Đọc truyện Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy) – Chương 75
Edit: Vân Uyên
Kinh thành phồn hoa, trên phố cửa hàng san sát nhau, cửa hàng nào cũng có một dải vải đón gió, giống như lá cờ tung bay. Nghiễn Trạch tiến đến bên cạnh Ký Mi, nói với nàng:
“Việc buôn bán không đơn giản, dải vải này dùng để thu hút sự chú ý của khách hàng, mùa hè năm trước, vì gió quá to nên đã thổi tung hai dải vải trước hai cửa hàng của nhà chúng ta ở Túc thành bay sang cửa nhà khác, kết quả bị người ta cắt mất, cuối cùng hai bên đánh nhau, nháo một trận lớn.”
Ký Mi thở dài:
“Ai cũng nghĩ thương gia kiếm được nhiều tiền, nhưng lại không biết kiếm tiền thật không dễ dàng. Hiệu cầm đồ nhà chúng ta thu mua tang vật của Thụy Vương phủ, còn chọc phải kiện tụng. Ngày thường, vẫn hay qua lại với nhau, không cẩn thận một tí liền bị người ta lừa, không xử lí tốt có khi táng gia bại sản. Giống như Đổng gia và Khâu gia.”
Hắn đặt tay lên chóp mũi thê tử, cười nói:
“Cho nên nàng đã hiểu tại sao cả nhà ta dốc hết tiền bạc để chi cho việc học hành của Cửu thúc, để ngài ấy thi đậu công danh. Nàng cũng hiểu tại sao mẹ nàng nhất quyết phải gả cho cha nàng rồi đấy.”
Nàng nhíu mày, không đồng ý lắm:
“Mẹ thiếp là coi trọng nhân phẩm của cha thiếp……” Nhưng mà, phụ thân mình là huyện lệnh, mẫu thân là vợ quan, địa vị so với những nữ nhân khác trong huyện cũng cao hơn không ít.
Nghiễn Trạch thuận miệng hỏi nàng:
“Vậy nàng coi trọng ta ở cái gì?”
Nàng liếc hắn một cái, cười tủm tỉm nói:
“Coi trọng…… Ừm…… Chàng đẹp.”
Biết nàng đang nói giỡn, Nghiễn Trạch ôm nàng vào lòng, hôn một cái, tiếp tục nói chuyện về quang cảnh kinh thành. Trước khi tới phủ chào hỏi Cửu thúc, Nghiễn Trạch đưa Ký Mi đến tiệm dược liệu của Tiêu gia ở kinh thành.
Ký Mi phát hiện phía sau hiệu thuốc có tòa tu được xây giống nhà cửa nha môn, liền hỏi trượng phu:
“Đó là nơi nào?”
“Bên trong có chỗ ngồi đợi đại phu khám.” Nghiễn Trạch nói:
“Nàng ở trên xe chờ ta, ta đi gặp chưởng quầy, nói hắn phái một tiểu nhị đưa chúng ta đi tìm Cửu thúc. Sau khi hồi kinh sau tết, Cửu thúc đổi chỗ ở, ta cũng không biết ngài ấy ở đâu.” Nói xong, xoay người đi vào cửa hàng dược liệu.
Nàng liền vén mành xe ngựa lên ngắm nhìn bên ngoài. Thiên Đông cho rằng đại thiếu nãi nãi có việc, liền hỏi:
“Ngài có gì phân phó?”
Tâm trạng Ký Mi cũng đang thoải mái, liền nói mấy câu với Thiên Đông:
“Ở kinh thành đều là vương hầu, tướng lớn, không đến kinh thành thì không biết được bên dưới quan nhỏ cỡ nào. Chúng ta nên cẩn thận.”
“Ngài nói rất đúng.” Thiên Đông chép miệng nói:
“Ta nghe người ta nói, có vị công tử ở kinh thành đánh xe đụng phải người khác, thấy người nọ mặc đồ rách nát, cũng không quản nhiều, ném cho người ta hai lượng bạc rồi nghênh ngang rời đi. Sau đó mới biết người mới bị đâm là một thái giám trong cung. Nghe nói công tử kia bị nhốt trong nhà lao nửa năm, chẳng ai quan tâm, đến khi người nhà dùng bạc mới được cứu ra, chậc chậc chậc, ngài xem những người tới tới lui lui này, không biết chừng trong đó có đại nhân vật nào.”
