Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 46


Đọc truyện Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy) – Chương 46

Ký Mi nhịn cười vô cùng vất vả, sợ bị bại lộ nên phải lấy khăn che miệng, làm bộ thống khổ nói:

“Tướng công, xin dừng bước, lời nói của ta vừa rồi chỉ là suy đoán. Nếu người cứ đi như vậy, Thái Thái sẽ tưởng rằng do ta khuyến khích ngươi đuổi Nhạn Oái đi. Ta không phải người như vậy, ta không muốn bị Thái Thái hiểu lầm đâu.”   Nàng quỳ gối ở trên giường, vươn tay ra phía trước sờ loạn tìm hắn.

Mắt thấy nàng không cẩn thận sẽ bị ngã xuống giường, Nghiễn Trạch tiến lên đỡ lấy nàng rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, dỗ dành nói: 

“Ta tự có phán đoán của mình, ta thấy nàng ta chính là loại dâm phụ.”

Tiện nhân dâm phụ, không phải trước kia ngươi cũng thích nàng ta sao, ngoài kia còn có mấy vị phấn son giang hồ, không phải ngươi cũng ngủ cùng đấy sao. Ký Mi ôm lấy một cánh tay trượng phu nói với Kim Thúy:

“Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Ký Mi hiếm khi chủ động nói Kim Thúy lui ra ngoài, chờ Kim Quý lui ra ngoài rồi Nghiễn Trạch không khỏi buồn bực:

“Tại sao ngươi lại để nàng đi ra ngoài?”

Nàng nghiêng đầu dựa vào cánh tay hắn “đau lòng” nói:

“Ta chỉ là muốn ở một mình với người một lúc. Buổi sáng nghe nói ngươi bị thương, ngươi không biết là ta đã sợ hãi đến mức nào đâu. Hiện tại được ôm ngươi như vậy, có thể cảm thấy rõ ràng là ngươi đang an toàn không có việc gì. Chỉ muốn ôm nhiều hơn một lúc.”

Thấy thê tử ôn nhu ngoan ngoãn như vậy, hắn ngượng ngùng sờ mũi:

“Không phải là ta đã nói với ngươi rồi sao, chỉ là một miệng vết thương nhỏ mà thôi. Nhìn xem ngươi đã bị dọa đến mức nào rồi. Nếu ngươi không muốn ta đi tìm Nhạn Oái sổ ta liền không đi.”

Kí Mi ôn hòa “ừ” một tiếng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Ta đang nghĩ, trong tên Nhạn Oái có từ Nhạn có phải phạm vào kiêng kị của ngươi hay không? Đến lúc ngươi thu nàng làm tiểu thiếp, có nên sửa lại tên cho nàng.”

Hắn nửa cười nửa không nói:

“Ta đã nghĩ kĩ rồi, gọi là Oái nô [1], ngươi thấy thế nào?”

[1]: Ý anh nhà là xem Nhạn Oái như nô tỳ cấp thấp, không đáng là thê thiếp.

Ký Mi không còn lời gì để nói. Hắn thật sự là xem nữ nhân như đồ vật để chơi đùa, động một chút đã gọi người ta là dâm phụ, mắng vậy thì không nói, lại còn sửa tên người ta thành từ ngữ có tính vũ ngục cao như vậy:

“Như vậy thật không tốt, tốt xấu gì trước kia nàng ta cũng là người của thượng phòng.”

Hắn chọc chọc đỉnh mũi nàng  quát nhẹ:

“Ngươi thật là lương thiện, còn suy nghĩ thay nàng. Hừ, vậy thì gọi là Oái nhi đi, ngươi có cảm thấy thích hay không?”

“…….” Nàng chu môi lên, hừ nói:

“Ta làm gì thích.”

Nghiễn Trạch cười hì hì xoa ngực nàng:

“Ai, ăn dấm chua có phải hay không?” Nàng đẩy tay hắn ra, nói:

“Vốn dĩ không có, ngươi thích là đủ rồi, ta không sao cả.””

Hắn lại hôn vài cái lên mặt nàng, cười tủm tỉm nói:


“Thật là, người thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua ngươi được. Ngươi là thê tử của ta, trừ ngươi ra, những người khác đều là oái nô.”

