Đọc truyện Khuynh Vũ Luyến Ái – Chương 54.2
Vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, Ma Thần biết thời gian không còn nhiều nữa, máu tươi trong miệng trào ra thấm ướt một mảng trên bạch y của nàng.
Cuộc sống trước đây luôn tranh đoạt, giết chóc và tẻ nhạt.
Khi nàng bước vào cuộc đời chàng…
Chàng hiểu thế nào là muốn có được thứ mình muốn, phải biết hy sinh và trả giá… có lẽ cái giá chàng phải trả trong ba tháng qua chính là ngày hôm nay. Để bước vào kết giới Đông Liêm, chàng phải trút bỏ tám phần tu vi hắc ám của mình và để độ lại tám phần tu vi trong sạch, chàng đã phải ngồi trong ngọn lửa bất tử của núi Thực Kiệm ở tận cùng Hỗn Độn Thế Gian. Sau đó lại phải độ cho Tử Thần, Huyền Vũ, Thanh Long để vào được đây. Cuối cùng sau tất cả mọi chuyện, chàng nhận ra mình đã sai rất nhiều, muốn sửa lại sai lầm này có lẽ chỉ còn một cách, tận diệt thế gian và thiết lập lại. Đây cũng chính là ước mơ lớn nhất của nàng, cái giá cho việc này chính là cả chàng và nàng…
“Ta nguyền rủa nàng, đời đời kiếp kiếp luân hồi vạn năm cho đến khi nào nàng nhận ra bản thân mình biết thế nào là hy sinh vì người khác thì lời nguyền này sẽ được hoá giải. Thiên mệnh của chúng ta sẽ chấm dứt, vĩnh viễn không còn liên quan tới nhau…” Chàng ở bên tai nàng, gieo rắc lời nguyền khủng khiếp, mặc cho nàng có cố gắng vùng vẫy khỏi cái ôm đang dần siết chặt. Chàng nguyền rủa nàng… Độc Cô Linh Vũ nguyền rủa Bạch Khuynh Thành, nàng có thể tin tưởng bất kỳ nhưng tuyệt đối bao giờ tin chàng, vậy thì chàng sẽ cho nàng hối hận vạn kiếp “…Ta, Ma Thần Độc Cô Linh Vũ dùng thân thể mình tạo ra mặt đất sự sống, lấy thân thể của Thần Nữ Ánh Sáng tạo thành bầu trời cao xanh. Bầu trời và mặt đất cách xa muôn trùng vạn dặm, mãi mãi không thể nào dung hợp lại với nhau, nếu có dung hợp thì ngày đó chính là ngày thế gian tận diệt thêm lần nữa…”
Bạch Khuynh Thành chết lặng, chàng cư nhiên muốn cùng nàng quyên sinh, chàng muốn bọn họ mãi mãi không thể tái hợp, chàng muốn bọn họ vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Tại sao chàng lại độc ác như vậy? Chẳng lẽ vì nàng không đáp lại tình cảm của chàng cho nên mới như vậy?
Thân thể chàng phát sáng mà thân thể của nàng dường như bay lên cao, nàng chỉ có thể nhìn thấy chàng miệng đầy máu, nụ cười tràn ngập màu đỏ của máu. Trong khoảnh khắc đó, nàng chợt nhận ra một điều cho dù bây giờ nàng có hối hận cũng đã quá trễ, lòng tin rất dễ mua và cũng chính vì thế mà rất dễ bị lợi dụng. Ma Thần không tận diệt hoàn toàn Hỗn Độn Thế Gian, mà chàng dùng chính thân thể của mình và thân thể của nàng tạo ra trời và đất, đó là hai yếu tố giúp cho vạn vật có thể tiến hoá và sinh sôi nảy nở. Chàng tin lời nàng nói, chàng tin giấc mơ của nàng sẽ thành sự thật mà chính chàng sẽ là người thực hiện giấc mơ đó thay nàng, chàng tin nàng, chàng chưa bao giờ ngừng tin tưởng nàng. Chỉ có nàng là không tin chàng, chỉ có nàng đạp đổ lòng tin đối với chàng, nàng sai rồi, sai hoàn toàn rồi… “Không!!!!!!! Linh Vũ!!!!!!!”