“Lại nói nhảm!”
Thiên Đông sửng sốt, gương mặt tươi cười quay đầu lại:
“Đại thiếu gia ngài đã trở lại.”
Ký Mi hỏi:
“Bây giờ đi gặp cửu thúc?”
Nghiễn Trạch mang theo một tiểu nhị của hiệu thuốc, người nọ ngồi vào bên cạnh Thiên Đông để chỉ đường:
“Trước tiên cứ chạy dọc theo con phố này, đến đầu phố thì rẽ hướng tây.” Thiên Đông liền dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho tiểu nhị ngồi, đánh xe đi tìm phủ Cửu thúc.
Xe chạy đến một cái ngõ nhỏ, phát hiện trên các cửa phủ không bài không biển, nhìn từ bên ngoài không biết phủ nào với phủ nào.
Nghiễn Trạch giải thích nói:
“Phủ quan ở kinh thành đều như vậy, không giống với mấy quan viên ở chỗ chúng ta, quan gia ở phía sau nha môn, bên ngoài nha môn treo bảng hiệu. Ở kinh thành quan nhiều, trừ vương phủ, bên ngoài phủ đệ của quan viên đều trơn bóng như vậy, không khác mấy với phủ của dân thường.”
“…… Thật may là có người quen dẫn đường, bằng không cho dù ta đã đến một lần, cũng không nhớ được.” Ký Mi thấy nơi này rất thanh nhã, ba tầng bậc thang đều được quét sạch sẽ. Tháng này, đúng vào mùa mưa ở kinh thành, nhưng trước cửa vẫn sáng bóng, một tí bùn cũng không có, khẳng định là chủ nhân yêu sạch sẽ, phân phó hạ nhân thường xuyên quét dọn, rất phù hợp với tính tình cửu thúc.
Nghiễn Trạch cũng nghĩ giống vậy, xuống xe tự mình gọi cửa, sau đó chỉ vào ván cửa nhìn Ký Mi cười nói:
“Đến cả khe cửa cũng sạch sẽ, đúng là nhà của cửu thúc rồi.”
Tên sai vặt ra mở cửa, thấy bên ngoài dừng bốn chiếc xe ngựa, tiểu nhị ngày thường đến đưa bạc cũng ở đó, biết là người của Tiêu gia tới. Chỉ là với tuổi của Tiêu Nghiễn Trạch, người sai vặt do dự không biết nên gọi Bát gia hay đại thiếu gia.
Lúc này tiểu nhị kia đứng ra:
“Phùng thúc, đây là đại thiếu gia, từ quê đến thăm cửu gia.”
Người sai vặt nhanh cười nói:
“Là đại thiếu gia tới, mau vào mau vào.” Sau đó người gác cổng lại gọi thêm hai người nữa tới để dẫn ngựa, dọn hành lý.
Người sai vặt ở phía trước dẫn đường, cười nói:
“Hôm nay vừa lúc lão gia nghỉ ngơi ở nhà, đã phái người thông bẩm, các ngài tới thật là đúng lúc.”
Ký Mi thấy phòng ốc không lớn, trước sau tổng cộng chỉ có hơn mười gian, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ tinh xảo, thầm nghĩ cữu cữu giống ông ngoại, thích chăm sóc hoa cỏ, viện này khẳng định do chính tay cữu cữu ươm trồng và chăm sóc. So sánh với trượng phu mình, lại thích đùa nghịch nữ nhân.
Khóe miệng nàng hiện lên ý cười, tự mình cảm thấy xấu hổ.
Lúc này Tiêu Phú Thanh vội vàng đi ra, thấy Ký Mi, vui mừng nói:
“Ngươi đã đến rồi, a, đem cả cháu trai của ta đến sao.” Sau đó nhìn về phía Nghiễn Trạch, nhướn mày:
“Ngươi cũng tới.”