Ký Mi bỗng nhiên phát hiện ra từ lúc nàng bắt đầu dựa dẫm vào trượng phu, nàng không thể trấn định tự nhiên giống như trước được nữa. Ký Mi chỉ cần nghiêng một chút liền có thể thấy rõ được ánh mắt của hắn cùng hàng lông mi rất dài. Nàng hoảng hốt, lấy khăn che lại, rũ thấp đầu xuống, không để hắn hôn:

“……Ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Không xong, không xong rồi, mình đang khẩn trương vì cái gì chứ?

Tối hôm qua hắn đã buông tha nàng, lúc này thấy nàng rũ mắt tần mi, ngồi yên ngoan ngoãn không nói lời nào, không khỏi khiến lòng hắn rung động, hôn nhẹ lên môi nàng một chút, liền ra cửa đuổi bọn nha hoàn đi, thuận tay đóng kín cửa lại. Bước vào phòng, nhìn nàng đến mức không nhịn được cười.

Ký Mi thấy ánh mắt hắn như hổ đói nhìn chằm chằm nàng, âm thầm đổ mồ hôi. Lúc này hắn bước tới, không nói hai lời liền chủ động cởi bỏ xiêm y của nàng, trên tay hắn có thương tích, động tác không tiện, nhưng việc này thì có khó gì, không thể ngăn cản hắn. Vừa ấn nàng ngã xuống giường, vừa cởi bỏ váy nàng.

Nàng cùng hắn gần trong gang tấc, hô hấp giao nhau, nàng ngơ ngẩn chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, bỗng nhiên trong lòng nhảy loạn bùm bùm cả lên, liền nhanh chóng nhắm mắt lại. Nghiễn Trạch không để ý nhiều, lúc này nghe nàng nói:

“……Ban ngày ban mặt làm vậy thì không tốt, chúng ta không thể đợi đến tối hay sao?!”

Hắn nhướn mày, chắc chắn như đóng đinh nói:

“Không được!” Nói rồi, hôn lấy nàng, cạy hai hàm răng ra, thăm tiến vào trong khoang miệng của nàng.

Tuy rằng KýMi gắt gao nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không chống đỡ được, trên mặt nóng đến phát sốt, cả người nóng lên, cảm thấy giữa hai chân truyền đến một cỗ khí nóng, nghĩ thầm không ổn, còn chưa kịp định thần hắn đã mạnh mẽ đi vào. Nghiễn Trạch liên tục đẩy đẩy vào trong thân nàng, hắn đứng ở sát mép giường, cởi quần áo, nhắm ngay nơi mềm mại giữa hai chân nàng mà ma sát, đưa ra đẩy vào.

Nàng nằm đầu dựa trên tường, nửa người trên tê dại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy nơi kia của mình đang nuốt vật thô to của hắn, nhất thời xấu hổ quay mặt đi, e thẹn cắn đốt ngón tay. Sau một lúc lâu, lại ngắm trộm hắn, vừa vặn Nghiễn Trạch ngước mắt, ánh mắt hai người tiếp xúc. Trong đầu Ký Mi lộp bộp một tiếng, tự nói với chính mình không được phép tránh ánh mắt của hắn, nếu không sẽ bị lộ tẩy, nàng liền lặng lẳng chăm chú nhìn hắn.

Nghiễn Trạch cười bế nàng lên, lấy chóp mũi mình chạm vào chóp mũi nàng:

“Ngươi hôm nay trông thật có tinh thần, mỗi lần chạm vào ngươi liền hóa thành vũng nước.”

Ký Mi lại nhắm mắt lần nữa, sau đó tay vòng lấy cổ hắn ôn nh nói:

“Nơi này quá hẹp, chúng ta lên giường lăn lộn đi.” Nói xong liền vùi đầu vào cổ hắn, thân mình run nhè nhẹ.