Thân thể chàng tan biến vào hư không, toàn bộ Hỗn Độn Thế Gian tràn ngập ánh sáng, thứ ánh sáng loá mắt đến nổi nàng dường như đã không thể nào thấy được một Hỗn Độn Thế Gian mới…
Nghe xong câu chuyện của chàng, cả bốn hài tử chỉ biết im lặng nhìn chàng rất lâu. Độc Cô Linh Vũ hiểu rất rõ cả bốn hài tử đang suy nghĩ gì, chàng ảm đạm nói “Mỗi người trong chúng ta ai cũng đều phạm phải sai lầm, biết nhận ra sai lầm và sửa chữa kịp thời thì sẽ không tạo quá nhiều nghiệp chướng và hối hận. Thù hận luôn khiến con người ta mê muội, ân oán chỉ làm con người ngu muội, từ bỏ mọi thù hận sẽ khiến lòng chúng ta thanh thản.” Trải qua rất nhiều năm và nhiều kiếp số, cuối cùng chàng cũng nhận ra rất nhiều điều, tuy rằng bây giờ chàng và nàng không còn sợi dây Thiên Mệnh nhưng chỉ cần chàng vẫn còn yêu nàng, cố gắng bảo vệ đoạn duyên phận này qua một ngàn năm nhất định sợi dây Thiên Mệnh sẽ được nối lại.
Những lời chàng nói khiến cho những cây đào rung chuyển cành cây mạnh mẽ…
“Phụ thân, ta không biết quá khứ của mọi người như thế nào nhưng ta chỉ biết một điều duy nhất…” Độc Cô Tử Hoa nằm dài xuống đất, nhìn lên bầu trời cao trong xanh và điềm đạm nói “…quá khứ đã là thứ đã qua, tương lai là thứ khó nắm bắt. Thay vì hoài niệm quá khứ thì tại sao chúng ta không hướng về tương lai…”
Độc Cô Linh Vũ có chút ngạc nhiên, đứa nhỏ này và Độc Cô Tử Dạ tuy rất ít nói nhưng rất hiểu lẽ đời, tính cách rõ ràng là rất giống chàng nhưng lại không hoàn toàn giống. Chàng xoa đầu Độc Cô Tử Hoa, trong bốn hài tử chàng rất yên tâm khi giao ba hài tử còn lại cho đứa nhỏ này, nhất định sẽ có một ngày đứa nhỏ này sẽ khiến chàng tự hào.
“Đại ca nói đúng, bây giờ đối với tụi con, phụ thân chính là người tuyệt nhất.” Bạch Lý vui vẻ nói rồi xà vào lòng chàng nũng nịu “Cho dù có tìm kiếm khắp cửu giới cũng không thể tìm ra được ai tuyệt vời hơn phụ thân. Phụ thân biết nấu ăn, lại còn nấu ăn ngon nhất cửu giới, võ công kiếm pháp phép thuật không ai có thể so bì được, phụ thân của con là thiên hạ không địch thủ!!!!!” Tiếng cười vui vẻ của Bạch Lý xoá tan bầu không khí căng thẳng từ nãy giờ. Độc Cô Tử Hoa, Độc Cô Tử Dạ, Độc Cô Tử Chiêu, Độc Cô Thượng Thần, Độc Cô Bách Ngọc và Độc Cô Linh Vũ, ai ai cũng đều yêu thương cô bé, bất kỳ ai bắt nạt cô bé đều không thể sống nổi với những nam nhân của gia tộc Độc Cô. Không chỉ có Độc Cô gia tộc mà cả Bạch Thành, cả Đông Liêm Sơn ai cũng yêu quý Bạch Lý, kẻ nào dám đụng đến tiểu công chúa của Đông Liêm nhất định sẽ không được yên đâu.
“Cả đại gia đình vui vẻ nhỉ?” Một giọng nói thanh lãnh vang lên, từ xa đi tới là một cặp nam nữ vô cùng xinh đẹp, người nam nhân vận trường bào bạch y nắm chặt lấy tay người nữ nhân trường bào lam y, trông bọn họ hệt như một đôi phu thê mới thành thân vậy.
“Tiểu thúc Bách Ngọc, thẩm nhi Nghi Huyền.” Bạch Lý nhìn thấy người đến liền kinh hỉ rồi bật đứng dậy chạy rới ôm lấy lam y nữ nhân.
“A! Để xem Tiểu Bạch nhà chúng ta đã lớn chưa.” Lam y nữ nhân, Lý Nghi Huyền bế Bạch Lý lên sủng nịnh yêu thương.