Nghe cửu thúc nói như vậy, hắn cảm thấy mình như kẻ tiện đường nên được mang theo. Nghiễn Trạch cười:
“Đúng vậy, ta ” cũng ” tới.”
Trời lạnh, mọi người vào nhà nói chuyện. Nghiễn Trạch chủ động đem nguyên do đến đây nói với thúc thúc, Tiêu Phú Thanh nghe xong, rất có cảm xúc nói:
“Ta ở kinh thành lâu như vậy, mấy chuyện về các vương phủ ta cũng nghe nhiều, người của vương phủ rất đông, đa số không thể tự nuôi được hết. Huống hồ mối quan hệ quen thân của các vương phủ đối với đức kim thượng [1] cũng khác nhau, quan hệ càng xa, đãi ngộ càng kém. Thụy Vương là thúc thúc của tiên hoàng, đây là đời thứ ba của Thụy Vương, thiếu bạc dùng cũng là lẽ thường. Ai, sớm nghe nói có những vương phủ hay moi tiền trên người thương nhân, không nghĩ tới nhà chúng ta cũng gặp phải chuyện xui xẻo này. Nhưng mà không sao, ngươi ở lại chỗ ta một thời gian, để cha ngươi sắp xếp chuyện này chu toàn.”
“Ta nghe nói có mấy dòng con cháu tôn thất, thấy quan huyện cũng phải xuống ngựa.” Nghiễn Trạch bĩu môi:
“Hay cho cái mác thân vương, nghe nói nghề muối ở địa phương không ai quan tâm. Vừa vặn Thụy Vương này, không lớn không nhỏ, cùng hoàng đế không xa không gần, thật phiền toái.”
Mấy chuyện bên ngoài Ký Mi không rõ ràng lắm, cho nên nàng chỉ im lặng ngồi nghe cậu và trượng phu nói chuyện.
Chờ bọn họ nói xong chính sự, đề cập đến chuyện trong nhà, Ký Mi mới ngẫu nhiên đáp một câu.
Tiêu Phú Thanh nói hắn lấy ngày sinh và giờ sinh của Nguyên Nghị đưa cho một bằng hữu ở Khâm Thiên Giám xem hộ một quẻ, nói mệnh Nguyên Nghị là đại phú đại quý.
Nghiễn Trạch nói:
“Đại phú là chắc chắn rồi, hắn là đích trưởng tôn, tất nhiên không thiếu tiền tiêu. Đại quý là sao? Giống như ngài đọc sách thi đậu công danh sao?”
Tiêu Phú Thanh rất thích đứa cháu này, cười nói:
“Chờ hắn trưởng thành, ta sẽ tìm cho hắn một thầy giáo tốt ở kinh thành, giúp hắn thi đậu công danh.”
Ký Mi vội nắm cánh tay nhỏ của con trai nói:
“Nghị nhi, mau cảm ơn cửu gia gia!”
Nghị nhi há miệng thở dốc, phun nước miếng ra.
Mọi người thấy, không nhịn được cười. Tiêu Phú Thanh nói với Ký Mi:
“Đi đường cũng mệt mỏi, mau mang đứa bé đi nghỉ ngơi đi.” Ký Mi liền cáo lễ, mang theo Kim Thúy, bà vú cùng một nha hoàn đi xuống.
Nghiễn Trạch không thể can thiệp vào việc của thúc thúc, nhưng hắn thấy mình đã có con luôn rồi mà cửu thúc vẫn còn cô đơn chiếc bóng, không khỏi sốt ruột thay:
“Lão thái thái vừa thấy Nguyên Nghị liền nhắc mãi tới ngài, nói ngài không có thành hôn, nên nói ta lần này lên kinh hỏi ý ngài, nếu ngài không vừa ý cô nương nào ở kinh thành thì sẽ tìm cho ngài một cô nương ở Túc thành.”
“Việc này, không cần lão nhân gia lo lắng. Ta tự có an bài.”
