Đọc truyện Khuynh Thế Thiên Tài – Chương 30: Gặp lại
Bóng lưng của nam
nhân mảnh khảnh, nhưng nhìn không ra vẻ yếu đuối mà còn phảng phất nét
nam tính tinh mĩ. Tà trường sam màu tím bay bay phất phơ trong gió, mái
tóc dài đen bóng được tùy ý buộc lên bằng một miếng lụa màu tím. Trên
người nam tử này, luôn có điều gì đó khiến trái tim Lạc Y run lên, không phải là thích, không phải là yêu mà là thân thuộc. Cảm giác quen thuộc
giống như đã chờ đợi giờ khắc này hàng vạn năm.
Nam tử hơi nhấc tay lên chạm vào đấu Tử Cầu, nó rất phối hợp nhảy vào lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn cọ cọ ra chiều rất thích ý.
Chân nam tử nhẹ điểm, dường như muốn rời đi. Trong khoảnh khắc có gì đó thúc giục nàng rằng phải giữ người này lại.
Nhưng nàng vẫn im lặng, mắt to xinh đẹp nhìn theo bóng lưng cô tịch kia một lời cũng chưa nói ra.
Đúng lúc này, người đáng ra sẽ bỏ đi đột nhiên đứng lại. Hắn hơi xoay người, trong phút chốc hai tầm mắt chạm vào nhau.
Đôi thủy mâu màu tím xẹt qua một kinh ngạc, phảng phất một nét như vui mừng.
Lạc Y nhíu mày, nàng có phải nhìn lầm không? Ánh mắt nam tử xẹt qua vui mừng? Họ biết nhau? Không có nha!
” Sao nàng lại ở đây?”
Hửm?
Giọng nói nam tính trầm thấp đầy từ tính, lại như âm ba của rượu vang va chạm vào thành ly gợi lên âm thanh thanh thuý nhất.
Trong trẻo như ngọc!
Hắn đang quyến rũ con gái nhà lành sao?
Lạc Y nguầy nguậy lắc lắc đầu, đưa tay quệt qua, miệng nhỏ khẽ nhếch. Nhưng không đáp lại câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại.
” Vậy sao ngươi lại ở đây a?”
Nam tử sửng sốt nhìn nàng, nhưng nhìn thấy biểu tình bất thiện của nàng lại có chút rối rắm. Giống như không hiểu vì sao nàng lại tức giận. Hắn hơi nâng khoé môi mỏng, vô tình phát ra tiếng cười khẽ. Chỉ là nụ cười rất
nhẹ nhưng lại làm gương mặt vốn dĩ tuấn tú bất phàm sáng bừng lên.
Đáng chết! Ở hiện đại nàng đã hai năm tuổi, ở đây sống cũng hơn một năm, vậy mà cư nhiên bị nam tử chưa đến hai mươi tuổi hấp dẫn. Thiên lí ở đâu a?
Nam tử này… Yêu nghiệt!
Trong lúc Lạc Y thất thần, nam tử áo tím đã đến gần nàng từ lúc nào. Đôi thuỷ mâu màu tím óng ánh lại trong suốt ghim chặt vào đôi mắt nàng khiến
nàng hơi chột dạ lùi về sau một bước. Dường như nhận ra, hành vi của
mình quá mất thể diện, trong lòng nàng âm thầm mắng nam nhân yêu nghiệt
trước mắt vài lần, nhẹ ho một tiếng che đi mâu thuẫn nơi đáy mắt.
” Ở đây có hơi thở ma thú rất cường đại nên ta mới đến đây, nhưng đến đây thì hơi thở đó biến mất rồi ! Nàng cũng thế sao?”
Lạc Y chính là giật mình. Hơi thở ma thú cường đại? Hắn là nói Mặc và Thiếu Tà sao? Họ đều là ma thú vượt qua cấp bậc Thống Lĩnh, lúc đó lại chưa
khế ước hẳn là đã để lộ dấu tích đi. Nhưng, hắn đi theo hơi thở ma thú,
vậy lẽ nào hắn là thế lực thần bí kia?
