Đọc truyện Khuynh Vũ Luyến Ái – Chương 27.1: Không Thoát Khỏi Lãnh Khốc Của Chàng (1).
Lãnh Nguyệt mờ mịt tỉnh dậy, đầu đau buốt nhưng nàng cảm thấy hình như có một bờ ngực rất rộng lớn và rắn chắc đang ôm chặt nàng. Ngẩng đầu thì nàng bắt gặp khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Linh Vũ, hơn mười năm rồi, khuôn mặt ngày xưa đã trở nên sắc sảo hơn, cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió phong ba bão tố thì chàng vẫn mãi mãi là ở trong lòng nàng.
“Mặt ta dính gì sao?” Giọng nói âm lãnh vang lên trên đỉnh đầu của nàng, Độc Cô Linh Vũ mở mắt ra nhìn người trong lòng đang bị khuôn mặt tuyệt mỹ của mình mê hoặc.
“Ừ. Dính vó ngựa sa trường.” Nàng nói, giọng nói có chút yếu ớt nhưng so với đêm hôm qua đã có phần khoẻ hơn một chút.
“Ngươi không thích sao?” Lãnh mâu chàng nhìn thẳng vào thuỷ mâu nàng như đang tìm xem trong đôi mắt màu xanh sâu thẳm kia đang chứa đựng những tâm tư suy nghĩ gì.
“Nếu ta nói thích thì sao?” Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nàng cũng đang nhìn thẳng vào lãnh mâu màu đỏ kia và khẽ chớp mắt.
Độc Cô Linh Vũ không nói thêm lời nào, đặt lên đôi môi anh đào của nàng một nụ hôn ngọt ngào, dần dần biến nụ hôn ấy trở nên cháy bỏng. Cái lưỡi như con rắn cứ ở trong miệng nàng mút lấy những ôn hương nhuyễn ngọc, quấn chặt cái lưỡi nhỏ của nàng không buông tha nhưng lại thích dây dưa. Bàn tay không an phận di chuyển trên thân thể nàng, ngón tay vuốt nhẹ sóng lưng giống như có một luồng điện chạy qua làm nàng rùng mình, hơi thở cũng vì thế mà trở nên không đều và nàng khẽ phát ra những tiếng rên nhỏ.
Lãnh Nguyệt có lẽ không thể nào phản kháng lại được Độc Cô Linh Vũ…
“Nguyệt, cho ta…” Chàng ở bên tai nàng nỉ non, hơi thở ấm nóng cứ phả vào tai nàng kèm theo mị hoặc như dụ dỗ.
“Ưm…” Sự dụ dỗ của chàng cho dù nàng có không chấp nhận cũng không được, bởi chàng đã nhanh chóng đặt vật nam tính kia vào bên trong nàng mất rồi.
“Nguyệt…” Chàng cứ thế mà vận động ra vào bên trong nàng, ở bên tai gọi tên nàng “Ẩn… gọi tên ta… nhanh…”
“Vũ ca…”
“Nữa, tên ta…”
“Vũ ca…”
“Nữa.”
“Vũ…”
“Nguyệt.”
Độc Cô Linh Vũ gầm lên một tiếng, ôm chặt lấy nàng hơn, ở bên dưới phóng ra những mầm sống vào sâu bên trong nàng, sau đó chàng hôn lên trán nàng, hôn lên mắt, hôn lên gò má gầy gò kia và cuối cùng hôn lên đôi môi bé nhỏ một nụ hôn dịu dàng “Nguyệt…” Chàng chỉ gọi tên nàng nhưng ánh mắt chàng giờ đây đã không còn lãnh khốc như xưa nữa, thay vào đó là sự ôn nhu của mười năm trước đây, của Vũ ca ca mà nàng biết.
“Ngươi nên trở về Dưỡng Tâm điện.” Nàng mặt đỏ ửng, thân thế cũng đã ấm hơn cho nên không cần chàng phải ôm mãi như thế.
“Nếu ta đi thì ngươi sẽ ra ngoài kia mà ngủ.” Chàng nhướng cao mày nói.
“Ta sẽ không.” Nàng cụp mắt xuống.
“Lỡ như ngươi quên và lại ngủ quên nữa thì sao?” Chàng nâng cái cằm nhỏ của nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, không cho phép nàng được trốn tránh khi chàng đang nói chuyện.
“Ta hứa với ngươi.” Nàng mỉm cười tươi, đây là nụ cười đầu tiên sau mười năm nàng dành cho chàng.
