Đọc truyện Khuynh Thế Thiên Tài – Chương 70: Ta đánh ngươi thì sao?
“Là kẻ nghèo kiết xác nào đi vào làm bẩn hoàng cung đây?”
Âm thanh chua chát mang theo chút cao ngạo và khinh thị vang lên, vọng vào tai của nhóm Lạc Y nghe thật vô cùng khó chịu.
Gương mặt tuyệt sắc của Lạc Y trầm xuống. Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nâng lên nhìn thiếu nữ tựa hồ mới mười hai, mười ba tuổi đứng cùng một đáng người hầu cách bọn họ không xa.
Thiếu nữ vận một thân hoa phục màu vàng tươi, nhìn vào có điểm chói mắt lại thấy hơi dung tục.
Lạc Y tự dưng hiểu tại sao nàng ta dám gọi bọn họ là “nghèo kiết xác”. Chỉ cần nhìn vào trang phục đính ngân sai lóng lánh của nàng ta thôi đã muốn mù mắt.
Trông thật không khác gì những kẻ nhà giàu mới nổi! Lố bịch không chịu được!
Gương mặt của thiếu nữ này vẫn còn non nớt nhưng lại bị trét vào một tầng phấn thật dày. Giống như cố tình muốn làm tăng thêm độ thành thục, trầm ổn.
Đáng tiếc, hiệu quả kia còn chưa đạt tới, mà gương mặt đó lại trông trắng bệch, thiếu đi sự linh động, nhìn thật giống xác chết nằm lâu trong cổ mộ.
Thẩm mỹ của thiếu nữ này cũng thật là kém đi!
Hóa ra nàng ta không chỉ đầu óc ngu si, tứ chi kém phát triển mà khiếu thẩm mỹ cũng yếu thượng thừa a!
Bọn Lăng Ngạo cũng vô cùng tức giận nhưng nhìn gương mặt nàng ta thật sự không giận nổi.
Nếu không phải bọn họ có khả năng kiềm chế tốt thì thật sự sẽ lăn ra cười to!
Nhìn nàng ta, thật ghê chết đi được.
Thị vệ dẫn đường nghe thấy thiếu nữ nói khó nghe trong lòng cũng thật chán ghét. Nhưng hắn chỉ là thân nô tài, nào dám có chút bất mãn nào với chủ tử đây? Cho dù nàng chỉ là quận chúa khác họ thì thân phận cũng cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Thị vệ cúi đầu, che giấu chán ghét trong đôi mắt, gọi khẽ hai tiếng.
“Quận Chúa!”
Lam Ngọc Hân không nhìn đến thị vệ, ánh mắt nàng ta dừng lại ở trên người tiểu cô nương vận bạch y thanh nhã đứng đằng xa, trong đôi mắt tràn ngập chán ghét và ghen tị.
Vì cái gì? Vì cái gì mà một thiếu nữ bình dân lại có thể xinh đẹp như thế?
Nàng ta vận bạch y, tà áo thêu tường vân bay bay theo gió nhìn vừa mềm mại uyển chuyển lại vừa phảng phất khí chất của tiên nhân tao nhã xuất trần.
Nàng rõ ràng là vận y phục bình thường nhưng lại không nhìn ra nét khắc khổ mà còn nổi bật lên khí chất cao quý, tao nhã vô song.
Khí chất như thế xem như thôi đi, nhưng tại sao nàng ta có thể xinh đẹp như vậy? Gương mặt đó rõ ràng không phải gương mặt của thường nhân có thể có. Nàng ta vì sao được ưu ái sở hữu gương mặt đó mà không phải nàng?
Nàng ta có tư cách gì mà có được phong thái như vậy? Nhan sắc như vậy? Đó là phong thái, là nhan sắc của hoàng tộc! Nàng ta xứng sao?
Chân mày xinh đẹp của Lạc Y hơi nhếch lên, cũng không quá ngạc nhiên với thân phận của thiếu nữ này. Vì hôm nay vào cung, không phải học viên, lão sư, thì chỉ có thể là hoàng thân quốc thích.
Nhưng mà… Một Quận Chúa thì lớn lắm sao? Lại dám đứng đây diễu võ giương oai trước mặt mọi người.
Lam Ngọc Hân càng nhìn Lạc Y càng thấy nàng đáng ghét. Lúc này nàng có một loại xúc động muốn bước lên xé nát gương mặt bình đạm, thong dong kia.
Hừ!