“Một lát nữa sẽ lên…….” Làm ở bên này rất hứng thú, hiện tại hắn còn muốn ở lại làm tiếp một lúc, lát nữa bế nàng lên giường cũng không muộn. Nghe tiếng nàng rên rỉ dưới thân, Nghiễn Trạch bẻ một chân nàng ra, một chân còn lại để nàng vắt lên vai mình, để lộ ra nơi phấn nộn kia của nàng ép nó nuốt trọn vật to lớn kia của hắn, hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, không hề ôn nhu, mạnh mẽ ra vào khiến nàng ngâm nga, cơ hồ nàng với hắn cùng lên tới đỉnh rồi, nhất thời hai người đều thất thần. Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi thuận khí thở mấy hơi, rất tự nhiên ôm lấy hắn rồi đặt môi mình lên môi hắn.

Nghiễn Trạch vẫn nhớ rõ lời thỉnh cầu của nàng ban nãy, lúc này liền thực hiện với nàng, bế nàng lên giường lăn lộn. Ôm nàng lên giường, vứt nàng xuống, liền giữ chặt cánh tay nàng, Ký Mi theo bản năng muốn duỗi tay ôm hắn, nhưng lúc phản ứng lại hai tay đã bị giữ chặt, giống như bị đóng đinh ở trên giường, không thể nhúc nhích.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thật sự rất khó ngụy trang. May mắn Nghiễn Trạch trong lúc tình dục tăng vọt, chỉ động thân không động não, căn bản không thể chú ý đến điểm bất thường của thê tử. Trong đầu Ký Mi luôn không dám nhìn thẳng hắn, nghĩ ngợi một hồi liền nhích người nằm sát vào hắn.

Nghiễn Trạch thấy nàng chủ động, nằm trên người nàng, ghé sát vào tai nàng nói:

“Mi Nhi của chúng ta có phải rất thích đúng không?” Nàng vừa nghe hắn nói chuyện, không khỏi đỏ mặt tía tai, vội chôn mặt vào trong chăn:

“Ngươi không thích ta như vậy……”

Hắn vội nói:

“Thích, thích chứ, ai ta không thích chứ Mi nhi nhất định rất thích…”

Tại sao Ký Mi vẫn luôn cảm thấy từ lúc đôi mắt mình được khôi phục, thính giác so với trước kia cũng tốt hơn. Nếu không thì vì cớ gì mà nàng luôn nghe thấy tiếng thở dốc của Nghiễn Trạch vô cùng rõ ràng, cứ như là đang ở sát bên tai. Xuân thủy theo chân nàng chảy ra ngoài làm ướt cả đệm giường, chờ đến lúc hoan lạc kết thúc, hắn túm lấy tay nàng để nàng tự sờ. Ký Mi cần gì phải sờ, nàng đã thấy vô cùng rõ ràng.

Trong rèm xuân ý dào dạt, hắn ôm nàng nói lời âu yếm. Bỗng nhiên Ký Mi liền thấy trượng phu nâng cái tay quấn băng vải lên, nhìn chăm chú không thôi. Nàng không thể trực tiếp hỏi tay làm sao vậy, chỉ quanh co lòng vòng nói:

“Nghiễn Trạch tại sao ngươi lại không nói lời nào nữa.”

Hắn thống khổ lắc đầu nói:


“Không có gì.” Mới vừa rồi lúc đang triền miên, thì không cảm thấy đau, hiện tại vừa nghỉ ngơi đã cảm thấy vừa nóng rát vừa rất đau. Ban ngày còn tốt, đến buổi tối, miệng vết thương lại đau gấp bội, vừa sưng vừa nhói lên từng cơn, đặt tay ở trong chăn cũng không ổn mà đưa ra ngoài chăn cũng không ổn, kết quả là hắn trằn trọc một đêm không ngủ được.

“Làm sao vậy? Có phải miệng vết thương còn đau hay không?  Nàng sờ lên bàn tay hắn vô cùng ôn nhu nói:

“Để ta thổi cho ngươi đi. Ta biết cách này có lẽ là vô dụng, nhưng ta nguyện ý suốt đêm không ngủ để bồi ngươi, cùng nhau chia sẻ đau khổ.”

Từ lúc Ký Mi gả cho hắn, nàng chưa từng làm một việc gì sai cả, là người vô cùng dịu dàng, lương thiện. Thật đúng là hiền thê, hắn cảm thấy rất cảm động.

“Ta không đau, hôm nay vì quá mệt mỏi nên mới không ngủ được. Ngươi ngủ đi.”