—
Lãnh Nguyệt ngồi trong vườn thượng uyển tính toán mình đã ở đây được hai tháng rồi, chỉ còn một tháng nữa nàng sẽ rời khỏi đây. Mỗi đêm Độc Cô Linh Vũ đều đến Khánh Vân cung ngủ, nàng không biết tại sao chàng lại làm như thế nhưng nàng đã quen với việc có chàng bên cạnh mất rồi. Mỗi đêm được vùi vào lòng ngực rắn chắc ấy, nàng đều ngủ rất ngon, không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa.
“Ồ, xem ai kìa.” Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, Lãnh Nguyệt quay nhìn về hướng phát ra giọng nói và nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mỹ miều kiêu sa bước tới. Đối với nàng thì người vừa đến kia đã quá đỗi quen thuộc, Bạch Thanh Tịnh, kẻ giả mạo nàng để lên ngôi hoàng hậu “Không ngờ hôm nay Lãnh các chủ lại có nhã hứng ra vườn thượng uyển để dạo.” Cô lên giọng cao ngạo nói.
“…” Đối với kẻ vừa đến, nàng không có hứng thú cùng nói chuyện. Lãnh Nguyệt đứng dậy muốn bỏ đi thì bị Bạch Thanh Tịnh nắm chặt tay lại. Bất đắc dĩ nàng mới lạnh giọng nói “Ngươi muốn gì?”
“Bản cung chỉ muốn nói chuyện với Lãnh các chủ thôi mà.” Cô cười tươi nhưng đối với nàng, nụ cười của cô vô cùng nham hiểm.
“Ta không có gì để nói với ngươi.” Nàng giật mạnh tay mình ra khỏi tay Bạch Thanh Tịnh, bỗng cảm thấy cánh tay rát rát. Nhìn xuống liền thấy cánh tay bị cô dùng móng ấn mạnh lúc giật tay ra thuận theo đó tạo thành một đường trầy dài, máu đỏ chảy ra.
“Các chủ…” Hạ Nhi thấy vậy kinh hô, muốn nói gì nhưng bị nàng chặn miệng lại.
“Ồ, ta thật xin lỗi vì làm ngươi bị thương, để ta cho ngươi bôi thuốc dùm ngươi.” Bạch Thanh Tịnh kinh hô nhưng trong giọng nói có phần hả hê.
“Có chuyện gì ở đây mà ồn ào vậy?” Từ xa có một bóng dáng màu lục xinh đẹp xuất hiện, theo phỏng đoán của nàng thì người đến chính là Chính Dạ Vương phi Lý Nghi Huyền của Chính Dạ Vương gia Độc Cô Bách Ngọc.
Theo như nàng biết được thì Bắc Băng quốc này ngoại trừ Lãnh Huyết Đế Độc Cô Linh Vũ thì người có quyền lực lớn thứ hai chính là Chính Dạ Vương gia Độc Cô Bách Ngọc, mọi lễ nghi phép tắc hoàng đế đều miễn cho vị đệ đệ yêu quý này. Chính vì thế mà ngày đại hôn của Chính Dạ Vương gia, hoàng đế đích thân tới dự và tặng rất nhiều quà, mà Lý Nghi Huyền lại là vị Vương phi duy nhất và được Độc Cô Bách Ngọc sủng ái nhất. Nghe nói một tháng trước có kẻ vô tình làm Lý Nghi Huyền bị thương, Độc Cô Bách Ngọc đã sai người diệt cả gia tộc, Độc Cô Linh Vũ mặc kệ y muốn làm gì thì làm, cho nên tất cả mọi người không ai dám đụng đến Chính Dạ Vương phi dù chỉ là một sợi tóc.
“A.” Bạch Thanh Tịnh khẽ kinh hô “Thì ra là đệ muội Nghi Huyền.”
“Ai cho phép ngươi gọi ta là đệ muội?” Lý Nghi Huyền cau mày lại nhìn Bạch Thanh Tịnh đang đưa bản mặt giả tạo ra, vào sinh thần của Độc Cô Linh Vũ, cô đã nhìn không thuận mắt cô ta rồi. Muốn kết thân với cô sao? Cho đủ thực lực đâu.
“Theo lễ nghi thì ngươi cũng nên gọi ta một tiếng hoàng hậu nương nương.” Bạch Thanh Tịnh cảm thấy Lý Nghi Huyền quá mức kiêu căng, đừng ỷ được Chính Dạ Vương gia sủng ái mà làm tàn.
“Ngươi nghĩ mình đủ sức để ngồi trên cái ghế hoàng hậu được bao lâu?” Lý Nghi Huyền nghiêng đầu nhìn khinh miệt, những chuyện cô ta làm đừng tưởng cô không biết, chẳng qua cô lười phải nói với Độc Cô Linh Vũ mà thôi.