“Xem kìa, vừa đến là chỉ biết tới Bạch Lý, quên cả ba huynh đệ chúng ta rồi.” Độc Cô Tử Chiêu nằm sấp dưới đất, tay chống cằm ghen tị với muội muội mình.
“Nam tử hán đại trượng phu lại đi ghen với một nữ nhân sao?” Bạch y nam nhân, Độc Cô Bách Ngọc ký một cú thật mạnh vào đầu của Tử Chiêu, nam nhân mà đi ghen tị sủng ái với nữ nhân thì thật chẳng đáng mặt nam nhi.
“Đau lắm đó, tiểu thúc ngài không cần phải động như vậy đâu.” Tử Chiêu uỷ khuất xoa cái đầu bị ký sưng một cục to tướng, nam nhi thì nam nhi chứ, hiện tại cậu còn nhỏ mà, cậu cũng muốn có được sự sủng ái đó.
“Tử Hoa, Tử Dạ, Tử Chiêu, các con theo Nghi Huyền thẩm nhi ra ngoài chơi đi. Phụ thân có việc muốn nói với tiểu thúc các con, ngoan nhé.” Độc Cô Linh Vũ xoa đầu Tử Chiêu, đúng là đứa trẻ nghịch ngợm.
Đợi bọn trẻ rời đi hết, Độc Cô Bách Ngọc mới lên tiếng “Huynh không tính đổi tên cho nơi này sao? Ta không hiểu vì sao tên kia lại đặt tên cho toà thành này không rõ như vậy.”
“Sao không rõ ràng?” Chàng hỏi.
“Rõ ràng là một toà thành lớn, lại đặt tên Bạch Thành, chữ ‘thành’ này là toà thành hay là tên riêng? Thật không biết tên kia này đặt tên cái kiểu gì nữa…” Nói đến đó, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó sai sai, hình như tên kia là đệ đệ của chàng, mà chàng luôn là người đặt những cái tên khó hiểu.
Chàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, Độc Cô Thượng Thần năm trăm năm trước đã giao lại toàn bộ Đông Liêm này cho chàng rồi lên Thiên giới lo liệu mọi thứ. Nếu đã giao cho chàng rồi thì việc đặt lại tên cho nơi này chàng có toàn quyền quyết định.
“A!” Độc Cô Bách Ngọc kinh hô một tiếng “Nếu huynh muốn đặt lại tên nơi này thì tốt nhất nên hỏi qua ý kiến của bốn tiểu hài tử.” Đây chính là lời khuyên chân thành cậu dành cho chàng, lỡ như chàng đặt tên không hợp ý chúng thì sẽ như thế nào nhỉ?
“Không cần thiết.” Chàng ngay lập tức từ chối lòng tốt của cậu “Ta và đám trẻ đã chọn được tên cho nơi này từ lâu rồi.”
“Hả?????” Cậu há hốc mồm.
“Lạc Quang thành, hai chữ Lạc Quang có vô vàng ý nghĩa, ai muốn nghĩa theo nghĩ gì cũng được.” Chàng nói, chàng cũng lười phải giải thích ý nghĩa của hai chữ này, là ánh sáng, là lạc quan, là vui vẻ, là mùa xuân, hay là cái gì khác cũng được… riêng chàng thì chỉ nghĩ rất đơn giản là hy vọng phía cuối con đường mòn. Có thể chàng hơi khác người khi đặt cái tên, cái nghĩa và ý nghĩ của chàng không hề ăn nhập nhau, toàn khiến người khác hiểu lầm, nhẹ thì không sao, nặng thì có khi tiếng xấu vang xa.
“Hm…” Cậu vuốt cằm đăm chiêu, cậu đâu có lạ gì chuyện đặt tên của chàng. Khổ nổi cả đám trẻ kia cũng gật đầu cái rụp chọn cái tên này, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thật khiến người khác lo lắng về tương lai cháu chắt của Độc Cô gia tộc. Tên là một chuyện, ý nghĩa cũng là một vấn đề nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn khác, cậu thật khổ tâm khi sống trong một gia tộc quái dị này “Lạc Quang cũng được, hiểu theo ý nghĩa nào cũng không sao, ít ra cái tên này cũng không quá khó hiểu so với cái tên Bạch Thành.”
