Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần)

Chương 62: Chỉ là Bóng lưng nhưng tim lại đau nhói mỗi khi nhìn thấy


Đọc truyện Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần) – Chương 62: Chỉ là Bóng lưng nhưng tim lại đau nhói mỗi khi nhìn thấy

Cuối cùng ngày cử hành hôn lễ của hai vị Đế Quân cũng đến, Khánh Vân cung từ một toà cung điện hoang sơ thì ngày hôm nay lại trở thành một toà cung điện lộng lẫy nhất trong bốn cung điện Đông Tây Nam Bắc, có thể so sánh với Lạc Quang thành. Toàn bộ mọi thứ đều do một tay Bạch Thần Đế Quân Nhạc Thiên Khuynh làm ra, kể cả hôn lễ của Nam Uyển Đế Quân. Của hồi môn Nam Uyển Đế Quân nhiều đến mức không đếm xuể, chúng tiên ai ai cũng được mời tới Vinh Kiện sơn, Bích Thương cung để uống rượu mừng.

Độc Cô Linh Vũ nghe nói Nhạc Thiên Khuynh có đến dự vì hôn lễ lần này do một tay nàng chuẩn bị, chàng cũng được gửi thiếp mời. Ngồi trong thư phòng, chàng mân mê tấm thiếp mời trên tay, chàng có nên đi tới đó không? Độc Cô Bách Ngọc bảo ở chỗ đó rất đông người lại ồn ào mà chàng thì lại thích yên tĩnh. Là nên đi hay không nên đi?

Nhạc Thiên Khuynh a Nhạc Thiên Khuynh! Rốt cuộc nàng là ai mà có thể khiến chàng tâm trí hoảng loạn như vậy? Độc Cô Thượng Thần nói nếu chàng muốn chấm dứt tình trạng này thì chàng buộc phải thành thân nhưng vì sao phải thành thân chứ? Liệu rằng thành thân có giúp tình trạng của chàng khá hơn không?

“Bẩm Đế Quân, Tử Thần Đế Quân hỏi ngài có muốn đến hôn lễ của hai vị Đế Quân kia không?” Bên ngoài cửa, thị vệ nói vọng vào hỏi ý kiến của chàng.

Đi hay không đi?

Độc Cô Linh Vũ trầm tư một lúc lâu, nếu đi đến đó có lẽ chàng sẽ tìm được một người thích hợp để thành thân thì sao? Nếu đi đến đó có khi chàng sẽ biết được Nhạc Thiên Khuynh là ai và nàng có tài cán gì khiến chàng trở nên tâm trí hoảng loạn “Nói với Tử Thần, bảo y cứ tới đó trước, ta chuẩn bị quà rồi sẽ tới sau.”

“Dạ Đế Quân.”

Vinh Kiện sơn, Bích Thương cung.

Hiện tại bây giờ Bích Thương cung rất đông, chúng tiên từ khắp các nơi đều tụ lại đây cho nên một mình Nhạc Thiên Khuynh sắp xếp không xuể. Bởi vì Hoắc Kiến Thành và Cảnh Hân Nhi do trời đất sinh ra và được Tử Thần Đế Quân dạy dỗ, cho nên nàng đã chuẩn bị một đài cao để cho hai người họ bái tế thiên địa. Đoàn hạc rước dâu từ Khánh Vân cung đã đến trước cửa Bích Thương cung, Hoắc Kiến Thành đến trước cửa kiệu hoa cầm tay Cảnh Hân Nhi rời khỏi kiệu, rồi cậu hạ người xuống cõng cô trên lưng từ từ bước vào trong Bích Thương cung để cử hành hôn lễ.


Lúc này Độc Cô Linh Vũ vừa tới, chàng nhìn thấy bọn họ cõng nhau đi vào lễ đường, trong dòng người theo sau bọn họ chàng có thể thấy thấp thoáng bóng lưng và mái tóc hoàng kim của nàng. Chân muốn bước nhanh tới để bắt lấy nàng, để xem nàng là ai nhưng trong lòng đột nhiên chùng lại không rõ vì sao, cảm giác này đến tột cùng là vì sao?

“Ngài dường như rất muốn biết Nhạc Thiên Khuynh là ai phải không?” Phía sau lưng chàng xuất hiện một tử y nữ nhân, cô từ từ bước tới gần chàng và lãnh đạm nói “Ta biết cảm giác của ngài là vì sao.”

“Thác Lý Linh Lan?” Chàng hơi nhíu chặt mày nhìn tử y nữ nhân “Dựa vào đâu để ta tin ngươi hả?” Chàng lạnh lùng hỏi cô, tại sao cô phải giúp chàng? Cô muốn gì?

“Đế Quân ngài không tin tưởng ta cũng được thôi nhưng…” Tử y nữ nhân Thác Lý Linh Lan dừng một chút rồi giương mắt nhìn chàng, khoé miệng chợt nhếch cao “…nhưng ngài không muốn tiếp cận được với Thiên Khuynh sao?”

“Đi thẳng vào vấn đề đi.”