“Ngươi…” Bạch Thanh Tịnh tức đến nghẹn họng nhưng lại không dám làm gì.
“Chính Dạ Vương phi, ngươi làm thế là không phải phép, dẫu sao cô ta cũng là tẩu tẩu của ngươi.” Lãnh Nguyệt Ẩn hờ hửng nói, dù sao cô ta cũng là hoàng hậu.
“Trong hậu cung này không có kẻ nào xứng đáng làm tẩu tẩu của phu quân ta và ta.” Lý Nghi Huyền lớn tiếng nói, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ để cho Bạch Thanh Tịnh biết bản thân cô ta chẳng là gì đối với cô.
“Ngươi…”
“Không biết Chính Dạ Vương phi tiến cung có việc gì?” Lãnh Nguyệt nhanh chóng cắn ngang cuộc tranh cãi không có hồi kết này, nếu còn tiếp tục e rằng sẽ kinh động đến cả Bạch gia tộc.
“Ta vừa mới tới vấn an Thái hậu, người bảo ta tới gặp vị Lãnh các chủ của Am Cảnh các nói chuyện…” Lý Nghi Huyền lập tức nắm lấy tay nàng lôi kéo “…cho nên ta và ngươi tìm chỗ khác nói chuyện, ở đây có kẻ làm ta chướng mắt.” Dứt lời, cô kéo nàng rời khỏi đó, bỏ mặc Bạch Thanh Tịnh đang giận tím mặt.
Được lắm, ta chống mắt lên xem các ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu!
Lý Nghi Huyền đưa Lãnh Nguyệt trở về Khánh Vân cung, Hạ Nhi nhanh chóng đi pha trà. Cả căn phòng rơi vào một mảng tĩnh lặng, Lãnh Nguyệt rũ mi tâm lạnh nhạt lên tiếng “Ta và ngươi không quen không biết cớ sao ngươi lại chen vào giữa ta và cô ta?”
“Ta nghe nói bệ hạ hai tháng nay ngày nào cũng ở Khánh Vân cung với ngươi. Cô nam quả nữ ở chung một phòng thì sẽ làm gì nhỉ?” Lý Nghi Huyền tủm tỉm cười, cô không vòng vo dong dài mà đi thẳng vào vấn đề chính “Ta thấy bệ hạ rất thích ngươi, chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến bệ hạ tới cung của mình chứ đừng nói đến ở lại. Cho nên Vương gia mới bảo ta tới xem ngươi là thần thánh phương nào mà làm bệ hạ trở nên như vậy.” Cô chống cằm nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
“Vậy gặp rồi ngươi thấy thế nào?” Nàng cũng nhìn cô.
“Vừa nhìn liền rất thích, tuy không rõ sau cái mặt nạ kia dung mạo như thế nhưng theo cảm giác thì ta nghĩ mình thích ngươi hơn cái ả hoàng hậu kia.” Lý Nghi Huyền nói rất thẳng thắn, không kiêng dè.
“Vậy sao?” Khóe miệng nàng khẽ cong tạo thành một nụ cười nhẹ hờ hửng.
“Nga, chết thật. Giờ này Vương gia đã bàn việc xong với bệ hạ, ta nên đi tìm y nếu không y sẽ lục tung cả hoàng cung mất.” Bộp, cô vỗ hai bàn tay một cái khuôn mặt tỏ vẻ lơ đãng rồi nhìn nàng “Xin lỗi ngươi, khi nào có dịp ta sẽ nói chuyện với ngươi. Giờ thì ta xin phép cáo từ.” Cô cười tươi rồi đứng dậy rời đi.
Đợi khi bóng dáng cô biến mất, Lãnh Nguyệt chau mày lại, nữ nhân này đến như một cơn gió, đi cũng như cơn gió. Nhưng cô không phải loại người dễ đối phó, trông bề ngoài cao ngạo và ngây ngô vậy thôi chứ lòng dạ khó lường trước được. Nàng nhất định phải đề phòng nữ nhân này.
“Các chủ, Chính Dạ Vương phi đi rồi sao?” Hạ Nhi lúc này mới bưng trà vào, không thấy người đâu liền hỏi nàng.
“Ừ.” Nàng khẽ gật đầu.
“Tiếc thật. Rất hiếm khi vương phi hứng thú với phi tần của bệ hạ.” Hạ Nhi tiếc nuối nhưng chợt giật mình liền quay qua nhìn nàng, cô quên mất nàng không phải phi tần của bệ hạ mà là Am Cảnh các chủ.
Lãnh Nguyệt nhàm chán không để lời cô nói vào tai, đứng dậy đi tới giường và ngủ tiếp.