Nàng ta bày ra vẻ mặt ấy để làm gì? Nàng ta chỉ là một thường dân, còn nàng chính là Quận Chúa tam phẩm cao quý!
Lam Ngọc Hân nâng mặt lên, bày ra bộ dáng cao ngạo giống như khổng tước xòe đuôi.
Lúc này, nàng ta nghĩ nàng ta cao quý hơn người khác một bậc, phải từ trên cao nhìn xuống bọn hạ đẳng, bần cùng.
Cố Ân Kỳ vừa ngước đầu lên chợt ánh mắt chạm vào một vài cọng lông lỉa chỉa trong mũi của Lam Ngọc Hân. Rốt cuộc có bao nhiêu cố gắng cũng không thể nhịn nổi nữa liền cười ha ha vài tiếng.
Lam Ngọc Hân thấy Cố Ân Kỳ cười, sắc mặt càng trầm, giọng nói the thé quát lên.
“Gặp qua Quận Chúa sao không quỳ? Các ngươi phạm tội khi quân, muốn tru di cửu tộc hay sao?”
Nhóm Lăng Ngạo vẫn đứng bất động. Rõ ràng không đem vị quận chúa này bỏ vào mắt.
Lạc Y rất hài lòng thái độ của bọn Lăng Ngạo. Nàng cười khẽ, âm thanh mềm mại như chuông bạc nhưng chứa đầy giễu cợt.
“Không biết ai mới là người khi quân phạm thượng đây. Ta nghe nói quy luật của hoàng triều chỉ đem hoàng đế là người thống lĩnh tối cao, chỉ khi thất lễ với hoàng đế mới được gọi là khi quân phạm thượng. Quận Chúa chẳng qua cũng chỉ là danh hào tam phẩm, Quận Chúa dám đem mình sánh ngang với hoàng đế sao? Nếu thật là như vậy thì ta xem như được mở rộng tầm mắt!”
Lạc Y nói chuyện từ tốn, không những nói ra luật pháp của Chu quốc mà còn mạnh mẽ gán cho Quận Chúa tội phản nghịch.
Tội danh kia dù nàng ta có là Quận Chúa cũng gánh không nổi đâu!
Trình độ này của Lạc Y thật khiến cho nhóm Lăng Ngạo cùng thị vệ cũng được kiến thức muốn vỗ tay khen hay.
Những người hầu đứng sau lưng Quận Chúa đều cúi đầu. Bọn hắn là nô tài của nhà họ Lam nhưng lại chán ghét vị Quận Chúa chua ngoa đanh đá này vô cùng.
Từ xưa đến nay chỉ nghe nàng ta khi dễ người, nay có người dám phản bác lại nàng ta khiến bọn họ mừng thầm trong lòng, vui không thể tả!
Cô nương, ngươi thật giỏi!
“Ngươi…Ngươi…”
Lam Ngọc Hân tức giận đến mức nói cũng không thành tiếng. Nàng từ bé đến nay chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Nàng là Quận Chúa cao quý, nàng nói gì người khác cũng phải nhất nhất nghe theo. Làm gì có ai dám đứng trước mặt nàng phản bác như vậy, khiến nàng nhất thời không nói được câu gì.
Lạc Y cười nhạt, không để tâm đến vị Quận Chúa nói mãi không được một chữ tiếp tục công kích.
“Lại nói, từ thời Tổ Đế lập ra Chu quốc đã nhấn mạnh Chu quốc là của dân. Hoàng quyền cũng là phục vụ dân. Dân và Hoàng quyền gần gũi nhau, không phân biệt cao, thấp, mạnh, yếu. Quận Chúa nay có quyền thế, nếu có lỡ quên đi Tổ huấn, thì vẫn không có quyền bắt ép chúng ta a! Chưa kể hôm nay là tiệc mà hoàng đế bày ra tiếp đãi chúng ta, chúng ta hôm nay là khách, vì lí gì phải quỳ? Quận Chúa thấy ta nói sai chỗ nào có thể nói ra! Ta xin rửa tai lắng nghe!”
Lạc Y khí thế ngút trời nói xong, Lam Ngọc Hân nghẹn không nói được lời nào, nhất thời thẹn quá thành giận hét to.
“Hừ, ta là Quận Chúa, ngươi phải quỳ dưới chân ta là phép tắc. Ngươi là người không biết phép tắc, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi!”
Giọng điệu cường thế của Lam Ngọc Hân khiến thị vệ giật mình, vội tiến lên can.
Hắn rất có hảo cảm với tiểu cô nương kia, quả thật không muốn thấy nàng bị Quận Chúa điêu ngoa này đánh đâu.