“Theo ta nghĩ tên kia do quá lười suy nghĩ nên lấy đại họ của Tiểu Khuynh mà đặt và không biết vô tình hay cố ý quên không thêm một chữ khác phía sau chữ Bạch mà lấy luôn chữ thành trong toà thành ghép vào mới ra cái tên Bạch Thành đầy khó hiểu. Bạch Thành thành thì chữ thành lặp đi lặp lại hai lần nghe thật không thuận tai, có lẽ vì vậy mà ngày xưa Hổ tộc chỉ lấy hai chữ Bạch Thành để gọi và dần dần cũng quen miệng.” Chàng giải thích cho cậu nghe, đây chỉ là theo suy nghĩ phỏng đoán của chàng mà thôi. Còn suy nghĩ của tên kia, chàng hoàng toàn không dám đoán mò lung tung “Huống hồ cái tên này lại gợi quá nhiều ký ức thương tâm, là nên đổi tên khác để bắt đầu lại cuộc sống mới.”
Lý giải của chàng không phải không có cơ sở, mà cả hai người bọn họ rất lười đặt tên cho nên cái gì vừa thoáng qua đầu liền lấy điều đó mà đặt đại luôn chứ không cần biết nó mang ý nghĩa gì. Điển hình như việc đặt tên cho tiểu nữ hài duy nhất của mình, chàng cũng lý giải qua loa bảo rằng lấy họ Bạch của nàng làm họ và chỉ thêm chữ Lý phía sau. Trên thực tế ai cũng hiểu hai chữ Bạch Lý cũng chỉ là tên của bé con, nếu ghép thêm họ Độc Cô cũng không khác là bao nhiêu… bé con vừa có họ Độc Cô, vừa có họ Bạch, một mũi tên trúng hai đích. Độc Cô Bách Ngọc cảm thán tột cùng!
“Nhưng hôm nay ngươi tới đây có việc gì?” Tự dưng lại nói về vụ đặt tên?” Chàng hỏi, cái tên này xưa nay không được bình thường và không đi đúnh trọng tâm chủ đề, toàn nói lan man rồi sau đó khi được người khác nhắc mới nhớ ra việc chính.
“A!” Đập tay một cái bộp, Độc Cô Bách Ngọc chợt nhớ ra chuyện hôm nay cậu đến đây. Đúng là cậu có cái tật lan man chuyện không đâu trước khi vào vấn đề chính “Độc Cô Thượng Thần mới ra một quyết định mà có lẽ người được lợi là tất cả chúng ta.”
“Hử? Lợi sao?” Chàng nhướng cao mày kiếm nhìn cậu. Tên kia không nghĩ ra mấy chuyện quái đản thì cũng là chuyện kinh dị, lần này ra quyết định có lợi chắc đầu óc y không bình thường.
“Huynh đừng tỏ thái độ thế.” Cậu biết chàng đang nghĩ không tốt về y nhưng quyết định lần này cậu có xem qua và đồng ý “Y tuyên chỉ, cửu giới có Bát Đế Quân là tứ thần thượng cổ chúng ta, ngoài ra tứ thần thú được cân nhắc thăng lên làm thần thượng cổ xếp ngang hàng với tứ thần. Chính vì thế mới có Bát Đế Quân và lỡ như sau này y có hứng trí phong danh cho ai làm Đế Quân, để phân biệt với những vị tôn thần như chúng ta thì y đã tạo ra tám dấu ấn tượng trưng cho quyền lực khuynh đảo cửu giới của Bát Đế Quân.” Nói rồi cậu trao cho chàng năm quả cầu nhỏ và lấy tay chỉ lên trán mình “Đây là ấn ký của chúng ta, tử liên hoa.”
Nhìn đóa tử liên màu đỏ trên trán cậu, chàng thấy quyết định lần này của y tạm chấp nhận được. Lấy một quả cầu nhỏ đưa lên trán, chàng ấn mạnh ấn ký vào trán, lập tức ấn ký xuất hiện và phát ánh sáng đỏ.
“Y muốn hỏi huynh lấy hiệu là gì?” Cậu hỏi.
“Hiệu của y và ngươi là gì?” Chàng hỏi ngược lại.
“Sinh Thần Đế Quân và Tử Thần Đế Quân.” Cậu đáp.
“Hmm…” Chàng vuốt cắm rồi ngước đầu lên nhìn cây đào nhẹ giọng hỏi “Vũ Thần và Bạch Thần, có lẽ không tệ quá phải không Khuynh nhi?” Cành đào khẽ run như đồng ý với quyết định của chàng “Thế thì cứ lấy hai cái hiệu đó đi.”
Độc Cô Bách Ngọc nụ cười có chút méo mó không biết nên nói gì…