Đọc truyện Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307 – Chương 122
547… TRỞ
VỀ TRONG NGẬM NGÙI VÀ ĐAU THƯƠNG.
Toàn
đội hình lo việc chuyển tử sĩ ra khỏi khu vực…
Đây
là cảnh khổ nhất của đời trinh sát. Ra đi nhiệm vụ không thành lại còn mang tổn
thất về cho đơn vị. Dù vẫn biết rằng chiến tranh nó là vậy.
Khi
rời khỏi vị trí chừng 4 – 5 km thì trời đã nhá nhem tối. Anh Hoa vẫn được nằm võng
giữa đội hình, và đây là đêm mà anh ngủ không còn phải gác nữa, anh em sẽ gác
cho anh ngủ (xác anh nằm giữa đội hình).
Sáng
hôm sau trời sương mù dày đặc. Phải chờ khi sương tan thì mới mở máy, liên lạc
về C14 sóng bắt rất tốt và chỉ dùng mật khẩu mà E95 quy định khi gặp khó khăn
chứ không bộ đàm.
Tan
sương sớm, chúng tôi lên đường nhắm hướng Kamtuot… chọn địa hình thuận tiện khi
có tử sĩ.
Đi
được hơn tiếng đồng hồ thì thấy đội hình dừng lại. Những anh đi trước đã lùi lại
và quay lại phía sau: Có địch…
Khi
tôi cùng anh Chín (Cam Tân – Cam Ranh) chưa kịp lên đến đầu đội hình… anh Thân (quê
Sông Cầu – Phú Yên) người phân công đi đầu buổi sáng đã nổ súng. Những loạt AK
dài của anh vang lên…
Theo
sự phân công, thì chỉ bốn anh phía sau giữ tử sĩ… còn lại thì đội hinh tùy theo
vị trí của mình tản ra hai bên để nổ súng.
Vừa
ổn định vị trí, liên tiếp vài trái B và hàng chục loạt AK đổ dồn về hướng anh
Thân… Địch bắn như vãi đạn vào đội hình với cả hỏa lực và xung lực của chúng. Đội
hình ta lui về sau và chưa đánh trả (chưa phát hiện ra địch)… Tôi và anh Chín
bám vào một ụ mối to, có cây bằng lăng phía trước che chắn và kiểm tra đội hình
cũng như quan sát địch.
Anh
Chín nói “Không thấy thằng Thân đâu cả!” Tôi vừa nghe trọn câu nói của anh, thì
loạt điểm xạ đầu tiên của anh vang lên… phía trước một Pốt mặc bộ đồ xanh đang
từ từ đổ xuống… Bắn xong, anh khẩn trương vọt lẹ qua bên phải, vào cái bụi rậm
và mất hút. Xa xa phía bên kia tôi thấy cái đầu của anh Lang (quê Phan Rí Cửa –
Thuận Hải) nhấp nhô… nhấp nhô… (đang canh thằng Pốt mang khẩu B đang ẩn… hiện
phía trước)… và những loạt điểm xạ của Lang vang lên. Chỉ nghe thấy một tiếng
la của hắn. Giữa vị trí ba chúng tôi hàng loạt đạn AK quét ngang qua đầu (không
có trái B nào).
Lúc
này địch đã phần nào nắm được lực lượng ta, nên bắt đầu phản công mạnh, nhưng
chỉ toàn AK đạn B bắn chỉ vài trái. Những lá cây bị đạn rơi lả tả trên đầu
chúng tôi.
Chúng
tôi từ từ lui quân về tuyến sau gần đến nơi để tử sĩ. Hầu hết đội hình gần như
đủ mặt qua dấu hiệu của các tổ. Anh Thảo (quê ở xã, hay huyện Đan Phượng Hà Nội,
tôi đã quên) báo thiếu một và tôi biết là anh Thân. Theo ý của anh Thảo là nên
trụ lại, nghe ngóng tình hình và cần thiết phản công, vì thực chất lực lượng địch
không đông hơn ta bao nhiêu. Cũng chỉ để lại bốn bảo vệ tử sĩ và phía sau đội
hình… Còn lại tất cả dàn hàng ngang theo đội hình chữ V. Tôi bàn nhanh với anh
Thảo, là đưa tổ anh vòng sang trái hơi rộng và tăng cường cho anh khẩu B40 của
anh Kim (Tuy Phong – Thuận Hải), để tiếp cận với khu vực đầu tiên nổ súng… Những
tay súng của anh Thảo bắt đầu tiến lên, dưới sự hỗ trợ của đội hình… (quay lại
tìm anh Thân, có thể là bị thương hoặc đã hi sinh. Phải tiếp cận bằng mọi giá.)
