Khuynh Vũ Luyến Ái

Chương 31.2


Đọc truyện Khuynh Vũ Luyến Ái – Chương 31.2


Tựa đầu vào tường, Lãnh Nguyệt khép hờ mắt phượng, trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ viết [i]‘Độc Cô Linh Vũ trúng Cổ trùng ma, tối nay huynh sẽ cứu muội ra khỏi đó, sư phụ đã chuẩn bị hết tất cả.’[/i] Cổ trùng ma loại trùng độc dùng để điều khiển tâm trí con người, làm cho họ quên đi quá khứ, để có thể nuôi được cổ trùng ma buộc vật chủ phải có máu của kẻ mà người bị hạ trùng cần phải quên.
Lãnh Nguyệt đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó có xô xát với Bạch Thanh Tịnh và bị thương ở tay, chẳng lẽ cô ta cố ý làm vậy để lấy máu nàng? Ha ha, thật đáng buồn làm sao, không ngờ tới việc cô ta lại cấu kết với thế lực hắc ám để hại nàng. Chỉ tội cho Độc Cô Linh Vũ trở thành quân cờ trong ván cờ tranh giành nam nhân của hai tỷ muội nàng, thật trớ trêu!
[i]‘Ngươi có biết không, có một thứ tình cảm không thể dùng lời nói hay từ ngữ nào diễn tả được, chỉ có thể dùng hành động để diễn tả.’
‘Vậy những hành động của ngươi đối với ta là gi?’
‘Ngươi nghĩ xem là gi?’
‘Hmm… ta không biết.’
‘Ngươi là đồ ngốc hay sao mà không biết.’
‘Ừ ta rất ngốc.’
‘Nguyệt, nếu hai chúng ta không ở hai địa vị khác nhau thì chúng ta sẽ như thế nào?’[/i]
Nếu hai chúng ta không ở hai địa vị này thì có lẽ giờ đây đã rất khác…
[i][center]Trên thảo nguyên xanh cỏ,

Gió thổi thật nhẹ nhàng,
Vó ngựa trời phương bắc,
Mái tóc trắng tung bay,
Đôi mắt đỏ như ngọn lửa,
Trên thảo nguyên xanh cỏ,
Gió thổi thật dịu mát,
Bước chân trời phương bắc,
Mái tóc trắng tung bay,
Đôi mắt xanh sâu thẳm,
Ai chờ ai,
Ai nợ ai,
Ai vì ai,
Trên thảo nguyên xanh cỏ,
Gió thổi thật vô tình,
Vó ngựa trời phương bắc,
Bước chân trời phương bắc,
Hai đường thẳng song song,
Đâu mới là điểm chung…[/center][/i]
Lãnh Nguyệt ngân nga câu hát, ngân nga bài hát nhiều năm về trước, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về, nàng muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi. Rốt cuộc vì sao vận mệnh lại đẩy đưa bọn họ như vậy?
“Sao muội lại ủ rũ như thế, Nguyệt?” Một giọng nói ôn nhu vang lên, trước mắt Lãnh Nguyệt là bóng dáng bạch y nam nhân toàn thân đầy máu, nàng vĩnh viễn không thể nào quên được con người này, là Bạch Hổ của nàng.

“Hổ ca? Sao huynh lại… sao huynh…” Nàng run giọng nói, nàng không biết nên vui mừng khi được gặp hắn hay là nên đau lòng khi nhìn thấy toàn thân hắn đầy máu?
“Ta tới đưa muội rời khỏi đây.” Bạch Hổ phất tay một cái, những song sắt lập tức bị đánh gãy, hắn bước vào bế nàng lên vào đi ra khỏi nhà lao.
Bây giờ trước mặt bọn họ có rất nhiều binh lính đứng chờ sẵn và còn có Độc Cô Linh Vũ cùng Bạch Thanh Tịnh, Lãnh Nguyệt cảm thấy sức lực của Bạch Hổ không tốt, chẳng lẽ hắn đã tiêu hao rất nhiều sức lực phát vòng vây vào cứu nàng sao? Nhưng bây giờ nàng đang bị trọng thương không thể giúp được hắn mà trước mặt bọn họ không chỉ đơn thuần là binh lính bình thường mà chính là Tử thi chi thuật của Bạch Thanh Tịnh. Ngay cả Bạch Hổ cũng biết được điều đó nhưng vẫn cứ ôm chặt lấy nàng.
“Mau thả nàng ra, ta sẽ tha cho ngươi con đường sống.” Độc Cô Linh Vũ lãnh khốc nói, trong tay chàng là một thanh đoản kiếm sắc bén chỉ thẳng về phía bọn họ.
“Ta biết một khi cướp người sẽ không còn con đường sống nào cả.” Bạch Hổ mạnh miệng nói.
“Nếu biết thì mau trả người lại cho ta.” Chàng lớn tiếng hơn.
“Ngày hôm nay, nếu không thể đem nàng rời khỏi đây thì ta sẽ chết cùng nàng, nhất định sẽ không để nương tử mình rơi vào tay nam nhân khác.” Bạch Hổ vẫn rất điềm tĩnh nói, không những vậy mà còn khiêu khích chàng.
Lãnh Nguyệt đã thành thân sao? Kẻ kia là tướng công của nàng sao?
“Nếu ngươi vẫn cứng đầu như vậy thì…” Chàng quát “Giết bọn chúng cho ta.”
Một thân bạch y nam nhân bế trên tay một thân bạch y nữ nhân, xuyên qua đám binh lính tử thi, máu văng khắp nơi, mùi máu tanh tưởi xộc thẳng lên mũi nàng khiến nàng muốn ói mà hắn mồ hôi đã thấm ướt áo, khuôn mặt hắn vẫn băng lãnh như tờ nhưng hơi thở lại trở nên yếu dần. Bạch Hổ chẳng mấy chót sẽ ngã quỵ mất.
“Hổ ca, ngừng lại đi, chúng ta sẽ chết mất…”
“Không Khuynh nhi, ta nhất định sẽ đem muội rời khỏi đi, ta nhất định phải để muội tự do, trở về thảo nguyên xanh của muội.”
“Hổ ca…”
Một mũi tên đột nhiên bay tới, Bạch Hổ xoay lưng lại đỡ mũi tên để không bắn trúng nàng, Lãnh Nguyệt kinh hãi trước hành động đó của hắn. Sao hắn lại… sao hắn lại làm như vậy? Mũi tên đó tuy bắn từ phía sau nhưng nó đã được ngắm rất chuẩn xác về phương hướng và lực để cắm thẳng vào tim từ phía sau.