“Ta có một kế hoạch có thể giúp ngài gặp được Thiên Khuynh…”

Độc Cô Linh Vũ nhướng cao mày lạnh lùng nhìn Thác Lý Linh Lan, một cô nương như cô mà có khả năng giúp chàng hay sao?

Nhạc Thiên Khuynh lúc này đang ngồi trên hàng ghế cao dành cho sáu vị Đế Quân, đôi mắt nàng đảo qua đảo lại hàng ghế Đế Quân thì có một ghế trống. Sư phụ nàng trước khi tới đây có nói là Vũ Thần Đế đang chuẩn bị quà cưới sẽ tới sau, vậy mà đã xong hết các nghi lễ rồi mà vẫn chưa thấy người đâu. Trong lòng nàng rất hiếu kỳ, vị Đế Quân này đến tột cùng có bao nhiêu điều tốt mà khiến cho sư phụ đuổi nàng ra khỏi Đông Liêm sơn?


Bỗng thị vệ bên ngoài lớn tiếng nói vọng vào “Vũ Thần Đế Quân và Linh Lan Thượng Tiên giá lâm!!!!!”

Nhạc Thiên Khuynh vừa định xoay nhìn về hướng cửa thì một tiên nga chạy tới nói nhỏ vào tai nàng, Cảnh Hân Nhi đang rất hoảng loạn không rõ vì sao. Vì lo lắng cho nhị sư tỷ của mình, nàng lập tức bỏ khỏi bữa tiệc mà chạy tới tân phòng của cô. Độc Cô Thượng Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa, Thác Lý Linh Lan cô muốn đấu với hắn sao? Được lắm, hắn nhất định sẽ cùng cô đấu tới cùng.

Độc Cô Linh Vũ ôm eo Thác Lý Linh Lan tiêu sái bước vào trước sự ngỡ ngàng của tất cả chúng tiên. Vũ Thần Đế Quân từ lúc Thiên Quân đăng cơ đã không còn xuất hiện, nhiều người đồn đại chàng đã xuống chín phàm nhân, có người nói chàng đã chìm vào giấc ngủ để chờ đợi thê tử mình hoặc đã bị phong ấn cùng Yêu thú viễn cổ Vãn Lạc Hinh Kình… có rất nhiều lời đồn, không ai biết lời đồn nào là thật, lời đồn nào là giả. Độc Cô Linh Vũ ôm Thác Lý Linh Lan bước lên chiếc ghế trống trên cao dành cho các vị Đế Quân trước những con mắt kinh ngạc của chúng tiên. Đó không phải là vị trí cao nhất của sáu vị Đế Quân sao? Linh Lan thượng thiên vì sao lại được ngồi chung với Vũ Thần Đế?

Nắm chặt bàn tay, Độc Cô Thượng Thần nhìn qua Thác Lý Linh Lan đang ngồi trong lòng Độc Cô Linh Vũ, rốt cuộc cô muốn làm gì? “Đại ca, có phải huynh nên nói một chút về mối quan hệ giữa hai người không?” Giọng nói của hắn có một chút tức giận trong đó, hắn cố nén không cho cơn giận bùng phát.

Độc Cô Bách Ngọc mày kiếm nhíu chặt, Lý Nghi Huyền ngồi kế bên nắm lấy tay phu quân mình khẽ lắc đầu. Chuyện này bọn họ tốt nhất không nên can thiệp vào, đây là mệnh của bốn người họ.

Độc Cô Linh Vũ hờ hửng nhìn Độc Cô Thượng Thần rồi ôm chặt eo Thác Lý Linh Lan và dõng dạc lên tiếng tuyên bố “Ta Vũ Thần Đế Quân tuyên bố Linh Lan Thượng tiên bắt đầu từ ngày hôm nay nàng sẽ là hôn thê của Đế Quân ta.”

Lời vừa dứt tất cả mọi người trợn mắt nhìn về phía chàng, chẳng phải chàng đã có thê tử rồi sao?


Độc Cô Thượng Thần cắn chặt môi, Thác Lý Linh Lan cô khá lắm, cô dám dùng cách này để chống đối lại hắn. Được, được, được lắm! “Ha hả!” Hắn cười lớn “Chúc mừng, chúc mừng đại ca, Linh Lan Thượng tiên là người tài sắc song toàn, hẳn là rất xứng với huynh.” Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi yến tiệc mặc dù tiệc chưa tàn, tại sao cô dám làm thế với hắn? Tại sao cô dám chống đối với hắn?

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Thác Lý Linh Lan trầm mặc, ánh mắt luôn dõi theo hình bóng của hắn mà lòng ngực nhói nhói đau. Độc Cô Linh Vũ nhìn thấy thái độ của cô cũng lấy làm khó hiểu, chàng dùng tay xoa nhẹ vai của cô trấn an.

Nhạc Thiên Khuynh vừa đến trước cửa tân phòng liền nhìn thấy Hoắc Kiến Thành đứng đó nhìn nàng “Sao muội đến đây?”

“Ủa? Không phải nhị sư tỷ gọi muội đến sao?”