Nàng cũng không làm khó người khác, chui vào trong lòng ngực hắn cọ cọ. Quyết định ngủ trước một mình.

Trượng phu của nàng là tên quỷ háo sắc hiếm có. Hắn giống như không có nữ nhân thì không thể sống được, đúng là hiếm thấy. Vài ngày sau khi Ký Mi khôi phục đôi mắt, vừa lúc nguyệt tín của nàng tới, nên mấy đêm liền nàng phải dùng tay để thỏa mãn hắn, Nghiễn Trạch không hài lòng, nàng cũng không hài lòng, bất quá Nghiễn Trạch cũng chưa nói cái gì, buổi sáng ngày hôm sau cứ theo lẽ thường ra ngoài làm việc.

Ký Mi sai Kim Thúy cải trang thành gã sai vặt, ra ngoài tìm mua cho nàng một loại thuốc, ngoại hình Kim Thúy thô to rắn chắc, ra ngoài làm việc, Ký Mi vô cùng yên tâm. Cả ngày đi ra ngoài, Kim Thúy rốt cuộc cũng mua được đồ vật mà Ký Mi yêu cầu, liền chạy thật nhanh về nhà đưa đến trước mặt thiếu nãi nãi. Ký Mi nhìn thuốc bột trước mắt, đôi tay chống cằm, cười nói:

“Nếu việc này thành công, nhất định có thể khiến hắn cảm thấy áy náy với ta, về sau sẽ đối xử tốt với ta cùng hài tử.”

Hôm nay, Ký Mi được Kim Thúy đỡ, phía sau có thêm một nha hoàn cầm lò sưởi trên tay, đợi Nghiễn Trạch vừa rời khỏi nhà, các nàng liền đi về phía sân viện thái thái.

Chu thị buồn bực, đứa con dâu mắt mù này không có Nghiễn Trạch bồi bên cạnh, tại sao còn chủ động tới gặp nàng, đi thẳng vào vấn đề nói:

“Có chuyện gì sao?”

Ký Mi làm ra bộ dáng hai mắt vô thần nói:

“Nương, ta không cần phải nhiều lời. Là như thế này, ta nghe Nghiễn Trạch nói, ở bên cạnh ngài có một nha đầu tên gọi là Nhạn Oái, hắn rất coi trọng nàng ấy. Hôm nay ta đến đây là muốn mang nàng về viện, để buổi tối nàng hầu hạ Nghiễn Trạch.”

Chu thị sửng sốt, trong giây lát khóe miệng cong lên, cười nói:

“Ngươi thật ra là một người rất hiểu chuyện.”

Hiền thê chân chính, cho dù trượng phu không mở miệng nói muốn nạp thiếp, thì cũng nên đem nữ nhân xinh đẹp đến trước mặt trượng phu. Việc Ký Mi làm, có thể nói là việc làm cần thiết nhất của một hiền thê. Nàng hơi hơi mỉm cười:

“Nương quá khen. Nếu ngài đồng ý để Nhạn Oái đi theo chúng ta, nàng ấy sẽ không phải chịu thiệt thòi, chờ một ngày nào đó việc trong viện được thu xếp ổn định, ta sẽ để nàng tiến vào với danh phận là di nương. Ngài cảm thấy như vậy có được không?”

Nói đến cùng, thì Nhạn Oái cũng chỉ là một nha hoàn được mua về, lại không phải thê tử cưới hỏi đàng hoàng, khi nào được phép bồi chủ tử, khi nào được cấp danh phận, đều do phu thê chủ nhân định đoạt. Hiện giờ Ký Mi hứa hẹn không đợi nàng sinh con cũng có thể làm di nương, cũng coi như là đối xử với nàng không tệ. Chu thị cười nói:

“Chỉ cần Nghiễn Trạch cảm thấy được, người làm mẹ như ta có cái gì không đồng ý?” Đưa mắt nhìn về phía bà tử bên cạnh:

“Một lát nữa trang điểm cho Nhạn Oái thật cẩn thận, rồi đưa người cho đại thiếu nãi nãi mang đi.”

Bà tử kia nghe lời phân phó, lập tức lui xuống.