“Hổ ca!!!!!!!” Lãnh Nguyệt hét lớn. Nhưng không chỉ có một mũi tên, sau đó có vô số mũi tên được bắn về phía họ, Bạch Hổ bao bọc nàng trong lòng mình và dùng thân thể đang dần yếu đi đỡ lấy hết toàn bộ số tên đang bắn tới “Hổ ca!!!!! Đừng!!!!!!!!!!!” Sao hắn lại ngốc như thế, sao hắn lại vì nàng mà hy sinh như vậy? Cảm giác trên gò má có gì đó ấm nóng, là nước mắt, khoé mắt nàng cay cay, là nước mắt, đã bao lâu rồi nàng không rơi nước mắt, đã bao lâu rồi…
Bạch Hổ quỵ xuống nhưng vẫn ôm chặt nàng, nút thắt cuối cùng sự hy sinh của hắn để bảo vệ nàng… hắn đưa tay sờ vào bụng nàng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng, khoé miệng giơ cao thành nụ cười tươi. Đã rất lâu rồi hắn chưa cười, hắn tưởng rằng mình đã quên mất cách cười là như thế nào “Nguyệt, đừng hiểu lầm, tất cả đều là do huynh gây nên. Hãy tha thứ cho người đó… hãy tha thứ…”
“Hổ ca… Hổ ca… không… đừng bỏ muội lại… Hổ ca…” Nàng nắm chặt vạt áo hắn, trên đời này nàng chỉ còn một mình hắn là người thân, nếu hắn không còn thì nàng phải sống ra sao?
“Đừng khóc… đừng khóc… rất xấu…” Bạch Hổ sờ lên khuôn mặt nhỏ gầy của nàng, lệ không tự chủ được mà tràn khoé mi rơi xuống. Cảnh Chu… huynh đến với muội đây…
Bạch Hổ trút hơi thở, ngã xuống đất, Lãnh Nguyệt chết lặng khi nhìn thấy hắn ngã xuống “Hổ ca… trả lời muội đi… Hổ ca…” Nàng lay mạnh hắn nhưng hắn vẫn im lặng bất động.
Độc Cô Linh Vũ bước tới, kề sát thanh kiếm vào cổ nàng, lạnh lùng nói “Trở về phòng giam hay muốn theo hắn xuống suối vàng.”
Nghe thấy giọng nói của chàng, nàng như bừng tỉnh, nàng nhớ lại từng chữ trong bức thư Bạch Hổ viết cho mình, Độc Cô Linh Vũ bị hạ cổ trùng ma mà người hạ trùng chắc chắn không ai khác chính là Bạch Thanh Tịnh. Chỉ cần giết chết cô ta, thì chàng sẽ trở lại bình thường. Rất nhanh nàng đoạt lấy kiếm trên tay Độc Cô Linh Vũ và dùng hết sức lực tàn của mình, xông thẳng tới Bạch Thanh Tịnh đang đứng cách đó không xa và không có phòng vệ. Khá kinh ngạc trước hành động của nàng, khi chàng nhận ra kiếm bị đoạt thì nàng đã đâm thẳng kiếm vào Bạch Thanh Tịnh, chàng nhanh chóng chặn lại đường kiếm không cho nàng đâm sâu hơn, một chưởng đánh bật nàng văng ra xa.
“Mau cứu giá.” Chàng ôm thân thể Bạch Thanh Tịnh hét lớn.
Nhưng dường như cô chẳng quan tâm mấy đến việc bản thân mình đang bị trọng thương, lê từng bước chân xiêu vẹo đến bên cạnh Lãnh Nguyệt đang nằm vật vả vì đau đớn, cô lạnh giọng nói “Ngươi nghĩ rằng giết ta sẽ khiến chàng trở lại bình thường sao?” Cô đạp mạnh vào nàng nói tiếp “Ngu ngốc! Để chàng trở lại bình thường thì ngươi phải chết. Chỉ cần Độc Cô Linh Vũ đâm thẳng kiếm vào tim ngươi thì cổ trùng ma mới chết, vì ngươi chính là nguyên nhân khiến chàng như vậy, ngươi có hiểu không?”
“Ha! Ha! Ha!” Lãnh Nguyệt phá cười lớn “Ta chính là nguyên nhân khiến Linh Vũ như vậy. Đúng, chính ta là nguyên nhân khiến ngươi không từ mọi thủ đoạn để diệt trừ hậu hoạ, cho dù đó có là vị tỷ tỷ song sinh ruột thịt của ngươi đi chăng nữa.”
“Ngươi… làm sao ngươi biết?” Bạch Thanh Tịnh cả kinh khi nghe nàng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.