“A, hay là ngài vừa ý quá nhiều người, nên hoa mắt luôn rồi.” Nghiễn Trạch cười hì hì nói:
“Nhất định là vậy. Hàn lâm mà còn lo không cưới được thê tử sao?!”
Tiêu Phú Thanh âm thanh lạnh lùng nói:
“Ta là thúc thúc của ngươi, ai cho ngươi cợt nhả như vậy!”
Nghiễn Trạch liền thu lại ý cười, ngón tay gõ bàn, cười nói:
“Nghe nói Thẩm gia ở kinh thành mở mấy cái tửu lâu, thức ăn tinh mỹ, ngày nào đó ta mời ngài uống vài chén ở đấy. Ngài có hãnh diện không?”
Tiêu Phú Thanh mặt không biểu tình nói:
“Ta ở kinh thành lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe qua Thẩm gia mở tửu lâu có gì đặc biệt hơn người.”
“Đó là do ngài ít tham gia xã giao, những người ta quen biết, đều nói ở kinh thành trở về, mới thấy đồ ăn ở chỗ chúng ta quả thực nhạt như nước ốc.” Nghiễn Trạch vẫn luôn nhớ chuyện của Thẩm Hướng Nghiêu, lần này đồng ý lên kinh thành, một phần cũng vì tìm hiểu chuyện này.
Tiêu Phú Thanh cảm thấy cháu vừa nói mà mình đã từ chối, không khỏi quá kỳ quái, liền nói:
“Được, nhưng mà thời gian gần đây ta không rảnh.”
“Không vội. Mẹ ta bắt ta ở lại nơi này đến Tết mới được về.” Nghiễn Trạch tươi cười thân thiết:
“Quấy rầy cửu thúc ngài rồi.”
Tiêu Phú Thanh nói:
“Ta biết rồi, ngươi mang theo bốn chiếc xe ngựa chất đầy đồ, vừa nhìn là biết muốn ở lại đây lâu dài.”
“Chủ yếu là đồ của hai mẹ con Ký Mi, thật ra ta thấy bốn xe cũng không quá nhiều.”
Đang nói chuyện, thì nghe người sai vặt hoang mang chạy tới báo:
“Lão gia, hòa thượng kia lại tới nữa!”
Nghiễn Trạch mới vừa nói chuyện với người sai vặt này ban nãy, lúc đó hắn vẫn còn là người trấn tĩnh, sao bỗng nhiên vẻ mặt lại trở nên sợ hãi như gặp quỷ. Hắn cười nói:
“Là hòa thượng hay là quỷ, sao phải hoảng loạn như vậy?” Quay lại thấy sắc mặt cửu thúc cũng âm trầm, cau mày, bộ dáng như có tâm sự nặng nề.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghiễn Trạch nói:
“Vị hòa thượng này có gì đáng sợ?”
Tiêu Phú Thanh đứng dậy nói:
“Không có gì, ta đi gặp một lát sẽ trở lại, ngươi ở lại đây uống trà chờ ta, hoặc là trở về chỗ Ký Mi.”
“Có phải hòa thượng bày trò chơi xấu phải không? Chắc chắn là như vậy rồi, ngày thường ngài chỉ lo ở nhà đọc sách hoặc nói chuyện với ta, ít khi tiếp xúc với bên ngoài, ta vào Nam ra Bắc nhiều, những kẻ giả dạng đạo sĩ, hoà thương ta cũng đã thấy nhiều, nếu ngài ra nói chuyện với bọn họ rất dễ bị lừa, để ta đi gặp hắn cho.”
Tiêu Phú Thanh cảm thấy cháu trai nói đúng, bất đắc dĩ nói:
“Mấy ngày trước ta vừa mua một con ngựa…. Tự nhiên mấy ngày sau có một hòa thượng tìm đến nói con ngựa này là mẫu thân kiếp trước của hắn hắn muốn giúp nàng siêu độ, thoát ly khổ ải. Đương nhiên là ta không tin, cảm thấy hắn đang lừa gạt ta, không ngờ hai ngày nay hắn cứ dây dưa mãi, một hai phải thấy con ngựa kia, còn nói chỉ cần hắn được nhìn thấy con ngựa kia thì ta sẽ tin lời hắn nói.”
