sông Hàn… gió từ dòng sông thổi vào làm tung bay
mái tóc cô gái, buông hững hờ trên bờ vai thon, chàng trai khẽ quàng tay xiết
nhẹ bờ vai mỏng manh ấy, như muốn che chở, bảo vệ người con gái, khiến cơn gió
mạnh từ dòng sông thổi vào trở thành vô duyên. Em chợt nghĩ chạnh lòng anh ạ.
Lang
thang qua những quán chè dọc bờ sông, hay ngồi ăn một li chè một mình… em
nghe rất nhiều bài hát. Bài hát nói về niềm tin của một cô gái đối với chàng
trai mà bấy lâu nay cô yêu và mong đợi, là nỗi chờ mong khắc khoải và vô vọng,
buồn và rất buồn. Tất cả mọi người ở đây đều đã có đôi: đàn thiên nga với cặp bạn
tình đang như sóng trào dâng, chỉ mình em đang lẻ bóng…
Đang
thả hồn vào những trang viết của em, tôi đâu biết rằng Trưởng ban Trinh sát sư
đoàn đã đến bên tôi từ lúc nào, khi tôi ngẩng mặt lên để nhìn lên bầu trời
trong xanh dưới tán cây vú sữa để nuốt trọn hơi thở của em… thì mới giật mình…
Anh
chỉ hỏi một câu “Thư bố mẹ hả?”
Tôi đáp “Vâng” nhẹ nhàng, trong sự thổn thức của
con tim.
Tặng
bác VovanHa, nhân lần bác đọc thư Đắc Đoa sau buổi hành quân.
Em
trân trọng tình cảm của bác và “Người ở sông Hàn.”
Anh
ở dòng Mê Kông.
Xa
sông Hàn vời vợi.
Vẫn
nghe em thầm gọi,
“Sông
Hàn nhớ Mê Kông…
“Dòng
chảy hai dòng sông
Không
chung nguồn địa lí
Em
vẫn mong anh nghĩ
Hai
dòng sông cùng nguồn…”
Ơi
“Đắc Đoa” đừng buồn
Trong
nước sông Hàn đó
Khi
nắng chiều rạng đỏ
Lẫn
dòng nước trong xanh
Có
dòng nước tình anh,
Gửi
từ Mê Kông đó
Hòa
trăm nghìn nỗi nhớ
Sau
mỗi cuộc hành quân…
Trinhsat