Lúc này Chu thị đã nhìn Ký Mi với con mắt khác, cảm thấy nàng tuy rằng mắt bị mù, nhưng phẩm hạnh không tồi, là người hiểu chuyện. Nên phá lệ hàn huyên với nàng thêm mấy câu mới kêu nàng trở về.

Ký Mi trở lại phòng mình, đợi một hồi, ma ma hồi môn của thái thái liền đem Nhạn Oái đưa lại đây. Nàng kêu bọn nha hoàn lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Nhạn Oái nói chuyện, cực kỳ thân mật:

“Đại thiếu gia chê tên ngươi không tốt, nên lấy một cái tên khác cho ngươi, gọi là Oái Nhi. Hắn trước kia có một nha hoàn thông phòng tên là Họa Nhi, bồi hắn sáu bảy năm. Sửa lại tên cho ngươi như vậy, có thể thấy hắn coi trọng ngươi.”


Trên dưới Tiêu gia đều biết đại thiếu nãi nãi là một người mù, Nhạn Oái cũng không ngoại lệ. Trong phòng không có ai, đại thiếu nãi nãi cũng không nhìn thấy, nàng cũng không cần thiết phải thực hiện quy củ, vừa cùng đại thiếu nãi nãi nói chuyện, vừa xoay người nhìn về phía cái gương, nhìn dung mạo cùng dáng người của mình trong gương. Thỉnh thoảng sửa ngắm nghía gương mặt, sửa sang lại làn váy, đối với Ký Mi không có nửa điểm tôn trọng.

Ký Mi nhìn nàng õng ẹo tọa dáng trước gương, cũng không khỏi cười trộm trong lòng.

“Trên người ta không thoải mái, không thể bồi đại thiếu gia. Đêm nay, ngươi hầu hạ hắn cho tốt.” Ký Mi nói.

Nhạn Oái xả ra một tia cười lạnh, liếc Ký Mi một cái, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu nói:

“Vâng, mọi chuyện đều nghe đại thiếu nãi nãi phân phó. Như vậy, nô tỳ sẽ hầu hạ đại thiếu gia ở đâu?”

“Hắn thích ở nơi nào thì ở nơi đó.” Ký Mi sờ sờ lên đệm giường:

“Nếu là thích nơi này, thì ta sẽ tránh ra ngoài, nhường cho các ngươi.”

Nhạn Oái liếm khóe môi, lộ ra bộ mặt nham hiểm hung ác. Nếu có thể được ở trên giường của đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi, đương nhiên cực kì tốt. Đây chính là việc tốt đáng giá cả đời nha, sau này có thể lấy đó để khoe mẽ với kẻ khác.

Những lời nên nói Ký Mi đều đã nói xong, trước tiên để Nhạn Oái lui xuống. Sau đó gọi nha hoàn làm việc ở phòng bếp tới, phân phó nàng buổi tối làm một ít thức ăn với rượu để hầu hạ đại thiếu gia, sau đó liền kéo chăn qua đầu, ngủ một giấc thật ngon, chỉ chờ Nghiễn Trạch trở về.

Lúc chạng vạng Nghễn Trạch trở về, thấy một bàn rượu và thức ăn phong phú, buồn bực nhướn mày:

“Hôm nay là ngày gì?” Đột nhiên sắc mặt trầm xuống:

“Không phải là cha mẹ ngươi tới chứ?” Cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

“……” Ký Mi cười khổ nói: 

“Cha mẹ  ta tới, cũng không thể đãi tiệc rượu ở trong phòng chúng ta chứ. Không phải bọn họ, là ta muốn mang một người đến cho ngươi.”

Nghiễn Trạch động đũa trước:

“Người nào?” Nhưng trong lòng đã đoán được bảy tám phần, mang người vào hậu viện, trừ nha hoàn thông phòng ra, thì không còn người nào khác.

Ký Mi hướng ra phía ngoài kêu:

“Kim Thúy, đem người vào đi.”

Nghiễn Trạch liền thấy Kim Thúy đưa vào một nữ tử cao gầy xinh đẹp, ở bên cạnh Kim Thúy càng tăng thêm tư thái nhu mì của nàng kia, cả người lộ ra một hơi thở tử dâm mị. Loại nữ nhân có bộ dáng như vậy Nghiễn Trạch đã thấy qua nhiều, uống một ngụm rượu cười nói:

“Là một tiểu dâm phụ sao!?”