Hoắc Kiến Thành nghe vậy mơ hồ hiểu được một chút gì đó, chắc người đó đã đến nên Tử Thần mới cho một tiên nga nói dối dụ nàng đến đây “Hân Nhi không sao rồi nên muội có thể trở lại yến tiệc hoặc đến Mộc Liên cung nghỉ ngơi vài ngày sau đó hẳn về Khánh Vân cung.” Cậu xoa đầu nàng ôn nhu nói.

“Kiến Thành sư huynh, muội có thể vào bên trong nói một vài lời với nhị sư tỷ được không?”

“Được.”

Nhạc Thiên Khuynh bước vào phòng, nhìn nữ nhân hỷ phục đỏ thắm mà trong lòng cảm thấy vui mừng “Nhị sư tỷ.” Nàng lên tiếng gọi.

“Khuynh nhi đó sao?” Cảnh Hân Nhi vui mừng muốn đứng lên và bỏ khăn hỷ xuống nhưng Nhạc Thiên Khuynh nhanh tay ngăn cản cô lại “Sao muội lại vào đây? Kiến Thành sư huynh đâu?”

“Huynh ấy đang ở ngoài cửa, ngày hôm nay muội bận rộn quá cho nên quên mất quà cưới cho tỷ. Món quà cưới này khá đặc biệt cho nên muội phải đích thân vào đây để tặng cho tỷ.”


“Quà cưới đặc biệt sao?” Nhạc Thiên Khuynh cầm hai bàn tay của cô lên và đặt lên hai bàn tay cô hai nụ hôn ánh sáng, món quà cưới này chính là sự đền đáp công sức Cảnh Hân Nhi đã chăm sóc nàng một vạn năm trăm năm qua. Cảnh Hân Nhi cảm nhận được hai luồng sức mạnh chạy vào thân thể mình “Khuynh nhi, muội đang…” Lời chưa kịp nói liền bị nàng dùng một ngón tay ngăn lại. Nụ hôn ánh sáng dùng một phần tư thần lực của người ban tặng nhưng nàng lại tặng cô hai nụ hôn ánh sáng, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

“Tỷ đã chăm sóc ta nhiều năm qua cho nên món quà này chẳng là gì so với ân tình của tỷ.” Nhạc Thiên Khuynh ôm cô vào lòng nói.

Sau khi tặng quà cưới xong, nàng rời khỏi tân phòng, trong lòng rất phân vân có nên trở lại yến tiệc hay không, xưa nay nàng không thích ôn ào. Có lẽ nàng nên trở lại nói với sư bá và sư phụ một tiếng rồi rời khỏi yến tiệc sớm đến Mộc Liên cung nghỉ ngơi vài ngày. Một tiên nga chạy đến nói nhỏ vào tai nàng chuyện động trời vừa mới diễn ra lúc nàng vắng mặt, nghe xong nàng liền chạy ngay tới yến tiệc mà không cần suy nghĩ.

Độc Cô Linh Vũ cảm thấy yến tiệc quá ồn ào và Thác Lý Linh Lan cũng đã ngủ gật, chàng liền ôm cô rời khỏi yến tiệc mà không cần suy nghĩ và cũng không để ý tới những ánh mắt đang rất kinh ngạc. Khi Nhạc Thiên Khuynh đến nơi thì chỉ thấy bóng dáng Độc Cô Linh Vũ đang ôm Thác Lý Linh Lan rời đi, nàng muốn ngăn cản bọn họ nhưng liền bị tiếng quát lớn của Độc Cô Bách Ngọc ngăn lại “Thiên Khuynh!”

“Sư phụ?” Nàng lập tức quay qua nhìn sư phụ mình, không kìm chế được sự tức giận mà lớn tiếng “Tại sao sư phụ lại không ngăn cản chuyện này lại?”

“Ngươi nói ta phải ngăn cản như thế nào?” Y cũng rất muốn ngăn lại nhưng chuyện này là chuyện bốn người, làm sao y có thể làm được.

“Làm sao có thể để tam sư tỷ lại có thể thành thân cùng đại sư bá được, mối quan hệ này là sai trái, sư phụ là người hiểu rõ nhất cơ mà?”

“Cho dù là sai trái nhưng đại sư bá của ngươi chính là Vũ Thần Đế, vị thần khai sinh ra Thế Gian này. Những gì Vũ Thần Đế muốn, chúng ta không thể ngăn được.” Lý Nghi Huyền tiếp lời phu quân mình nói cho nàng biết.

“Cho dù là vậy đi chăng nữa thì mối quan hệ này cũng là sai trái!” Nàng hét lớn khiến cho tất cả chúng tiên đều quay lại nhìn nàng. Nắm chặt tay thành đấm, nàng tuyên bố trước mặt tất cả mọi người trong yến tiệc “Ta Bạch Thần Đế sẽ không chấp nhận hôn sự giữa Vũ Thần Đế và Linh Lan Thượng tiên, Bạch Thần Đế ta chính thức đối đầu với Vũ Thần Đế. Những ai có thắc mắc thì cứ trực tiếp đến gặp ta để hỏi.” Nói xong nàng liền rời khỏi yến tiệc tới Mộc Liên cung, mặc cho mọi ánh mắt và lời xầm xì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.