“Quận chúa, họ đều là những danh bài đại diện Chu quốc tham gia Thượng Đỉnh giao phong, người không thể…”
Ai ngờ, thị vệ còn chưa nói xong, Lam Ngọc Hân đã nâng chân đá thật mạnh vào đầu gối hắn.
Sức lực của nàng ta tuy không lớn, nhưng hôm nay nàng ta lại đi guốc gỗ. Guốc gỗ này đập vào xương quả là đau đớn kinh người khiến thị vệ chịu không nổi trực tiếp ngã xuống đất.
Lam Ngọc Hân không thèm để thị vệ đang bị đau vào mắt, lại còn ương ngạnh mắng.
“Ta là Quận Chúa, ngươi chỉ là cái nô tài nhỏ nhoi mà dám ngăn cản ta sao? Hôm nay ta quyết dạy dỗ nàng ta một bài học nhớ đời. Người đâu! Mau, tiến lên xé rách mặt nàng cho ta!”
Những người hầu bị gọi tên rất khó xử, nhìn Lạc Y rồi lại nhìn Lam Ngọc Hân. Môi mím chặt, trong lòng không ngừng giãy dụa.
Lam Ngọc Hân thấy người hầu chần chừ thì càng thêm tức giận. Không suy nghĩ gì liền tiến về phía Lạc Y, muốn tự thân hành động.
Nhóm Lăng Ngạo nhìn hành động của Lam Ngọc Hân thì kinh hãi. Hóa ra nàng ta không phải ngu mà còn rất ngu đấy.
Bọn họ đều là những người tham gia Thượng Đỉnh giao phong kì này mà nàng ta xem bọn họ là đậu hủ, muốn đánh liền đánh sao?
Hay là nàng ta nghĩ nàng ta là Quận Chúa thì Lão đại không dám động thủ!
Lầm to rồi a!
Lạc Y nhìn tay Lam Ngọc Hân vươn ra hướng về phía mình thì sắc mặt liền trầm xuống.
Nàng vốn đã chán ghét hành động ỷ thế hiếp người của nàng ta nhưng vì chuyện không liên quan đến nàng nên nàng cũng lười xen vào.
Thế mà nàng ta không biết điều như vậy? Muốn đụng vào nàng là tự nàng ta muốn chết!
Lạc Y nhanh chóng bắt lấy tay của Lam Ngọc Hân. Ngón tay lần tìm đúng vị trí trọng yếu nhất mà mạnh mẽ siết chặt, khiến xương nàng ta trực tiếp vỡ vụn.
Từng tiếng răng rắc thê lương của xương cốt gãy vang lên. Lam Ngọc Hân không chịu nổi đau đớn hét to như heo bị chọc tiết.
Nàng ta vốn là cành vàng lá ngọc, bị trầy da còn đau muốn chết chứ đừng nói là phải thừa nhận nỗi đau đớn kinh khủng thế này.
Người xung quanh không một ai ra vẻ muốn can ngăn. Kể cả người hầu của Lam Ngọc Hân. Bọn họ vốn đã không còn người thân, bán đi làm nô tì nhưng cũng vừa hết hạn. Dù sao cũng phải rời khỏi Lam Vương phủ, phải đi cho thống khoái mới được.
Lam Ngọc Hân thấy không ai can, trong lòng sợ hãi kèm với đau đớn trên thân thể khiến nàng ta càng thêm thống khổ nhưng vẫn cố cắn răng nói cứng.
“Ngươi…Ngươi dám…Dám đánh ta sao? Ta…Ta…là Quận Chúa…Lam Vương phủ…sẽ… trả thù ngươi!”
Lạc Y cười nhạt, đá mạnh vào chân Lam Ngọc Hân khiến nàng ta quỳ mọp xuống đất, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi.
Xương chân bị phế rồi!
Lạc Y lúc này mới thỏa mãn, thong thả ngồi xuống, đối diện với ánh mắt đã bị đau muốn tan rã của Lam Ngọc Hân. Giọng nói dịu dàng lại cất lên, nhưng ẩn trong đó lại là bá đạo và cuồng ngạo vô cùng.
“Ta đánh ngươi thì sao? Giết ngươi còn có thể!”
Thân thể Lam Ngọc Hân run lên,không chút nghi ngờ lời Lạc Y nói.
Nàng ta thật đáng sợ!
Nàng lúc này đã vô cùng hối hận!
Hối hận đã đụng vào tiểu cô nương này!