Đây chắc chắn là lừa gạt, hòa thượng đạo sĩ chuyên đi lừa gạt nhà quan, khi dễ bọn họ không hiểu sự đời, không dám trêu chọc người xuất gia. Kẻ lừa gạt bình thường có thể thẳng tay đánh, nhưng nếu đánh hoà thượng chắc chắn một đám lừa trọc sẽ kéo đến vây quanh phủ niệm kinh, người không biết còn tưởng rằng chủ nhân quý phủ chết.
“…… Nếu ngài đưa ngựa cho hắn, lần sau hắn sẽ dám nói ngài là huynh đệ kiếp trước của hắn luôn không chừng.” Nghiễn Trạch nhướn mày:
“Vừa hay để ta xử lí, ngài cho người dắt con ngựa mới mua ra khỏi chuồng, đưa đến chỗ khác đi, còn ngài đi cùng ta, mang hắn đến trước chuồng ngựa để xem hắn nhận mẫu thân bằng cách nào.”
Tiêu Phú Thanh cảm thấy kế này có vẻ được, nên làm theo lời cháu trai, cho người dắt ngựa ra khỏi chuồng. Sau đó đi tiền viện gặp hoà thượng kia.
Nghiễn Trạch thấy hòa thượng này gầy gầy đen đen, hai mắt màu đỏ tươi cứ như khóc vì đau thương quá độ gây nên.
“Phật Tổ nói với ta, mẫu thân của ta chuyển thế thành một con ngựa, ở trong phủ Tiêu hàn lâm ở kinh thành, ta muốn vì mẫu thân mình niệm kinh siêu độ, để nàng sớm ngày thoát ly kiếp súc sinh.” Hòa thượng nói tiếp:
“Mong Tiêu hàn lâm thành toàn.”
Tiêu Phú Thanh đang muốn nói vài lời. Nghiễn Trạch đã cười nói:
“Chúng ta không phải loại người không có tình người, ai cũng có cha mẹ, cũng đều phải đặt chữ “Hiếu” lên đầu. Ngài một lòng vì mẫu thân mình, tất nhiên chúng ta sẽ không ngăn trở mẫu thân các người đoàn tụ.”
Nói xong, quay lại phân phó người sai vặt:
“Phiền ông dẫn đường cho hoà thượng đến chuồng ngựa.”
Tới chuồng ngựa, chỉ thấy trong chuồng có bảy tám con ngựa, những con ngựa này từ màu lông đến chiều cao đều không khác nhau lắm, ngay cả Nghiễn Trạch cũng không phân biệt được con nào là con nhà mình.
Không ngờ hòa thượng kia bỗng nhiên vươn tay, đi qua từng con ngựa một:
“Mẫu thân, mẫu thân……”
Đột nhiên, hắnđi đến trước một con ngựa màu mận chín, con ngựa vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay hắn, giống như đang liếm ngựa con.
Tiêu Phú Thanh sửng sốt, không khỏi cứng họng, thầm nghĩ chẳng lẽ là thật, trước kia chỉ ở gặp chuyện thần tiên, yêu ma quỷ quái trong truyện, không ngờ rằng có ngày mình cũng gặp phải.
Hòa thượng ôm đầu ngựa, khóe mắt chảy nước, con ngựa kia tiếp tục duỗi lưỡi liếm mặt và cổ hắn, trông rất thân mật, khiến mấy gã sai vặt ở đây đều lắp bắp kinh hãi.
Hòa thượng nói:
“Tiêu đại nhân, đây chính là mẫu thân của ta, thỉnh ngài cho phép ta đem nàng mang đi siêu độ.”
Nghiễn Trạch thấp giọng hỏi cửu thúc:
“Con ngựa này, ngài mua bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm lượng…… Coi như làm việc tốt đi.”