“……” 

Nhưng Ký Mi lại thấy Nhạn Oái tựa hồ cũng không để ý, vẫn cười mê hoặc lòng người  như cũ, vì thế nàng cũng thêm phần phóng khoáng:

“Nhạn Oái, rót rượu cho đại thiếu gia.”

Nhạn Oái liền xách bình ngọc lên, dịch bước chân đến trước mặt Nghiễn Trạch, chậm rãi rót một ly rượu, sau đó yên lặng đứng bên cạnh đại thiếu gia, chờ được tiếp tục phân phó.

Nghiễn Trạch tuy rằng biết rõ thê tử nhìn không thấy, nhưng vẫn là nhìn chằm chằm nàng đôi mắt nói: 

“Ngươi đây là có ý tứ gì?”

“…… Trên người ta không thoải mái, muốn gọi Nhạn Oái thay ta bồi ngươi.” Ký Mi nắm tay Nghiễn Trạch, dùng lời lẽ vô cùng chân thành khuyên nhủ:

“Ta biết trong lòng ngươi nhớ thương Nhạn Oái. Ngươi là trượng phu của ta, ngươi muốn cái gì, ta làm thê tử, theo lý không nên để ngươi mở miệng trước, liền thay ngươi xử lí tốt mọi việc.”

Ở trong lòng hắn, nữ nhân vốn dĩ chỉ là vật tiêu khiển, chỉ cần thê tử đồng ý, hắn sẽ không có gì phải ngần ngại. Nhạn Oái chẳng qua chỉ là một nha hoàn bé nhỏ thôi, Họa Nhi theo hắn nhiều năm như vậy, không nói hai lời liền tống cổ đi đấy hay sao. Hôm nay chơi xong, hắn không còn thích nữa, sẽ gọi người mang đi bán lúc nào không hay.

Nghiễn Trạch nhìn Ký Mi cười nói:

“Ngươi xử lí rất chu đáo.”


Ký Mi cười cười:

“Nhạn Oái, ngươi cũng ngồi xuống đi, bồi đại thiếu gia uống vài chén rượu……” Nhạn Oái nghe xong lời đại thiếu nãi nãi phân phó, mang ghế thêu lại đây, ngồi vào bên cạnh đại thiếu gia, hắn uống một ly, nàng cũng uống một ly.

Ký Mi nhìn hai người, lộ ra nụ cười vui mừng.

Tiêu Phú Thanh có thói quen đọc sách, cầm một quyển sách, vừa tản bộ ở hành lang khấp khúc vừa đọc sách, chính lúc này, liền thấy Kim Thúy hấp tấp chạy đến, thở hổn hển nói:

“Không hay rồi, không hay rồi, cửu gia, ngài mau đi theo ta một chuyến đi. Không biết vì cái gì, mà cửa phòng đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi mở không ra, ta nghe bên trong giống như có tiếng đại thiếu nãi nãi đang khóc, ngài qua đi xem một chút đi.”

Tiêu Phú Thanh vừa nghe, mang quyển sách trong tay ném sang một bên, liền chạy về phía sân viện Tiêu Nghiễn Trạch. Một mạch xông vào sân, mạnh mẽ gõ cửa phòng: 

“Nghiễn Trạch —— Nghiễn Trạch ——” đập đập, quả nhiên mở không ra. Lúc này mơ hồ nghe được bên trong có tiếng người khóc thút thít, cẩn thận nghe, đúng là thanh âm của Ký Mi.  Hắn liền vội lui về phía sau vài bước, đá mạnh vào cửa phòng kia, sau mấy lần đá, liền nghe một tiếng răng rắc, cửa theo đó bị mở ra.

Hắn vọt vào phòng, liền thấy Ký Mi đang ngồi bên dưới bàn, che miệng không ngừng khóc nức nở. Trên bàn ly bát hỗn độn, xem ra đêm qua nơi này có một bữa ăn uống thả cửa. Hắn ngồi xổm xuống đỡ Ký Mi dậy:

“Làm sao vậy? Nghiễn Trạch đánh ngươi?” Hắn không nhớ rõ Nghiễn Trạch lúc say rượu có phát điên hay không, nói không chừng có thể làm ra những chuyện ghê tởm khác nữa.