Ở
giữa đội hình tôi nói anh Bảo (quê Mộ Đức lính 1979) bắn liền hai trái B về
phía trước và dồn đội hình lên.
Địch
cũng phản lại ta với những loạt đạn AK quét ngang, nhưng hình như có phần yếu
hơn. Cả hai bên đều dùng xung lực chứ hỏa lực không đáng kể. Không biết thằng Pốt
bị anh Lang bắn là chết hay sống, chỉ thấy có máu và bông băng và một quả B còn
rơi lại. Những loạt đạn của cả hai bên rát rạt trên thân cây.
Chừng
mười phút sau thì địch không bắn nữa và chúng rút.
Anh
Thảo tiếp cận với anh Thân khi súng vẫn còn nổ.
Khi
cả đội hình lên thì tổ anh Thảo đang đưa anh Thân xuống…
Anh
bị nhiều đạn AK vào ngực và bụng, máu chảy đầm đìa. Anh chỉ nhìn anh em chứ
không nói lời nào, mắt anh đã đờ đẫn. Anh em chích thuốc băng bó tạm lại. Anh
Thảo bế anh lên, nhẹ nhàng đặt vào võng, cáng anh rời khỏi trận địa.
Không
thể làm gì hơn, chúng tôi điện cho C14 đón chúng tôi tại làng Chanh (C14 nghe
súng nổ đã cho quân chuẩn bị đi về hướng 547. Chỉ chờ lệnh.)
Đội
hình xuôi về hướng làng Chanh mang theo một tử sĩ và một thương binh.
Khi
gần đến làng Chanh chừng hơn kilômét, anh Thân gồng mình trên võng và kêu vài
tiếng, nghe anh em phía dưới nhắn, tôi và anh Thảo chạy xuống… cũng chỉ kịp
nhìn anh lần cuối cùng… khi anh còn thở… và ít phút sau anh ra đi.
Anh
em C14 đi giữa đội hình, đảm nhận việc đưa hai tử sĩ về vị trí quy định.
Sư
đoàn đã cho xe vào cách Kamtuot 6 km, và anh em công binh của F có nhiệm vụ đưa
về Sư đoàn.
Cũng
trong đợt ấy trinh sát e95 cũng phải hi sinh hết hai vì bị mìn của địch và cũng
phải quay về khi nhiệm vụ chưa thành.
…
Đành
rằng chiến tranh còn có sự may rủi và khó tuân theo một quy luật nào. Nhưng anh
Thân hi sinh, cũng là bài học muôn thuở cho lính trinh sát trong tình huống tao
ngộ chiến. Có lẽ anh mất bình tĩnh lúc đầu, bắn nhiều loạt đạn quá và cơ động
chậm, nên bị chúng phát hiện và tấn công.
Hai
anh đi rồi, chúng tôi ở lại C14 ba ngày… để ổn định tinh thần, bổ sung anh em
trinh sát 29… và tiếp tục con đường đến 547 lần thứ hai.
…
Năm
2003 khi về Phú Yên công tác tôi ghé nhà anh Thân. Mẹ anh vẫn còn. Em anh Thân
giới thiệu với cụ tôi là bạn của anh, tránh cho cụ xúc động. Anh Thân không biết
chữ, toàn bộ thư từ do anh em trong đơn vị viết hộ. Tôi có viết hộ anh ba hay bốn
lá thư gửi về cho người yêu, nhưng những lá thư này phải do anh Thân bỏ vào bì và
dán, không ai được làm thay. (Khi tôi về, cô là nhân viên bưu điện của Huyện
Tuy An – Phú Yên). Khi em anh Thân giới thiệu tên tôi cùng đơn vị với anh Thân
ngày xưa, cô ta nói ngay: Anh là “Chủ tịch ủy ban viết thư tình.”
Tôi
chỉ cười và gật đầu.