Phát hiện này làm
Lạc Y cực kì kinh ngạc. Thế lực thần bí thu thập hết những ma thú có
giai bậc Thống lĩnh trở lên lại là một thiếu niên chưa đầy hai mươi
tuổi? Vậy hắn rốt cuộc ở cấp bậc nào? Tôn giả hay là trên tôn giả?
Nam tử áo tím yên lặng nhìn Lạc Y. Hắn không mở miệng cứ như kiên trì chờ câu trả lời của nàng.
Lạc Y nhếch môi, muốn nói không phải. Nhưng, đối diện với ánh mắt trong
suốt đến đáy kia không hiểu sao nàng lại không thốt ra được.
Thất bại gật gật đầu, Lạc Y cúi đầu xuống nhìn mũi chân đang di di trên nền
đất âm thầm mắng yêu nghiệt vài lần. Vì nàng cúi đầu nên nàng không hề
biết ánh mắt nam tử vẫn luôn nhìn nàng mang theo dịu dàng cùng sủng nịnh chưa bao giờ dành cho ai.
Vì hai người có những suy
nghĩ riêng, lúc này họ không hề hay biết hai con ma thú trong lòng đang
không ngừng trợn tròn mắt rồng. Dùng phương thức đặt biệt mắng chửi
nhau.
” Ngươi biết nói rồi có phải hay không?” Tiểu Cầu gầm gừ.
” Đương nhiên a! Chỉ có ngươi hủ lậu chậm chạp không biết nói!” Tử Cầu hừ một tiếng cười đầy châm chọc.
” Ngươi mới hủ lậu, cả nhà ngươi đều là hủ lậu!”
” ABCXYZ”
“…”
Nam tử áo tím nhìn Lạc Y. Ánh mắt luôn điềm tĩnh, lạnh lùng bây giờ lại một mảng nhu hoà cùng thân thiết.
” Đi thôi! Ta đưa nàng ra ngoài!”
Lạc Y vốn định từ chối nhưng rồi cũng chẳng lên tiếng. Hừm, ta với ngươi
cùng đường sao? Muốn làm bảo tiêu? Trong lòng mặc dù tỏ ra bất mãn,
nhưng mặt nàng lại không nghe lời đỏ lên một mảnh như quả gấc. Thật
không có tiền đồ a!
Trước mặt đã là lều trại của học viện, Lạc Y vừa muốn đi thì âm thanh thanh thúy lại vang lên.
” Ta với nàng, trước đây có quen biết sao?”
” Không có!” Lạc Y vuốt ve lông mượt mà của Tiểu Cầu thẳng thừng nói. Nàng mới không thừa nhận nàng cảm thấy hắn thân thuộc a!
Nam tử áo tím trầm mặc dừng bước chân, chợt vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Y.
Lạc Y giật mình định rút tay về thì nam tử áo tím đã nhẹ vươn tay vén mái
tóc nàng. Trên tai bất chợt có cảm giác lạnh băng khiến nàng điềm tĩnh
lại.
” Cái gì đây?”
Lạc Y vươn tay chạm vào vành tai, cảm giác mát lạnh của chiếc khuyên mặt ngọc càng làm nàng khó hiểu.
” Là tín vật. Từ nay nàng là nữ nhân mà Lãnh Hàn Thần ta nhận định! Hãy nhớ, ta là Lãnh Hàn Thần! Gặp lại!”
Một cơn gió lướt qua thật nhanh, Lãnh Hàn Thần đã biến mất vô ảnh vô tung.
Nếu không phải tay vẫn lưu lại độ ấm và chiếc khuyên tai còn lại nàng
cũng có cảm giác không thật.
A, nhưng hồi nãy hắn đã nói gì a? Nàng là nữ nhân của hắn? Hắn khẳng định không có bệnh luyến đồng sao?
Lạc Y cúi xuống nhìn thân thể đứa trẻ mười hai tuổi của mình. Dù nhìn thế
nào vẫn thấy không được, theo bản năng lại chạm vào khuyên tai mát lạnh
trên tai.
Này… Sao nàng lại cảm thấy vui mừng, hạnh phúc đây?
Tiểu Cầu khịt khịt mũi nhỏ, dụi đầu vào ngực nàng đánh một thở thoả mãn.
Còn phải hỏi nữa sao? Thiên duyên tiền định a! Chủ nhân, kiếp trước người ta là Nam thần độc hữu của người a!