Ký Mi khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, đỡ lấy cánh tay cữu cữu nghẹn ngào nói:

“Cữu cữu —— ngươi đã đến rồi ——”

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Phú Thanh nói xong câu đó, liền quét mắt khắp nơi tìm kiếm tên cháu trái đáng chết kia của hắn. Đột nhiên nhìn vào bên trong rèm, bên trong tựa hồ có người. Hắn liền tạm thời buông Ký Mi ra, khẽ chạy về hướng mép giường, hất tung tấm mành ra, chỉ thấy một cảnh tượng vô cùng mãn nhãn, Nghiễn Trạch đang ôm chặt một tử nữ, cùng nhau ngủ đến ngon lành.

Hắn đã hiểu ra tất cả, Ký Mi phải ở bên cạnh một đêm như vậy, nghe trượng phu cùng nữ nhân khác ân ái cả đêm.

Tiêu Phú Thanh tay chân lạnh băng, tư vị trong lòng nói không nên lời, đối với Ký Mi thương tiếc bao nhiêu thì cảm thấy uất hận với cháu trai bấy nhiêu. Lúc này Kim Thúy rốt cuộc cũng chạy vào, vội nâng đại thiếu nãi nãi dậy:

“Ngài, ngài đây là bị sao vậy?”

Tiêu Phú Thanh xoay người cầm lấy bầu rượu trên bàn, đem rượu còn thừa trong bầu đổ hết lên mặt Nghiễn Trạch: 

“Cái tên súc sinh này, mau tỉnh lại cho ta!”

Nghiễn Trạch hừ mấy tiếng, xoa huyệt Thái Dương chậm rãi mở to mắt, đột nhiên nhìn thấy cửu thúc đứng trước mặt, bị hù đến nhảy dựng:

“Tại sao người lại ở chỗ này?” Thấy chính mình còn đang ôm Nhạn Oái, liền mau chóng đẩy sang một bên, ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương nói:

“Ngài nói nhỏ một chút, tối hôm qua ta uống quá nhiều rượu, bây giờ rất đau đầu!”

“Ngươi cũng biết là uống nhiều quá sao!” Tiêu Phú Thanh không thể nhịn được nữa, vung tay lên tát thẳng vào mặt cháu trai:

“Làm trò trước mặt thê tử, cùng nha hoàn thân thiết, ngươi cũng là người?! Ký Mi mềm yếu nên ngươi khinh nàng phải không, nhưng đáng lẽ ra ngươi cũng không nên vũ nhục nàng.”

Nghiễn Trạch sửng sốt:

“Ta…… Ta……” Hắn phát hiện ra bản thân không thể nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì, hình như cùng Nhạn Oái uống rượu, sau đó nói muốn đi sương phòng ngủ, đi ra phía cửa…… Lúc sau…… Lúc sau liền không còn ấn tượng gì nữa……

Lúc này hắn nhìn đến Ký Mi đang nằm trong ngực Kim Thúy, run người khóc thút thít, hắn không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng nhặt áo choàng dưới giường lên tùy tiện mặc vào người, liền nhảy xuống giường muốn tiến lại ôm Ký Mi:

“Ký Mi, ta…… Ta…… chuyện này không phải sự thật.”

Ký Mi chảy hai hàng lệ dài, ai oán nhìn hắn:

“…… Hiện tại ta không muốn nói chuyện với ngươi……” Nói rồi, quyết tuyệt đẩy hắn ra. Nếu không thể ngăn cản hắn nạp thiếp, Thì cứ để hắn nạp thiếp đi, sau đó nàng sẽ khiến hắn cảm thấy hắn đang để nàng chịu ủy khuất. Nàng hy vọng hắn mang theo phần áy náy này, để tương lai có thể đối xử với nàng tốt hơn, như thế nàng có thể kê cao gối, yên tâm dưỡng lão ở Tiêu gia rồi.

Nghiễn Trạch giống như rơi vào động băng, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình là một tên hỗn đản. Đôi mắt đau xót, nước mắt lưng tròng, môi khẽ run:

“Ký Mi, ngươi nghe ta giải thích……” Nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, sống không bằng chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.