Tiêu Phú Thanh đã cho rằng tiền không quan trọng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua cảm giác thiếu tiền, tiền mua sách vở, cả nhà đều cho hắn. Sau khi lên kinh, có cửa hàng dược liệu của Tiêu gia chống đỡ, cuộc sống cũng dễ chịu. Chỉ cảm thấy lần này gặp chuyện lạ được mở mang tầm mắt, kiến thức thêm phong phú, tiền bạc không sao cả.
Nghiễn Trạch nói thầm:
“Khó trách, tên này chắc chắn là chuyên đi lừa những người mọt sách như ngài.” Nói xong, ánh mắt hướng về phía Thiên Đông ra hiệu hành sự. Thiên Đông gật gật đầu, lấy gáo múc nước từ trong chuồng ngựa, đi ra phía sau hòa thượng. Đổ từ trên đầu hắn đổ xuống.
Hòa thượng kia giật mình, lau mặt hỏi:
“Vì sao lại làm vậy?”
“Vì sao?” Nghiễn Trạch nhéo vạt áo hòa thượng, âm thanh lạnh lùng nói:
“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta chưa trải sự đời sao?! Trên mặt ngươi, trên tay ngươi đều là muối, ngựa rất thích ăn muối, chỉ cần có chút vị muối, nó sẽ liếm đi liếm lại. Bây giờ ngươi bị dội nước rồi, có giỏi thì để mẫu thân ngươi nhận ngươi lần nữa đi!?”
“Không…… Không…… Thí chủ hiểu lầm……”
“Hiểu lầm?!” Nghiễn Trạch đem hắn đến trước mặt con ngựa:
“Vì sao mẫu thân ngươi đột nhiên thờ ơ với ngươi vậy?” Quả nhiên, con ngựa kia không làm hành động giống trước đó nữa, đối mặt với ” nhi tử “, ” lạnh nhạt ” quay mặt đi.
Hòa thượng kia thấy sự tình bị bại lộ, vội quỳ xuống đất, nói:
“Tiêu đại nhân, chuyện này không phải chủ ý của ta. Là người bán ngựa cho ngài – Hỗ gia, bọn họ bán ngựa xong thì hối hận, bởi vì biết ngựa thích ăn muối, nên mới nghĩ ra kế sách này, bảo ta đem ngựa lừa trở về. Ta là tiểu nhị của nhà hắn, ngài ngàn vạn lần đừng đánh ta, trên ta có mẹ già, dưới còn có vợ con nữa.”
Tiêu Phú Thanh lạnh lùng nói:
“Ta không đánh ngươi, ngươi trở về nói với chủ nhân của ngươi, cảm thấy giá bán thấp, có thể mang năm trăm lượng kia đến rồi chuộc lại ngựa. Không cần phải làm mấy trò xiếc thế này. Chuyện này ta sẽ không để lộ ra ngoài, không muốn làm hư thanh danh nhà ngươi, nhưng sau này cũng đừng mong tiếp tục giao thương với ta!”
Hòa thượng kia quỳ xuống đất dập đầu hai cái:
“Tạ Tiêu đại nhân, tạ Tiêu đại nhân.”
Sau đó lau mặt, chạy trốn nhanh như chớp.
Tiêu Phú Thanh nhìn bóng dáng hòa thượng kia, thở dài:
“Nguy hiểm thật, tí nữa là bị hắn lừa, may mắn có ngươi ở đây.”
“Chuyện này không thể trách ngài, chỉ có người đi nhiều mới am hiểu. Cửu thúc là người đọc sách, mấy chuyện bị tính kế thế này, không đề phòng cũng không có gì khó hiểu.” Nghiễn Trạch cười nói:
“Ta theo cha ta làm ăn buôn bán, bẫy lớn bẫy bé của kẻ gian thương đã thấy nhiều.”
Tiêu Phú Thanh nói:
“A, vậy ý ngươi là ngươi có thể dễ dàng nhận ra mánh khoé lừa bịp của kẻ khác?”
Nhớ tới Thẩm Hướng Nghiêu và Mai Chi Hạng, Nghiễn Trạch cười xán lạn:
“Mạo danh người khác. Chỉ cần gặp một lần, là ta đã biết được đâu là thật đâu là giả.”